[AllIsagi] Đại pháp sư bị hiểu nhầm là Thợ Săn có lý tưởng cao đẹp
Chương 7: Con người (2)
/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: hệ thống
{ abc}: lời hátCon quái vật phản ứng nhanh hơn em nghĩ. Nó quay phắt lại, đôi mắt đỏ rực rực bắn ra một ánh nhìn tàn nhẫn. Trong một khoảnh khắc, Isagi cảm nhận được cái răng nanh sắc nhọn của nó, chỉ cách mặt em vài phân.Hunter vội vã nhảy lùi, giữ khoảng cách. Con quái vật không có vẻ gì là muốn tha cho em. Nó gầm lên, lao về phía em với tốc độ kinh ngạc, bộ lông đen xám bay lên trong không khí. Hunter trẻ không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ có thể vận dụng phản xạ nhanh nhất để tránh đòn.Một cú vung kiếm mạnh mẽ từ phía Hunter cấp E chém trúng vào vai con quái vật, nhưng cú đánh không đủ sức xuyên qua lớp da dày và lông dày đặc của nó. Quái vật kêu lên một tiếng thét chói tai, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía em. Máu của nó bắn ra, nhuộm đỏ một phần không gian quanh họ.Isagi thở hổn hển, cảm nhận cơ thể mình đang căng ra từng phút. Đây không phải là một trận đấu dễ dàng. Quái vật này không chỉ nhanh, mà sức chịu đựng của nó cũng rất đáng sợ.Em bước lùi lại một bước, vung kiếm lên để chắn đòn. Nhưng con quái vật dường như đã nhận ra điểm yếu của anh — sự mệt mỏi. Khi Isagi xoay người để tránh một cú tấn công tiếp theo, con quái vật lao vào, đôi móng vuốt sắc nhọn bổ xuống đầu em.Chỉ trong gang tấc, em kịp thời xoay thanh kiếm thành một lá chắn ngang, ngăn cản cú vuốt sắc bén. Nhưng ngay lúc đó, một cú đá mạnh từ chân sau của con quái vật đẩy em lùi về phía sau, ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Cảm giác đau nhói nơi lưng khiến em không thể đứng dậy ngay lập tức.Từ dưới đất, em nắm chặt chuôi kiếm, nỗ lực lấy lại thăng bằng. Đó là khoảnh khắc sinh tử. Một cú chém quyết định sẽ kết thúc trận chiến này.Với sự tập trung cao độ, Isagi vung kiếm mạnh mẽ, lần này chém vào cổ con quái vật. Lưỡi kiếm cắt qua lớp da dày, máu văng ra như suối. Quái vật gào lên đau đớn, ngã vật ra sau. Đôi mắt đỏ rực của nó dần mờ đi, và cuối cùng, nó nằm bất động trên mặt đất.Isagi thở hổn hển, tay buông lỏng trường kiếm. Cả người em đau nhức, cơ thể mệt mỏi sau một trận chiến căng thẳng. Dù vậy, ánh mắt em vẫn giữ vững, không hề dao động. 'Đây chỉ là bước đầu' em thầm nghĩ, còn rất nhiều trận chiến phía trước.Isagi đứng dậy, lau vội mồ hôi trên trán, nhìn xác con quái vật. Một cuộc chiến vất vả, nhưng em đã sống sót.[Đã nhận được +12 Evil Soul][Bạn đã tăng cấp]Isagi vừa đứng dậy, thở dốc, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía con hẻm. Ánh sáng mờ từ chiếc đèn đường gần đó phản chiếu lên đôi mắt em, làm em khẽ quay đầu. Một nhân viên mặc đồng phục của Hunter Association xuất hiện, mặt đầy vẻ hoang mang và lo lắng."Cái gì...?!" Nhân viên đó nhìn vào xác con quái vật với vẻ mặt ngạc nhiên Một giây sau, anh ta nhíu mày và bước tới gần hơn, quét mắt qua từng chi tiết của con quái vật. "...Sói Đồng Cỏ Cấp D"Isagi nhìn nhân viên đó, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt em. Cái tên đó nghe có vẻ quen thuộc — những con quái vật như vậy không phải là loại hiếm gặp, nhưng chúng không phải là đối thủ dễ dàng.Nhân viên tiếp tục giải thích, giọng anh ta có chút căng thẳng "Con quái vật này là một trong những con quái vật chạy ra sau khi cánh cổng vỡ gần đây. Hầu hết các quái vật đều đã được giải quyết, nhưng một số xâm nhập vào khu vực dân cư, gây nguy hiểm cho người dân"Isagi gật đầu, không nói gì, chỉ âm thầm quan sát người nhân viên. Em cảm thấy mệt mỏi, nhưng không thể bỏ qua trách nhiệm của mình trong tình huống này.Nhân viên dừng lại một lúc, rồi nhìn thẳng vào Isagi, sự cảm kích rõ ràng trong mắt anh ta."Tôi hiểu rồi. Anh là tình nguyện viên phải không? Chắc anh không phải là một Hunter chính thức, nhưng... thực sự cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh, con quái vật này có thể đã gây ra rất nhiều thiệt hại cho khu vực này" Anh ta cúi đầu, nghiêng người một chút để thể hiện sự kính trọng.Isagi chỉ khẽ lắc đầu, vẻ mặt vẫn giữ vững sự điềm tĩnh"Không phải, tôi là một Hunter chính thức vừa đăng ký hôm nay" nói rồi em lấy ra tờ giấy phép mới tinh từ trong túi quần"Tôi xin lỗi""Không sao"Nhân viên đó tiếp tục nói, giọng anh ta có vẻ nhẹ nhõm hơn "Chúng tôi sẽ điều động người tới xử lý xác con quái vật này. Cảm ơn anh đã giải quyết vấn đề trước khi nó có thể gây thêm tổn hại cho cư dân. Và về phần thưởng..." Anh ta rút ra một tấm thẻ từ túi áo, đưa cho Isagi"Số tiền thu được từ việc bán quái vật sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của anh. Hãy kiểm tra sau khi chúng tôi xử lý xong"Isagi nhận lấy thẻ mà không nói gì, chỉ đơn giản là cảm ơn bằng một cái gật đầu, trước khi quay người, chuẩn bị rời đi. Tiền bán một con quái vật cấp D đủ để em đóng tiền nhà 3 năm — một bước tiến lớn tới ước mơ nghỉ hưu trong dinh thự có hồ bơi của em.Nhân viên nhìn theo em, vẫn có chút cảm giác biết ơn"Một lần nữa, cảm ơn anh, Isagi-san. Hy vọng sẽ còn gặp lại anh trong những tình huống khác"——————————————————————————Sau trận chiến ngắn ngủi với con quái vật, Isagi rời khỏi con hẻm trong im lặng. Những tia sáng lác đác của đèn đường rọi xuống chiếc áo nhạt màu của em, chập chờn giữa bóng tối và ánh sáng. Mùi máu vẫn còn vương lại trong không khí, bám vào đầu mũi như lời nhắc nhở âm thầm về nguy hiểm em vừa trải qua.Trên đường về, khi gần đến tòa chung cư, Isagi bắt gặp bà cụ hàng xóm đang vật lộn với hai túi đồ nặng. Dưới ánh đèn mờ, đôi bàn tay bà run lên từng đợt. Em đứng im trong một nhịp thở, ánh mắt lạnh lùng không biểu cảm — rồi bất chợt tiến đến, không nói một lời, đỡ lấy toàn bộ số đồ."Cảm ơn, Isagi-kun" Bà cụ nở nụ cười, giọng run run mà ấm áp"Cháu lúc nào cũng tốt quá..."Isagi im lặng. Đôi mắt xanh sâu hút thoáng lay động, như một vệt gợn nhẹ trên mặt hồ băng giá. Em gật đầu nhẹ, rồi lặng lẽ bước theo bà lên cầu thang, đưa bà tới tận cửa.Ngay khi anh quay lưng rời khỏi cửa nhà bà cụ, một giao diện ánh lam bán trong suốt bất ngờ hiện lên trước mắt — lặng lẽ, không tiếng động, như phản xạ của một cơ chế ngủ yên vừa được đánh thức[Đã nhận được: +1 Noblesse Point]
[Lý do: Giúp đỡ người dân yếu thế]
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: hệ thống
{ abc}: lời hátCon quái vật phản ứng nhanh hơn em nghĩ. Nó quay phắt lại, đôi mắt đỏ rực rực bắn ra một ánh nhìn tàn nhẫn. Trong một khoảnh khắc, Isagi cảm nhận được cái răng nanh sắc nhọn của nó, chỉ cách mặt em vài phân.Hunter vội vã nhảy lùi, giữ khoảng cách. Con quái vật không có vẻ gì là muốn tha cho em. Nó gầm lên, lao về phía em với tốc độ kinh ngạc, bộ lông đen xám bay lên trong không khí. Hunter trẻ không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ có thể vận dụng phản xạ nhanh nhất để tránh đòn.Một cú vung kiếm mạnh mẽ từ phía Hunter cấp E chém trúng vào vai con quái vật, nhưng cú đánh không đủ sức xuyên qua lớp da dày và lông dày đặc của nó. Quái vật kêu lên một tiếng thét chói tai, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía em. Máu của nó bắn ra, nhuộm đỏ một phần không gian quanh họ.Isagi thở hổn hển, cảm nhận cơ thể mình đang căng ra từng phút. Đây không phải là một trận đấu dễ dàng. Quái vật này không chỉ nhanh, mà sức chịu đựng của nó cũng rất đáng sợ.Em bước lùi lại một bước, vung kiếm lên để chắn đòn. Nhưng con quái vật dường như đã nhận ra điểm yếu của anh — sự mệt mỏi. Khi Isagi xoay người để tránh một cú tấn công tiếp theo, con quái vật lao vào, đôi móng vuốt sắc nhọn bổ xuống đầu em.Chỉ trong gang tấc, em kịp thời xoay thanh kiếm thành một lá chắn ngang, ngăn cản cú vuốt sắc bén. Nhưng ngay lúc đó, một cú đá mạnh từ chân sau của con quái vật đẩy em lùi về phía sau, ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Cảm giác đau nhói nơi lưng khiến em không thể đứng dậy ngay lập tức.Từ dưới đất, em nắm chặt chuôi kiếm, nỗ lực lấy lại thăng bằng. Đó là khoảnh khắc sinh tử. Một cú chém quyết định sẽ kết thúc trận chiến này.Với sự tập trung cao độ, Isagi vung kiếm mạnh mẽ, lần này chém vào cổ con quái vật. Lưỡi kiếm cắt qua lớp da dày, máu văng ra như suối. Quái vật gào lên đau đớn, ngã vật ra sau. Đôi mắt đỏ rực của nó dần mờ đi, và cuối cùng, nó nằm bất động trên mặt đất.Isagi thở hổn hển, tay buông lỏng trường kiếm. Cả người em đau nhức, cơ thể mệt mỏi sau một trận chiến căng thẳng. Dù vậy, ánh mắt em vẫn giữ vững, không hề dao động. 'Đây chỉ là bước đầu' em thầm nghĩ, còn rất nhiều trận chiến phía trước.Isagi đứng dậy, lau vội mồ hôi trên trán, nhìn xác con quái vật. Một cuộc chiến vất vả, nhưng em đã sống sót.[Đã nhận được +12 Evil Soul][Bạn đã tăng cấp]Isagi vừa đứng dậy, thở dốc, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía con hẻm. Ánh sáng mờ từ chiếc đèn đường gần đó phản chiếu lên đôi mắt em, làm em khẽ quay đầu. Một nhân viên mặc đồng phục của Hunter Association xuất hiện, mặt đầy vẻ hoang mang và lo lắng."Cái gì...?!" Nhân viên đó nhìn vào xác con quái vật với vẻ mặt ngạc nhiên Một giây sau, anh ta nhíu mày và bước tới gần hơn, quét mắt qua từng chi tiết của con quái vật. "...Sói Đồng Cỏ Cấp D"Isagi nhìn nhân viên đó, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt em. Cái tên đó nghe có vẻ quen thuộc — những con quái vật như vậy không phải là loại hiếm gặp, nhưng chúng không phải là đối thủ dễ dàng.Nhân viên tiếp tục giải thích, giọng anh ta có chút căng thẳng "Con quái vật này là một trong những con quái vật chạy ra sau khi cánh cổng vỡ gần đây. Hầu hết các quái vật đều đã được giải quyết, nhưng một số xâm nhập vào khu vực dân cư, gây nguy hiểm cho người dân"Isagi gật đầu, không nói gì, chỉ âm thầm quan sát người nhân viên. Em cảm thấy mệt mỏi, nhưng không thể bỏ qua trách nhiệm của mình trong tình huống này.Nhân viên dừng lại một lúc, rồi nhìn thẳng vào Isagi, sự cảm kích rõ ràng trong mắt anh ta."Tôi hiểu rồi. Anh là tình nguyện viên phải không? Chắc anh không phải là một Hunter chính thức, nhưng... thực sự cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh, con quái vật này có thể đã gây ra rất nhiều thiệt hại cho khu vực này" Anh ta cúi đầu, nghiêng người một chút để thể hiện sự kính trọng.Isagi chỉ khẽ lắc đầu, vẻ mặt vẫn giữ vững sự điềm tĩnh"Không phải, tôi là một Hunter chính thức vừa đăng ký hôm nay" nói rồi em lấy ra tờ giấy phép mới tinh từ trong túi quần"Tôi xin lỗi""Không sao"Nhân viên đó tiếp tục nói, giọng anh ta có vẻ nhẹ nhõm hơn "Chúng tôi sẽ điều động người tới xử lý xác con quái vật này. Cảm ơn anh đã giải quyết vấn đề trước khi nó có thể gây thêm tổn hại cho cư dân. Và về phần thưởng..." Anh ta rút ra một tấm thẻ từ túi áo, đưa cho Isagi"Số tiền thu được từ việc bán quái vật sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của anh. Hãy kiểm tra sau khi chúng tôi xử lý xong"Isagi nhận lấy thẻ mà không nói gì, chỉ đơn giản là cảm ơn bằng một cái gật đầu, trước khi quay người, chuẩn bị rời đi. Tiền bán một con quái vật cấp D đủ để em đóng tiền nhà 3 năm — một bước tiến lớn tới ước mơ nghỉ hưu trong dinh thự có hồ bơi của em.Nhân viên nhìn theo em, vẫn có chút cảm giác biết ơn"Một lần nữa, cảm ơn anh, Isagi-san. Hy vọng sẽ còn gặp lại anh trong những tình huống khác"——————————————————————————Sau trận chiến ngắn ngủi với con quái vật, Isagi rời khỏi con hẻm trong im lặng. Những tia sáng lác đác của đèn đường rọi xuống chiếc áo nhạt màu của em, chập chờn giữa bóng tối và ánh sáng. Mùi máu vẫn còn vương lại trong không khí, bám vào đầu mũi như lời nhắc nhở âm thầm về nguy hiểm em vừa trải qua.Trên đường về, khi gần đến tòa chung cư, Isagi bắt gặp bà cụ hàng xóm đang vật lộn với hai túi đồ nặng. Dưới ánh đèn mờ, đôi bàn tay bà run lên từng đợt. Em đứng im trong một nhịp thở, ánh mắt lạnh lùng không biểu cảm — rồi bất chợt tiến đến, không nói một lời, đỡ lấy toàn bộ số đồ."Cảm ơn, Isagi-kun" Bà cụ nở nụ cười, giọng run run mà ấm áp"Cháu lúc nào cũng tốt quá..."Isagi im lặng. Đôi mắt xanh sâu hút thoáng lay động, như một vệt gợn nhẹ trên mặt hồ băng giá. Em gật đầu nhẹ, rồi lặng lẽ bước theo bà lên cầu thang, đưa bà tới tận cửa.Ngay khi anh quay lưng rời khỏi cửa nhà bà cụ, một giao diện ánh lam bán trong suốt bất ngờ hiện lên trước mắt — lặng lẽ, không tiếng động, như phản xạ của một cơ chế ngủ yên vừa được đánh thức[Đã nhận được: +1 Noblesse Point]
[Lý do: Giúp đỡ người dân yếu thế]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store