Chương 30: Diêm Minh Quân
Đầu giờ chiều, ánh nắng chiếu nghiêng xuống hành lang dài lát đá sáng bóng. Từng tốp nhân viên lục tục kéo về phía phòng họp lớn của công ty, không khí vừa trang trọng vừa mang theo một chút hồi hộp sau khi vòng hai kết thúc.
Ân Như ôm chặt tập tài liệu trong tay, dáng đi ung dung mà vẫn toát ra sự tự tin trời sinh. Khi vừa rẽ vào lối đi chính, cô liền bắt gặp sáu người đang đứng chờ trước cửa phòng họp: Nghệ Tuyền, Gia Lạc, Hiểu Tuệ, Hân Dư, Tiểu Ái, và cả Hoài Cẩn.
Ánh mắt của Ân Như lập tức dừng lại nơi Hoài Cẩn. Hôm nay, Hoài Cẩn mặc sơ mi trắng, từng chiếc cúc áo đều được cài kín tỉ mỉ, khí chất lạnh nhạt vốn có lại càng thêm nghiêm trang. Ân Như nhướn mày, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, cất giọng trêu chọc: "Nay cậu đổi phong cách à, Hoài Cẩn? Kín cổng cao tường thế này."
Hoài Cẩn liếc sang, ánh mắt nửa cảnh cáo nửa bất đắc dĩ. "Cậu tự ngẫm bản thân đi thì hơn."
Lời vừa dứt, cả năm người còn lại lập tức bật cười. Nghệ Tuyền và Gia Lạc thậm chí còn ôm bụng cười đến run vai. Gia Lạc nhanh miệng nhất, lập tức lên tiếng: "Hoàng lão sư à, cậu cũng biết đấy. Hoài Cẩn mà không cài kín, tí nữa họp nhân viên nhìn thấy thì... ôi thôi, chuyện đó truyền ra ngoài thì thật không hay đâu."
Ân Như hơi ngẩn ra, khẽ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt làm như vô tội. "Không rõ đến mức đó đâu nhỉ."
Hoài Cẩn đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay Ân Như, giọng điệu nửa như hờn trách, nửa lại mang theo chút ngọt ngào chỉ có người thân mật mới nghe ra. "Cậu còn dám nói à."
Ân Như cười tươi, ánh mắt sáng rực như có thể xua tan cả sự nghiêm túc quanh đây. "Ây da, tớ cũng phải mặc sơ mi dài tay mà. Chúng ta không ngại thì nhân viên ngại thôi, chứ thật ra chẳng có gì cả."
Nghệ Tuyền lập tức chen vào, giọng điệu hóm hỉnh. "Bàn về độ bình tĩnh, hay nói cách khác là mặt dày, thì Hoàng Ân Như cậu chắc chắn top một rồi."
Ân Như cười khẽ, không hề phản bác. "Nhưng mà tớ với Hoài Cẩn đều kín rồi, không sao cả."
Hân Dư bỗng nghiêng đầu nhìn về phía sau, nơi Do Miểu đang cầm tài liệu, mặt đỏ bừng như quả táo chín. Cô khẽ nhướng mày. "Cậu đừng dạy hư Do Miểu. Nhìn em ấy kìa, đỏ hết mặt rồi."
Ân Như xoay người, ánh mắt đầy ý cười. "Nay Do Miểu phải chuẩn bị báo cáo vòng hai nên mới mệt, đỏ mặt vì căng thẳng thôi, đúng không?"
Do Miểu thoạt đầu định lắc đầu phản bác, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt sâu như biển của Ân Như, cô liền ngập ngừng rồi nhẹ gật đầu, khuôn mặt càng đỏ thêm.
Tiểu Tuệ bật cười, giơ tay lên như phản đối. "Nào nào, ai lại chơi trò ép cung như thế chứ."
Tiểu Ái liếc nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng đầy ẩn ý. "Đúng là uy quyền của cấp trên ha."
Không khí thoáng chốc rộn ràng như một buổi tán gẫu thân tình hơn là chuẩn bị vào cuộc họp quan trọng. Nhưng rồi Hoài Cẩn nhấc mắt, giọng điềm đạm vang lên, lập tức kéo mọi người trở lại hiện tại. "Quan tâm hai đứa tụi này ít thôi. Tập trung chuẩn bị họp đi, chúng ta sắp đến phòng rồi."
Mọi người đồng loạt gật đầu, không khí vui vẻ vẫn còn phảng phất trên gương mặt từng người. Tập thể bước về phía cửa phòng họp, tiếng giày vang lên đều đặn, mang theo sự gắn kết vững chắc của một đội ngũ chuẩn bị bước vào một trận chiến mới trong thương trường.
Trong phòng họp lớn của công ty SN, ánh sáng từ hệ thống đèn trần chiếu xuống bàn dài gỗ óng ánh, khiến bầu không khí vừa trang trọng vừa khẽ dấy lên một luồng nhiệt hứng khởi. Tất cả thành viên ban lãnh đạo, cổ đông lớn nhỏ đều đã ngồi ngay ngắn, ánh mắt chờ đợi. Trên màn hình lớn phía trước, logo công ty cùng dòng chữ "Báo cáo tổng kết vòng 2 – Dự án TG" hiện rõ.
Do Miểu, trong bộ vest trẻ trung vừa vặn, tay ôm tập tài liệu bước lên bục trình bày. Cô hơi khựng lại một nhịp khi ánh mắt chạm vào hàng ghế đầu nơi Hoàng Ân Như ngồi bình thản, bên cạnh là Hoài Cẩn với phong thái điềm nhiên. Sau khi hít một hơi sâu, Do Miểu mở laptop, kết nối máy chiếu, giọng nói còn chút run run nhưng đầy quyết tâm vang lên:
"Thưa ban lãnh đạo và các cổ đông, em xin phép báo cáo về kết quả vòng hai của dự án kiến trúc do tập đoàn TG tổ chức. Như mọi người đã biết, công ty chúng ta – SN, cùng với bốn công ty khác gồm GN, CY, HY và CG đã tham gia tranh tài. Kết quả cuối cùng, công ty SN của chúng ta không chỉ lọt top 3 bước vào vòng cuối, mà còn vinh dự đứng đầu danh sách nhờ bản thiết kế do phòng kiến trúc thực hiện, dưới sự dẫn dắt trực tiếp của kiến trúc sư trưởng – E.R, Hoàng Ân Như."
Âm thanh "xôn xao" lập tức vang lên từ dãy ghế cổ đông. Nhiều gương mặt già nua, vốn khó nở nụ cười, lúc này cũng khẽ gật gù, ánh mắt đầy sự tán thưởng. Một vị cổ đông đứng dậy vỗ tay, giọng vang vang:
"Rất tốt, rất tốt! Đứng đầu ngay từ vòng hai đã chứng minh thực lực vượt trội. Phòng kiến trúc lần này lập công lớn rồi, đặc biệt phải cảm ơn Hoàng lão sư – đúng là danh bất hư truyền, một khi ra tay liền khiến đối thủ tâm phục khẩu phục."
Một vị khác phụ họa, nụ cười tươi rói: "Không hổ là E.R, thiên tài từng khiến giới kiến trúc chấn động. Năm xưa dù rút lui, nhưng lần này trở lại liền đứng vững ở vị trí đầu. Có Hoàng lão sư ở đây, tôi tin công ty SN của chúng ta có đủ sức cạnh tranh vị trí số một toàn quốc, thậm chí vươn ra quốc tế."
Không khí phòng họp nóng dần lên. Nhiều người gật đầu liên tục, một vài người vốn thường chỉ trích cũng không thể tìm ra khuyết điểm nào để bắt bẻ. Tất cả ánh nhìn đều đồng loạt hướng về Hoàng Ân Như.
Ân Như ngồi ngay hàng đầu, dáng vẻ điềm nhiên, khóe môi chỉ nhếch nhẹ một nụ cười. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu thay cho lời đáp. Ánh mắt bình thản ấy, không kiêu ngạo, không vội vàng, nhưng lại khiến mọi người càng thêm tin tưởng rằng cô chính là chỗ dựa vững chắc cho công ty.
Do Miểu tiếp tục: "Bên cạnh đó, em cũng xin báo cáo về ưu thế bản thiết kế lần này: chúng ta đã kết hợp được tính thẩm mỹ nghệ thuật và công năng thực tiễn, đồng thời đưa yếu tố bền vững – thân thiện môi trường làm trọng tâm. Chính điểm này đã khiến ban giám khảo đánh giá cao, vượt trội so với các đối thủ khác."
Một tràng vỗ tay đồng loạt vang lên. Nghệ Tuyền, với tư cách tổng giám đốc, mỉm cười nhìn Do Miểu, khẽ gật đầu hài lòng. Gia Lạc, Hiểu Tuệ, Hân Dư và Tiểu Ái cũng trao nhau ánh mắt tán thưởng – rõ ràng Do Miểu, dù là gương mặt trẻ, đã thể hiện sự tiến bộ vượt bậc.
Hoài Cẩn lúc này mới khẽ nghiêng người, liếc nhìn Ân Như, ánh mắt chứa đựng sự tự hào mà chỉ có người trong cuộc mới thấu rõ. Ân Như bắt gặp ánh nhìn đó, khóe môi cong lên, trong lòng thầm nghĩ: "Đứng đầu mới chỉ là khởi đầu. Vòng cuối, mới là nơi chứng minh ai là người xứng đáng."
Không khí phòng họp dần lắng lại, nhưng sự hưng phấn và niềm tin thì vẫn tràn ngập. Cả tập thể đã sẵn sàng cho vòng cuối cùng – trận chiến định đoạt vị trí số một.
Sau khi phần báo cáo kiến trúc kết thúc trong sự tán thưởng và hài lòng, bầu không khí trong phòng họp vẫn còn sôi nổi. Nghệ Tuyền ngồi ở vị trí chủ tọa, liếc nhìn đồng hồ rồi gõ nhẹ vào micro.
"Tiếp theo, chúng ta sẽ nghe báo cáo về phương án tài chính cũng như các kế hoạch hợp tác đầu tư trong quý tới. Mời Tiểu Ái."
Tiểu Ái, trong bộ vest màu xanh nhạt thanh lịch, đứng dậy bước đến màn hình trình chiếu. Với phong thái điềm tĩnh, cô mở tài liệu và nói:
"Thưa các vị, ngoài mảng kiến trúc là thế mạnh truyền thống, công ty SN của chúng ta còn hoạt động như một công ty tài chính – đầu tư với nhiều dự án chiến lược trong và ngoài nước. Vì thế, ban giám đốc tài chính đã cân nhắc và đề xuất một hướng đi mới: thiết lập quan hệ hợp tác với công ty KM – một trong những tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực đầu tư tài chính tại Bắc Kinh."
Trên màn hình hiện ra biểu đồ thị phần của KM, những con số ấn tượng và các dự án lớn trải dài từ Thượng Hải, Bắc Kinh đến cả Hồng Kông. Nhiều cổ đông chăm chú quan sát, thậm chí còn gật gù trước số liệu đầy hứa hẹn.
Tiểu Ái tiếp tục: "Nếu thành công, đây sẽ là bước đệm để SN mở rộng nguồn vốn, nâng cao sức cạnh tranh, đồng thời tạo sự bảo chứng vững chắc cho các dự án kiến trúc quốc tế. Công ty KM vốn nổi tiếng khắt khe trong lựa chọn đối tác, nhưng một khi đã hợp tác thì sẽ duy trì ổn định lâu dài. Đó chính là giá trị mà chúng ta nhắm đến."
Tiểu Tuệ ngồi ở hàng ghế đối diện, cẩn thận lật từng trang tài liệu. Sau khi Tiểu Ái kết thúc phần đầu, cô đứng lên bổ sung:
"Nhưng có một biến số nhỏ cần đặc biệt lưu ý." Cô dừng lại một nhịp, giọng nói chậm rãi nhưng đầy trọng lượng. "Chủ tịch Diêm của KM, như mọi người đều biết, là nhân vật quyền lực ở Bắc Kinh. Ông ấy vốn luôn trực tiếp điều hành công ty. Nhưng cách đây không lâu, con gái của ông – Diêm Minh Quân – đã chính thức trở về từ nước ngoài và được bổ nhiệm làm Tổng giám đốc điều hành mới của KM."
Không khí trong phòng thoáng chốc lắng xuống. Nhiều người ngẩng đầu nhìn nhau, vài cổ đông thì trao đổi ánh mắt, rõ ràng sự thay đổi nhân sự cấp cao này khiến họ bất ngờ.
Nghệ Tuyền cau mày nhẹ, đặt bút gõ gõ xuống mặt bàn. "Diêm Minh Quân? Tên này tôi đã nghe qua. Cô ấy là nhân vật như thế nào?"
Tiểu Tuệ khẽ gật đầu, nhấn nút trên điều khiển. Hình ảnh chân dung Diêm Minh Quân xuất hiện trên màn hình lớn: một người phụ nữ trẻ tuổi, trong bộ vest đen sắc sảo, ánh mắt sáng ngời tự tin.
"Cô ấy từng du học tại Anh, sau đó làm việc tại tập đoàn đầu tư quốc tế G.W trong bảy năm, trước khi trở về tiếp quản KM. Dù tuổi đời còn khá trẻ, nhưng giới tài chính Bắc Kinh đánh giá Diêm Minh Quân là một nhân vật đầy bản lĩnh và cực kỳ khó đối phó. Sự xuất hiện của cô ấy khiến bối cảnh cạnh tranh trong lĩnh vực đầu tư có phần thay đổi. Đặc biệt, có tin đồn rằng cô ấy không muốn KM đi theo lối cũ mà muốn mở ra một chiến lược mới, cởi mở hơn với hợp tác quốc tế."
Tiểu Ái chêm vào, giọng nhấn mạnh: "Điều này đồng nghĩa, để hợp tác được với KM, chúng ta sẽ không chỉ thuyết phục bằng số liệu hay lợi ích, mà còn phải thể hiện rõ năng lực, uy tín, cũng như xây dựng được sự tin tưởng trực tiếp với Diêm Minh Quân."
Một vị cổ đông trung niên cau mày, trầm giọng: "Công ty SN của chúng ta tuy mạnh, nhưng với một người mới đầy tham vọng như vậy, liệu có nguy cơ bị lợi dụng hay chèn ép không?"
Hoài Cẩn, từ nãy giờ lắng nghe, cuối cùng lên tiếng. Giọng cô sắc bén nhưng bình tĩnh: "Đó là lý do chúng ta cần chuẩn bị kỹ càng. Về tài chính, chúng ta đủ vững để không bị chi phối. Về đối nhân, chúng ta cần hiểu rõ quan điểm và phong cách làm việc của Diêm Minh Quân. Thay vì chỉ nhìn vào nguy cơ, tôi cho rằng đây chính là cơ hội. Một nhà lãnh đạo mới thường muốn tạo thành tích, và nếu chúng ta đưa ra một dự án hợp tác đủ sức thuyết phục, KM sẽ khó lòng từ chối."
Cả phòng họp xôn xao, nhiều người gật đầu. Nghệ Tuyền nở nụ cười hài lòng, ánh mắt lướt qua Hoài Cẩn rồi Ân Như, khẽ nói: "Được rồi, vậy để chuẩn bị cho bước đi này, tôi muốn một bản kế hoạch cụ thể, không chỉ từ phía tài chính, mà cả kiến trúc và nhân sự. Chúng ta sẽ phải tiếp xúc trực tiếp với Diêm Minh Quân trong vòng một tháng tới. Đây sẽ là bước quan trọng."
Ân Như ngồi trầm ngâm, ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn. Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh người phụ nữ trên màn hình. Ánh mắt kia không đơn giản, và bản năng của cô mách bảo: mối quan hệ này, chắc chắn không chỉ dừng lại ở một cuộc hợp tác bình thường.
Cuộc họp chính thức tan, cổ đông và nhân viên rời đi hết, chỉ còn lại bảy người quen thuộc trong căn phòng họp lớn: Nghệ Tuyền, Gia Lạc, Hiểu Tuệ, Hân Dư, Tiểu Ái, Hoài Cẩn và Ân Như. Không khí đã bớt căng thẳng, nhưng vẫn vương chút nặng nề sau những thông tin mới nhận được.
Gia Lạc xoay xoay chiếc bút trong tay, khẽ thở dài: "Vừa phải tìm hiểu tình hình nội bộ KM, vừa phải nắm rõ phong cách của tổng giám đốc mới Diêm Minh Quân, lại còn phải quan sát động thái của đối thủ trực tiếp là công ty AB. Nói thật, một kế hoạch thôi đã đủ mệt rồi, giờ thì nhiều việc quá mức."
Hiểu Tuệ dựa lưng vào ghế, chống cằm: "Đúng vậy, hết chuyện này lại đến chuyện khác, chẳng có ngày nào yên bình cả. Tớ còn chưa kịp xử lý hết tài liệu vòng công tác vừa rồi."
Hân Dư gật gù, giọng pha chút uể oải: "Chúng ta mà muốn đứng ở vị trí dẫn đầu thì chẳng có ngày nào nhẹ nhàng đâu. Việc chồng việc, hết lớp này lại lớp khác."
Hoài Cẩn từ đầu đến cuối đều giữ sự tỉnh táo. Cô ngồi thẳng lưng, giọng điềm nhiên nhưng đầy quyết liệt: "Muốn đi lên thì phải chịu thôi. Đã chọn con đường này, thì không thể than phiền quá nhiều. Quan trọng là phải biết đâu là mấu chốt cần tập trung."
Nghệ Tuyền ngả người ra sau, mắt khẽ nheo lại: "Cái khó nhất ở đây không chỉ là AB. KM có lãnh đạo mới, mà Diêm Minh Quân này lại là người khó đoán. Tớ thử tìm thông tin, nhưng hầu như không thấy lịch sử công khai gì ngoài vài thành tích nổi bật. Rất ít dấu vết cá nhân. Người như thế càng khó để nắm bắt."
Trong khi mọi người bàn bạc, Ân Như lại im lặng quan sát. Ánh mắt cô bất giác lướt sang Tiểu Ái. Từ nãy đến giờ, ánh mắt Tiểu Ái dừng lại khá lâu trên bức ảnh Diêm Minh Quân đang hiển thị trên màn hình lớn. Cái nhìn ấy không giống sự tò mò nghề nghiệp hay phân tích thông thường, mà ẩn chứa một điều gì đó khó gọi tên.
Ân Như nhếch môi cười khẽ, cố ý hỏi bằng giọng như nửa trêu chọc: "Tớ đây cảm thấy... ánh mắt của Tiểu Ái khi nhìn Diêm tổng kia có gì đó không bình thường nhỉ. Nói sao nhỉ, giống như không phải chỉ đơn giản là đang phân tích đối tác."
Tiểu Ái hơi giật mình, rõ ràng không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy. Cô khẽ nhếch môi, cười bất lực: "Khả năng quan sát của một kiến trúc sư đúng là đáng sợ thật. Không giấu được gì trước ánh mắt của Hoàng Ân Như cả."
Ngay lập tức, sáu ánh mắt khác trong phòng đồng loạt quay sang nhìn Tiểu Ái. Nghệ Tuyền nhướng mày, Gia Lạc gõ gõ bàn đầy hứng thú, Hiểu Tuệ và Hân Dư mở to mắt như chờ nghe chuyện lớn. Hoài Cẩn thì ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên một tia nghi hoặc.
Gia Lạc bật cười: "Khoan đã, nghe vậy thì... hai người có gì à?"
Không khí trong phòng bỗng chốc đổi khác. Tiểu Ái khẽ thở dài, tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn trần nhà như đang nhớ lại: "Nếu nói có gì... thì cũng từng có. Từng là người yêu cũ, tính ra thì không phải 'có gì' sao?"
Một thoáng im lặng rồi đồng loạt bùng nổ.
Gia Lạc đập tay xuống bàn: "Trời ạ, cái này không phải là 'có gì' nữa mà là 'rất có gì' đấy!"
Hân Dư tròn mắt, giọng cao vút: "Cậu và Diêm Minh Quân... là người yêu cũ thật á? Sao từ trước đến nay tụi này không hề biết?"
Tiểu Ái mím môi cười nhạt, giọng nói mang theo chút nuối tiếc: "Chuyện này cũng không có gì để khoe khoang. Lúc trước tớ từng sang Anh công tác một năm, khi ấy tình cờ quen biết Diêm Minh Quân. Bọn tớ yêu nhau khoảng một năm. Nhưng rồi cô ấy bận rộn quá mức, công việc chiếm hết thời gian. Còn tớ thì không thể mãi ở lại London, tớ muốn về Thượng Hải. Thế là hai bên xa cách, cuối cùng chia tay."
Không gian như ngưng lại đôi chút. Ai nấy đều im lặng, chỉ còn tiếng thở dài của Tiểu Ái vang lên khe khẽ.
Hoài Cẩn khẽ nhướng mày, giọng bình tĩnh nhưng mang ý châm biếm nhẹ: "Nghe ra giống một kiểu chia tay vì công việc quá tải. Tình cảm không chịu nổi thử thách khoảng cách và trách nhiệm."
Hiểu Tuệ nghiêng đầu, vẻ mặt nửa tò mò nửa thương cảm: "Vậy bây giờ gặp lại, cậu có thấy khó xử không? Dù sao thì, đối diện với người yêu cũ mà lại trong vai trò đối tác, đâu dễ gì giữ được bình thản."
Tiểu Ái cười gượng, ánh mắt thấp thoáng nét phức tạp: "Khó xử thì chắc chắn có. Nhưng bây giờ tớ đã khác, và cô ấy cũng đã khác. Tớ chỉ không ngờ... lại gặp lại nhau trong tình huống như thế này."
Ân Như im lặng, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ. Nếu Diêm Minh Quân quả thật từng có mối tình với Tiểu Ái, thì việc tiếp xúc và hợp tác sắp tới chắc chắn sẽ phức tạp hơn nhiều. Tình cảm cũ, dù đã tàn, vẫn luôn có thể để lại dư âm.
Nghệ Tuyền gõ bàn, phá tan bầu không khí trầm mặc: "Dù thế nào thì đây cũng là chuyện riêng của Tiểu Ái. Điều quan trọng là chúng ta phải giữ vững mục tiêu chung. Nhưng đồng thời... cũng không thể phủ nhận, mối quan hệ này có thể trở thành một 'lá bài' nếu biết tận dụng."
Cả phòng rơi vào yên lặng, mỗi người đều đang ngẫm nghĩ theo cách riêng. Và sâu trong ánh mắt của Hoài Cẩn, một tia sắc lạnh vụt qua: cô không thích dựa vào yếu tố tình cảm, nhất là tình cảm cũ, để ràng buộc đối tác. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng... thế cờ này đã bắt đầu trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store