[BH][On-going] Xuyên Thành A Cặn Bã Bị Năm Nhân Cách Của Ảnh Hậu Dây Dưa
Chương 73.
Biện pháp? Tư Cảnh Ngọc ngẩn ra vài giây mới hiểu được ý của bác sĩ.
Kỳ mẫn cảm, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, căn bản không nhớ ra... chuyện dùng biện pháp.
Hơn nữa, vừa rồi hình như còn tùy tiện phóng túng. Không biết rốt cuộc tình hình thế nào, làm nhiều hay không, Tư Cảnh Ngọc có chút chột dạ nhìn về phía Liễu Phạm, vừa hay chạm phải ánh mắt của người con gái.
Hai người đồng thời sững sờ, rồi nhanh chóng dời mắt đi, gò má bay lên sắc hồng khả nghi ái muội.
Cái mùi "giấu đầu hở đuôi" vô cùng nồng đậm.
Đứng một bên xem náo nhiệt, Chu Nhiễm Nhiễm thu hết tất cả vào đáy mắt, không chút kiêng dè mà chậc chậc chép miệng: “Ây, có người ấy à, bề ngoài đoan trang cao quý, thực tế chơi rất bạo, tự thấy không bằng nha.”
Trợ lý của bác sĩ và Chu Nhiễm Nhiễm rất thân, lúc này cũng hùa theo, trêu ghẹo:
“Ôi chao, giới trẻ bây giờ nhiều người vậy lắm, tôi và bác sĩ mấy hôm trước vừa gặp hai cặp đôi trẻ, đều khóc lóc đến bệnh viện, chưa kết hôn đã suýt nữa đánh dấu vĩnh viễn.”
"Đúng đó đúng đó, tình khó tự kiềm mà." Chu Nhiễm Nhiễm nháy mắt đầy ẩn ý với trợ lý, hai người không chút kiêng dè cười hơn nửa phút.
Liễu Phạm khẽ cắn môi, hờn dỗi lườm Tư Cảnh Ngọc một cái, ý là Tư Cảnh Ngọc bề ngoài quân tử, lãnh cảm, ai mà biết lúc đó lại dùng sức như vậy.
Nàng, một Omega cấp S bị Alpha cấp C áp chế đến không còn sức phản kháng, nói ra ai mà tin chứ.
Chắc chắn là do Tư Cảnh Ngọc người này quá nhiều tâm cơ, Liễu Phạm nghĩ đi nghĩ lại, véo một cái vào phần eo nhạy cảm của Tư Cảnh Ngọc.
Đương nhiên cũng có thể là do vấn đề thể chất, nàng ngất đi mấy lần lại bị Tư Cảnh Ngọc "đánh thức", người này trong kỳ mẫn cảm không hề biết tiết chế.
“Hai người đừng có chen ngang, tôi hỏi Liễu Phạm và Tư Cảnh Ngọc, rốt cuộc có dùng biện pháp không?”
Sau khi hỏi lại lần nữa, thấy hai người trong phòng đồng thời cúi đầu không nói, vị bác sĩ lớn tuổi lộ ra vẻ mặt đã hiểu, lấy bút ghi vào giấy, “Không dùng biện pháp, tiến hành hành vi nguy hiểm.”
"Bao lâu?" Bác sĩ cầm bút, tiếp tục hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cái gì bao lâu..." Tư Cảnh Ngọc bị Liễu Phạm véo vào eo nhỏ, đành phải ngậm miệng, khó hiểu nhìn người con gái có gò má nhuốm sắc hồng quyến rũ.
Sợ bác sĩ dùng lời lẽ cụ thể hỏi lại lần nữa hành vi nguy hiểm của hai người họ kéo dài bao lâu, Liễu Phạm cắn răng, nói nhỏ: “Chắc khoảng, năm sáu tiếng.”
Bác sĩ ném cho Tư Cảnh Ngọc một cái nhìn đầy thâm ý, quay đầu nói với Liễu Phạm: “Thời gian cũng dài đấy, Liễu Phạm bây giờ cô theo tôi qua đây, làm siêu âm kiểm tra tình hình.”
Vì phần lớn quần áo đã bị Tư Cảnh Ngọc lấy đi làm ổ, Liễu Phạm vẫn khoác chiếc chăn len đó, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ lúng túng và bất an.
Tư Cảnh Ngọc căng thẳng nắm chặt vạt áo, vô cùng lo lắng hỏi: “Bác sĩ, chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?”
Nghe vậy, bác sĩ dừng bút, liếc nhìn Tư Cảnh Ngọc. Alpha sắc mặt hồng hào, trông tướng mạo thuộc tuýp bạc tình lạnh lùng, thế mà mấy năm nay loại Alpha lãnh cảm này lại khá được lòng Omega.
"Thế này mà còn không có chuyện gì? Các cô trẻ tuổi hứng lên, không dùng biện pháp, cô xem gáy của Liễu Phạm bị cô cắn ác đến mức nào," Bác sĩ chuyển giọng, rồi trừng mắt với Liễu Phạm, “Cô cũng thế, cứ để Alpha làm càn, người ta còn nhỏ không biết, cô một Omega cũng không hiểu à?”
Liễu Phạm cắn đôi môi dưới bị hôn đến sưng đỏ, khóe mắt còn vương sắc hồng diễm lệ khiến nàng muốn phản bác cũng không có khí thế, chỉ có thể mềm nhũn nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
“Còn có lần sau nữa à, lần này không khéo có thể mang thai luôn đấy, dịch tuyến có pheromone độ tinh khiết cao, trong thời gian ngắn như vậy, tần suất cao, lượng lớn truyền vào người cô, chậm trễ thêm chút thời gian nữa, có khi cô uống thuốc cũng vô dụng.”
Nghe đến "mang thai", Tư Cảnh Ngọc đờ ra như một người gỗ cứng đơ, ngây ngốc mở miệng hỏi bác sĩ, “Bác sĩ, nói vậy là, tôi đã đánh dấu vĩnh viễn Liễu Phạm và khiến nàng mang thai rồi sao?”
“Có đánh dấu vĩnh viễn hay không tự mình không biết hả?”
Vành tai trắng nõn của Liễu Phạm đỏ bừng, vội vàng kéo Tư Cảnh Ngọc, nói nhỏ: “Em lại không đồng thời... cái đó, đương nhiên là không có đánh dấu vĩnh viễn, ngốc chết đi được, em có phải Alpha không vậy?”
Tư Cảnh Ngọc nghẹn lời, về điểm này cô thật sự không hiểu rõ lắm.
Bên này, bác sĩ hứng thú nhìn chằm chằm hai người, chậm rãi mở miệng, “Có mang thai hay không không chắc, bây giờ theo tôi đi kiểm tra là biết.”
Nói xong, bác sĩ bảo Liễu Phạm theo mình đến phòng y tế dưới lầu, Tư Cảnh Ngọc ngơ ngác đi theo sau, đến cửa thì bị trợ lý của bác sĩ chặn lại.
"Một mình Omega vào là được rồi," Cô trợ lý vừa nín cười, vừa lấy ra một lọ thuốc đưa cho Tư Cảnh Ngọc, “Thuốc dinh dưỡng và thuốc an ủi, tuy không thể ức chế kỳ mẫn cảm tiếp theo nhưng ít ra cũng có thể khiến cô tỉnh táo hơn chút, không đến mức có sức phá hoại lớn như vậy.”
Hiểu ra người ta đang nói mình cắn Liễu Phạm quá mạnh, Tư Cảnh Ngọc lúng túng nhận lấy, lại cảm ơn lần nữa.
Thời gian chờ đợi khá dài, ban đầu Tư Cảnh Ngọc còn có thể kiên nhẫn ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng nếm thử điểm tâm và trà quản gia mang đến, về sau hoàn toàn không kìm được sự nôn nóng trong lòng, đứng dậy đi đi lại lại ở tầng một biệt thự.
Đánh dấu Liễu Phạm và làm chuyện đó với Liễu Phạm nhiều lần như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chính cô.
Rõ ràng đã quyết tâm phải tránh xa người con gái này, một người không có chút tin tưởng nào với mình thì có gì đáng lưu luyến, giống như hộp đào vàng hết hạn, màu sắc có đẹp đến đâu, hương vị có ngon thế nào cũng không thể ăn được nữa.
Miễn cưỡng ăn còn có thể bị đau bụng.
Thế nhưng, khi sự bất an trong lòng quanh quẩn, lúc nhìn thấy người con gái luôn to gan lớn mật này dường như cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Bên cạnh bao nhiêu người đến đến đi đi, đi rồi lại tan, dường như trong cõi u minh, cảm thấy chỉ có người con gái thần kinh thất thường Liễu Phạm này sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Mỗi lần quay đầu đều có thể nhìn thấy Liễu Phạm, không một lần ngoại lệ, Tư Cảnh Ngọc bưng một ly sữa, đứng trước cửa sổ tầng một biệt thự, ngắm nhìn khu vườn được Liễu Phạm chăm sóc tỉ mỉ.
Nửa tiếng nữa trôi qua, Liễu Phạm vẫn chưa ra, Tư Cảnh Ngọc có chút lo lắng đứng ở cửa ngóng trông, không nhịn được hỏi còn bao lâu nữa, có cần mình vào trong cùng Liễu Phạm không.
Liễu Phạm đang nằm trên giường bệnh tim đập thình thịch, một mặt mừng là bác sĩ không đo điện tâm đồ cho mình, một mặt thầm oán Tư Cảnh Ngọc ngốc chết đi được.
Tuy nhiên, khóe môi của Omega lại bất giác cong lên.
Cô trợ lý đứng bên cạnh bật cười, nói qua cánh cửa: “Cô lo cho Omega của mình ghê nhỉ, yên tâm đi, một lát là xong thôi.”
Tư Cảnh Ngọc gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, quay lại phòng khách biệt thự, đối diện cửa sổ, đi tới đi lui chờ đợi.
Cho đến khi sau lưng có tiếng động, Tư Cảnh Ngọc quay đầu lại thấy Liễu Phạm đã thay một chiếc áo sơ mi đơn giản, bước ra khỏi phòng y tế, trên người phảng phất ánh sáng trắng lung linh, mảnh mai mềm mại như một đóa cát cánh được ánh trăng bạc chiếu rọi.
Vương vấn hương thơm thanh khiết ngọt ngào xen lẫn chút đắng.
Đây là mùi hương mà cô quen thuộc, đặc biệt là trong mấy tiếng đồng hồ sáng nay, còn được "ôn tập" sâu một lần.
Vị bác sĩ lớn tuổi sau đó cũng ra ngoài, ba người cùng ngồi trên sô pha nhung trong phòng khách.
"Đúng rồi, Liễu Phạm, vị này đã là bạn gái của cô rồi à?" Bác sĩ lật xem bệnh án, tùy ý hỏi.
Sắc mặt Liễu Phạm "xoạt" một cái trắng bệch, có chút không tự nhiên quay đầu đi, để lại cho mọi người một bên mặt tinh xảo lạnh nhạt.
Nàng không biết nên định nghĩa mối quan hệ của mình và Tư Cảnh Ngọc như thế nào, cơ thể đã gần đến khoảng cách âm, tâm hồn lại lúc gần lúc xa, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Dường như đã không biết phải làm sao với Tư Cảnh Ngọc nữa.
Trong sự tĩnh lặng có chút xe lạnh, Liễu Phạm len lén quay đầu liếc nhìn Tư Cảnh Ngọc, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Tư Cảnh Ngọc.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí ngưng đọng.
Rồi sau đó, nàng nghe thấy giọng điệu thanh đạm của Tư Cảnh Ngọc trả lời:
“Ừm, đúng vậy.”
Liễu Phạm kinh ngạc mở to mắt, ngay cả nhịp thở cũng quên mất nửa nhịp, tim đập thình thịch, gò má vừa mới tái nhợt tức thì nhuốm sắc hồng như cánh hoa.
Bác sĩ thì không có phản ứng gì đặc biệt, cứ theo trình tự mà nói tiếp:
“Bây giờ tình hình là thế này, Liễu Phạm hồi nhỏ bị suy dinh dưỡng, dẫn đến khoang sinh sản và tuyến thể phát triển không tốt, tuy cấp bậc pheromone rất cao nhưng cơ thể lại vô cùng yếu ớt, pheromone của cô sẽ khiến nàng rất dễ mang thai...”
Tim của cả hai đều thót lên đến tận cổ họng, sợ rằng tai nạn cứ thế ập đến. Tư Cảnh Ngọc suy nghĩ một lúc, đưa tay đặt lên mu bàn tay Liễu Phạm.
Giây tiếp theo, người con gái nắm lại tay cô, lòng bàn tay ấm áp.
“...Lần này may mà không xảy ra tai nạn, nhưng cô trong kỳ mẫn cảm sức phá hoại quá mạnh, không biết nặng nhẹ, dẫn đến tuyến thể và cửa khoang sinh sản của Liễu Phạm đều có mức độ sưng đỏ khác nhau, lát nữa trợ lý của tôi sẽ mang đến một ít thuốc mỡ kháng viêm diệt khuẩn, cô bôi giúp Liễu Phạm.”
Tư Cảnh Ngọc ôm trán, vẻ mặt bất lực, vị bác sĩ này nói chuyện lúc nào cũng ngắt quãng, mấy câu ngắn ngủi khiến tim cô đập thình thịch.
“Vâng, tôi sẽ bôi giúp nàng.”
Liễu Phạm liếc thấy ý cười nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày của Tư Cảnh Ngọc, như trăng sáng tuyết sương nhưng lại có cảm giác ấm áp.
“Là một Alpha, việc giải phóng nhiều pheromone để an ủi Omega lần đầu bị đánh dấu là rất cần thiết.”
Tư Cảnh Ngọc cúi đầu khiêm tốn lắng nghe.
"Còn nữa, hai người tuy còn trẻ, nhưng lúc bình thường làm chuyện này cũng phải biết tiết chế, một lần tiêm vào nhiều pheromone như vậy, không sợ hư thận à." Bác sĩ nói xong liền đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Bên kia, cô trợ lý kịp thời mang đến hai tuýp thuốc mỡ bao bì màu xanh bạc, đưa cho Tư Cảnh Ngọc.
Cầm thuốc mỡ và thuốc tiêm về phòng, Liễu Phạm trước tiên dặn quản gia chuẩn bị bữa tối nhiều calo mang đến rồi đóng cửa lại, giả vờ lơ đãng ngồi xuống mép giường lớn.
Mặc dù ga giường và quần áo dính đầy dịch thể và pheromone của hai người đã bị người hầu dọn đi, nhưng cái vị hormone phóng túng khêu gợi ấy vẫn còn vương vấn trong không gian này.
Khiến người ta rục rịch muốn động.
Trong mười phút dài, ánh mắt hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau, nhưng vẫn lúng túng nhìn nhau không nói nên lời.
“Cô... Cô bây giờ còn trong kỳ mẫn cảm nữa không?”
Lời vừa nói ra, Liễu Phạm chỉ muốn tát cho mình một cái, đây là hỏi cái gì vậy, làm như mình rất nóng lòng muốn giúp Tư Cảnh Ngọc giải tỏa vậy.
"Tạm, tạm thời không còn phát nhiệt," Ánh mắt Tư Cảnh Ngọc dừng trên người Liễu Phạm, người con gái nửa dựa vào đầu giường, đôi chân trắng như ngọc nhẹ nhàng đặt trên tấm thảm thêu hoa văn gợn sóng, làn da mịn màng ẩn hiện càng thêm vẻ đẹp mông lung.
"Ừm, vậy thì tốt rồi." Liễu Phạm quay đầu đi, mái tóc dài đen mượt xuôi theo vai, tùy ý xõa tung, vài vệt hồng ái muội cho thấy sự kịch liệt vừa rồi.
Cả không gian lại chìm vào im lặng, hai người đều rất ăn ý không nói chuyện, cũng không nhắc lại chủ đề kỳ mẫn cảm hay không mẫn cảm nữa.
Dường như lần giao lưu thể xác này đã cải thiện mối quan hệ hiện tại của hai người một cách khó hiểu, tuy không phải là biện pháp cao minh gì, nhưng ít nhất cũng có hiệu quả tức thì khiến họ không thể không giao tiếp.
"Chị tra được bệnh viện cô từng bị bệnh trước đây, trong hồ sơ của họ không có cô," Liễu Phạm vắt chân, ánh mắt long lanh, cố gắng chuyển chủ đề để giảm bớt sự lúng túng ở đây, “Có lẽ trong này có vấn đề lớn.”
Tư Cảnh Ngọc gật đầu, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, đưa ra suy nghĩ của mình, “Nếu không có khuất tất, tại sao phải xóa hồ sơ của tôi.”
Thực ra, Tư Cảnh Ngọc có một suy nghĩ không thể nói rõ với Liễu Phạm, cô xuyên vào sách chưa chắc đã là hồn xuyên.
Nếu là thân xuyên, vậy trên thế giới này có thể còn tồn tại một Tư Cảnh Ngọc khác, tức là nguyên chủ.
Người xảy ra những chuyện đó với Liễu Ly Nhã chính là nguyên chủ.
"Chị tạm thời tin vào sự trong sạch của cô," Đầu mũi nhỏ nhắn trắng nõn của Liễu Phạm nhăn lại, giả vờ ghét bỏ mà nói hẹp hòi, “Hôm nay xem biểu hiện trên giường của cô, vừa ngốc vừa chậm, chẳng giống một tay lão luyện chút nào.”
Vì biểu hiện trên giường không tốt mà được trong sạch, rửa sạch oan khuất?
Tư Cảnh Ngọc bày tỏ tâm trạng phức tạp, có nỗi khổ không nói nên lời.
"Cái đó, có muốn bôi thuốc trước không, chúng ta vẫn nên tuân theo lời dặn của bác sĩ." Tư Cảnh Ngọc cúi đầu mở bao bì thuốc mỡ, hai ngón tay thon dài mở tờ hướng dẫn, đọc kỹ.
Dòng chữ in đậm màu đen ghi rõ cách dùng, Tư Cảnh Ngọc vừa xem vừa đọc nhỏ:
[Một ngày hai lần, liệu trình bảy ngày, bôi một lượng thuốc thích hợp lên vùng bị tổn thương, mười lăm phút sau sẽ hấp thụ (Lưu ý: có thể dùng cho cửa khoang sinh sản.)]
Căn phòng lại chìm vào im lặng, Liễu Phạm khẽ động đậy, chiếc cúc áo sơ mi trước xương quai xanh đột nhiên bung ra, lăn từ thân hình đầy đặn quyến rũ của nàng xuống, rơi xuống sàn gỗ, phát ra tiếng kêu giòn tan.
Chiếc áo sơ mi mượt mà từ từ tuột xuống, chất đống trên bờ vai và bên hông trắng như tuyết của nàng, để lộ ra những mảng da lớn hằn lên những dấu vết diễm lệ, đỏ mọng bắt mắt vô cùng.
Liễu Phạm kêu lên một tiếng kinh ngạc, lập tức rụt vào trong chăn mỏng, chỉ để lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng ngấn lệ.
Tuýp thuốc mỡ trong lòng bàn tay nóng lên một cách khó hiểu, Tư Cảnh Ngọc cố gắng trấn tĩnh lại, giọng điệu bình thản nói: “Tôi đi rửa tay rồi chúng ta bôi thuốc.”
Nhìn bóng lưng của Alpha, Liễu Phạm xấu hổ đến mức chỉ muốn cắn chặt chăn, nàng chui ra khỏi chăn, lại ngửi thấy mùi hương thanh khiết nồng nàn của hoa quỳnh, kinh ngạc đến mức lại chôn cả người vào chăn.
Ý của loại thuốc đó là, Tư Cảnh Ngọc phải bật đèn sáng trưng, từng chút một đưa thuốc mỡ trong suốt mềm mại vào... cái gọi là vùng bị tổn thương.
Hơn nữa càng sâu càng tốt, không bôi vào vùng bị tổn thương thì coi như công cốc.
Đây là loại thuốc lưu manh gì vậy, có khác gì bảo nàng và Tư Cảnh Ngọc làm lại một lần nữa?
Còn một ngày hai lần, liệu trình bảy ngày?
Lúc Tư Cảnh Ngọc quay lại, trên khuôn mặt lạnh lùng xa cách mang vẻ nghiêm túc đứng đắn, ngay cả khóa kéo áo cũng kéo lên cao nhất, một bộ dạng thanh tâm quả dục chính phái.
Kết quả, câu đầu tiên của cô đã suýt nữa khiến Liễu Phạm ngã khỏi giường.
“Chị muốn bôi chỗ nào trước?”
"Tùy cô." Liễu Phạm nghiến răng, duy trì dáng vẻ đoan trang nhã nhặn.
Chẳng lẽ còn phải nói là bôi tuyến thể trước, rồi mới bôi chỗ đó sao?
Ngày thường thấy Tư Cảnh Ngọc đứng đắn nghiêm túc, sao đến lúc này lại trở nên đáng ghét như vậy.
Rốt cuộc Alpha là thật sự không hiểu, hay là đang giả vờ gì đó.
Tư Cảnh Ngọc hít sâu một hơi, lông mi khẽ run, chậm rãi lên giường, quỳ bên cạnh Liễu Phạm, khẽ khàng nói nhỏ: “Vậy tôi, đến đây?”
Liễu Phạm lườm Tư Cảnh Ngọc một cái, đến thì đến thôi, nói trang trọng như vậy làm gì, lúc kỳ mẫn cảm trước đó cũng không thấy Tư Cảnh Ngọc ân cần dịu dàng như vậy.
Gáy của Liễu Phạm quả thực bị cắn rất nặng, da nàng vốn đã mịn màng, bây giờ lại thêm mấy vết đỏ thẫm đáng sợ, vết thương sâu vẫn còn rỉ máu nhẹ.
Tư Cảnh Ngọc cảm thấy khá áy náy, lúc ấy cô nghe thấy Liễu Phạm mềm nhũn kêu đau, cô đang trong kỳ mẫn cảm phản ứng chậm nửa nhịp, bây giờ mới phát hiện mình thật sự quá đáng.
“Đau như vậy, sao chị không chạy?”
Hiểu Tư Cảnh Ngọc đang nói gì, Liễu Phạm nằm sấp trên giường, giọng mũi ngọt ngào dinh dính, lúc đó nàng bị Alpha cắn gáy, làm gì còn sức mà chạy, lại toàn là pheromone hoa quỳnh.
“Lười chạy, bị cô cắn một miếng cũng không chết được, chờ thêm nữa, không chừng cô đã khó chịu chết rồi.”
Liễu Phạm vẫn cứng miệng, ánh mắt lảng đi.
"Ừm, cảm ơn chị." Tư Cảnh Ngọc không biết trả lời gì, đành phải bày tỏ lòng cảm ơn.
"Cái gì chứ." Đuôi mắt Liễu Phạm cong lên, nũng nịu một câu.
Tuy nhiên, đến lúc bôi thuốc cho chỗ đó, Liễu Phạm mới thật sự cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng, cái gì mà một ngày hai lần, mỗi lần hai tiếng.
Cái này mới thật sự sẽ chết!
Bởi vì loại thuốc đó thực sự rất khó đưa vào, nàng có thể cảm nhận được hình dạng ngón tay của Tư Cảnh Ngọc, thuốc mỡ mát lạnh liên tục bị nước nóng làm tan chảy, rồi lại bị vùng bị tổn thương ép chảy ra ngoài.
Tốn rất nhiều công sức mà chẳng bôi được bao nhiêu thuốc.
Hai người bôi thuốc một lần đã mất hai ba tiếng đồng hồ, đến cuối cùng ga giường lại phải thay, máy lọc không khí cũng không kịp xua tan mùi pheromone và hormone.
Bữa tối ăn trong phòng, vì Tư Cảnh Ngọc lại bước vào một kỳ mẫn cảm mới.
Họ nằm ở nơi có thể gọi là hỗn loạn không chịu nổi, ga giường lộn xộn, quần áo vương vãi, chất liệu vải mềm mại thấm đẫm pheromone và dịch thể, thấm đẫm mùi vị diễm lệ phóng đãng.
Omega ngủ quay lưng về phía cô, thân hình trắng nõn khẽ co lại, mềm mại ẩm ướt như cỏ xanh sau mưa, ấn một cái là sẽ nhỏ ra nước.
Pheromone vẫn đan xen lan tỏa khắp không gian.
Thỉnh thoảng, lúc Liễu Phạm không chịu nổi, nàng sẽ trói hai tay Tư Cảnh Ngọc lại, buộc vào đầu giường.
Người con gái từ trạng thái cầu xin, trở lại dáng vẻ tùy ý ngang tàng.
"Rất ít Omega và Alpha sẽ đắp chăn bông nói chuyện phiếm trong kỳ phát tình." Liễu Phạm ngủ trên vai Tư Cảnh Ngọc, ánh mắt long lanh, ngón tay trắng lạnh tùy tiện chấm chấm vẽ vẽ.
Cố ý quyến rũ Alpha đang không thể động đậy lúc này.
“Chúng ta quả thực cần nói chuyện nhiều hơn để có thể giảm bớt nhiều hiểu lầm hơn nữa.”
Không ngờ Tư Cảnh Ngọc lại nói vậy, miệng anh đào của Liễu Phạm khẽ mở, ngạc nhiên vì Tư Cảnh Ngọc dường như thật sự đang nghiêm túc với mình, ừm sao nhỉ... hình như là, yêu đương?
Liễu Phạm rơi vào một loại cảm xúc rối rắm phức tạp.
Hoảng sợ và mong đợi đồng thời kiểm soát nàng, tiến một bước, rốt cuộc là hoa núi nở rộ hay là vực sâu vạn trượng.
Nàng không biết, cũng không biết có nên thử hay không.
Rất muốn hỏi Tư Cảnh Ngọc tại sao vừa rồi lại trả lời rằng, nàng là bạn gái của cô.
Nhưng câu nói này vẫn luôn quanh quẩn nơi đầu môi, chậm chạp không nói ra.
Bốn năm ngày liên tiếp trôi qua, Tư Cảnh Ngọc mới coi như kết thúc kỳ mẫn cảm dài đằng đẵng và kịch liệt này.
Ngày cô xin nghỉ ở viện nghiên cứu còn bốn ngày, bèn ở lại chỗ Liễu Phạm trước, quyết định tận dụng tốt thời gian này để điều tra về một "Tư Cảnh Ngọc" khác.
Ra khỏi phòng ngủ của Liễu Phạm, trong biệt thự chỉ có quản gia và vài người hầu đang bận rộn ở tầng một, Chu Nhiễm Nhiễm sáng sớm đã đến đón Liễu Phạm đi đóng phim.
Vì vậy, cả căn nhà trống không.
Tư Cảnh Ngọc từ từ tìm thấy căn phòng Liễu Phạm chuẩn bị cho mình, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là giá đầy sách và đồ cổ sưu tầm, không thiếu những bức thư pháp và tranh của các danh họa và đĩa than.
Trên chiếc bàn ở chính giữa đặt một cái ống dài màu đen - là bút ghi âm.
Đây hình như là phòng sách của Liễu Phạm?
Cô tò mò đi về phía giá sách, thấy mấy cuốn sách về y sinh học, nhạc cụ nhạc lý cũng có, đủ loại.
Đúng lúc này, chiếc bút ghi âm trên bàn đột nhiên phát tự động, dọa Tư Cảnh Ngọc giật nảy mình, tuy nhiên nghe dần, sắc mặt Alpha đột nhiên trở nên âm trầm vô cùng.
“Tôi bảo các cô đi tiếp cận Tư Cảnh Ngọc chẳng qua là để chơi đùa thôi, một Alpha cấp C, tôi làm sao có thể để mắt đến được.”
“Một người thanh tâm quả dục dần dần yêu mình sâu đậm, không phải rất thú vị sao? Đến lúc đó lại tiện tay vứt bỏ em ấy, biểu cảm của em ấy chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Đó là giọng của Liễu Phạm.
Giễu cợt mỉa mai, mang theo sự lạnh lùng mà Tư Cảnh Ngọc chưa từng thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store