[AllIsagi] Đại pháp sư bị hiểu nhầm là Thợ Săn có lý tưởng cao đẹp
Chương 8: Con người(3)
/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: hệ thống
{ abc}: lời hát[Đã nhận được: +1 Noblesse Point]
[Lý do: Giúp đỡ người dân yếu thế]Isagi dừng lại.Đôi mắt em khẽ lay động. Chúng mang màu của biển sâu — một sắc lam tĩnh lặng, lạnh như sóng ngầm giữa mùa đông, nhưng nếu nhìn đủ lâu sẽ thấy bên dưới là một tầng sáng âm ỉ, như ánh nắng chìm nơi đáy nước. Đó không phải là ánh nhìn của một kẻ hoàn toàn vô cảm. Đó là đôi mắt đã từng chứng kiến nhiều thứ hơn một con người bình thường có thể chịu đựng... nhưng vẫn giữ lại được một góc dịu dàng, dù chỉ là một vết nứt mong manh trên lớp băng."Noblesse Point...?"Lần đầu tiên em thấy thông báo như vậy. Trong trận chiến vừa rồi — dù đối đầu với quái vật hay triệu hồi trang bị — hệ thống thông báo về Evil Soul và tăng cấp. Nhưng giờ, chỉ một hành động nhỏ giúp bà cụ, em lại được thưởng Noblesse Point.Ngay lập tức, một phần khác của giao diện hiện lên theo phản xạ ý nghĩ:[Noblesse Point hiện có: 11]
[Noblesse Point có thể dùng để mở khóa vật phẩm đặc biệt trong Cửa Hàng Hệ Thống. Một số vật phẩm yêu cầu tích lũy điểm Noblesse để truy cập]Isagi nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó trong vài giây. Ánh mắt em không còn là sự quan sát đơn thuần — mà là sự soi xét sâu thẳm, như thể đang đo đạc trọng lượng thật sự của từng con chữ. Gió thu lướt qua mái tóc rối nhẹ, khiến bóng em càng kéo dài trên nền hành lang.Một cảm giác phấn khích tĩnh lặng bỗng trỗi dậy trong em — không lộ rõ ra ngoài, nhưng từng nhịp tim lại rõ ràng hơn một cách lặng lẽ. Không ồn ào. Nhưng chân thật.Isagi tắt giao diện, rồi tiếp tục bước đi. Đôi mắt lam ấy vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh... nhưng nếu có ai đủ tinh ý để nhìn thẳng vào chúng lúc này, chắc chắn sẽ thấy: biển trong mắt em đã bắt đầu nổi sóng.———————————————————————————Căn hộ chìm trong ánh sáng vàng nhạt khi Isagi bước vào.Em cởi bỏ chiếc áo khoác thấm bụi và mùi quái vật rồi bước thẳng vào phòng tắm — một không gian ốp đá nhám, tĩnh lặng, hệt như một đền thờ nhỏ dành cho những khoảnh khắc hiếm hoi không phải cầm kiếm. Hơi nước nóng nhanh chóng lan ra trong không khí, mờ đục cả chiếc gương trước bồn rửa mặt.Lớp bụi và mồ hôi trận chiến trôi xuống theo dòng nước, mang theo cả sự căng cứng vẫn còn bám chặt trong cơ bắp. Isagi nhắm mắt lại khi ngâm mình vào bồn tắm đầy bọt — bọt trắng nổi nhẹ như mây, vỗ về làn da như sóng biển ngày xưa.Và trong thoáng chốc — một hình ảnh kỳ lạ nhưng quen thuộc trỗi dậy trong tâm trí em.Như thể em lại trở thành một con sứa — một sinh thể mềm mại và trong suốt, trôi bồng bềnh giữa lòng đại dương vô tận, nơi ánh sáng không chạm tới và mọi sinh vật khác đều giữ khoảng cách. Không phải vì sợ hãi. Mà vì biết rõ — nơi nào con sứa ấy bơi qua, nước sẽ hóa thành ma lực. Một thực thể được tôn trọng, cô lập, tự do và lạnh lẽo. Không một ai dám đến gần.Cảm giác đó — cô đơn nhưng tuyệt đối — là điều duy nhất khiến em thấy thuộc về.Khi nước nguội dần, Isagi đứng dậy, quấn khăn và lau lớp sương mờ trên gương. Khuôn mặt phản chiếu dần hiện lên — sắc nét, lạnh lùng như tượng đá, nhưng đôi mắt ấy thì không lừa được ai.Một góc dịu dàng — như vết nứt mong manh trên bề mặt băng — hiện hữu trong đôi mắt xanh thẳm như đáy biển.Em nhìn chằm chằm vào chính mình.Đó là dấu hiệu. Lời nhắc nhở rằng "phần người" kia vẫn còn. Phần đã từng sống như một kẻ bình thường, tạm quên đi cái danh Đại Pháp Sư, đã từng mỉm cười trước sự cảm ơn của một bà lão, đã từng thấy phấn khích khi nhận được một Noblesse Point vì giúp đỡ người khác.Và Isagi ghét điều đó.Ghét sự dao động mờ nhạt ấy. Ghét cái cách tâm mình có thể bị lay động chỉ bởi những thứ quá nhỏ bé.Cảm xúc—chúng mềm yếu. Và thứ mềm yếu đó chính là con dao cắm ngược vào trái tim một pháp sư.Nó đau. Đau một cách âm ỉ.Isagi siết chặt chiếc khăn. Pháp sư không được phép cảm thấy như vậy. Không được dao động. Không được yếu đuối. Không được... "người".———————————————————————————Sau khi lau khô tóc và thay đồ, Isagi bước vào bếp.Em nấu một bữa tối đơn giản: cơm trắng, canh rong biển và vài lát cá áp chảo. Không quá cầu kỳ, không phải vì em lười — mà vì mọi thứ đã được tính toán để tiết kiệm thời gian và năng lượng. Ăn vừa đủ để duy trì ma lực và thể lực cho buổi đêm, không dư thừa.Ánh đèn phòng khách rọi nhẹ lên bàn ăn gỗ trơn, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đến lạ. Em ăn trong im lặng, từng động tác đều chậm rãi và đều đặn, như thể đang nạp nhiên liệu cho một cỗ máy, không phải cho con người.Sau khi rửa chén và lau khô mặt bàn, Isagi đứng dậy, quay trở về phòng khách — nơi đã được dọn sẵn một không gian trống trải. Một vòng ma trận ánh lam lơ lửng hiện lên quanh Isagi ngay khi em ngồi xuống, nhắm mắt lại.Không có ánh sáng chói loà. Không có hiệu ứng hoành tráng. Chỉ có một dòng khí lạnh như trượt dọc xương sống, từ gáy xuống tận đáy lồng ngực, như thể ai đó vừa tách rời phần mềm yếu nhất trong em ra khỏi tâm trí.Ánh sáng lam phản chiếu trong đôi mắt giờ đã trở lại — một đại dương không đáy, không ánh mặt trời.Nhưng thứ ma thuật lạnh lùng đang vận hành trong người em lúc này không phải là một món quà được truyền dạy.Nó là thứ chính em đã tạo ra.Ngày ấy, khi Isagi còn sống tại hành tinh Asrian — một thế giới ngập tràn ma lực và chiến tranh, nơi danh xưng Đại Pháp Sư không đủ để bảo vệ bất kỳ ai khỏi mất mát — em đã đứng trước quá nhiều lựa chọn khiến tâm em rạn nứt. Tình cảm, do dự, đau đớn, lương tri... từng chút một, tất cả đều trở thành gánh nặng.Và vì vậy, em đã viết nên câu lệnh ma pháp này — bằng chính máu, trí tuệ, và những cảm xúc mà em quyết định giam cầm vĩnh viễn.
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: hệ thống
{ abc}: lời hát[Đã nhận được: +1 Noblesse Point]
[Lý do: Giúp đỡ người dân yếu thế]Isagi dừng lại.Đôi mắt em khẽ lay động. Chúng mang màu của biển sâu — một sắc lam tĩnh lặng, lạnh như sóng ngầm giữa mùa đông, nhưng nếu nhìn đủ lâu sẽ thấy bên dưới là một tầng sáng âm ỉ, như ánh nắng chìm nơi đáy nước. Đó không phải là ánh nhìn của một kẻ hoàn toàn vô cảm. Đó là đôi mắt đã từng chứng kiến nhiều thứ hơn một con người bình thường có thể chịu đựng... nhưng vẫn giữ lại được một góc dịu dàng, dù chỉ là một vết nứt mong manh trên lớp băng."Noblesse Point...?"Lần đầu tiên em thấy thông báo như vậy. Trong trận chiến vừa rồi — dù đối đầu với quái vật hay triệu hồi trang bị — hệ thống thông báo về Evil Soul và tăng cấp. Nhưng giờ, chỉ một hành động nhỏ giúp bà cụ, em lại được thưởng Noblesse Point.Ngay lập tức, một phần khác của giao diện hiện lên theo phản xạ ý nghĩ:[Noblesse Point hiện có: 11]
[Noblesse Point có thể dùng để mở khóa vật phẩm đặc biệt trong Cửa Hàng Hệ Thống. Một số vật phẩm yêu cầu tích lũy điểm Noblesse để truy cập]Isagi nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó trong vài giây. Ánh mắt em không còn là sự quan sát đơn thuần — mà là sự soi xét sâu thẳm, như thể đang đo đạc trọng lượng thật sự của từng con chữ. Gió thu lướt qua mái tóc rối nhẹ, khiến bóng em càng kéo dài trên nền hành lang.Một cảm giác phấn khích tĩnh lặng bỗng trỗi dậy trong em — không lộ rõ ra ngoài, nhưng từng nhịp tim lại rõ ràng hơn một cách lặng lẽ. Không ồn ào. Nhưng chân thật.Isagi tắt giao diện, rồi tiếp tục bước đi. Đôi mắt lam ấy vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh... nhưng nếu có ai đủ tinh ý để nhìn thẳng vào chúng lúc này, chắc chắn sẽ thấy: biển trong mắt em đã bắt đầu nổi sóng.———————————————————————————Căn hộ chìm trong ánh sáng vàng nhạt khi Isagi bước vào.Em cởi bỏ chiếc áo khoác thấm bụi và mùi quái vật rồi bước thẳng vào phòng tắm — một không gian ốp đá nhám, tĩnh lặng, hệt như một đền thờ nhỏ dành cho những khoảnh khắc hiếm hoi không phải cầm kiếm. Hơi nước nóng nhanh chóng lan ra trong không khí, mờ đục cả chiếc gương trước bồn rửa mặt.Lớp bụi và mồ hôi trận chiến trôi xuống theo dòng nước, mang theo cả sự căng cứng vẫn còn bám chặt trong cơ bắp. Isagi nhắm mắt lại khi ngâm mình vào bồn tắm đầy bọt — bọt trắng nổi nhẹ như mây, vỗ về làn da như sóng biển ngày xưa.Và trong thoáng chốc — một hình ảnh kỳ lạ nhưng quen thuộc trỗi dậy trong tâm trí em.Như thể em lại trở thành một con sứa — một sinh thể mềm mại và trong suốt, trôi bồng bềnh giữa lòng đại dương vô tận, nơi ánh sáng không chạm tới và mọi sinh vật khác đều giữ khoảng cách. Không phải vì sợ hãi. Mà vì biết rõ — nơi nào con sứa ấy bơi qua, nước sẽ hóa thành ma lực. Một thực thể được tôn trọng, cô lập, tự do và lạnh lẽo. Không một ai dám đến gần.Cảm giác đó — cô đơn nhưng tuyệt đối — là điều duy nhất khiến em thấy thuộc về.Khi nước nguội dần, Isagi đứng dậy, quấn khăn và lau lớp sương mờ trên gương. Khuôn mặt phản chiếu dần hiện lên — sắc nét, lạnh lùng như tượng đá, nhưng đôi mắt ấy thì không lừa được ai.Một góc dịu dàng — như vết nứt mong manh trên bề mặt băng — hiện hữu trong đôi mắt xanh thẳm như đáy biển.Em nhìn chằm chằm vào chính mình.Đó là dấu hiệu. Lời nhắc nhở rằng "phần người" kia vẫn còn. Phần đã từng sống như một kẻ bình thường, tạm quên đi cái danh Đại Pháp Sư, đã từng mỉm cười trước sự cảm ơn của một bà lão, đã từng thấy phấn khích khi nhận được một Noblesse Point vì giúp đỡ người khác.Và Isagi ghét điều đó.Ghét sự dao động mờ nhạt ấy. Ghét cái cách tâm mình có thể bị lay động chỉ bởi những thứ quá nhỏ bé.Cảm xúc—chúng mềm yếu. Và thứ mềm yếu đó chính là con dao cắm ngược vào trái tim một pháp sư.Nó đau. Đau một cách âm ỉ.Isagi siết chặt chiếc khăn. Pháp sư không được phép cảm thấy như vậy. Không được dao động. Không được yếu đuối. Không được... "người".———————————————————————————Sau khi lau khô tóc và thay đồ, Isagi bước vào bếp.Em nấu một bữa tối đơn giản: cơm trắng, canh rong biển và vài lát cá áp chảo. Không quá cầu kỳ, không phải vì em lười — mà vì mọi thứ đã được tính toán để tiết kiệm thời gian và năng lượng. Ăn vừa đủ để duy trì ma lực và thể lực cho buổi đêm, không dư thừa.Ánh đèn phòng khách rọi nhẹ lên bàn ăn gỗ trơn, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đến lạ. Em ăn trong im lặng, từng động tác đều chậm rãi và đều đặn, như thể đang nạp nhiên liệu cho một cỗ máy, không phải cho con người.Sau khi rửa chén và lau khô mặt bàn, Isagi đứng dậy, quay trở về phòng khách — nơi đã được dọn sẵn một không gian trống trải. Một vòng ma trận ánh lam lơ lửng hiện lên quanh Isagi ngay khi em ngồi xuống, nhắm mắt lại.Không có ánh sáng chói loà. Không có hiệu ứng hoành tráng. Chỉ có một dòng khí lạnh như trượt dọc xương sống, từ gáy xuống tận đáy lồng ngực, như thể ai đó vừa tách rời phần mềm yếu nhất trong em ra khỏi tâm trí.Ánh sáng lam phản chiếu trong đôi mắt giờ đã trở lại — một đại dương không đáy, không ánh mặt trời.Nhưng thứ ma thuật lạnh lùng đang vận hành trong người em lúc này không phải là một món quà được truyền dạy.Nó là thứ chính em đã tạo ra.Ngày ấy, khi Isagi còn sống tại hành tinh Asrian — một thế giới ngập tràn ma lực và chiến tranh, nơi danh xưng Đại Pháp Sư không đủ để bảo vệ bất kỳ ai khỏi mất mát — em đã đứng trước quá nhiều lựa chọn khiến tâm em rạn nứt. Tình cảm, do dự, đau đớn, lương tri... từng chút một, tất cả đều trở thành gánh nặng.Và vì vậy, em đã viết nên câu lệnh ma pháp này — bằng chính máu, trí tuệ, và những cảm xúc mà em quyết định giam cầm vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store