chương 4: bóng trẻ thơ đi bộ trong rừng
Cả nhóm lao về phía trước, hơi thở trộn vào khói sương tím của rừng nguyên thủy. Những thân cây cao như tháp đá lách cách chuyển mình, như thể rừng đang cúi xuống để nghe họ chạy.
Ruby là người nghe thấy trước.
Một âm thanh nhỏ, như giọng trẻ con đang khúc khích:
“Lavies… Chị Ruby… đừng chạy…”
Giọng ấy vọng lên từ ngọn cây trên đầu.
Và từ dưới đất.
Và từ xa trong bóng tối.
Nea tái mặt:
“Không phải Trí Ảnh. Đây là dự âm ký ức. Nó đang nhân đôi.”
Sarohy phóng vội về phía trước, chắn đầu đoàn:
“Ký ức mà cũng săn được người sao?!”
Ruby thở nặng:
“Khi phong ấn nứt — mọi ký ức bị chôn đều tìm đường trở lại. Và ký ức của Lavies… không ngoan hiền như em nghĩ đâu.”
Lavies chạy mà đôi chân như rời khỏi ý thức.
Một phần trong cô muốn dừng lại để xem đứa trẻ giống mình trông thế nào.
Một phần khác muốn hét lên và chạy mãi không dừng.
Maki nắm tay cô, vừa thở vừa kéo:
“Đừng nhìn lại! Không được nhìn!”
Nhưng tiếng cười trẻ con mỗi lúc một gần.
Một nhịp chân nhỏ bé vang lên đâu đó giữa các gốc cây.
“Lavies… đợi em…”
Cả nhóm đồng loạt quay đầu.
Không thấy gì.
Nhưng Nea thì thấy.
Cô siết chặt quả cầu ánh sáng và thì thầm:
“…Nó đang đi bộ song song với chúng ta. Nhưng trong… một lớp ký ức khác.”
Ruby cắn môi:
“Không ổn. Điều đó nghĩa là bản thể ký ức chuẩn bị xé lớp. Chúng ta phải đến khu vực cấm ngay.”
---
Một khoảng đất bằng hiện ra giữa những tán cây khổng lồ.
Ánh trăng tím rót xuống khung cảnh, khiến từng tảng đá như phát sáng từ bên trong.
Ruby giơ tay.
Không khí xung quanh chao động, vẽ ra một hình tròn ma thuật rộng gần bằng cả căn nhà gỗ trước đó.
Maki thở hổn hển:
“Đây là…?”
“Trung tâm của khu vực cấm,” Ruby đáp.
“Là nơi duy nhất Lavies có thể trụ vững khi phong ấn bắt đầu mở thật sự.”
Lavies lùi lại một bước, hoảng hốt:
“Chị nói ‘bắt đầu mở’… tức là… chưa phải mở rồi sao?!”
Ruby nhìn cô, lần này không trốn tránh:
“Không. Nãy giờ mới là rò rỉ. Phong ấn chưa thật sự mở. Nhưng cái đang tìm em—”
Cô ngừng lại.
Vì một tiếng tách vang lên.
Như tiếng móng chân nhỏ bé đặt xuống đất.
Từ rìa ánh trăng, một hình dáng bước ra.
Lavies lập tức thấy mình nghẹt thở.
Đó là một bé gái khoảng bốn tuổi.
Tóc hồng nhạt.
Đôi mắt màu tím tròn xoe.
Không có bóng.
Và gương mặt — giống Lavies như hai giọt nước.
Bé gái nghiêng đầu, mỉm cười:
“Lavies lớn…”
Sarohy rút đao:
“Coi chừng! Nó không phải trẻ con!”
Ruby giơ tay:
“Đừng lại gần! Đây là—”
Bé gái cắt ngang lời Ruby bằng giọng trong veo như sương:
“…Ký ức của chị. Và em đến để lấy lại những gì chị quên.”
Lavies lùi liên tục.
Maki che chắn trước mặt cô, dù cơ thể nhỏ bé của Maki run bạo.
Nea thì thầm với Ruby:
“Ruby… bản thể ký ức đã tách khỏi vùng phong ấn. Chuyện này… vốn không thể xảy ra.”
Ruby đáp qua kẽ răng:
“Nó xảy ra bởi vì cha mẹ Lavies dùng cách phong ấn không thuộc thế giới này.”
---
Bé gái — “Lavies 4 tuổi” — bước từng bước nhẹ như hơi thở.
Mỗi bước đi, mặt đất chuyển màu tím đậm hơn.
Sarohy chửi thề nhỏ:
“ đ*t mẹ, nó làm rừng đổi màu. Tên nhóc này mạnh hơn ta tưởng.”
Ruby nhìn Lavies:
“Nghe ta, Lavies. Em phải tuyệt đối không để bản thân hòa vào nó. Nếu kí ức hoàn toàn nhập vào, em sẽ—”
Lavies thì thầm trong nước mắt:
“Em biến mất… đúng không?”
“Không phải biến mất.” Ruby trả lời, giọng nén đau.
“Em sẽ trở thành bản thể gốc. Lavies hiện tại… sẽ chỉ là lớp da.”
Lavies lắc đầu liên tục.
Trong cô vang lên tiếng gõ mạnh:
thùng — thùng — thùng —
Không phải tiếng chân đuổi theo.
Không phải tiếng quái vật.
Là tiếng… ký ức muốn thoát.
Maki bám lấy tay cô:
“Không sao đâu! Lavies hiện tại vẫn là thật! Em là người đã đi bên cạnh bọn chị! Em đã cứu chị trong ngày tuyết rơi! Em không phải… cái thứ kia!”
Bé gái mỉm cười dịu dàng:
“Chị đang nói dối em ấy, Maki.”
Cả nhóm đông cứng.
Đứa trẻ chỉ tay vào vòng tròn ma thuật:
“Đây là nơi cha mẹ Lavies xóa em đi. Là nơi họ nhốt toàn bộ tuổi thơ thật sự của chị.”
Nea bước lên, giọng dứt khoát:
“Câm miệng. Ký ức không được quyền tự nhận thức.”
Bé gái quay sang, nụ cười rộng đến mức méo mó:
“Nhưng em có. Vì em bị xóa—khi còn sống.”
Không khí vỡ ra như thủy tinh.
Ruby hét:
“Không được nghe nó! Che tai Lavies lại!”
Nhưng đã muộn.
Trong mắt Lavies, thứ gì đó vỡ toang như gương nứt.
Hình ảnh lướt qua:
Một căn phòng tối.
Tiếng khóc của một bé gái.
Giọng một người đàn ông nói:
“Xin lỗi con… nhưng con phải quên.”
Lavies hét lên đau đớn, quỵ xuống.
Bé gái nhẹ nhàng bước đến, chạm vào má cô:
“Chị à… về nhà với em đi.”
---
Sarohy lao tới, vung đao.
Nhưng Ruby chặn anh lại bằng ma lực.
“Đừng! Giao chiến sẽ làm phong ấn vỡ ngay lập tức!”
Sarohy gào lên:
“Nhưng nó giết Lavies mất!”
“Không.” Ruby thở dồn dập.
“Nó muốn hợp nhất. Nếu chúng ta can thiệp bằng bạo lực—Lavies sẽ mất luôn.”
Nea nghiến răng:
“Vậy phải làm gì?!”
Ruby nhìn Lavies đang run bần bật trong tay Maki.
“Chỉ có một cách…”
Cô bước thẳng vào vòng tròn, ma lực tỏa ra như gió bão.
“Maki! Đặt Lavies vào trung tâm!”
Maki hoảng:
“Nhưng em—!”
“Làm ngay!” Ruby gầm lên.
Maki ôm Lavies, chạy vào tâm vòng tròn trong khi mặt đất rung như có sinh vật khổng lồ đang bò dưới rễ cây.
Ruby đưa tay chạm không khí.
24 rune sáng lên cùng lúc.
Cô hít sâu, giọng lạc đi vì nỗ lực:
“Ta sẽ cưỡng ép mở phong ấn — nhưng không để nó nuốt Lavies.”
Sarohy hét:
“Ruby!! Cô điên rồi! Làm thế phong ấn sẽ—”
“—nổ.” Ruby nói nốt.
“Ta biết.”
Nea tái mét:
“Nổ phong ấn nghĩa là tất cả ký ức tràn ra! Lavies sẽ—!”
Ruby cắt ngang, đôi mắt đỏ của cô bùng cháy:
“Ta tin Lavies. Nếu ký ức tràn ra — cô bé hiện tại sẽ lựa chọn. Sống hoặc để mình bị nuốt. Và ta tin con bé không muốn chết.”
Sarohy siết chuôi đao, không nói thêm được gì.
Bé gái đứng ngoài vòng tròn, ngửa đầu nhìn Ruby:
“Chị không cứu được chị ấy đâu.”
Ruby gầm:
“Vậy thử xem!”
---
Rune trên đất đồng loạt nổ sáng như một mặt trời tím.
Lavies hét lên một tiếng nghẹn.
Maki ôm chặt cô, bật khóc:
“Lavies! Nhìn tớ này! Nhìn Maki đây! Đừng để nó lấy mất cậu!!”
Nea nâng quả cầu ánh sáng, truyền thêm năng lượng để giữ vòng tròn không sụp.
Sarohy quay ra bảo vệ ngoại vi, vì bóng đen trong rừng đang tràn tới như bầy sói.
Ruby căng toàn bộ sức lực, mạch máu nổi lên dưới da:
“Lavies! Em phải tự chọn!!”
Trong tâm trí Lavies, hai hình ảnh đối nghịch hiện ra:
Lavies hiện tại — run rẩy, sợ hãi, nhưng sống.
Lavies 4 tuổi — bình thản, mỉm cười, đầy bóng tối của ký ức.
Hai giọng nói hòa vào nhau:
“Chị là em.”
“Em là chị.”
Lavies muốn chạy.
Muốn trốn.
Muốn mất hết.
Nhưng tiếng Maki xuyên qua hỗn loạn:
“Lavies! Tớ không muốn thế giới này mất chị!! Tớ không muốn…”
Câu ấy như kéo cô khỏi bờ vực.
Lavies mở mắt, nước mắt trào ra:
“Em… muốn sống.”
Rune bùng nổ.
Bé gái đứng ngoài vòng tròn bật ngửa, lần đầu tiên nét mặt méo mó vì đau.
Ruby hét:
“Giữ lấy quyết định đó!!!”
Lavies gào lên:
“Em không phải ký ức! Em là người mà mọi người đang bảo vệ!! Ta không đi với ngươi!!”
Cả khu rừng rung chuyển.
Bé gái vỡ thành hàng trăm mảnh ký ức ánh tím — xoay quanh Lavies như cơn lốc.
Và rồi…
Tất cả lao vào người Lavies.
Trời đất chìm vào màu đen của bóng tối.
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store