ZingTruyen.Store

ánh sáng trong đêm tối

chương3: đêm những kẻ không mặc bao vây

Tieu_Bang

Tiếng RẮC vang lên lần thứ hai.
Không phải tiếng nhánh cây gãy bình thường, mà là loại âm thanh khô, sắc, giống như ai đó đang bẻ gãy xương của chính mình để bước gần hơn.

Căn nhà gỗ chìm vào im lặng tuyệt đối.

Ruby giơ một ngón tay—ra hiệu không ai được thở mạnh.

Một luồng gió lạnh xuyên qua khe cửa. Nhưng đó không phải gió thật.
Lavies nhận ra điều đó trước bất cứ ai.
Thứ ấy… không có hơi thở của tự nhiên.

Maki siết tay Lavies đến mức móng tay in lên da cô.

Sarohy đứng chắn trước cả nhóm, lưỡi đao rực lửa trong tay dù ánh sáng phát ra chỉ là một vệt đỏ nhỏ—anh không dám thắp lửa mạnh, sợ kẻ bên ngoài phát hiện vị trí chính xác.

Nea đứng lặng, đôi mắt hơi cụp xuống.
“…Âm lượng gió biến mất,” cô thì thầm.
“Thứ đứng ngoài kia đang… hút âm thanh.”

Lavies cảm giác trong đầu vang lên âm hưởng nặng nề, giống như tiếng mạch đập của đất.

Thùng — thùng — thùng.

Không phải tiếng trái tim cô.
Là tiếng chân.

Chúng đang đến rất gần.

---

Một cái bóng sượt ngang cửa sổ.

Không mặt.
Không hình dạng rõ ràng.
Như một lớp tro đen cố gắng tự dựng thành người nhưng không thể.

Maki bịt miệng mình để không hét lên.

Ruby chỉ khẽ thở: “Chúng đã tiến hóa…”

Sarohy cắn răng: “Hôm qua chúng còn có hình người. Giờ…”

Một cái bóng nữa sượt qua, rồi một cái khác.
Những tiếng “rắc rắc” đồng loạt vang lên, như thể mười cái cổ bị bẻ cùng lúc.

Nea thì thầm: “Ruby… bọn chúng không phải đến tìm. Chúng… chỉ đang dẫn đường.”

Ruby hiểu ngay lập tức.
Cô quay phắt sang Lavies, ánh mắt sắc bén đến mức khiến cô bé lùi lại bản năng.

“Lavies. Hãy nghe chị.”
Giọng Ruby không cao, nhưng rõ ràng như ma thuật.
“Phong ấn trong em đang tự mở. Chúng ngửi thấy.”

Lavies hoảng loạn: “Nhưng… em không làm gì cả!”

“Không phải em. Là ký ức trong em. Nó đang tự trồi lên.”

Lavies cảm thấy gió—hay thứ gì đó giống gió—lướt qua tai cô và thì thầm:

Lavies… Lavies… trở về…

Cô quỵ xuống, ôm đầu.
Maki hoảng hốt đỡ lấy cô, nhưng chân Maki cũng run rẩy.

Nea đặt tay lên vai Ruby: “Chúng bắt đầu xâm nhập tâm trí. Nếu để thêm vài phút, Lavies sẽ bị kéo khỏi hiện thực.”

Sarohy nghiến răng: “Chúng ta phải rời đi. Ngay lập tức.”

Ruby gật.

---

Ruby kéo tấm thảm dưới sàn, để lộ cánh cửa tròn bằng đá với những chữ rune sáng lờ mờ.

Maki trợn mắt: “Lối… chạy trốn?”

Ruby lắc đầu. “Không. Đường tắt đến khu vực cấm trong lòng rừng. Nơi duy nhất Trí Ảnh chưa chạm tới.”

Nea lập tức bước lại, đặt tay lên bảng rune.
Ánh sáng xanh chạy dọc theo đường khắc.
Cánh cửa đá rung nhẹ, rồi mở xuống thành một lối đi tối om.

Sarohy nói nhỏ, mặt đầy căng thẳng: “Đi thôi. Không còn thời gian.”

Ruby nhìn Lavies đang run rẩy trong tay Maki.
“…Con đi được không?”

Lavies gật, nhưng đôi mắt tím của cô mờ và rung lên như mặt nước bị khuấy.

“Em… nghe họ gọi quá rõ…”

Ruby đặt hai ngón tay lên thái dương Lavies, thì thầm một câu chú cổ.
Cả căn phòng hơi rung lên.
Lavies cảm giác một lớp tường mềm xuất hiện quanh tâm trí, che bớt tiếng gọi kia.

Cô thở hắt: “…Cảm ơn.”

Ruby không nói, chỉ đỡ cô xuống lối ngầm.

Maki theo sát. Nea đi cuối cùng để giữ lớp màng phép.

Sarohy ở lại trên cùng, che cửa.

Anh nhìn Ruby: “Có thể cầm cự được bao lâu?”

Ruby liếc bóng tối ngoài cửa sổ.
“Chừng nào con quái lớn chưa tới, ta còn sống.”

Sarohy siết chuôi đao: “Vậy thì… ta sẽ cho tụi nó ít quà trước khi đi.”

Ruby lắc đầu, kéo anh xuống: “Không. Chúng không tới để chiến. Chúng tới để bắt Lavies.”

Cả hai lao xuống hầm.

Cánh cửa đá đóng sập lại.

Chỉ một giây sau, cả căn nhà gỗ nổ tung bởi thứ áp lực vô hình.

Nhóm đã rời đi kịp thời.

---

Lối đi dưới lòng đất lạnh và im đến mức tiếng thở của mọi người như vang lên gấp đôi.

Nea đưa quả cầu ánh sáng bám theo họ. Ánh sáng này không chiếu xa, vì nếu chiếu xa quá, sinh vật dưới đất có thể nhìn thấy.

Maki dìu Lavies, liên tục liếc cô với ánh mắt lo lắng: “ ổn chứ?”

Lavies nuốt nước bọt: “…Tớ vẫn nghe họ gọi… nhưng nhỏ hơn rồi…”

Ruby đi trước, tay đặt trên vách đá, cảm nhận những dòng mana chảy như máu.

Sarohy lầm bầm sau lưng: “Có mùi phép xấu. Ruby, chắc đường này vẫn an toàn chứ?”

Ruby đáp không quay đầu: “Không có nơi nào an toàn. Nhưng đây là nơi ít nguy hiểm nhất.”

Lavies bất giác hỏi, giọng nhỏ: “Ruby… chị nói Trí Ảnh đã chạm vào tất cả mọi người… Thật sao?”

Sarohy đáp thay, giọng nặng: “Đúng. Mỗi người trong chúng ta đều mất thứ gì đó—hoặc bị khóa thứ gì đó—liên quan đến phong ấn của nó.”

Anh gõ lên ngực mình: “Anh—không thể hóa rồng. Không phải vì không đủ sức. Mà vì ai đó đã viết vào máu anh rằng không được.”

Nea cười nhạt: “Còn chị—đôi cánh bị xóa sạch khỏi ký ức của thế giới. Không ai nhớ chúng từng tồn tại, kể cả mẹ chị.”

Maki siết tay thành nắm: “Tớ… từng thấy một cái tên trong giấc mơ, nhưng không nhớ ra ai.”

Ruby thấp giọng: “Đó là giá của việc sống sót trước Trí Ảnh.”

Lavies nghe mà tim như bị bóp nghẹt.

“…Vậy còn em… em mất gì?”

Ruby dừng lại.
Tất cả dừng lại theo.

Cô quay sang Lavies.

Lavies chưa từng thấy Ruby nghiêm như vậy.
Không phải nghiêm… mà là thương hại.

“Lavies, em không chỉ ‘mất’ ký ức.”

“Em mất toàn bộ tuổi thơ.”

Lavies tái mặt: “Em…”

“Không phải quên. Là bị xóa. Cha mẹ em đã xóa mọi đoạn đời trước năm em lên bốn, để phong ấn năng lực thật.”

Ruby nói tiếp, giọng chậm:

“Và nếu phong ấn mở hoàn toàn… em sẽ nhớ lại.”

Lavies nắm chặt tay Maki, run bần bật: “Em không muốn nhớ… em sợ…”

Ruby ngước mắt nhìn đường hầm: “Em phải nhớ. Vì nếu không—Trí Ảnh sẽ tự nhớ thay em.”

---

Bất ngờ, Nea dừng lại đột ngột.
Cả nhóm khựng theo.

Sarohy đặt tay lên chuôi đao: “Có chuyện gì?!”

Nea đưa ngón tay lên môi yêu cầu mọi người im lặng.

Tất cả nín thở.

Từ sâu trong lòng đường hầm… vang lên tiếng gì đó như tiếng hát.

Không… không phải hát.
Là tiếng trẻ con cười nhè nhẹ, vọng từ rất xa nhưng lại lọt thẳng vào tai.

Maki tái mét: “Thứ gì—nghe như… tiếng bé gái…”

Lavies giật mình ôm đầu: “…Là giọng… của em.”

Sarohy nhìn Ruby, hoảng thật sự: “Ruby… ta tưởng hầm này tách khỏi Trí Ảnh rồi?!”

Ruby nghiến răng: “Không phải Trí Ảnh. Đây là ký ức bị xóa.”

Nea nắm tay Lavies, giọng khẩn thiết: “Không được nghe theo tiếng đó. Dù có nghe thấy gì—không được trả lời.”

Lavies khóc không ra tiếng: “Nhưng… nó gọi em… bằng giọng hệt như em lúc bé…”

Ruby xoay người kéo Lavies lại, ôm lấy cô thật mạnh: “Em đang nghe lại chính thứ phong ấn đã chôn sâu. Đây là dấu hiệu phong ấn mở nhanh hơn dự kiến.”

Cô ngẩng lên, nói với tất cả: “Đi nhanh. Nếu ta không ra khỏi khu hầm trước khi hồi ức thức dậy… Lavies sẽ bị tách khỏi cơ thể.”

---

Cuối cùng, một luồng gió thật sự xuất hiện từ trước mặt.

Nea gật mạnh: “Gần ra rồi!”

Ruby đẩy mạnh cánh cửa đá.
Ánh sáng đêm tràn vào—bầu trời nhuốm màu tím thẫm như mực loang.

Maki thở phào, kéo Lavies ra trước.
Lavies cảm nhận gió lành lướt qua mặt, tưởng như đã thoát.

Nhưng…

Sarohy đột ngột xoay lại, vung đao.

Xoẹt!

Một bóng đen vừa vồ tới từ trong hầm. Bị Sarohy chém ngang, nó tan thành khói tro.

Nea hoảng hốt: “Chúng theo được vào tận đây rồi?!”

Ruby kéo cả nhóm chạy xuyên rừng: “Chúng đã đánh hơi được ký ức của Lavies. Từ giờ, bất cứ nơi nào có bóng tối—chúng đều có thể tới!”

Lavies thở dốc: “Chúng… sẽ ngừng lại chứ?!”

Ruby lắc đầu:

“Không. Cho đến khi phong ấn trong em hoàn toàn mở hoặc em không còn tồn tại.”

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store