1. | Conan | [ EDIT ] Sau Khi Trở Thành Cộng Sự Của Furuya Rei
Chương 188 Tỉnh
Từng lớp băng gạc thấm máu được gỡ bỏ, ném xuống đất. Shinonome trốn trong một căn nhà hoang, cởi quần áo để tháo những mảnh băng quấn quanh người.
Trời hiếm hoi có nắng, tuyết cũng tan hết, thị trấn nhỏ này cuối cùng cũng có chút tiếng động náo nhiệt.
Từ xa, cậu nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa và tiếng người lớn trò chuyện ben ngoài, nhưng Shinonome vẫn chậm chạp chưa động đậy.
Gần đây, người của tổ chức đột nhiên truy lùng gắt gao hơn.
Cứ như thể chúng ở khắp mọi nơi, thế lực của tổ chức trải rộng quá dày đặc ở Nhật Bản. Rõ ràng là một thị trấn bình thường, nhưng chỉ cần ở lại vài ngày sẽ phát hiện có người đang tìm kiếm tung tích của cậu.
Shinonome không kìm được thở dài, cúi đầu mặc lại quần áo xong ngẩng lên nhìn trời. Mùa đông lạnh lẽo treo cao, bên trong bầu trời xanh thẳm chỉ bay vài cụm mây trắng như kẹo bông gòn bị xé vụn. Cậu lặng lẽ dựa vào tường, lắng nghe tiếng người cách đó không xa.
Niềm vui và sự tốt đẹp của năm mới dường như không liên quan gì đến cậu, cậu như một người qua đường, lắng nghe câu chuyện không thuộc về mình.
Shinonome không dám tìm sự giúp đỡ của cảnh sát, sợ rằng ở đó có người của tổ chức.
Cũng không dám tiếp xúc với cư dân gần đó, sợ rằng họ bị cậu liên lụy.
Cũng có thể là lo lắng người đột nhiên tiếp cận là tai mắt của tổ chức... Vết thương cách đây mười ngày chính là vì thế mà có.
Trống rỗng, thế giới dường như chỉ có một mình cậu.
Lại là một tiếng thở dài.
Shinonome cuối cùng đứng thẳng người, vận động gân cốt một chút. Cơn đau nhỏ truyền đến từ cánh tay và bên eo đã có thể xem nhẹ.
Vết thương của cậu là do gặp phải hai người mấy ngày trước, trình độ rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với những người cậu gặp trước đó. Shinonome nghi ngờ họ là thành viên có cấp bậc.
Bị thương nhẹ, nhưng ảnh hưởng lớn nhất vẫn là... cậu cúi đầu nhìn chiếc áo khoác gần như rách bươm dưới đất.
Hiện tại cậu chỉ còn một chiếc áo đơn màu đen, chiếc quần bó chân rộng thùng thình màu trắng cùng với một đôi giày mỏng manh.
May mắn là chỉ số cơ thể hiện tại đã hồi phục gần như ổn, chỉ là thiếu sự hỗ trợ từ chú lực và Hô Thở nên vẫn không so sánh được với trình độ ở thế giới trước.
Nhưng cũng đã đủ dùng rồi.
Phủ thêm 【dung dịch dinh dưỡng】, dù trong thời tiết như thế này cũng không cảm thấy lạnh buốt.
Shinonome nhặt lên trường đao, áo khoác và băng gạc trên mặt đất. Thanh kiếm tuy đã sứt mẻ nhưng vẫn dùng tạm được. Cậu giấu nó đi, còn lại ném vào đống phế liệu bỏ đi trong hẻm nhỏ.
Sau đó mới chậm rãi bước ra.
Trên con đường nhỏ này không có nhiều người. Shinonome cúi đầu bước đi chậm rãi, cậu muốn xác nhận xem ở đây có người của tổ chức hay không.
Cậu đã mấy ngày không ăn gì, hoàn toàn dựa vào dung dịch dinh dưỡng của hệ thống. Tuy không đói, nhưng mùi vị của dung dịch dinh dưỡng thật sự quá nhạt nhẽo.
Một người vốn không được ăn uống tử tế mấy bữa trong tổ chức, lại càng gầy gò đi nhiều hơn trong thời gian chạy trốn này, ngay cả cằm cũng sắc hơn.
Thoạt nhìn trông cậu như một học sinh cấp ba bỏ nhà đi.
Nhưng bản thân cậu lại không hề có ý thức như vậy, cậu đang suy nghĩ về nơi mình sẽ đi tiếp theo.
Người của tổ chức dường như đã ý thức được cậu đang chạy trốn vào trong thị trấn, nếu tiếp tục đi theo hướng này sẽ bị họ đoán trúng lộ trình.
Với tình hình hiện tại, nếu tổ chức cứ bám riết không buông, mình vẫn không thể trốn thoát khỏi chúng.
Nhưng nếu bị bắt về thì sao? Thực ra Rum cũng từng cho cậu câu trả lời: Một là bị tẩy não trở thành tay sai của tổ chức, hai là khả năng lớn sẽ bị giết chết.
Nhưng xem tình huống hiện tại, Rum hẳn là nghiêng về phương án sau.
Kết cục là còn chưa gặp được mấy người phe đỏ đã phải kết thúc rồi sao? Shinonome chậm rãi suy nghĩ, nếu không còn khả năng nào, có nên làm gì đó không?
.
Shinonome đảm bảo rằng khi cậu suy nghĩ câu đó, chủ yếu là cảm thán về việc mình sắp thất bại trước khi kịp chạm đến cốt truyện chính, chứ không phải có ý muốn gặp một nhân vật phe đỏ nào!
Bước chân cậu nhanh hơn, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Furuya Rei! Sao lại ở đây?!
Nhớ lại vừa rồi khi cậu đang đi một mình trên đường nhỏ, bỗng nhiên có người gọi cậu lại từ phía sau.
"Cái đó... Xin hỏi cậu có cần giúp đỡ không?"
Giọng nói của một số người rất đặc biệt, đặc biệt đến mức người ta có thể nhớ ra ngay khi vừa nghe thấy.
Furuya Rei.
Bước chân Shinonome khựng lại, cậu cố nén động tác quay đầu.
Bây giờ là thời điểm Furuya Rei và mấy người bạn cùng khóa của anh tốt nghiệp chưa đầy nửa năm. Furuya Rei dùng tên giả Amuro Tooru chính thức gia nhập tổ chức là hai năm sau — nói cách khác, thân phận hiện tại của đối phương vẫn là Furuya Rei.
Nghĩ kỹ điểm này, Shinonome không hề suy nghĩ nhiều mà cất bước chạy đi.
Sự thật về việc mình đã tiếp xúc với Furuya Rei trong thế giới này sẽ được thiết lập. Nếu, lỡ như Rum không giết mình mà chọn tẩy não mình, thì sau này mình mà gặp Furuya Rei trong tổ chức là xong đời!
Gặp người của tổ chức, Shinonome còn suy nghĩ một chút về cách phản công, nhưng gặp Furuya Rei lúc này, Shinonome hoàn toàn dồn hết sức lực vào đôi chân!
Chạy, chạy, chạy! Gió vù vù bên tai.
"Ê, cậu chạy cái gì?" Giọng nói quen thuộc bất ngờ lại lọt vào tai Shinonome.
Sao lại đuổi theo! Trên mặt Shinonome hiện lên một tia sụp đổ.
Tránh xa tôi ra đi mà!
"Tôi không phải người xấu! Tôi..."
Tôi biết anh không phải người xấu, nhưng tôi thì có! Shinonome mím chặt môi, đáp lại trong lòng.
Nhưng Furuya Rei rõ ràng quen thuộc với thị trấn này hơn cậu rất nhiều. Rất nhiều lần Shinonome cắt đuôi được anh ta không lâu, nhưng chẳng bao lâu lại thấy anh ta vòng từ một hướng khác tới.
Furuya Rei cũng không hiểu tại sao mình lại phải đuổi theo thiếu niên này.
Ban đầu anh thấy một thiếu niên ăn mặc không hợp với mùa đông này trên đường, cứ nghĩ là học sinh cấp ba nào đó bỏ nhà đi, bị lưu manh gần đó cướp quần áo và tiền bạc nên mới lang thang một mình trên đường.
Nhưng không ngờ đối phương vừa nghe thấy giọng mình đã chạy đi. Đến khi phản ứng lại, chính Furuya Rei cũng đuổi theo.
Đáng ghét! Sao thằng nhỏ này lại có thể chạy nhanh thế?!
Furuya Rei, người luôn giữ vị trí đứng đầu trong học viện cảnh sát nhiều năm, sau vài lần liên tục bị cắt đuôi, càng đuổi càng nghiêm túc. Lần nữa anh ta vòng đường tắt đuổi theo đối phương, lại bất ngờ nhìn thấy trên người đứa bé kia bị phủ một tấm khăn trải giường không biết từ đâu ra.
Cuối cùng, lợi dụng địa hình, anh dồn người đó vào một ngõ cụt.
Shinonome che kín thân thể bằng chiếc khăn trải giường, co ro vào góc tường. Cậu xoay lưng lại, cúi đầu, nghe tiếng bước chân và tiếng thở dốc truyền đến từ đầu ngõ không xa.
Không phải vì mình chạy nên mới đuổi theo chứ? Một tia ảo não hiện lên trong mắt Shinonome. Mình bị coi là đối tượng tình nghi sao?
Furuya Rei nhìn người đang co lại trong góc tường trông vô cùng đáng thương, trong lòng anh bỗng dưng nảy sinh cảm giác như mình đang bắt nạt trẻ con.
Anh điều chỉnh lại hơi thở, tiến lên vài bước rồi dừng lại cách đó vài mét. Sau khi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Em bỏ nhà đi à?"
Ai? Đang nói mình sao? Shinonome nghi hoặc trong lòng, nhưng ngay lập tức bị tiếng bước chân đang tới gần của Furuya Rei dọa đến mức co rúc chặt hơn: "Không được lại đây!"
Những lời này hoàn toàn không có sức uy hiếp. Furuya Rei tuy dừng lại một chút, nhưng rồi vẫn bước về phía cậu.
Cơ thể càng thêm căng thẳng, Shinonome nắm chặt tấm chăn phủ trên đầu, sợ đối phương kéo ra.
Nhưng không.
Ngược lại, một khối ấm áp bỗng nhiên bao bọc lấy cậu.
Chiếc áo khoác rắn chắc, nóng bỏng, mang theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân, ngay lập tức xua tan cái lạnh trên bề mặt cơ thể Shinonome.
Furuya Rei đứng phía sau cậu.
"Thời tiết này mà em mặc ít như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy." Giọng nói ôn hòa xuyên qua chiếc khăn trải giường, nhẹ nhàng lọt vào tai Shinonome.
"Trong áo có đồ ăn anh mới mua, chắc chưa nguội đâu, nếu đói thì ăn một chút đi."
Có lẽ vì chiếc áo khoác trên chăn, hoặc có lẽ vì vận động kịch liệt vừa rồi, trên người Shinonome từ từ toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu nghe giọng nói của người phía sau, cuối cùng cũng thả lỏng.
Không cần cảnh giác đối phương có thể đột nhiên rút súng hay dao đâm mình, cũng không cần lo lắng lòng tốt của anh ta có ý đồ gì khác.
"Cảm ơn." Trong tình huống này, Shinonome cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến những chuyện khác. Cậu quả thực cần những thứ đó. Suy nghĩ một lúc, cậu vẫn nói lời cảm ơn, sau đó vươn tay ra.
Vì thế, Furuya Rei liền thấy một bàn tay vươn ra từ dưới khăn trải giường, giơ lên sờ soạng túi áo.
Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng quá mức gầy guộc. Furuya Rei liếc mắt một cái liền thấy vết thương trên tay đó.
Vết thương mới, giống như là vết dao. Lông mày anh ta từ từ nhíu lại. Quả nhiên là bị bắt nạt, cho nên là lo lắng mình cũng sẽ làm tổn thương cậu ấy nên mới bỏ chạy sao?
Cái tay kia sờ soạng hồi lâu không tìm thấy chỗ, dần dần nhiễm chút nôn nóng.
Furuya Rei khẽ cười một tiếng, giúp cậu lấy hộp sữa trong túi ra đặt vào bàn tay đó.
Quả nhiên vẫn còn ấm, thậm chí hơi nóng tay. Shinonome rụt tay về, ôm hộp sữa trong lòng: "Cảm ơn."
Cũng rất lễ phép. Furuya Rei nghĩ: "Có phải là không có tiền về nhà không? Anh là cảnh..."
"Không cần!" Lời bị cắt ngang, nhưng ngay sau đó lại dịu xuống, "Cảm ơn."
Đứa trẻ lễ phép nhưng phản nghịch. Furuya Rei đưa ra kết luận, anh nhìn ra sự kháng cự của đối phương.
"Vẫn còn đói không?" Anh lại hỏi, "Bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, anh giúp em mua thêm chút đồ ăn nhé."
Lúc này, người dưới khăn trải giường cử động, hỏi: "Anh không lạnh sao?"
Furuya Rei nhìn cái đầu được đẩy ra khỏi chăn: "Đồng nghiệp của anh ở gần đây, lát nữa anh tìm họ mượn một cái là được."
"Ở đây đừng đi đâu nhé, anh đi mua chút đồ ăn cho em, được không?"
Giọng nói dịu dàng như hộp sữa ấm áp đang được cầm trong tay.
Furuya Rei thấy cậu không từ chối, mới chậm rãi rời đi hướng về cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Sau khi anh rời đi, Shinonome mới sột soạt bò ra khỏi khăn trải giường.
Hộp sữa thuần vị đã được cậu truyền thêm 'dịch dinh dưỡng', không chỉ mang theo một chút vị ngọt mà còn dần dần tiếp thêm sức lực cho cơ thể.
Phải đi rồi. Shinonome kéo khăn trải giường, nhìn góc khăn đã bị làm bẩn, trong lòng thoáng chút áy náy, nhưng lúc này không có thời gian để xử lý chuyện này.
Cậu mặc chiếc áo khoác đang khoác trên người vào.
Xin lỗi, lại gây thêm phiền phức rồi.
Thầm nói lời xin lỗi với người ở đầu hẻm, Shinonome ngẩng đầu nhìn lên mép tường bao phía trước, lùi lại mấy bước.
Lấy đà chạy vài mét, một chân bước lên viên gạch nhô ra, Shinonome trèo lên tường bao, lập tức rời đi.
.
Cuộc gặp gỡ với Furuya Rei giống như một khúc nhạc nhẹ nhàng được xen vào giữa những ngày phải lẩn trốn tối tăm, nhưng cũng là một ranh giới phân chia.
Từ sau lần đó, sự truy lùng của tổ chức càng trở nên gắt gao.
Càng ngày càng nhiều người, kế hoạch càng lúc càng kín kẽ.
Shinonome nhịn đau lấy viên đạn ra, sau đó sử dụng thuốc hồi phục của hệ thống.
Điểm tích lũy trong khoảng thời gian này chủ yếu dùng vào thuốc hồi phục và băng gạc.
Lạnh quá.
Thuốc hồi phục chưa thể có tác dụng nhanh như vậy. Sự mất nhiệt do mất máu khiến Shinonome không nhịn được run rẩy trong đêm lạnh. Cậu cố gắng hít thở để xoa dịu nỗi đau, nhưng cổ họng vẫn phát ra tiếng rên đau đớn.
Trong tình huống như thế này, không thể nào tìm được nhà trọ để ở qua đêm.
Shinonome nắm chặt kiếm đứng dậy. Sự mệt mỏi sau khi thuốc hồi phục có tác dụng khiến cậu không kìm được mà lảo đảo.
Cơ thể đã bị đẩy đến giới hạn, hiện giờ dù có thêm bao nhiêu dung dịch dinh dưỡng cũng không thể xua tan sự vô lực trên người cậu.
Trong quầng sáng hệ thống, chỉ số thể lực của cậu đã chạm tới điểm nguy hiểm là 20.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, là vầng trăng tròn vành vạnh.
Đến nước này, Shinonome không còn nghĩ rằng tổ chức sẽ từ bỏ việc truy sát mình.
Chúng không thể chịu đựng một người không có thế lực nào lại có thể trốn thoát lâu như vậy dưới sự bao vây của chúng. Shinonome khẽ cười khẩy một tiếng.
Mấy ngày trước Vermouth đã tham gia... vậy người tiếp theo có thể là Gin không?
Rum có tự mình đến bắt mình không?
Cậu khẽ nhắm mắt, nhưng lại lập tức mở ra. Cậu nghe thấy tiếng phanh xe ô tô truyền đến trong gió.
Nên đánh cược không? Hình như đánh cược một chút cũng không có hại gì cho mình.
Shinonome cười, sau đó phân biệt người đến.
Một người, hai người?
Hình như có 5 người. À đối diện bên kia còn có tay súng bắn tỉa.
Ánh trăng nhẹ nhàng đậu trên hàng mi dài của cậu, rồi lọt qua giữa những sợi mi, rọi xuống ánh bạc.
Không trốn thoát được, sẽ chết.
Shinonome nhìn chiếc áo khoác bên cạnh. Chiếc áo vốn màu xám nâu cũng đã bị nhuốm bụi bẩn trong quá trình cậu lẩn trốn, và dính vào những vết máu điềm gở.
Cậu không mặc nó nữa. Thanh niên áo đen quần trắng, cầm kiếm, đứng lặng lẽ dưới ánh trăng. Những sợi tóc vụn khẽ lay động dưới ánh trăng.
Coi như là... một chút báo đáp trong khả năng của mình vậy.
Sau khi mất máu quá nhiều, đầu óc Shinonome trở nên hôn trầm, nhưng đôi mắt xám của cậu lại sáng đến kinh người. Cậu ngửa mặt tắm mình dưới ánh trăng, bên miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười mỉm.
Mỗi một thành viên có mật danh bị phế đi.
Chính là vì tương lai của phe Đỏ loại bớt đi một chướng ngại.
"Đổi Thuốc Hồi Phục Tầng 7."
【Là, điểm tích lũy -2700, số dư: 1578】
Shinonome đá mạnh vỏ đao ra xa. Thanh kiếm lướt qua ánh trăng, áng sáng sắc lạnh lóe lên, cậu lập tức quay người bước ra khỏi căn phòng ẩn mình phía sau.
"Con chuột trốn trong bóng tối vậy mà lại dám tự mình chuôi ra."
Giọng nói trầm thấp chứa đầy ý chế nhạo truyền đến từ nơi không xa. Shinonome ngẩng đầu, thấy một mái tóc bạc tuyệt đẹp.
Nó lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt dưới trăng đêm. Rõ ràng là ánh trăng dịu dàng như vậy, nhưng trên người hắn lại trở nên sắc bén chói mắt.
Shinonome đứng trong bóng tối. Người đến chỉ có thể nhìn thấy vệt sáng lạnh lẽo trong tay cậu.
Người đàn ông cao lớn nheo đôi mắt lục như sói lại, lạnh lùng cười khẩy, chĩa súng vào cậu: "Muốn tao ra tay, hay mày tự ra tay?"
Đã đến đường cùng rồi sao? Shinonome nhìn vệt sáng bạc trong tầm mắt, tự hỏi mình như vậy.
Sau đó chính cậu trả lời trong lòng: Chưa.
Ánh mắt cậu kiên định, bước tới một bước: "Tôi tự ra tay."
Hành động đột ngột khiến những người khác sợ hãi lùi lại phía sau, chúng đã sợ.
Cậu chậm rãi bước ra ánh sáng. Ánh đèn lờ mờ và ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt cậu.
Đó là một khuôn mặt hoàn toàn khác so với khí thế trong lời đồn.
Tất cả mọi người đều nắm chặt súng trong tay.
【Mở khóa nhân vật quan trọng [Gin], mở khóa thành tựu [Mới Gặp - Gin], tiến độ nhiệm vụ [Tái cấu trúc tuyến thời gian] tăng 3%, tổng cộng nhận được 600 điểm tích lũy.】
"Cảm ơn." Dưới ánh trăng, thanh niên tóc đen bỗng nhiên cười, cậu nhẹ giọng nói lời cảm ơn, không biết là nói với ai. Cậu xoay tay đề đao, chĩa mũi kiếm về phía chính mình.
Cậu nắm lấy sống đao, không chút do dự đặt lưỡi kiếm lên miệng mình.
Tất cả mọi người đều sững sờ, họ nhìn chất lỏng đỏ tươi chảy xuống bên mép, dường như cũng nhuộm đỏ ánh trăng sáng tỏ.
Từng giọt, từng giọt.
Rơi xuống bên chân, vương vãi trên vạt áo.
Nhưng người đó dường như không cảm nhận được đau đớn, ngược lại còn cười.
Tùy tiện, càn rỡ mang theo một vẻ điên cuồng.
Đôi mắt xám đó từ từ chuyển sang Gin. Người đàn ông tóc bạc không hề nhúc nhích, ngón tay im lặng đặt trên cò súng.
"Đổi kỹ năng, mục tiêu [Thiếu Niên · Fushiguro Toji]."
Gin nhìn thấy con chuột kia không tiếng động nói gì đó. Hắn vốn định phân rõ, nhưng đột nhiên một luồng sát ý lạnh thấu xương bao trùm tất cả mọi người.
"Giết hết bọn mày." Hoàn toàn khác biệt với giọng trả lời vừa rồi, như thể đã thay đổi một người khác.
"Tránh ra!" Có người bên cạnh hô lớn.
Nhưng tốc độ của Shinonome còn nhanh hơn, trong chớp mắt cậu đã đến trước mặt Gin.
Sát ý, đôi mắt bị sát ý nhuộm thành mực đậm, cùng trường kiếm dính máu.
Gin trực tiếp lùi liên tiếp mấy bước, né tránh ánh đao không ngừng chém vào ngực mình.
'Đoàng!'
'Phanh!'
'Phanh!'
Tiếng súng vang lên khắp nơi. Súng của những người xung quanh và súng bắn tỉa đều hành động.
Viên đạn bắn tung bụi đất, nhưng không theo kịp tốc độ của thanh niên áo đen.
Lại một nhát chém nữa, Shinonome liên tục bổ bay viên đạn mà Gin bắn ra ở khoảng cách chưa đầy 1 mét, sau đó một đao chém bay khẩu súng phía trước.
Mặt Gin tràn đầy sự nghiêm túc, nhưng ngược lại, đối phương, đôi môi dính máu tươi cười càng thêm khát máu.
Thanh kiếm lại một lần nữa vung lên, trong ánh mắt của mọi người không chút do dự chém thẳng xuống.
'Phanh!'
Thanh kiếm rạch qua ngực Gin, máu tươi phun ra, và cùng lúc đó, hắn từ phía sau lại một lần nữa rút súng ra bắn trúng Shinonome.
Tên này, dưới tình huống này còn có thể né tránh chỗ hiểm! Mắt Gin tràn đầy sự hung ác.
Hắn cũng đã tránh được lưỡi kiếm đối phương chém vào cánh tay mình, nhưng không thể tránh né hoàn toàn. Cơn đau truyền đến từ ngực khiến hai mắt hắn tức thì đỏ ngầu.
Nhưng vẫn chưa xong.
Một cú đá bất ngờ thúc vào ngay chỗ ngực Gin vừa bị thương, lực lớn ập đến, đá Gin văng ra rất xa. Đồng thời Shinonome cũng thuận thế lùi về sau.
Lại né được một phát súng nữa.
Korn bực bội 'chật' một tiếng, lại lần nữa nạp đạn.
Thể lực không có cách nào hồi phục, nhưng lực khống chế cơ thể đã trở lại hoàn toàn.
Shinonome hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn.
Thể chất Toji cho dù trong tình trạng 20 điểm thể lực, cũng có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh của hắn, thậm chí còn nhiều hơn.
Không cảm nhận được vết thương do súng, mệt mỏi, hay giá lạnh.
Sự xuất hiện của Gin mang lại 600 điểm tích lũy, có thể khiến hiệu lực của kỹ năng này tồn tại thêm một giờ.
Máu trên người bắt đầu sôi trào, ánh sáng trong mắt càng thêm rực rỡ.
Tự như Tử Thần áo đen, cậu ta vung kiếm chém hết nhát này đến nhát khác. Không ai là đối thủ của cậu ta, bất kể là súng ống hay bất cứ thứ gì khác.
Chỉ một mình cậu ta, biến cuộc bao vây này thành địa ngục luyện ngục cho đối phương.
"Gin, tôi đã nói anh đừng khinh thường cậu ta mà." Trong tai nghe, giọng nữ tính vang lên đầy trêu chọc, "Có cần chi viện không?"
Gin che ngực, sắc mặt u ám: "Đến đây!"
"Rồi rồi~" Người phụ nữ không bực bội, đáp lại.
.
Không được lại gần.
Đây là biện pháp phòng vệ tốt nhất mà người trong tổ chức đúc kết được sau một thời gian dài đối phó với sát thần này.
So với súng, đao của cậu ta còn đáng sợ hơn.
Nhưng lý thuyết sở dĩ là lý thuyết, chính là vì nó khó thực hiện!
Căn bản không thể thoát được!
Mọi người gào thét trong lòng. Cuối cùng họ đã lĩnh hội được lời khuyên từ những người sống sót sau khi chạy thoát khỏi tay 'kẻ phản bội':
"Đừng để hắn nhìn thấy mày, khi đôi mắt đó nhìn thấy mày, tay mày sẽ đứt lìa đấy~"
Shinonome phát hiện người tăng lên liền bắt đầu lợi dụng địa hình để xoay sở.
Nhưng người mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc hết sức, đao sắc bén đến mấy cũng có lúc cùn.
Một tiếng súng vang lên không biết từ đâu.
Khi Shinonome theo bản năng vung đao chém tới, khoảnh khắc viên đạn bị chém làm đôi, lưỡi đao của cậu cũng bị gãy đôi ngay chỗ đó.
Ngẩn người trong chốc lát, Shinonome nhìn thanh kiếm gãy.
Không quá mức khiếp sợ, mà là sự bình tĩnh hơn hẳn.
'Phanh!'
Lại thêm một phát đạn nữa.
Âm thanh xuyên qua da thịt, thể lực đã cạn kiệt cuối cùng đạt đến đỉnh điểm.
【Thể lực hiện tại: 0/100】
Cơ thể Shinonome theo lực đạo của viên đạn ngã về phía sau, hiệu quả kỹ năng chậm rãi biến mất. Cậu nhìn về phía nơi hai viên đạn này được bắn ra.
Là tóc bạc.
【Thời gian còn lại của thuốc hồi phục: 5 ngày】
Người đã bị nhuốm máu đó, cuối cùng cũng gục xuống.
"Chết rồi sao?" Có người hỏi.
Tất cả mọi người không chắc chắn, nhưng cũng không dám tiến lên.
Tuy nhiên, sau một lúc lâu không có động tĩnh, người ở gần nhất vẫn không nhịn được mà bước qua.
"Còn sống."
Giọng người đó truyền qua máy truyền tin đến tai mọi người.
Vậy mà còn sống ư? Mọi người trong lòng dấy lên sự không thể tin được.
"Vậy thì tốt quá, đưa người sống về." Vermouth nói, hơi thở cô ta cũng có chút khó khăn.
"Vâng."
.
Để đảm bảo người vẫn còn sống khi đến trước mặt Rum, Vermouth và Gin trước tiên đưa cậu đến bệnh viện của tổ chức.
Để phòng ngừa bất trắc, cậu được tiêm thuốc an thần. Bác sĩ giúp người hôn mê lấy viên đạn ra. Ở bên kia, có vài người đang băng bó vết thương cho Gin.
"Thật là chật vật quá, Gin." Vermouth hả hê, "Đã lâu không thấy bộ dạng này của anh."
Sắc mặt Gin không tốt, hắn ngước mắt nhìn về phía người nằm trên giường.
"Ừm?" Bỗng nhiên, bác sĩ đang băng bó cho Shinonome phát ra tiếng nghi hoặc.
"Sao thế?" Vermouth và Gin đều nhìn qua.
Bác sĩ cúi người sát lại, chỉ vào vết thương trên vai phải của người nằm trên giường: "Chỗ này, là một lỗ đạn phải không?"
Vermouth đi tới, cũng nhíu mày. Cô ta nhớ rõ phát đạn đầu tiên Gin bắn trúng người này chính là ở vị trí này.
Sau khi xác nhận với Gin, vẻ mặt Vermouth bỗng trở nên đầy ẩn ý.
.
"Thật không ngờ."
Câu đầu tiên Shinonome nghe được khi mở mắt chính là câu này. Cậu nghiêng đầu, thấy một cái đầu trọc sáng bóng.
【Mở khóa nhân vật quan trọng [Rum], mở khóa thành tựu [Lần đầu gặp mặt - Rum], tiến độ nhiệm vụ [Tái cấu trúc tuyến thời gian] tăng 3%, tổng cộng nhận được 600 điểm tích lũy.】
"Mày lại còn có năng lực bất ngờ như vậy." Rum ngồi đối diện cậu, nói với vẻ bề trên.
Cậu bị ép quỳ trên mặt đất, hai tay bị còng ra phía sau.
Rum rút ra một khẩu súng từ bên hông ra: "Tại sao không thể vì ta mà phục vụ? Ta thật sự không hiểu."
Shinonome ngẩng đầu lên, khóe môi cậu khẽ nhếch lên một nụ cười: "Lần này không trốn sau cái TV đó nữa à?"
Một bên mắt lộ ra ánh mắt sát ý đáng sợ: "Không tự tay giết mày, tao thật sự..."
"Thật sự khó mà nguôi giận!"
Vừa dứt lời, Rum kéo chốt an toàn, ngón tay nắm chặt báng súng, nhắm thẳng vào Shinonome.
Ngón tay thô ráp chạm vào cò súng.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, Rum lại thấy người đang quỳ cách hắn ta vài mét mỉm cười với hắn ta.
Một luồng cảnh giác chợt ập đến toàn thân.
Rum trợn tròn mắt, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được — Fushiguro Shinonome, Fushiguro Shinonome đã bị tiêm thuốc an thần, không biết lấy sức từ đâu ra, thoát khỏi sự khống chế của hai kẻ đang giữ cậu, lao thẳng về phía hắn.
'Đổi 【dao găm sắc bén】.'
【Vâng, điểm tích lũy -10.】
Ở nơi không ai thấy, một con dao đột nhiên xuất hiện trong tay Shinonome.
Cược đúng rồi. Đôi mắt Shinonome tràn đầy ý cười.
Trong nguyên tác Furuya Rei nói Rum là người nóng tính... một người tự mình ra tay đi bắt Akai Shuichi và điều tra Kudo Shinichi, đối diện với mình trông như đã mất hết sức phản kháng, biết đâu sẽ chọn tự mình động thủ.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của Shinonome, một khả năng chưa đến 10%, nhưng cậu đã đánh cược đúng!
Thuốc hồi phục sẽ bắt đầu khôi phục thể lực ngay khi thoát khỏi trạng khái nguy hiểm nhất.
Mỗi một thành viên có mật danh bị loại bỏ.
Chính là bớt đi một trở ngại cho phe chính diện trong tương lai.
Vậy nếu, mình giết Rum thì sao?! Ánh mắt Shinonome dừng lại ở cổ Rum.
Ánh sáng lạnh chói mắt, thẳng tắp bổ về phía Rum!
'Phanh!'
Rum nổ súng. Viên đạn đẩy lùi con dao Shinonome đang lao tới phải lùi lại, khẩu súng cũng bị Shinonome một chưởng đánh bay.
Cùng lúc đó, các vệ sĩ bên cạnh Rum cũng không phải là đồ trang trí, họ lập tức đuổi tới. Hai người nắm chặt lấy Shinonome, kéo cậu về phía sau.
Mất trọng tâm, Shinonome ngã về phía sau. Tuy nhiên, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi cái đầu trọc một mắt trước mặt.
Tay bị khống chế, vậy thì dùng chân.
Shinonome thuận thế xoay người, hai tay nắm lấy hai người bên cạnh. Trong ánh mắt kinh ngạc của họ, cậu mượn lực từ cơ thể họ, đạp người dựng lên.
Chiếc chân dài như roi.
Đá thẳng vào cổ Rum.
'Rầm—!'
"Ngài Rum!"
Cả người Rum bị đá bay ra ngoài.
"Ha..." Shinonome không nhịn được cười thành tiếng. Ngay sau đó, cậu bị người ta dùng một đòn đánh ngất, cơ thể hoàn toàn bị đè xuống đất.
Kết thúc rồi sao?
"Giết nó!" Cậu nghe thấy tiếng Rum gầm lên giận dữ.
Sắp chết rồi sao?
Sự chờ đợi dài dằng dặc, không đợi được cái chết buông xuống.
Chỉ nghe thấy lại là một giọng nói đã bị máy biến đổi giọng làm cho méo đi.
"Rum, đủ rồi..."
Ký ức gián đoạn—
.
"Vết thương cũ trên người đã lành gần hết, nhưng những vết thương mới thì không có thay đổi."
"Thí nghiệm không có vấn đề. Xác nhận những gì người dưới kia nói là sự thật chưa?"
Có người đang xì xào bàn tán.
"Một người có năng lực như vậy, không thể là người bình thường! Tôi nghi ngờ hắn là kẻ nằm vùng được phái đến. Tôi muốn thẩm vấn!"
"Thuốc an thần thông thường vô dụng với hắn, cần loại đặc biệt."
Cơ thể bị trói chặt, không thể cử động. Mở mắt ra, vô số đèn sợi đốt chiếu thẳng xuống đỉnh đầu. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng chói lòa chiếu thẳng vào mắt hắn.
Chói mắt, cảm giác bỏng rát. Hắn muốn nhắm mắt lại, nhưng bị người ta bẻ ra một cách thô bạo.
"Tên thật của mày là gì? Ai phái mày đến đây? Công an Nhật Bản? FBI? CIA?"
"Hắn ta không chịu nói gì cả, dùng thuốc hồi phục đó với hắn ta đi."
Trên người bị kim tiêm mảnh đâm vào, cậu không nhịn được bắt đầu phản kháng: Đau quá!
"Giết người!"
"Lại phát điên!"
.
Âm thanh bắt đầu rút đi, cuối cùng trở thành bóng tối, yên tĩnh.
Khi sáng lại, xung quanh lại là một màu trắng, có một người ngồi đối diện hắn ta, nói ra thứ âm thanh điện tử khiến người ta buồn nôn.
"Whiskey, đây là mật danh của ngươi. Ngươi rất ưu tú, ta mong ngươi có thể mang lại lợi ích lớn hơn cho ta, cho tổ chức. Trung thành với ta, nghe theo ta, không được chống đối."
"Vâng, Boss." Hắn ta quỳ trên mặt đất đồng ý.
"Trung thành, nghe theo." Whiskey thấp giọng lẩm bẩm, "không được chống đối."
Sau đó vang lên, là âm thanh điện tử phiền phức.
'Tích tích.'
Nó dường như giằng co rất lâu, liên tục trong ký ức đen kịt sau khi toàn thân như chìm vào vũng bùn. Trong tầm mắt có những đường dây màu đỏ sậm hỗn loạn không ngừng nhảy lên.
Cậu nghe thấy một vài cái tên mới.
Nordes, Iwaue Ichirou, Ethan Hondo...
Những ký ức này dài đằng đẵng, nhàm chán, đen tối. Chỉ có tiếng 'Tích tích', 'Tích tích' này bầu bạn với cậu.
Cho đến khi—
【Phát hiện cột mốc quan trọng của dòng thời gian xuất hiện, hệ thống đang kết nối】
【Mở khóa nhân vật quan trọng [Furuya Rei], đạt được điểm tích lũy: 500】
【Xác nhận cột mốc quan trọng của dòng thời gian thế giới [Mới gặp - Furuya Rei] đã mở khóa.】
【Hệ thống cứu vớt 0544 phục vụ ngài】
Người đàn ông da mật, tóc vàng kia đi đến trước mặt caạu. Trong đầu như có một bàn tay lớn xua tan cái lạnh lẽo xung quanh, anh ta đưa tay ra trước mặt cậu.
"Xin cho phép tôi giới thiệu lại bản thân, tên của tôi là.... Amuro Tooru."
.
Shinonome đột nhiên xoay người bật dậy khỏi giường, cậu trừng mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Một căn phòng đơn giản nhưng ấm áp, xung quanh bày biện một vài thiết bị y tế, ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ rọi xuống.
Cậu ngây người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, những cảm xúc đáng sợ, bi thương, vô lực trong mộng từ từ rút đi.
Khát quá. Cổ họng khô khốc không nhịn được nuốt nước miếng.
Đôi mắt xám một lần nữa tụ lại chút ánh sáng lấp lánh, ký ức đã từng thu lại, như nước biển cuốn trôi khiến cậu đứng dậy không nổi. Cơ thể đang sốt nhẹ vì đột nhiên ngồi dậy mà có chút choáng váng.
Sau khi thủy triều rút đi, cậu nhớ lại điều cuối cùng trước khi hôn mê, Furuya Rei.
Muốn nói chuyện, nhưng không nói được. Trong đôi mắt xám mờ mịt lại nhuốm sự kinh hoảng.
Furuya Rei đâu?
Ngực cậu phập phồng kịch liệt, cậu tìm kiếm khắp nơi bóng dáng màu vàng kim.
Furuya Rei... Tầm mắt hoa lên làm Shinonome không kìm được cúi đầu lắc lắc, lại càng thêm choáng váng. Theo đó là cơn đau âm ỉ truyền đến từ trong đầu.
Shinonome không khỏi ôm lấy đầu.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng hít thở rất nhỏ truyền vào tai Shinonome.
Bàn tay đang ôm đầu ngây người buông ra, Shinonome chậm rãi ngẩng đầu. Trên ghế sô pha, cậu thấy được chút tóc vàng nhỏ vụn nhô ra.
Mềm mại, màu vàng kim tuyệt đẹp.
Ánh mắt bị hấp dẫn, Shinonome theo bản năng vén chăn lên. Cậu đứng chân trần trên mặt đất, cơ thể khẽ lắc lư dưới lớp quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.
Vừa đứng vững thân thể, Shinonome liền nhấc chân đi về phía bên kia.
Cậu đứng bên cạnh Amuro Tooru.
Người đàn ông trên sô pha vẫn đang ngủ, thân hình cao lớn chen chúc trên sô pha có chút không thoải mái. Anh ta nhíu mày, trước mắt một mảng xanh đen.
Trong đầu không rõ ràng nên không thể suy nghĩ, nhưng lại biết rõ mình muốn gì— Furuya Rei.
Shinonome từ từ ngồi xổm xuống, lòng bàn chân bị gạch men sứ lạnh buốt đến đỏ bừng.
Cậu nắm lấy bàn tay Amuro Tooru buông thõng bên cạnh, sau đó không nhịn được áp sát vào người trên sô pha.
Ngón tay lạnh lẽo như đang đau lòng, chạm lên quầng thâm dưới mắt đối phương. Đầu ngón tay bị hàng mi dài lướt qua.
Shinonome đối diện với đôi mắt tím xám kia.
"Amuro." Cậu khẽ gọi.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng trôi vào trong phòng, bao phủ lên người hai người.
Trong đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn mang theo chút mơ màng, Amuro Tooru còn tưởng rằng đây là giấc mơ, cho đến khi đối phương gọi tên mình.
Đôi mắt anh tức khắc khôi phục sự tỉnh táo, Amuro Tooru trở tay bắt lấy bàn tay đang khẽ vuốt ve trước mặt mình, đột nhiên ngồi bật dậy.
Trong mắt Shinonome còn mang theo vẻ ngây thơ. Ngay sau đó, cơ thể cậu bị người trước mặt kéo vào lòng, lực như muốn nghiền nát cậu vào tận xương thịt.
Mái tóc vàng mềm mại khẽ cọ vào gương mặt cậu.
"Shinonome." Amuro Tooru đáp lại, "Tốt quá, thật tốt quá..."
"Cuối cùng em cũng tỉnh."
Giọng Amuro Tooru hơi run rẩy, mang theo giọng mũi, nhưng trong lời nói là niềm vui sướng khi tìm lại được báu vật.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store