ZingTruyen.Store

Zsww Thien Nien Do

06

Nước suối róc rách chảy qua chân, ở nơi xa ánh chiều tà như rực lửa.

Tiêu Chiến và Đình Quân ra ngoài làm việc đến nay vẫn chưa về, Vương Nhất Bác ngồi bên suối nhìn về phía mặt trời, núi xa sừng sững, y nghĩ, nếu như lúc này có Tiêu Chiến ở bên cạnh, chắc chắn đây sẽ là một phong cảnh khác biệt.

Y rút cây đao nhỏ bên hông ra chậm rãi lau chùi, Bách Lý ngồi ở tảng đá cách đó không xa đang nướng con mồi, thần sắc lại không thể che hết nổi lo lắng.

"Các chủ, sao ngài biết đêm nay bọn họ sẽ động thủ?"

"Y tiếp cận ta vì muốn tra ra dư nghiệt của Thanh Phong Các, mặc dù ngay từ đầu hắn muốn cùng ta giải sầu nên mới đến Giang Nam, nhưng trên thực tế hắn vẫn luôn can thiệp vào đường đi của chúng ta, bây giờ hắn biến mất đã lâu rồi, đây chính là thời cơ tốt nhất để động thủ." Vương Nhất Bác tra thanh đao vào vỏ, "Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội."

Ngoài dự liệu chính là, người ám sát mãi vẫn chưa xuất hiện, mà Tiêu Chiến và Đình Quân cũng đã mất tin tức.

Vương Nhất Bác ở chỗ này đợi ba ngày trời mới dám chắc rằng mọi chuyện đã đi theo hướng mà y không xác định được.

Nhưng còn Tiêu Chiến, vì sao lại không động thủ, chẳng lẽ ngươi thật sự đã động tình sao?

07

Từ ngày chia tay hôm đó, Vương Nhất Bác đã mất tin tức của Tiêu Chiến.

Vòng tin tức nhanh chóng, ở Giang Nam không thể sánh được với kinh thành, Vương Nhất Bác vung roi thúc ngựa nhanh chóng trở về Thanh Phong Các, có tin tức Tiêu Chiến tiến cung diện kiến thánh thượng.

Nửa ngày trôi qua, trong các vẫn không có tin mới, Tiêu Chiến cũng chưa từng xuất hiện, không biết vì sao Vương Nhất Bác lại có chút lơ đãng mất tập trung, y luôn cảm thấy có chuyện lớn xảy ra rồi.

Giờ Tuất, trời đã tối hắn, phía sau cuối cùng cũng có động tĩnh, Vương Nhất Bác mong chờ quay đầu, người tới lại không phải Tiêu Chiến, là Đình Quân.

Vương Nhất Bác nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt Đình Quân, y lại không muốn hiểu nó có ý gì.

"Vương công tử, Hoàng đế bị kẻ gian lừa dối mê hoặc, biết được giao hảo giữ đại nhân và ngài, đặt bẫy trong cung, lấy tội phản loạn để tru sát hắn, đây là tín vật trước khi đại nhân đi đưa cho ta muốn ta giao lại cho công tử."

Vương Nhất Bác nhận lấy phong thư, nét chữ rất thanh tú, trên thư viết rằng là thân thích của Nhất Bác, ngoài thư còn có thêm cả một chuôi mẫu đơn chạm vàng.


Gặp chữ như thấy người.

Nhất Bác, ta xin lỗi, ta đã che giấu thân phận đương kim Tể tướng với ngươi. Ngay từ ngày đầu tiên tiếp cận ngươi, ta đã có ý đồ khác. Đương kim Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngai vàng, hai vị hoàng tử ngang tài ngang sức, ta phụng mệnh Nhị hoàng tử tiêu diệt dư nghiệt của Thanh Phong Các, nếu như lần này thành công, ngôi vị Thái tử nhất định sẽ thuộc về tay Nhị hoàng tử.

Ngươi nói đúng, các quan phủ cùng bách tính đang chuyên lo cứu tế, thậm chí ngay cả mấy tên giang hồ cũng đang bận bịu phân phát lương thực, vậy mà Hoàng đế lại chỉ biết lo hưởng lạc, cái nào là thiện, cái nào là ác? Là ta vẫn mãi không chịu thấu tỏ.

Ta đã sớm chán ghét chốn quan trường đầy mưu mô lừa lọc này, sở dĩ thân cận với Nhị hoàng tử cũng là vì ta muốn bo bo giữ mình. Ngày mai ta sẽ hồi kinh hồi cáo với Thánh thượng, cáo lão hồi hương, cũng không tiếp tục chen chân vào chuyện triều chính nữa.

Ta vốn định chờ sau khi từ quan Tể tướng sẽ về nhận tội với ngươi, có một câu ta chưa từng nói ra, hi vọng giờ đây vẫn còn chưa muộn. Đợi ta từ chức Tể tướng, chúng ta có thể thành thân không?

Nếu như ngươi nhận được phong thư này, có lẽ rằng ta cũng không còn cơ hội có thể quay về gặp ngươi nữa, xin ngươi tha thứ cho ta đã nuốt lời.

Một đời này là ta phụ ngươi, mong ngươi tìm mối lương duyên khác.

Chúc quân an.


Nếu như nói rằng, ánh nhìn của Đình Quân khiến y vẫn có thể tự thuyết phục mình rằng đó là giả, thì phong thư này đã dập luôn cả cọng rơm cuối cùng của y.

Mấy ngày trước vẫn còn cười nói muốn cưới y, bây giờ lại truyền đến tin hắn đã chết.

Chuôi mẫu đơn chạm vàng trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng véo von, giống như đang thấp giọng rên rỉ.

Làm sao có thể, làm sao lại như thế được?

Nói muốn đến nhận tội với y, nói muốn bảo vệ y một đời bình an, nói muốn quay về thành thân, rõ ràng là đã nói hết tất thảy.

Y còn rất nhiều điều chưa kịp nói với hắn.

Y thà rằng Tiêu Chiến nhẫn tâm hơn một chút, giết chết y, hoặc là tránh khỏi giàn trận của triều đình.

Tiêu Chiến, ngươi quả thật là tên khốn nạn, nói còn chưa rõ ràng đã muốn đi, làm sao ta có thể quên đi được đây.

Vương Nhất Bác ôm lấy trái tim sau lớp quần áo, nỗi đau quặn thắt kịch liệt trào dâng khiến y chẳng nói thành lời.

Đau đớn ập đến che trời rợp đất, dường như muốn kéo y xuống vực thẳm tối tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store