CHƯƠNG 2 : KHI MỘT CÁI TÊN KHIẾN TIM LỠ NHỊP
Tôi ôm tập “khảo sát học lực” xuống phòng hội đồng xong, quay lại sân trường, nơi bảng phân lớp vẫn ken đặc học sinh đứng xem.
Ánh nắng đầu thu dịu nhẹ, hắt qua mái tóc, vai áo, khiến mọi thứ sáng lên mà không chói gắt. Tiếng cười khẽ, vài tiếng thì thầm, những ánh mắt hồi hộp dán lên bảng… tất cả vừa náo nhiệt vừa ấm áp, kiểu không khí chỉ có ở những buổi sáng đầu năm học.
Việt Anh đứng đợi tôi bên bồn cây sứ, tay cầm chai nước suối, dáng điềm đạm và vẫn hiền lành như mọi khi:
– Mày xem chưa? Tao thấy đông quá.
– Chưa… chen mãi chưa vào được. – Tôi nói, giọng nhỏ, vừa đủ nghe.
– Thế đi, tao đứng chắn cho.
Cậu ấy nhích hẳn vào đám đông, mở đường cho tôi theo sau. Nhờ Việt Anh, chen vào gần bảng không còn là việc khó khăn nữa. Tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm một chút, có người quen cạnh mình giữa một biển người mới, an toàn mà dễ chịu.
Dòng chữ in đậm “DANH SÁCH LỚP KHỐI 10” hiện ngay trước mắt. Tay tôi lướt trên từng tờ giấy, dừng lại ở bảng 10A8 – Lớp chọn 1 – Khối D.
Tên tôi đứng ngay hàng đầu, ngay cạnh: Nguyễn Việt Anh.
– Lại học chung rồi. – Tôi thì thầm, vừa mỉm cười.
– Ừ. Từ cấp 2 đến giờ, chắc định mệnh đấy. – Việt Anh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng khiến tôi yên tâm hẳn.
Tôi quay đi, ánh mắt vô tình quét sang bảng bên cạnh: 10A2 – Lớp chọn 1, Khối A.
Và rồi… cái tên ấy hiện ra trước mắt tôi: Nguyễn Lê Nhật Minh.
Tôi chợt nhớ khoảnh khắc va chạm nho nhỏ lúc nãy: giấy rơi, tiếng xin lỗi, nụ cười bối rối, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa e thẹn… Tất cả vụt hiện trong đầu, dịu dàng nhưng khiến tim tôi lạc nhịp.
Ngay bên dưới, tôi nhận ra một tên quen thuộc khác: Đặng Huyền Anh – bạn thân từ nhỏ của tôi , người luôn nhắn nhủ và chia sẻ mọi chuyện với tôi. Nhìn thấy tên cô ấy ở đây, tôi bỗng thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường, như có một điểm tựa thân quen giữa một môi trường hoàn toàn mới.
Tôi đứng khựng vài giây
Việt Anh khẽ chạm tay áo tôi:
– Linh, xong chưa? Tránh cho mấy bạn sau xem với.
– À… à rồi. – Tôi đáp, giọng run run một chút, nụ cười khẽ nở trên môi.
Tôi rút ra khỏi đám đông, nắng sớm chiếu lên mái tóc, vai áo và cả những cảm xúc đang dậy sóng trong lòng. Cái tên Nhật Minh, chỉ một lần chạm mắt thôi, đã để lại dư âm mềm mại, dịu dàng… Như hạt mưa đầu thu rơi vào lòng bàn tay, mát lạnh mà cũng ấm áp đến lạ.
Chỉ một chút thôi… nhưng đủ để trái tim tôi khẽ rung.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store