|All Chuỷ|Giác Chuỷ| Vũ Chuỷ| Độc Dược
Giác Chủy - Bôi thuốc (2)
H nhen bà coan
.
Cung Viễn Chuỷ đẩy ra Cung Thượng Giác, nhận thấy ca ca điềm tĩnh thường ngày gương mặt trở nên thâm trầm khó tả, khiến y nhất thời rối rắm trong lòng.
- Thượng Giác ca ca...huynh làm gì vậy?
Cung Viễn Chuỷ dùng mu bàn tay lau đi dịch vị còn vương trên đôi môi mỏng sau nụ hôn bất ngờ nhưng dồn dập ban nãy, gương mặt non nớt của thiếu niên hiện lên chút khó xử, có lẽ đây là nụ hôn đầu tiên của y.
Không ngờ lại là... cùng với ca ca đã chăm sóc y từ nhỏ đến lớn.
- Viễn Chuỷ đáng yêu quá, ta hôn một chút chắc là không sao đâu nhỉ?
Cung Thượng Giác nâng khoé miệng mỉm cười, thích thú nhìn vẻ mặt bối rối của thiếu niên.
- Nhưng...loại chuyện này, giữa ca ca và đệ đệ có phải là không nên hay không?
Cung Viễn Chuỷ cũng không chắc chắn, tuy y chưa thành niên nhưng cũng hiểu rõ đây là loại chuyện gì, vì vốn dĩ y cứ tưởng chỉ có nam nhân cùng với nữ nhân, giống như Cung Thượng Giác ca ca và Thượng Quan Thiển mới làm những chuyện thân mật da thịt kề cận đại loại như vậy, chứ chưa từng nghĩ đến chính mình cùng với ca ca...
Cung Thượng Giác phì cười ra tiếng, rốt cuộc không thể nhịn được sự ngây thơ đáng yêu của đệ đệ, đưa tay vuốt ve gương mặt Cung Viễn Chuỷ, từ lọn tóc nhỏ rũ xuống trước trán, đến đôi hàng lông mày sắc nét, chiếc mũi cao thẳng tắp, cuối cùng cố ý dừng lại ở hai cánh môi đỏ mọng vẫn còn đang ngập ngừng, không biết vô ý hay cố tình còn miết nhè nhẹ lên đó.
- Chẳng lẽ Viễn Chuỷ đệ đệ không thích ca ca làm như vậy hay sao?
Cung Thượng Giác cố tình dò hỏi, nét mặt Cung Viễn Chuỷ càng trở nên lúng túng hơn bao giờ hết, hắn chính là muốn bắt đệ đệ tự mình nói ra, nếu không người khác biết được sẽ bảo hắn cậy lớn mà chiếm tiện nghi trên người đứa trẻ chưa thành niên này, như vậy cũng quá bôi bác thanh danh của Cung Nhị cung chủ rồi.
- Đệ...
- Được rồi, là ta lỗ mãng, nếu đệ đã không thích ta đụng chạm như vậy thì từ nay ta sẽ không làm như thế nữa. Sẽ không khiến đệ chịu uỷ khuất.
Cung Thượng Giác cố tình nhấn mạnh câu cuối, khiến cho lòng Cung Viễn Chuỷ đột nhiên ngứa ngáy không rõ lí do, y cũng chẳng biết mình muốn sao nữa, nhưng khi nghe ca ca nói như vậy lại có chút không kìm lòng được mà buồn bực.
- Ca, ý ta không phải vậy... chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Cung Thượng Giác ngoài miệng nói vậy nhưng rõ ràng không hề có ý rút lui, ngược lại càng dịch đến gần người của đệ đệ, hạ thấp giọng nói gần như là thì thào bên tai Cung Viễn Chuỷ, bàn tay không an phận lại tiếp tục vuốt ve gương mặt ửng hồng của y.
- Nếu là nam nhân khác chạm vào ta, ta sẽ cảm thấy rất ghê tởm, thế nhưng nếu người đó là Thượng Giác ca ca...ta ngược lại...
- Ngược lại cái gì?
Trước sự tấn công dồn dập của Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chuỷ biết mình thua rồi, thua thảm hại, không còn nỗi một đường lui, vành tai y càng đỏ đến lợi hại.
- Ngược lại... có chút mong chờ...
Cung Viễn Chuỷ nói rất nhỏ, mấy từ cuối dường như chỉ có khẩu ngữ chứ không thể nghe rõ tiếng, thế nhưng Cung Thượng Giác chỉ đợi có vậy, hắn mỉm cười thoả mãn kéo y vào một nụ hôn khác có phần cuồng nhiệt hơn, đầy mùi vị chiếm hữu.
Thanh âm môi lưỡi giao nhau khiến cho mặt Cung Viễn Chuỷ đã đỏ nay lại càng nóng lên, giống như một món binh khí vừa rút ra khỏi lò đốt, toả ra hơi nóng bỏng rát, y bây giờ chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống giấu đi gương mặt ấy.
Cung Viễn Chuỷ chưa bao giờ thấy ca ca của mình thô bạo như thế này, bởi lúc nào Cung Thượng Giác cũng giữ nét mặt đoan chính nghiêm nghị, không nghĩ đến Cung Nhị công tử lãnh đạm vô tình với mọi thứ và kẻ đang ngấu nghiến môi y lúc này lại là cùng một người, giống như muốn nuốt trọn lấy đôi môi của y, không chừa chút kẻ hỡ để y kịp hô hấp.
Lồng ngực thẳng đến khi thiếu dưỡng khí mà phập phồng lên xuống, Cung Viễn Chuỷ vô thức rên rỉ trong miệng, dùng tay đấm đấm vào ngực Cung Thượng Giác, bấy giờ hắn mới chịu buông tha cho đôi môi nhỏ xinh kia, có vẻ đã bị liếm mút đến sưng tấy.
- Ha... huynh muốn...giết người ư?
Cung Viễn Chuỷ trách cứ Cung Thượng Giác giữa những hơi thở đứt quãng, đôi mắt thấm nước phiếm hồng giống như vừa bị ức hiếp, phản chiếu trong ánh mắt thâm trầm của Cung Thượng Giác lại giống như yêu nghiệt khoác bộ dáng câu dẫn chết người.
Không để cho đệ đệ kịp nghỉ ngơi, Cung Thượng Giác đẩy mạnh y ngã xuống giường đệm phủ bông êm ái, chính mình trực tiếp đè lên trên người y.
- Giết đệ sao? Ta thương đệ còn không hết, Viễn Chuỷ đệ đệ của ta.
Nói rồi Cung Thượng Giác vùi đầu vào chiếc cổ trắng mịn non mềm của y, tham lam hít ngửi mùi thảo dược thoang thoảng trên người y, trên cơ thể này, mỗi một tấc da thịt bây giờ hắn đều chỉ muốn thuộc về một mình hắn, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa không có quyền chạm vào đứa nhỏ này.
- Đau a...ca ca...
Cung Viễn Chuỷ đột nhiên cảm thấy đau rát ở cổ, Cung Thượng Giác dùng lực cắn xuống, chắc chắn lực đạo đủ để rướm máu và lưu lại dấu tích đến vài ngày, giống như muốn nhắc nhở cho y nhớ, loại chuyện này đã thực sự diễn ra giữa hai người.
Mỗi lần nghe hai tiếng "ca ca" phát ra từ miệng Cung Viễn Chuỷ là một lần tâm của Cung Thượng Giác mềm nhũn ra như một vũng nước xuân, chất giọng ngọt ngào lại như nỉ non rót vào tai hắn, khiến mọi tia lí trí còn sót lại của hắn dường như tiêu tán.
Cung Thượng Giác không quên dùng chiếc lưỡi điêu luyện của miệng liếm láp miệng vết thương vừa do hắn gây ra, bắt đầu chuyển đến liếm mút vị trí khác, cho đến khi rải đều những nụ hôn lên mọi nơi trên chiếc cổ non mềm, hướng đến vàng tai mềm mềm nho nhỏ lộ ra sau suối tóc đen tuyền đã được vén lên của Cung Viễn Chuỷ.
- Ha... ưm...
Không ngờ đến tai lại là nơi đặc biệt nhạy cảm của đệ đệ, Cung Thượng Giác chỉ vừa dùng lưỡi phớt qua vành tai của Cung Viễn Chuỷ đã khiến y một trận rùng mình, đem cả cơ thể rúc trọn vào lòng hắn, miệng không ngừng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Cung Thượng Giác càng thích thú trêu chọc y, chuyển sang liếm mút rồi gặm cắn vành tai đáng thương, mãn nguyện nhận về thêm những tiếng rên lớn nhỏ đứt quãng, Cung Viễn Chuỷ trong lòng hắn cuộn qua cuộn lại không yên, cả cơ thể dường như chẳng còn nghe lời, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu muốn chết.
Không để ý đến ca ca đã gỡ bỏ chiếc nơ thắt của bộ trung y trên người mình, chiếc áo không còn thứ gì níu giữ lập tức trượt xuống, bờ vai trắng muốt cùng lồng ngực phập phồng dưới ánh đèn dần lộ ra, khiến Cung Thượng Giác không nhịn được, bàn tay hư hỏng bắt đầu mơn trớn lên da thịt của đệ đệ.
Cảm nhận được bàn tay thô ráp mang theo chút lành lạnh của Cung Thượng Giác đang vuốt ve trên thắt lưng mình khiến Cung Viễn Chuỷ tỉnh táo đôi chút. Y dè dặt bắt lấy bàn tay không an phận ấy của ca ca.
- Thượng Giác ca ca, đệ với huynh đều là nam nhân, không giống như huynh với Thượng Quan Thiển...
- Thì đã sao? Đệ vốn biết ta không có tình cảm với cô ta, chẳng qua chỉ là đang diễn cùng cô ta một vở kịch.
Cung Thượng Giác dùng tay chặn trước đôi môi mềm mại, không cho đệ đệ nói thêm mấy lời thừa thãi, dường như cũng nhận ra nét trăn trở ngập ngừng trên gượng mặt Cung Viễn Chuỷ.
- Nhưng mà ta nghe hạ nhân nói, huynh cùng cô ta tắm chung, còn phát sinh chuyện đó, cho nên ta mới... ta không tin Thượng Quan Thiển.
- Đệ đệ ngoan, một con hổ khôn ngoan chính là biết kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, nếu vội vàng nó sẽ phải ôm bụng đói, thậm chí bị các con hổ khác bài xích, cô lập. Vở kịch này có lẽ cũng sắp hạ màn rồi, Vân Vi Sam đã bại lộ, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ là người tiếp theo. Vậy nên kẻ đi săn phải biết nắm bắt thời cơ, ngay khi con mồi của mình không đề phòng, lập tức tấn công khiến cho chúng không kịp trở tay.
- A...
Cung Viễn Chuỷ còn mải mê nghe ca ca luận giải, vốn dĩ đã trở nên lơ là cảnh giác, không ngờ đến Cung Thượng Giác trực tiếp mang y ra thực hành, đột nhiên ngậm lấy nhũ hoa trước ngực y chơi đùa, khiến cho y không kịp kìm nén mà phát ra một tiếng rên lớn.
Âm thanh này vô tình thu hút những thị vệ đang trực đêm canh gác bên ngoài phòng. Mặc dù đã được Cung Thượng Giác lệnh cho lui xuống, nhưng thị vệ vẫn là tránh ra xa một bên âm thầm bảo hộ chứ không rời đi hẳn.
- Cung chủ, có chuyện gì sao?
- ...
Cung Thượng Giác nhận ra cơ thể Cung Viễn Chu lập tức cứng đờ, vẻ mặt căng thẳng đến cùng cực, cả người lúc này đã đỏ như con tôm luộc, lại loay hoay trong lòng hắn tay chân luống cuống giống như tiểu phụ bị bắt gian, không biết ứng phó như thế nào.
- Cung chủ? Có cần ta vào trong không?
Không nghe thấy tiếng đáp lời, thị vệ bên ngoài có vẻ khá sốt ruột , bóng của hắn ta cách cánh cửa ngày càng gần, ngày càng rõ.
Phải làm sao bây giờ, không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bản thân được, Cung Viễn Chuỷ căng cứng người dùng cả hai tay siết lấy y phục của Cung Thượng Giác , không được rồi, tiểu cung chủ của hắn sắp khóc đến nơi rồi.
- Bảo hắn, ta đang thoa thuốc cho đệ, đêm nay ở lại chăm sóc đệ, không cần dùng đến thị vệ bọn hắn nữa.
Cung Thượng Giác ghé vào tai Cung Viễn Chuỷ vẽ ra cho đệ đệ một lí do, y cũng ngoan ngoãn làm theo, trong lời nói đứt quãng còn mang chút gấp gáp.
- Giác...Giác ca ca đang giúp ta thoa thuốc, có hơi đau chút. Đêm nay huynh ấy sẽ ở lại đây, không còn việc của các ngươi nữa, lui xuống hết đi.
- Vâng, cung chủ.
Tên thị vệ nghe vậy liền chắp tay hành lễ sau cánh cửa rồi thành thật rời đi, có Cung Thượng Giác ở đây thì đúng là không cần đến chúng thị vệ như hắn làm gì nữa, coi như được một hôm tan làm sớm đi, hắn ta cầu còn không được. Đợi cho bóng hắn ta đã khuất hẳn Cung Viễn Chuỷ mới thở phào một hơi.
May mà không tiến vào.
- Thật kích thích!
Cung Thượng Giác ko biết lựa thời điểm buông một câu cảm thán khiến cho đệ đệ trưng ra vẻ mặt uất ức nhìn y.
- Ca ca, huynh thật đáng ghét!
- Bây giờ không còn ai phiền hai chúng ta nữa.
Cung Viễn Chuỷ né tránh ánh nhìn như thiêu đốt của ca ca, Cung Thượng Giác tiếp tục việc còn đang dang dở, dùng đôi tay đã chai sần do luyện kiếm từ nhỏ của mình khám phá từng tầng da thịt trên khuôn ngực mịn màng của người dưới thân, bất giác chạm đến một vết sẹo gồ lên trên ngực trái, tuy đã nhạt màu gần như không nhìn thấy, nhưng lại khiến cho trái tim hắn đột ngột chua xót.
Vị trí này, là kinh mạch mệnh môn.
Mà người để lại vết sẹo này trên cơ thể trắng muốt không tì vết của đệ đệ không ai khác lại chính là hắn. Cung Thượng Giác nhớ lại khoảnh khắc đó, vào lúc Cung Viễn Chuỷ ngã xuống đất, mạt ngạch lúc nào cũng ngay ngắn giữa trán tùy ý rơi xuống, tiếng lục lạc trên tóc y kêu vang leng keng, hắn tưởng trái tim mình cũng đã rơi xuống vực sâu vạn trượng, yếu ớt giãy dụa trong vô vọng.
Một giọt, lại hai giọt nước mắt rơi xuống nơi vết sẹo trên ngực Cung Viễn Chuỷ , mát lạnh. Y nhận ra Cung Thượng Giác đang cúi gầm mặt, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt y, y biết kể từ lần đó, ca ca lúc nào cũng luôn tự trách. Thế nhưng y lại chưa từng oán trách Cung Thượng Giác.
- Đều khỏi cả rồi, ca ca, không trách huynh.
Cung Viễn Chuỷ dịu dàng dùng cả hai bàn tay nâng lên gương mặt Cung Thượng Giác , thật chăm chú nhìn ca ca, đó chính là vị ca ca mà y yêu quý nhất trên đời, vị ca ca cho y chỗ dựa vững chắc, thương y, bảo hộ y, cho y cảm giác được yêu thương, dạy y khi tổn thương hãy rơi nước mắt để có thể được người khác san sẻ, an ủi.
Cung Thượng Giác có chút bất ngờ khi đệ đệ hôn thật khẽ lên mi mắt hắn, nhẹ nhàng liếm đi những giọt nước mắt hiếm khi nào rơi xuống của Cung Nhị công tử, nụ hôn ôn nhu đến mức khiến tim hắn rạo rực giống như có hàng ngàn, hàng vạn con bướm bạc nho nhỏ, phá kén, bung ra đôi cánh của mình, chầm chậm đập cánh bay đi, càng ngày càng nhiều bướm bạc, cọ vào trái tim hắn đến ngứa ngáy khó chịu.
- Ca ca đừng khóc, đệ cũng sẽ đau lòng. Huynh yên tâm,từ dạo đó hôm nào ta cũng uống cỏ Kim Long Đảm, một thời gian nữa vết sẹo liền biến mất.
Cung Thượng Giác cũng không rơi lệ nữa, trực tiếp dùng một nụ hôn đáp lời, hắn hôn lên vết sẹo ấy của đệ đệ, thật nhẹ nhàng, cẩn thận giống như nâng niu một món bảo vật trong tay, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút thôi bảo vật ấy sẽ tan vào không khí. Cung Viễn Chuỷ cũng nằm im ngoan ngoãn để hắn tùy ý hôn xuống, lúc này thật giống một chú mèo con nằm ngửa phơi bày ra hết thảy yếu điểm của bản thân, không mảy may một chút phòng bị.
Nhịp điệu những nụ hôn của Cung Thượng Giác ngày càng dồn dập, hắn chuyển sang ngậm lấy điểm hồng phấn nhô lên giữa ngực Cung Viễn Chuỷ , khiến cho y chịu kích thích mà hô hấp càng ngày trở nên khó khăn, liên tục dùng chiếc lưỡi điêu luyện của bản thân trêu đùa điểm nhỏ ấy, làm cho chúng căng cứng dựng đứng lên mới thôi. Bàn tay của hắn cũng bận bịu xoa nắn bên nhũ hoa còn lại, không một giây buông tha cho Cung Viễn Chuỷ .
Cung Thượng Giác nhận ra sau vành tai thì nhũ hoa chính là điểm nhạy cảm tiếp theo của Viễn Chủy đệ đệ. Hắn vừa dày vò chúng, vừa ngước mắt nhìn phản ứng đáng yêu của y một cách thõa mãn, bình thường Cung Viễn Chuỷ luôn quần áo kín đáo đến cổ cũng không hề lộ ra, thành thật một bộ dáng cấm dục, vậy mà giờ đây đã bị hắn dày vò cho cả người phiếm hồng, rên rỉ cựa quậy không ngừng dưới thân.
Cung Viễn Chuỷ nhắm hờ mắt tận hưởng khoái cảm kì lạ đang dần dâng trào trong người y, không nhận ra khóe môi của ca ca đang giãn ra một nụ cười tà mị. Bên dưới hắn dường như đã trướng đến phát đau rồi, Cung Thượng Giác còn cố tình cách một lớp quần áo mùa đông dày cộm của hắn cọ cọ vào đùi Cung Viễn Chuỷ.
- Ca ca, hình như kiếm của huynh đâm phải đùi ta rồi...
Cung Viễn Chuỷ vô thức kêu lên, đứa nhóc chưa thành niên như y cũng không chịu động não suy nghĩ trước khi nói. Làm gì có kẻ nào lại mang theo đao kiếm khi đi ngủ cơ chứ =)))))) Hại Cung Thượng Giác thiếu chút nữa là phì cười trước vẻ ngây thơ của đệ đệ.
- Không phải kiếm, kiếm sẽ khiến đệ đau, còn thứ này sẽ khiến đệ thoải mái.
(Masss mắc cỡ quá 2 ơi =)))))))
Cung Thượng Giác vừa nói vừa mang theo ý cười, rõ ràng là cố tình trêu chọc Cung Viễn Chuỷ, vậy mà y vẫn nghệch mặt ra mất một lúc mới có thể hiểu được ý của ca ca, gương mặt lại càng đỏ đến lợi hại, trông không khác gì quả cà chua là mấy.
Cung Viễn Chuỷ cố sức chôn mặt mình vào giữa hai cánh tay, trong bụng không ngừng rủa xả Cung Thượng Giác, thế nhưng nào có chuyện hắn buông tha cho tiểu độc dược này dễ dàng như vậy, mèo nhỏ muốn trốn dưới gầm giường, hắn liền nắm lây chân kéo ra ánh sáng, chỉ bằng một bàn tay Cung Thượng Giác đã tóm lấy được cổ tay y, cố định cả hai tay trên đỉnh đầu, khiến gương mặt y bại lộ không gì có thể che chắn.
Tay còn lại lần xuống hạ bộ của y, cách một lớp quần ngủ mỏng manh trực tiếp xoa nắn, tiểu Chủy non nớt ẩn ẩn hiện hiện bên trong dường như cũng đã ngẩng đầu.
- Ưm...không...không muốn...ca ca...
Cung Viễn Chuỷ cựa quậy kẹp chặt hai chân muốn ngăn lại động tác của ca ca, cảm giác thật sự rất kì quái, y chưa từng trải qua động chạn ở nơi đó bao giờ.
- Viễn Chủy ngoan, rất nhanh đệ sẽ thấy thoải mái.
Nhận thấy đệ đệ có chút không hợp tác, Cung Thượng Giác gỡ xuống thắt lưng của chính mình cột lại hai cổ tay y, chế trụ ngay ngắn trên đỉnh đầu. Đôi tay thuần thục tách ra cặp đùi săn chắc của thiếu niên luyện võ, trực tiếp cởi bỏ quần của y.
Đột ngột tiếp xúc với khí lạnh khiến Cung Viễn Chuỷ không khỏi rùng mình một cái, bản thân có thể nói là gần như trần như nhộng bên dưới ca ca, vậy mà ca ca của y quần áo vẫn còn chỉnh tề ngay ngắn, một góc áo cũng chưa nhăn, y không khỏi cảm thấy uất ức.
Cung Thượng Giác dùng một tay đã nắm trọn được tiểu Chuỷ, nhanh chóng vuốt lộng lên xuống, đúng là thiếu niên mới lớn, nơi tư mật phấn hồng lại non mềm đáng yêu như vậy, kích thước cũng rất khiến người khác yêu thích.
- Ca ca, đừng động a...ưm...
Cung Viễn Chuỷ thút thít với cảm giác kì lạ mà hạ thân mang tới, liên tục lắc đầu nguầy nguậy, không biết là do không muốn Cung Thượng Giác chạm vào, hay là cảm giác sung sướng không chịu nỗi. Nhưng theo kinh nghiệm của Cung Thượng Giác thì có lẽ là vế sau đi.
- Viễn Chuỷ thật đáng yêu, tiểu Chuỷ Chuỷ cũng vậy...
Lời tán dương của Cung Thượng Giác càng làm cho da đầu Cung Viễn Chuỷ tê rần, khoái cảm khó nhịn cũng ngày một dâng trào trên người y, y bắt đầu thoải mái rên khe khẽ theo từng động tác xoa nắn của ca ca.
- Ưm a...
- Đệ đúng là tiểu độc dược, thơm ngon nhưng lại khiến người ta nghiện đến phát điên, không có thuốc giải.
Cung Thượng Giác gằn giọng, không nhịn được hôn môi với Cung Viễn Chuỷ, y cũng hợp tác mà há miệng đề hắn luồn vào chiếc lưỡi tinh ranh, tham lam quấn lấy cái lưỡi nhỏ vẫn còn vết xước của y, cắn mút không rời.
Nhận thấy Cung Viễn Chuỷ đã không còn giãy dụa nữa, hắn liền giải khai cho cổ tay của y, trên làn da trắng trẻo đã hằn lên dấu vết bị cột chặt, giống như uỷ khuất bị chà đạp càng khiến cho y tăng thêm mấy phần mị hoặc.
- Viễn Chuỷ ngoan, giúp ca ca...
Hạ thân Cung Thượng Giác giờ đây đã trướng phát đau, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của đệ đệ, thấp giọng dỗ dành y, cầm tay y đặt vào nơi nóng rực cương cứng. Nơi đó toả ra khí nóng như binh khí vừa luyện xong, cách một tầng y phục Cung Viễn Chuỷ vẫn cảm thấy tay có chút bỏng rát.
Y rụt rè cẩn thận chạm vào nơi đó, giây tiếp theo liền trừng mắt kinh ngạc.
- Còn có thể...to như vậy ư?
Gương mặt Cung Thượng Giác mang vẻ đắc ý.
- Cũng không hẳn là quá to, chỉ gần gấp đôi tiểu Chuỷ.
Cung Viễn Chuỷ nghe xong đột nhiên sinh ra loại cảm giác muốn trốn chạy.
Đây...đây rốt cuộc là hung khí gì đây? Lớn như vậy, cách lớp y phục còn mơ hồ cảm nhận được những sợi gân gồ lên dọc theo hạ thân Cung Thượng Giác. Chẳng lẽ đây là kích thước bình thường của nam nhân trưởng thành hay sao? Nếu vậy thì của y là bất bình thường ư?
Hàng loạt câu hỏi chạy quanh đầu của Cung Viễn Chuỷ, nhưng bàn tay Cung Thượng Giác nắm lấy tay y cọ xác vào hạ thân hắn khiến cho y nhanh chóng bừng tỉnh.
Y dè dặt dùng cả hai tay, bắt đầu vụng về xoa nắn.
- Viễn Chuỷ, tiểu Giác muốn ra ngoài.
- Ca ca... huynh, huynh im lặng một chút đi.
Cung Viễn Chuỷ trong lúc rối rắm như thế này lại phát hiện ra Cung Nhị công tử bình thường ít nói bao nhiêu, ở trên giường lại phun ra toàn những lời dâm mỹ khiến người khác đỏ mặt tía tai bấy nhiêu. Thậm chí y chỉ muốn bịt miệng ca ca lại để đầu óc y yên tĩnh một chút.
Cung Viễn Chuỷ vẫn là lần đầu tiếp xúc loại sự tình như thế này, nhất thời tay chân luống cuống, đành nghe theo sự hướng dẫn của ca ca, chậm chạp gỡ bỏ từng lớp y phục trên người Cung Thượng Giác, hung khí thô to cương cứng đến sẫm màu rốt cuộc cũng được giải khai khỏi sự bí bách của kiện y phục mùa đông dày dặn.
Cung Viễn Chuỷ có chút không tin vào mắt mình.
Quá... quá sức tưởng tượng với y rồi.
Biểu cảm của y càng khiến Cung Thượng Giác muốn chiếm lấy đứa nhỏ này, trừu nhập vào bên trong sâu thẳm của y, da thịt kề cận mà quấn lấy y, khảm y vào trong thân thể mình.
Cung Thượng Giác cầm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của Cung Viễn Chuỷ bao bọc xung quanh cả hai cái côn thịt, bắt đầu luật động. Một lớn một nhỏ cùng với nhịp điệu tay của hắn, Cung Viễn Chuỷ cảm giác giống như có luồng điện chạy xẹt qua cơ thể sao mỗi lần trừu sáp, nhịn không được khoái cảm kì lạ xô đẩy trong lòng, ngực cũng bắt đầu ưỡn ra, ngửa cổ rên rỉ.
Cung Thượng Giác hài lòng tận hưởng đường cong tuyệt mỹ của đệ đệ, chiếc cổ trắng ngần điểm đầy dấu hôn đỏ tươi thảm hại vô cùng, còn có hầu kết nhấp nhô theo từng tiếng rên rỉ của y như đang mời gọi, hắn không thể ngăn bản thân vồ đến gặm cắn lấy yết hầu Cung Viễn Chuỷ, nhấm nháp tận hưởng mỹ vị nhân gian.
Yết hầu đối với nam nhân cũng là một nơi cấm kị yếu ớt, lại thêm cơ thể của Cung Viễn Chuỷ lúc này đã trở nên mẫn cảm đến lợi hại, khoái cảm bên dưới hạ thân bị vuốt lộng liên tục ập đến, khiến cho đôi mắt ngập nước của y mờ dần, lý trí giống như cách một tầng sương bao phủ, thoải mái đến cùng cực, loại thoải mái này cũng là lần đầu y tiếp xúc, nghĩ đến việc y cùng Thượng Giác ca ca một đêm điên loan đảo phượng như vậy...như vậy....
- Ahh....ưm
Cung Viễn Chuỷ vẫn là thiếu niên non nớt chưa trải qua những chuyện này bao giờ, rốt cuộc không chịu đựng nỗi kích thích từ Cung Thượng Giác, y rên lên một tiếng rồi cắn vào bả vai hắn, trực tiếp bắn ra chất lỏng sền sệt màu trắng đục vào tay ca ca, y bắn khá nhiều, một ít còn dính nhớp lên bụng và y phục của cả hai.
- Ca ca...đệ... đệ xin lỗi... đệ không cố ý...cơ thể đệ lạ lắm...
Nhìn thấy chính mình làm bẩn tay cùng y phục của ca ca, Cung Viễn Chuỷ nhất thời cuống cuồng không biết phải làm gì, nhỏ giọng thút thít, y thậm chí còn không biết chất lỏng đấy vì sao không nhịn được phun ra ngoài, nam nhân còn có loại thoải mái như thế sao.
- Viễn Chuỷ đệ đệ thật giỏi, bắn thật nhiều, ta ngược lại rất thích thứ này.
Cung Thượng Giác ngược lại đưa tay dính đầy tinh dịch của Cung Viễn Chuỷ lên miệng liếm láp, gương mặt thoả mãn vô cùng tận hưởng giống như kẻ săn mồi vừa săn được chiến lợi phẩm tuyệt hảo.
Nhận thấy ca ca không chê y bẩn mà còn trưng ra biểu cảm thích thú như vậy, Cung Viễn Chuỷ có chút nghi ngại nhìn hắn.
- Thật sao?
- Ừm, của đệ thật ngọt.
Nói rồi Cung Thượng Giác kéo y vào một nụ hôn thật sâu, để y cảm nhận mùi vị của chính bản thân mình, ca ca y đúng là gạt người, rõ ràng chỉ có vị tanh nồng khó nuốt.
- Được rồi, hôm nay đến đây thôi, nếu còn tiếp tục lại nghĩ ta bắt nạt đệ.
- Là ý gì?
Cung Viễn Chuỷ nhất thời không hiểu lắm câu nói của Cung Thượng Giác, đến đây thôi, nghĩa là vốn dĩ loại chuyện này chưa kết thúc ở đây ư, y lại cảm thấy có chút tò mò vì dường như từ nãy đến giờ người thoải mái chỉ có một mình y, của ca ca vẫn chưa có dấu hiệu bình thường trở lại. Có phải do y làm không tốt không ?
- Đệ không sao...huynh cứ tiếp tục đi.
- Đệ... chắc chứ?
- Đệ cũng muốn giúp huynh, Thượng Giác ca ca...
Cung Viễn Chuỷ lí nhí, Cung Thượng Giác xoa nắn gương mặt đáng yêu của y, có chút không nỡ. Dù sao hôm nay y vẫn đang trọng thương, môi lưỡi cũng trầy xước, nếu còn tiếp tục e sẽ làm đau y.
Thôi vậy, đợi sau khi y thật sự khoẻ lại rồi tiếp tục phần sau cũng chưa muộn. Cung Thượng Giác muốn dành những thứ trọn vẹn nhất cho Cung Viễn Chuỷ vào lúc trạng thái đệ đệ tốt nhất. Hắn không muốn vì ham muốn nhất thời của bản thân mà khiến y có ấn tượng không tốt về việc này, từ đó dẫn đến việc bài trừ cùng hắn tiến triển sâu hơn.
Vẫn là nên nhịn xuống trước đã.
- Thôi hôm nay cứ tạm thời như vậy trước đã, đệ cũng cần thời gian thích ứng với loại chuyện này, đến, ta lau người cho để, cẩn thận đêm khuya dễ cảm lạnh.
Cung Thượng Giác ân cần dùng khăn ấm lau sạch những thứ dính nhớp trên người cả hai, cuối cùng mặc lại y phục chỉnh tề cho Cung Viễn Chuỷ, sau đó nằm xuống bên cạnh dỗ đệ đệ ngủ.
Có ca ca bên cạnh khiến y thật sự thoải mái, kê đầu lên vòng tay rắn rỏi của Cung Thượng Giác, không lâu sau y liền mơ màng chìm vào giấc ngủ, lâu lắm rồi y mới có lại cảm giác yên bình đến như vậy.
- Viễn Chuỷ của ta, ngủ ngon nhé.
Cung Thượng Giác dịu đang đặt lên trán đệ đệ một nụ hôn thật khẽ, càng vòng tay ôm chặt lấy y trong lòng, cảm nhận hơi thở đều đều của y, tựa hồ cảm giác đây giống như một giấc mơ. Hắn cuối cùng cũng biết bản thân mình yêu quý người đệ đệ này thế nào, và đệ đệ ngược lại cũng có tình cảm với hắn, như vậy hắn đã mãn nguyện rồi.
Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi lần, nhưng dường như cũng không lạnh lắm.
(Còn nữa mà cho nợ khúc abc xyz đi =)))) tui viết chương này hết cả buổi tối luôn r gì hơn 5000 chữ ultr🥲🥲)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store