ZingTruyen.Store

[ABO/ĐM] SIÊU CẤP ĐÁNG YÊU

Chương 26: Rất đau lòng

uinmymindd

Chương 26

Côn vốn tưởng rằng Lục Úc Niên sẽ phản kháng kịch liệt, cuối cùng sơ suất bị bắt rồi bị hắn mang đi. Thậm chí hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế kiêu ngạo để quở trách Lục Úc Niên rằng sức mạnh của cậu ta chẳng khác nào lấy tay châu chấu mà chặn xe, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn trước mặt hắn. Hắn còn nhớ rõ Lục Úc Niên khinh thường những Alpha như Cố Trạch Ngư đến mức nào, mà Côn - tuy là thần linh thần cổ, lại chẳng phải kẻ rộng lượng gì.

Thế nhưng, Lục Úc Niên hầu như không hề phản kháng, cứ lặng lẽ đi theo sau hắn. Chỉ đến khi nhận ra nơi Côn định đưa mình vào là cung điện của Hải tộc, cậu mới dừng bước, cau mày nói: "Anh không chỉ đưa chồng và con của tôi đi, mà còn đóng gói hai người họ giao tới nhà kẻ thù của tôi sao??"

Côn vì tiếng "Chồng" đó mà quay đầu nhìn Lục Úc Niên một cái, tuy ánh mắt vẫn lạnh nhạt, nhưng rốt cuộc vẫn kiên nhẫn đáp lại cậu.

"Một ngàn năm trước, nơi này từng là hang ổ của tôi." Hắn phất tay chẻ đôi làn sóng, cảnh biển hai bên trông chẳng khác nào đang đứng trong đường hầm của thủy cung. Những con sứa phát sáng lặng lẽ bơi lượn, cá nhám voi bơi đến ranh giới của biển, vẫy cái vây đen rồi quay đầu bơi trở lại.

"Thế thì anh đúng là già rồi đấy! Không giống như tiểu Ngư, vẫn còn là một đứa trẻ thôi." Lục Úc Niên biết mình không đánh lại hắn, việc cậu có thể lên được chức tướng quân này không chỉ dựa vào chút sức mạnh mà Côn ban cho, trong chuyện biết nhún biết nhường thì Lục Úc Niên đã phát huy đến mức tối đa. Thậm chí cậu còn trêu chọc mùi pheromone của Côn, dùng điều đó để chiếm chút lợi thế trong lời nói. "Mùi pheromone của anh như mùi bị hết hạn ấy, còn tiểu Ngư thì có mùi sữa ngọt, thơm hơn mùi của anh nhiều."

Côn không giỏi cãi nhau với người phàm, cuối cùng chỉ biết trả lời bằng sự im lặng. Sau khi nhốt Lục Úc Niên vào phòng vỏ sò mà Hải Mục Nhĩ chuẩn bị, hắn nằm trên ghế tựa giả vờ nhắm mắt, nghe Lục Úc Niên tiếp tục lải nhải.

"Anh bắt tôi về đây có phải là tiểu Ngư nhớ tôi phải không?? Vậy anh kiêu anh ấy ra gặp tôi đi!!" Sau khi Côn nhắm mắt lại, trông y như một Alpha đang ngủ bình thường, không còn đôi mắt xanh mà Lục Úc Niên ghét nữa. Dù bực bội, cậu vẫn muốn dỗ dành Cố Trạch Ngư về nhà. "Hai người có thể giao tiếp với nhau được không vậy?? Anh ấy có biết chuyện anh dụ dỗ hai ba con họ đi theo anh không?? C phải vì chuyện ngủ riêng mà anh ấy giận tôi rồi không...??"

Hải Tự bế Cô Lỗ Lỗ vào trong, nghe Lục Úc Niên líu lo nhiều chuyện, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm không thể đóng lại, rồi bước về phía Cố Trạch Ngư, nói thầm: "Sao hai người này đều bị rối loạn đa nhân cách vậy? Từ khi nào Lục Dục Niên lại nói nhiều đến vậy?"

Côn vốn không muốn để ý đến Lục Úc Niên, nghe cậu ta tự mãn nói một tràng dài, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng trả lời một câu: "Là cậu ấy quyết định rời đi, Cố Trạch Ngư muốn rời xa cậu. Lục Úc Niên, tiểu Ngư chính là phiên bản chưa trưởng thành của tôi."

Lục Úc Niên vừa mới bế Cô Lỗ Lỗ, đứa trẻ ngửi thấy mùi pheromone của người ba Omega liền vui mừng khua tay múa chân, cậu áp mặt sát bên con rồi thì thầm nhỏ nhẹ: "Đừng sợ, ba đến đây để đón con và bố của con về nhà."

Khi nghe Côn nói, cánh tay cậu cứng đờ, im lặng một lúc không động đậy, rồi giọng khàn khàn hỏi: "Ý của anh là sao??"

"Thần thức của tôi đã hao tổn nghiêm trọng trong trận đại chiến với Đấu Thiết lần trước, nên đã rút lui về trạng thái Côn lúc nhỏ còn giữ lại phần tính người, từ đó mới có Cố Trạch Ngư. Và khi tôi thức tỉnh trở lại, Côn lúc nhỏ cũng đang dần trưởng thành, ý thức của chúng tôi luôn tồn tại song song, chứ không phải như loài người các ngươi đơn giản hiểu là nhân cách chính và phụ." Côn thấy Lục Úc Niên tức đến mức mặt mày tái méy đi, lại càng muốn nói rõ lòng mình hơn, nên với tấm lòng rộng lượng, hắn nghiêm túc giải thích.

"Nói cách khác, kể từ lần đầu tôi thức tỉnh, tất cả những việc cậu làm với cậu ấy, Cố Trạch Ngư đều hiểu đó là biểu hiện của sự không thích, không yêu. Cậu không muốn một Alpha yếu đuối, nên cậu ấy đang cố gắng học cách trở nên mạnh mẽ. Thật đáng tiếc, cậu chưa bao giờ nhìn thấy những nỗ lực của cậu ấy..."

"Thật ra tôi cũng luôn không đồng ý với việc cậu ấy thay đổi vì cậu. Cậu chỉ là công tắc mà tôi chọn để đánh thức ý thức của mình thôi, tôi thật sự không muốn ở bên một Omega yếu đuối như cậu."

"Anh nói nhảm nhí gì vậy??" Nếu không phải đang bế Cô Lỗ Lỗ, Lục Úc Niên chắc chắn sẽ lao đến đấm một cú thật mạnh vào Côn.

"Ngay cả bây giờ, thực ra Cố Trạch Ngư cũng nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra, chỉ là cậu ấy tự chọn cách trốn tránh mà thôi. Cậu ấy không muốn gặp cậu, thậm chí muốn giao quyền kiểm soát cho tôi, và suốt đời không muốn lộ diện." Côn nhẹ nghiêng đầu, lộ vẻ mặt mệt mỏi, thở dài một tiếng rồi nói: "Thực ra tôi cũng không muốn gặp cậu, nhưng đứa con của Thần thì vẫn cần cậu nuôi dưỡng, đến khi chúng tôi không cần cậu nữa thì sẽ đưa cậu về chỗ cũ."

Cô Lỗ Lỗ liếm ướt phần trước áo của Lục Úc Niên qua lớp vải, vì mãi chưa được bú sữa nên vội vàng khóc toáng lên. Cậu siết chặt nắm tay, sau khi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn kéo áo lên để cho con bú trước.

Những lời tiên điên đó nói, cậu không tin cái nào hết. Sao Cố Trạch Ngư lại không cần cậu chứ?? Cố Trạch Ngư chỉ vì không được ôm ngủ mà giận dỗi bỏ nhà đi thôi. Một đứa trẻ dễ dỗ như hắn, chỉ cần chờ hắn ra, hôn một cái, ôm một cái, thậm chí cho ngủ một giấc là có thể dỗ dành được rồi...

Trước khi rời khỏi phòng, Côn đột nhiên nhớ ra một việc, liền quay lại đặt tay lên tuyến thể của Lục Úc Niên, pheromone Alpha mạnh mẽ áp chế đến mức khiến Lục Úc Niên không thể cử động được. Từng luồng điện từ tuyến thể lại trào ra, tụ về lòng bàn tay của Côn, cuối cùng ngưng tụ thành một bông tuyết tám cánh lấp lánh. Côn hài lòng nhìn bông tuyết ấy, rồi giơ tay gọi Hải Tự lại, áp vào tuyến thể của hắn, miệng niệm một đoạn chú ngữ cổ xưa.

"Ta ban cho ngươi phúc lành của Thần, trao cho ngươi năng lực 'quân sự'. Đoàn quân U Linh do Đấu Thiết dẫn đầu sớm muộn gì cũng sẽ lần ra nơi này, trách nhiệm bảo vệ Thần và đứa bé giao cho ngươi." Từ đầu đến cuối, Côn không nhìn Lục Úc Niên lấy một lần, nói xong liền ngẩng đầu bỏ đi không chút do dự.

Hải Tự kinh hoàng tròn xoe mắt, tuyến thể nóng rực như thiêu là bằng chứng rõ ràng rằng mọi chuyện vừa xảy ra đều là thật. Đột nhiên anh từ một Alpha vô dụng trở thành chuyên gia quân sự có năng lực ngang hàng với Chiến tinh đế quốc như Lục Úc Niên, kinh ngạc vừa đuổi theo hướng Côn rời đi vừa gọi lớn: "Cái... Cái này, Anh à... Món quà này của anh quý giá quá rồi... Làm sao mà tôi dám nhận chứ..."

Lục Úcc Niên ôm đứa trẻ, ngồi bệt xuống mép giường, hơi thở dồn dập, cảm giác cơ thể bị rút cạn sức lực ngày càng trở nên mãnh liệt. Cậu tiện tay thử bóp vỡ chân bàn, nhưng phát hiện sức lực của mình đã chẳng khác gì một Omega bình thường...

Cậu ngẩn người nhìn về hướng Côn rời đi, Cô Lỗ Lỗ no bụng nằm trong lòng cậu, thoả mãn liếm môi. Lục Úc Niên không cảm thấy quá buồn, cúi đầu hôn lên má nhỏ của con trai, thì thầm nói: "Cô Lỗ Lỗ à... Hình như bố của con rất tức giận, nếu anh ấy không chịu ra gặp ba thì chuyện này sẽ rất khó xử."

Hải Tự có được thiên phú quân sự chưa đầy ba ngày, đoàn quân U Linh quả nhiên bắt đầu triển khai đội hình bố trí binh lực tấn công Hải tộc. Vào ngày thứ ba Lục Úc Niên bị giam, Hải Mộc Nhĩ cuối cùng cũng đến gặp đối thủ đáng kính của mình, nhưng chỉ thấy cậu nằm trên giường, ôm con trai ru ngủ, vẻ mặt như không bận tâm thế sự.

"Lục Úc Niên, bọn chúng đến bắt con trai của anh, anh không định làm gì thật sao??" Hải Mộc Nhĩ tức giận đến không thể kiềm chế được, ra lệnh cho Omega Hải Mã bế đứa trẻ qua một bên, rồi tiến hành một cuộc nói chuyện như hai người đàn ông với Lục Úc Niên. Chúng ta từng chiến đấu với nhau rất nhiều lần, thắng bại đều có. Bùi Hưu Nhiễm nói anh là Omega mạnh nhất mà hắn từng thấy, thậm chí còn hơn cả tôi. Giờ gặp lại anh, chỉ có thế thôi sao??"

Lục Úc Niên hoàn toàn không bận tâm đến sự sỉ nhục của hắn, thậm chí còn ngáp một cái, lật người chuẩn bị tiếp tục ngủ, lẩm bẩm nói: "Thiên phú cũng đã trao cho vua của các người rồi, giờ tôi chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, sao phải bận tâm nhiều làm gì. Đứa trẻ này còn có một người bố là Thần nữa, đánh không lại các người thì tìm hắn đi, tìm tôi làm gì??!"

Thần thức của Côn vẫn chưa ổn định, phần lớn thời gian đều trong trạng thái ngủ say, còn Cố Trạch Ngư cũng không muốn xuất hiện, kể từ ngày đó thân xác đó cứ chìm trong giấc ngủ mãi không tỉnh. Hải Mộc Nhĩ thấy nguyên cái nhà này đều láu cá, tức giận đến mức giơ tay tấn công vào điểm yếu của Lục Úc Niên. Nơi đó vốn chỉ là một đòn chém ngang đơn giản, trước kia khi giao đấu, Lục Úc Niên chỉ cần lật người sang một bên là có thể né tránh.

Nhưng tốc độ phản ứng của Lục Úc Niên đã không còn kịp nữa, cậu đã trở thành một Omega bình thường, nên một ngụm máu từ khóe miệng chảy ra, cả người ngay lập tức ngất đi tại chỗ. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store