ZingTruyen.Store

Zeuvi | Ám ảnh

6.2. Nó có thể làm em đau (end)

cptmartian

Dohyeon cứng đầu, hai tay níu lấy cổ cậu, eo hông vẫn cứ loay hoay nhúc nhích trên đùi người kia, chân dạng ra hai bên khiến cho lỗ nhỏ trực tiếp mở rộng ma sát mà nhả nước ồ ạt, dương vật không gì kìm hãm thoải mái giương cao trong quần đùi rộng, dựng lên thành một túp lều nhỏ, anh lúc này chẳng khác nào một con mèo đến kỳ động dục đang đi tìm sự thỏa mãn.

"Anh muốn đợi." Giọng anh run rẩy, âm cuối ướt át nghẹn lại, nhường chỗ cho tiếng thở gấp gáp vì thèm muốn.

Dâm dịch thấm qua lớp vải quần, để lại vệt nước lấp lánh trên quần Wooje. Mông tròn nghịch ngợm cạ loạn trên đùi cậu, chẳng lâu sau anh cảm nhận được thằng em của cậu cũng ngẩng đầu, cứng ngắc chọc vào bụng dưới của anh.

Dohyeon luồn tay xuống, muốn chạm vào nhưng ngay lập tức bị một bàn tay nóng rẫy tóm chặt. Da thịt anh châm chích râm ran, chỉ một cái chạm ấy thôi cũng đã làm anh muốn oằn mình rên rỉ mà đòi nhiều thêm nữa.

Choi Wooje giữ cả hai tay anh lại, không biết tìm đâu ra cái cà vạt mà trói hai tay anh ra phía sau lưng. Cậu vừa làm, thanh âm trầm đục vừa thổi vào bên tai anh, mang theo chút yêu chiều. "Em đang bận chút việc, đừng quậy nào."

Nói rồi cậu vòng tay qua người anh, đeo tai nghe lên, tiếp tục cầm vào chuột và bàn phím. Cậu không cản anh ở trên người cậu nghịch ngợm, mà cũng nhất quyết không thỏa mãn anh.

Cơ thể Dohyeon run rẩy. Tay bị trói, anh không thể chạm vào cậu, cũng không thể tự chạm vào mình. Bên dưới ngứa ngáy chỉ biết cạ lên đùi đối phương, nhưng ma sát bên ngoài sao có thể phóng thích được quỷ đói sâu bên trong.

"Ư..." Anh dựa đầu vào vai cậu, mắt nhòe cả đi, thanh âm dính nhớp giọng mũi thoát ra khỏi bờ môi mọng, "Em bắt nạt anh."

Wooje không trả lời. Hông Dohyeon bắt đầu nhúc nhích trước sau trên đùi cậu. Ma sát qua nhiều lớp vải không thể thỏa mãn anh. Nếu không phải cây gậy thịt nóng hổi vẫn đang đâm chọc bụng mình nãy giờ, khéo anh tưởng mình đang nứng lên với một bức tượng thạch cao đấy.

Dương vật Dohyeon trướng phồng trong quần thèm khát được đụng chạm, anh ra sức căn chỉnh tư thế, cho vật cứng của mình theo từng nhịp hông thúc vào có thể chạm được gậy thịt của người kia. Anh chỉ làm khẽ thôi, nếu mạnh và nhanh hơn Wooje sẽ phạt anh mất. Nhưng chính tốc độ chậm chạp này khiến anh sôi lên, hấp tấp. Lỗ nhỏ thèm thuồng rỉ nước từ nãy giờ, có thể cảm thấy đáy quần đã ướt đẫm dính sát vào mông.

"Sao lại vẫn chưa biết nghe lời thế nhỉ?" Cậu nói, thanh âm mang theo chút bất mãn, mắt cậu vẫn chăm chăm nhìn màn hình mà không nhìn anh, tay cậu vẫn đang nhanh nhẹn làm việc trên bàn phím mà không chạm vào anh.

Dohyeon muốn khóc, anh giận dỗi cắn vào hõm cổ cậu, rồi lia lưỡi liếm lên vết răng, đắc chí như vừa trả thù thành công. Ngay lập tức anh phải trả giá bằng một tiếng "chát" đau điếng và má mông đỏ ửng bỏng rát, môi xinh không nhịn được mà rên dâm ngọt lịm.

"Em bảo, ngoan." Cậu trầm giọng ra lệnh.

Tệ thật. Nó làm anh nứng hơn. Anh dí sát dương vật mình vào cây gậy đang trướng phồng trong quần cậu, cảm nhận hơi nóng truyền qua nhiều lớp vải.

Thế mà Wooje vẫn điềm nhiên làm việc.

"Hức," Dohyeon bị bắt nạt, mếu máo khóc. "Đồ đểu, em cũng cứng mà, em cố ý chọc anh."

Một tiếng "chát" vang lên. Bàn tay cậu đánh mạnh vào mông anh, bỏng rát. Dohyeon ưỡn người, cảm nhận năm ngón tay cậu đang đặt trên mông mình, bóp mạnh.

"Em trân trọng anh mà." Cậu nói, thanh âm trở nên yêu chiều hết mực. "Anh nghĩ oan em, em đau lòng lắm đấy."

Tay cậu đặt trên mông anh xoa nhẹ vào nơi vừa hằn đỏ vì bị cậu đánh. "Đợi em một chút, em sẽ cùng anh làm mọi điều anh muốn nhé."

Dohyeon bị dỗ ngọt, mụ mị mà gật đầu. Thân dưới họ vẫn đang ghì chặt vào nhau, anh nghe lời Wooje, giữ nguyên tư thế ấy, không di chuyển nữa. Thế mà lỗ nhỏ vẫn không ngừng rỉ nước như muốn chứng minh sự tồn tại của mình.

Bụng dưới ngày càng ngứa ngáy trống rỗng, Dohyeon gục đầu trên vai Wooje mà lòng gấp gáp, khao khát được giã lút cán vào trong.

Dù không muốn làm trái lời cậu, nhưng anh nứng quá rồi.

Tiếng gõ bàn phím lạch cạch và tiếng chuột nhấp nhả bên tai anh.

Dohyeon đợi đến cạn kiệt kiên nhẫn, lại đẩy hông, quy đầu cương cứng nhạy cảm lần này vô tình chạm được vào túp lều kia, anh khẽ giật mình.

Ngứa quá... Muốn quá...

"Hức..." Dohyeon nấc lên. "Wooje à..."

Anh nhận thấy Wooje thoáng cứng người. Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cậu như thế này. Được nước lấn tới, Dohyeon vươn lưỡi, liếm môi cậu, cắn nhẹ môi dưới, mút mát. Đôi mắt long lanh ánh nước, trong hơi thở anh có mùi rượu vang, cố ý truyền cho cậu chút men say. "Wooje à..."

"Dohyeon nứng vì em, muốn em đâm sâu vào Dohyeon, muốn em địt Dohyeon đến ngất, có được không?" Giọng anh nũng nịu, ghé sát vào tai nghe, tin rằng cậu có thể nghe thấy.

Cuối cùng, Wooje cũng phản ứng. Cậu tháo tai nghe xuống, tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn anh với ánh mắt khó đoán. Môi cậu nở nụ cười nhẹ, hai tay choàng qua đầu anh, đeo tai nghe vào cho anh.

Trước khi âm lượng được vặn to, anh nghe thấy giọng cậu thủ thỉ. "Làm xong rồi này, là món quà chuộc lỗi với anh, thế mà cứ nghịch em."

Rồi cậu cho chạy dải băng audio mà cậu chỉnh sửa từ nãy đến giờ. Âm thanh ướt át, ma mị rót vào tai anh, qua tai nghe loại xịn được khuếch đại rõ đến từng hơi thở. Là tiếng cậu, hơi thở của cậu, với tiếng rên rỉ van xin rất nhỏ của anh trong nền. Cậu chỉnh tai nghe về chế độ nghe được âm thanh ngoại cảnh, giọng nói cậu trầm ấm lọt vào tai anh.

"Là em đấy, anh có biết khi anh bỏ đi, em nhớ anh đến thế nào không?"

Nói rồi, tay cậu luồn vào mông anh, cảm nhận được lớp quần đùi ướt đẫm đang dính sát da thịt. Lỗ huyệt của anh đang co thắt mạnh mẽ vì luồng âm thanh kích thích bên tai. Anh nhẹ cựa quậy, tiếng cậu thở dốc trong tai nghe rõ ràng đến thế, ánh mắt đê mê, răng thỏ cắn chặt lấy môi dưới.

"Dohyeonie liệu có tò mò, những đêm nhớ anh đến mất trí ấy, em đã nghĩ gì không?" Wooje nhìn anh, con ngươi sâu không thấy đáy.

Hình như, đây cũng là lần đầu tiên Wooje gọi tên anh. Lý trí Dohyeon lúc này tựa bùn nhão, chỉ biết neo vào giọng nói người kia mà bám dính lấy, như thể một khắc không còn nghe thấy cậu, chạm vào cậu, hay được bao trùm bởi mùi hương của cậu, anh sẽ quẫn trí đến phát điên.

"Em đã nghĩ rằng, em phải truy ra cho bằng được anh là ai. Em phải bắt được anh, phải giam anh lại, không cho anh chạy nữa. Nhốt anh trong căn nhà này, dạy dỗ anh ngoan ngoãn, huấn luyện cái lỗ của anh thành bao ủ cặc luôn luôn ướt át thèm tinh, để cho bất cứ lúc nào em muốn anh cũng phải dạng chân ra mà hầu hạ." Giọng nói cậu dịu dàng như đang kể một câu chuyện cổ tích mộng mơ, không hề mang chút đe dọa nào nhưng vẫn khiến cho người ta sợ hãi. "Bất. cứ. lúc. nào."

Dohyeon rùng mình, dựng tóc gáy, cảm nhận được lỗ nhỏ nhè thêm nước chỉ vì bị cậu nói lời trêu ghẹo. Anh đã không còn đủ tỉnh táo để phân biệt đây là giọng nói trong tai nghe hay là Wooje đang thật sự nói. Anh chỉ biết nó đang khơi gợi những viễn tưởng dâm dục nhất trong anh, khiến anh run rẩy. Bị giam cầm, bị biến thành một món đồ chơi, thành một loại nô lệ tình dục, cả đời sống với một bổn phận duy nhất là làm bồn chứa tinh cho cậu.

Ấy thế mà lại khiến cho mông cong càng miết lấy bắp đùi bên dưới đến phấn khích.

"Nhưng mà ai ngờ đâu Dohyeonie xinh như vậy," một tay Wooje luồn vào trong áo, xoa nắn da thịt ẩm mềm, từ phần xương hông thon thả đến thắt eo uyển chuyển, ngón tay cậu dần chu du, đỡ lấy bầu ngực với nhũ hoa lồi lên trông thấy được qua vạt áo. Móng tay cậu gảy lên đầu ngực khiến Dohyeon nức nở, anh ưỡn ngực như muốn cầu xin thêm nữa. "Lại còn dâm như vậy chứ. Tuy có hơi hư, còn chưa biết nghe lời, nhưng không sao, miễn là anh, thế nào em cũng thích."

Cậu còn chẳng cởi quần anh ra mà chỉ vạch ống quần đùi rộng rãi sang một bên, bên trong không mặc quần lót, da thịt trắng ngần ướt đẫm trơn tuột vì dâm dịch tiếp xúc với không khí lạnh, anh khẽ run. Một tia mãnh liệt xoẹt qua trong mắt cậu, rồi cậu giải phóng gậy thịt thô to đã sớm căng phồng vì bị anh đụng chạm trong quần mình, thành thạo nhấc hông anh lên, một nhịp đâm lút cán.

"Ức..." Dohyeon nấc lên vì sự xâm nhập quá đỗi bất ngờ. Thứ to lớn ấy chẳng thèm thăm hỏi, chẳng hề nể nang mà cứ thế xé toạc hậu huyệt anh tiến vào trong. Vách thịt non mềm lần đầu bị người khác ức hiếp mạnh mẽ co thắt, thít chặt lấy dương vật trần, tới mức như có thể cảm nhận rõ từng đường gân da thịt ấn lên vách tràng đang nảy lên từng nhịp vì kích thích.

Anh ứa nước mắt sinh lý vì đau, nhưng cùng lúc tiếng thở và tiếng cậu rên nhẹ vì bị siết chặt khiến cho anh càng thấy đói khát. Hai tay đã bị trói khiến anh chỉ biết gục đầu vào cổ cậu, răng thỏ cắn lên vai cậu để phát tiết. Trong tai nghe vẫn là tiếng cậu rên rỉ, là những đêm cậu một mình thủ dâm vì nhớ anh...

Wooje của anh, nỗi ám ảnh của anh, đang ở bên trong anh rồi.

Dohyeon ra sức chống lại sự căng chặt bên dưới mà nhẹ nhích hông, lại bị Wooje giữ chặt lại.

"Bé yêu, đau lắm phải không, yên nào, em sẽ làm bé sướng nhé."

Nói rồi cậu cởi trói tay anh, để cho anh quàng hai tay qua vai cậu, móng tay bấu chặt vào vai hằn sâu vết móng vào lưng. Hai tay cậu vịn lấy eo anh, hông nhẹ di chuyển những nhịp nông đầy kiên nhẫn. Rồi càng ngày, cậu thúc càng mạnh hơn, gậy thịt đẩy vào sâu hơn, thứ nóng rẫy như đã quen với vách động ấm mềm, ra vào trơn tuột, từng nhịp được lỗ nhỏ ấm áp túa lấy nước dâm mà âu yếm.

Bên tai anh là tiếng cậu thở dốc những đêm trước hòa với tiếng cậu ngân nhẹ trong cổ họng tối nay, anh không nhịn được mà rên rỉ, ưỡn thẳng lưng, hông tự động nhấp theo nhịp cậu ra vào. Wooje như nhìn thấy miếng mồi ngon trước mặt mà há miệng nuốt lấy bầu vú hồng hào của anh qua lớp vải áo, nhịp nắc dưới hông vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn hình thành tiết tấu với cái lưỡi tinh quái đang đánh lên ngực anh, đào vào tia sữa như đang bới móc ước gì được anh cho bú.

"Đừng mà... Hu, ngực tê quá... Đau.... Đừng liếm nữa mà." Vải ướt nhẹp ma sát lên núm ti nhạy cảm làm nó sưng đau như bị xước, anh cong người muốn né đi nhưng bị hai bàn tay chắc như gọng kìm giam chặt lại.

Cậu vén gấu áo anh lên, ấn vào môi anh, "Giữ cho em nào."

Dohyeon run rẩy há miệng cắn lấy vạt áo, để rồi thằng nhóc mang mệnh chó thành tinh kia vùi đầu vào ngực anh mà chu môi bú mút chùn chụt, răng nanh thỉnh thoảng sẽ cắn lên đầu ngực rồi kéo ra chơi đùa, khiến anh ứa nước mắt vì đau và sướng.

Bên dưới, tiếng thịt mềm giã vào nhau bạch bạch, tiếng rên ư ử của con mồi cố ý sa vào bẫy của thợ săn, tất cả rơi vào tai anh, một hỗn âm của sự dâm loạn.

"Hức... To quá... Anh chết mất..." Vạt áo nơi anh ngậm sớm đã ướt đẫm nhưng anh không dám nhả ra, vì anh muốn nghe lời Wooje mà. Thanh âm thoát khỏi môi méo mó và nghẹn ngào, lọt vào tai đối phương lại trở thành thứ thuốc kích dục mạnh mẽ nhất.

Gậy thịt vẫn điên cuồng ra vào bên dưới, không ngơi nghỉ, anh nấc lên, nứng cả một đêm, bị chơi một chốc mà anh đã sắp tới giới hạn rồi. Âm thanh trong tai nghe dần cao trào, tiếng cậu rên rỉ vì kích tình đập vào màng nhĩ, đúng lúc quy đầu chọc vào một điểm khiến Dohyeon run lẩy bẩy cả người, "Đừng mà... đừng... A... Không phải chỗ đó mà... Hức..."

Wooje như tìm được kho báu, điên cuồng chà xát lên điểm dâm, Dohyeon gần như nín thở vì kích thích ập đến quá tải não bộ.

"A, không được... Đ-đừng... Anh ra mất. Chậm... chậm lại. Hức... Ah..." Anh vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa trân người nức nở, giật lên vì sướng, móng tay cào vào lưng Wooje bật cả máu tươi. Dương vật không được cậu chạm vào cũng hư hỏng xuất tinh, dịch trắng đục nhớp nháp dính vào quần áo, ướt đẫm. Dohyeon mếu máo bật khóc trên vai cậu.

Thấy anh như thế, nhịp hông cậu nhấp chậm dần, dù vật trướng to bên trong anh vẫn không có dấu hiệu dịu dàng hơn. Cậu tháo tai nghe trên tai anh xuống, ném sang một bên. Hơi thở cậu nóng rẫy vờn quanh vành tai anh. "Gạ em đến thế mà Dohyeonie chơi em một chút là chán rồi à?"

Dohyeon lắc đầu nguầy nguậy, mắt ngập nước nhưng cực khoái khiến đầu óc anh mơ màng xáo trộn, không biết nên nói thế nào. Phía dưới vừa chạm cao trào giờ đang vô cùng nhạy cảm, vì lời nói của cậu mà co thắt, thít lại ngậm chặt dương vật bên trong. Wooje cảm thấy vật nóng rẫy bị cái miệng nhỏ của anh bao lấy thì mỉm cười hài lòng, tà tâm nổi lên muốn chọc anh một chút.

"Hư quá, lo cho anh đến thế, mà anh dám ra một mình." Hai tay Wooje ngắt nhẹ đầu vú anh.

Dohyeon ưỡn mình, xung điện từ đầu ti nhạy cảm truyền xuống khắp cột sống, anh nhột, co quắp người vào người cậu.

Rồi Wooje lạnh lùng rút gậy thịt hãy còn căng trướng ra ngoài, để lại trong anh một cảm giác trống rỗng, khiến lỗ nhỏ gào thét vì thiếu thốn.

Dohyeon rướn theo, mông cạ loạn, ra sức tìm kiếm dương vật, muốn tự mình đút vào trong. Thế nhưng vật thô to quỷ quyệt kia dường như biết trốn, chỉ cọ ngoài khe mông núng nính thịt mềm mà chẳng chịu luồn vào.

Anh nấc lên, đầu vùi trong hõm cổ Wooje mà giọng như muốn khóc. "Xin lỗi, anh xin lỗi mà... Anh sẽ ngoan, anh sẽ ngoan mà được không?"

Kẻ nhẫn tâm lúc này khoái chí nhếch môi cười, ánh mắt ngập ngụa dục vọng nhìn con mồi trong tay.

"Anh xin lỗi ai?"

"Anh xin lỗi Wooje. Anh sai rồi. Anh biết lỗi rồi mà." Dohyeon không còn tỉnh táo, chỉ biết gọi tên người trong lòng, "Wooje à, xin em... Wooje..."

Cậu vỗ vào mông anh, thích thú nghe anh kêu lên vì sướng, rồi một mạch đứng dậy, bế thốc anh trên người mình, dụi mũi vào gáy anh mân mê, từ tốn ôm anh từ phòng làm việc sang phòng ngủ.

Dâm dịch ướt đẫm trên chiếc ghế gaming, rồi rơi vãi trên đường đi của hai người.

Dohyeon đắm mình giữa chăn ga ngập tràn mùi hương của Wooje, cảm nhận Wooje đang ở trên thân người mình mà sung sướng, dương vật một lần nữa lại ngẩng đầu. Wooje không nói không rằng, cậu lấy cà vạt thuần thục quấn ngang tầm mắt anh. Mọi thứ trong tầm nhìn anh đen đặc, anh chỉ còn cảm nhận được âm thanh cậu lột sạch quần áo anh khẽ khàng bên tai, kê một chiếc gối dưới hông anh để phơi ra tất thảy chẳng phòng vệ gì, cảm nhận đầu ngón tay cậu lướt trên từng tấc da tấc thịt anh.

Dohyeon rên rỉ. "Đừng mà... Anh muốn nhìn em."

Anh không thấy được sắc mặt người kia, chỉ biết thanh âm trầm khàn ấy nói với mình rằng, "Bé cưng bảo sẽ ngoan mà, không phải sao?"

Dohyeon gật đầu.

"Bé ngoan thì phải thế nào?" Wooje hỏi.

"Phải nghe lời." Dohyeon nấc nghẹn.

Lời nói vừa thốt ra khỏi cổ họng, Dohyeon lại im bặt vì cảm nhận được đầu nấm thô to kê vào cửa huyệt anh một lần nữa.

Bàn tay cậu lướt đi trên làn da anh, âu yếm cần cổ, yết hầu, xương quai xanh, nhẹ mân mê đầu ti và lướt dọc xuống bụng, tìm tới dương vật đang ngẩng cao đầu.

Một tay cậu bắt lấy cổ chân anh vắt lên vai mình, một tay nắm nhẹ vật nhạy cảm ấy của anh, rồi giọng trầm đục đầy dục vọng cất lên. "Phải làm thế nào cơ?"

Hơi thở Dohyeon nặng nề, anh không bắt kịp suy nghĩ của người kia. Đầu nấm kê vào cửa huyệt không chịu đút vào trong, bàn tay cậu đặt trên dương vật anh không động. "Hức... Thế nào cũng được... Bé ngoan sẽ nghe theo mọi lời em nói mà, bé ngoan sẽ là của em, bé ngoan sẽ nằm ra cho em địt... Làm ơn, làm ơn cho anh với."

Nụ cười trên môi Wooje tỏ rõ ý hài lòng, con mồi trong tay đã được thuần hoá, phía dưới mạnh mẽ thúc vào trong, sâu lút cán.

Lỗ huyệt thít chặt lấy dương vật cậu.

"Bé ngoan này dâm thật đấy."

Cậu khom người xuống, mút lấy bờ môi anh. Anh thuần thục vươn lưỡi ra bắt lấy đầu lưỡi ướt át của cậu, âu yếm. Trước mắt anh chỉ một màu đen khiến cho xúc giác, khứu giác và thính giác bỗng trở nên rõ ràng hơn cả. Từng tiếng rên ưm a bị cậu nuốt trọn, thân dưới kêu lên lạch phạch, đầu giường rung lên vì sự va chạm mạnh mẽ của cả hai.

Cậu rời khỏi môi anh, tập trung luận động thân dưới. Từng cú thúc nghiến chặt điểm sướng, nước dâm bị dập đến nổi bọt trắng xóa, tuyến tiền liệt bị kích thích không ngừng nghỉ khiến cơ bắp anh siết lại mà run lên, quy đầu rỉ dịch tiền tinh. Chân Dohyeon run rẩy theo từng nhịp giã, ngón chân co quắp, rồi tuột khỏi vai người phía trên. Hai chân anh chỉ biết vòng qua eo cậu mà khóa chặt, như muốn dính lấy người cậu lên người mình. Tay phải cậu bao lấy dương vật anh, sóc nhẹ theo nhịp thúc ra vào. Tay trái cậu đưa lên môi anh, hai ngón tay luồn vào khoang miệng, anh hiểu ý mà ra sức bú mút.

Nước bọt chảy xuống quai hàm, đọng trên cần cổ bóng lưỡng. Bên dưới, nước dâm cũng làm ướt cả một mảng ga giường.

Dohyeon bị kích thích đồng loạt ở cả ba nơi, trân người rên rỉ, không thể chịu nổi, dương vật căng phồng muốn cao trào một lần nữa, bị cậu bóp chặt, không cho xuất tinh.

Wooje tặc lưỡi, "Hứa là ngoan nhưng khi nứng lên anh hư lắm." Dường như anh có thể thấy nét bỉ ổi trên gương mặt cậu. "Bé hư lại muốn lên đỉnh một mình rồi đấy."

Sự khó chịu căng tức dưới hạ thân khiến Dohyeon nức nở. Anh nấc lên, "Wooje à... Wooje à... Wooje ơi, cho anh với... Hức, Wooje... Wooje, anh muốn."

Tiếng gọi như bùa mê khêu gợi cậu, tên cậu bật ra từ đầu môi anh ngọt ngào mà quyến rũ, anh cảm nhận được vật bên trong mình căng phồng hơn, nhịp thúc vào cũng nhanh và mạnh hơn. Cậu gầm gừ, hơi thở dốc đầy dục vọng luồn vào tai anh.

"Wooje à... Muốn được... thấy Wooje... Muốn được... cùng Wooje... Hức... Muốn Wooje bắn đầy vào trong anh... Wooje à..."

Wooje thấy tên mình phát ra liên tục từ bờ môi ấy mà dương vật co giật. Cậu chửi thề một tiếng, "Con mẹ nó, anh dâm muốn chết."

Cậu kéo băng mắt xuống vắt ngang miệng anh, lớp vải quấn quanh khuôn miệng hồng hào, không cho anh gọi tên mình nữa. Tầm nhìn được giải phóng, hạ thân Park Dohyeon một lần nữa co giật mãnh liệt vì cảnh tượng trước mắt mình.

Choi Wooje mình đẫm mồ hôi, trần truồng, đến kính cũng không đeo, đang điên cuồng nắc anh.

Cậu liếm môi, vuốt ngược tóc mái đã ướt đẫm, khóe môi đểu cáng nhếch lên. Ánh mắt cậu từ trên cao nhìn xuống mang theo một loại áp lực đàn áp, khiến anh mềm nhũn cả người.

"Dohyeonie ngoan." Cậu nói giữa từng nhịp đẩy. Tại sao giọng cậu lại gợi tình đến thế? Dohyeon mất trí chỉ biết ưỡn hông lên cầu hoan, đón nhận từng cú dập sâu đến sưng cả bụng. Wooje cúi xuống, hơi nóng phả vào chóp mũi anh như trêu đùa. "Dohyeonie dâm xinh yêu. Không thả anh ra đường được mất. Phải nhốt anh lại thôi, không người ta bắt mất Dohyeonie của em. Phải giữ Dohyeonie lại, cưới Dohyeonie làm vợ, vợ ngoan đẻ con cho em. Vợ ơi, nhớ là chỉ được phát dâm thế này với em thôi..."

Anh không chịu được nữa, kéo chiếc cà vạt ra, ôm lấy đầu cậu tìm đến đôi môi đang không ngừng nhả từng chữ ướt át kia, mút lấy lưỡi cậu không cho cậu nói nữa.

Bàn tay đang chống cạnh đầu anh cũng vo lấy ga giường, bên dưới điên cuồng chạy nước rút.

Không còn bị kiểm soát, Dohyeon buông môi cậu ra, lại nức nở rên rỉ. "Hức... Anh là... của em... Của Wooje... Là Dohyeonie của... Wooje... Wooje chịch anh... hức... sướng... Anh ra mất... Wooje ơi... Chồng ơi... Ah..."

Cơ bắp Dohyeon căng lên, một dòng nước ấm nóng ộc ra từ lỗ nhỏ, cũng đón lấy dương vật cắm sâu mà co giật xuất tinh. Mọi giác quan trên người đều đạt đến cao trào. Wooje cúi xuống cắn môi anh rướm máu.

Dòng tinh dịch ấm nóng bắn đầy bụng anh, lấp đầy cái trống rỗng anh khao khát hằng đêm, đút no cho cái lỗ huyệt thèm được chịch chết cả ngày hôm nay.

Tầm mắt Dohyeon nổ đầy hoa trời. Nước mắt chảy ướt đẫm gối, anh khóc đến nghẹn ngào, "Hu... Trướng... Nhiều quá... Wooje à... Anh kh-không chịu được mất." Cơ thể anh căng lên, co giật, dương vật vùi sâu trong vách thịt chỉ cần khẽ xê dịch cũng làm anh rướn người lên mà nức nở.

Wooje ôm anh vào lòng, hình như đang khẽ thì thầm an ủi. Nhưng tai anh ù đi trước kích thích quá lớn, đầu óc trắng xóa tê liệt làm anh không nghe được gì, không biết người bên cạnh ra sao. Chỉ còn cái tên Wooje là hằn lại mãi, không cách nào quên được.

Bờ môi rướm máu run rẩy lẩm bẩm.

"Wooje à... Wooje... Hức... Wooje ơi..."

"Em đây. Em vẫn ở đây với anh mà."

Mãi một lúc sau, cơ thể trong vòng tay mới thả lỏng. Anh nhắm nghiền mắt, hàng mi ướt đẫm vùi vào hõm cổ cậu. Wooje chậm rãi rút dương vật ra, kéo theo âm thanh lẹp nhẹp. Dohyeon nấc lên một tiếng khi tay Wooje ấn nhẹ lên bụng dưới, đẩy một dòng dịch nhầy trượt ra khỏi khe mông.

"Bé ngoan nghỉ ngơi đi, để em lo phần còn lại nhé, được không?"

Dohyeon lúc này không nghĩ được gì, chỉ biết đồng ý với bất kỳ lời nào Wooje nói, nên anh mệt mỏi gật đầu. Mí mắt cũng dần dần trĩu nặng.

Sau khi vệ sinh cho anh xong, Wooje cẩn thận mặc lại đồ cho anh, dém chăn cẩn thận, nhẹ nhàng như sợ kho báu trong tay mình tỉnh giấc. Cậu ngồi bên cạnh giường, ngón tay khẽ vuốt ve bờ môi ban nãy bị mình lỡ cắn xước.

Con ngươi cậu chìm vào màu bóng tối, nhìn tưởng giếng sâu trầm lặng nhưng thực chất lòng giếng lại cuộn từng cơn sóng ngầm.

Điện thoại bên đầu giường sáng lên, báo hiệu tin nhắn gửi tới.

Wooje kiểm tra, là dãy số buổi tối đã gọi cậu trước khi cậu ra khỏi nhà.

"Thế nào rồi? Cá đã cắn câu chưa?"

Wooje không trả lời, chỉ tắt màn hình điện thoại đi.

Đầu bên kia thấy tin nhắn đã được xem thì dường như còn hứng chí hơn, tiếp tục lảm nhảm, nhưng cậu không xem nữa.

Gã đó hay nói gì đó về việc Wooje không khác nào mấy tên Thách Đấu trong Liên Minh, với khả năng spacing kẻ địch và nhấp nhả giao tranh thượng thừa. Cậu sẽ bắt đầu với bước bẫy con mồi, mạnh bạo ép cho chúng rối trí, để rồi khi bức tường phòng thủ có vết nứt, cậu sẽ chen vào qua đó mà dần dần bóp nghẹt. Từng câu nói, từng hành động, đến cả việc khi nào sẽ xuất hiện, khi nào biến mất, khi nào giam con mồi lại một mình khiến nó tự dằn vặt cắn đuôi, để rồi cậu xuất hiện băng bó từng vết thương, tất cả đều có trong kế hoạch.

Gã cảm thán như đang sùng bái một bộ óc thiên tài nào đấy.

Nhưng thật ra, Wooje không nghĩ nhiều đến vậy. Đối với cậu, chuyện chẳng hề phức tạp thế, tất cả chỉ là một trò chơi đuổi bắt giải trí thôi, nơi cậu là kẻ đi săn, thứ đã được ấn định sẵn từ bản năng rồi.

Chỉ có điều, con mồi lần này ngon miệng thật.

Wooje nằm xuống bên cạnh Dohyeon, đắp chăn lên cả hai người. Anh như cảm nhận được hơi ấm mà rúc lại gần, được cậu kéo vào lòng mà thỏa mãn thở hắt.

Có lẽ, lần này cậu sẽ dành thời gian, chơi lâu hơn một chút vậy.

Ngon như thế này, điên mới thả cho chạy mất.

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store