Cậu Là Mùa Đông Của Tớ

Cậu Là Mùa Đông Của Tớ
0 lượt thích / 1 lượt đọc
Có lẽ với nhiều người, mùa đông là mùa của lạnh lẽo và hiu quạnh, là khoảng thời gian con người ta dễ cô đơn đến mức chỉ một cơn gió nhẹ cũng khiến lòng mềm đi. Nhưng với tôi, mùa đông lại mang một ý nghĩa khác, một ý nghĩa rất riêng. Bởi vì cậu đã đến bên tôi vào mùa đông ấy.
Nhật Minh trong ký ức mười lăm tuổi của tôi là gam màu xanh trầm của những buổi sáng se lạnh: ít nói, hơi xa, ánh mắt lúc nào cũng như phủ một lớp sương mỏng. Cậu không đến theo cách rực rỡ hay ồn ào; cậu xuất hiện nhẹ đến mức nếu tôi không vô tình nhìn sang, có lẽ đã chẳng nhận ra trái tim mình vừa lệch đi một nhịp.
Tôi của năm ấy là một cô gái còn vụng về, còn ngại ngùng, còn giấu những cảm xúc đầu đời vào trong từng cái nắm tay giấu trong túi áo. Và không biết từ khi nào, chỉ cần đứng chung một hành lang, chỉ cần nghe tiếng bước chân quen thuộc, chỉ cần bắt gặp bóng dáng cậu đi ngang... là trong tôi lại dậy lên một thứ cảm giác vừa mong manh vừa sâu thẳm.
Thứ cảm giác mà chỉ tuổi mười lăm mới đủ dại khờ để tưởng rằng đó chính là định mệnh.
Có những mùa đông khiến con người ta run vì lạnh.
Nhưng mùa đông năm ấy... khiến tôi run vì cậu.
Và có lẽ cũng từ khoảnh khắc ấy, tôi đã lặng lẽ hiểu rằng:
cậu ấy là mùa đông của tôi.