Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si
Chương 03
Edit: Min
Kỳ Dụ vừa nói xong, bỗng nhiên cảm thấy từ ngữ của mình có chỗ không đúng. Bốn chữ "Rào cản sinh sản" rõ ràng không thể dùng trong tình huống này. Kỳ Dụ lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì, cả người có chút xấu hổ. Y tự trách bản thân vì quá căng thẳng, không suy nghĩ gì mà buột miệng thốt ra những lời kỳ quặc.Nhìn lại Trương Giản Lan, y phát hiện đối phương hoàn toàn không có biểu hiện dao động gì trên gương mặt, vẫn giữ nét lạnh nhạt như cũ.Cũng phải thôi, Trương Giản Lan là người cổ đại, chắc chắn chẳng hiểu nổi cụm từ "Rào cản sinh sản." Vì thế, Kỳ Dụ đổi cách diễn đạt, nói: "Ý ta là...... Hai chúng ta không phải cùng một giống loài... Như vậy, ngươi hẳn là hiểu chứ?"Trương Giản Lan vẫn không lên tiếng, chỉ cau mày nhìn Kỳ Dụ, ánh mắt tràn ngập sự bài xích.Từ từ.......Sao Trương Giản Lan lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy?Kỳ Dụ có chút không nói nên lời.Trương Giản Lan không chút do dự, đưa tay chụp một chưởng, lập tức biến Kỳ Dụ trở lại hình dáng thanh kiếm.Kỳ Dụ còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn nắm chắc trong lòng bàn tay, xoay nhẹ như thể kiểm tra một món đồ quen thuộc."Ôi... Đau quá..."Đại ca này, xuống tay cũng quá nặng đi.Kỳ Dụ bị chụp mạnh đến mức toàn thân đau nhức. Vừa nhìn, lại thấy mình đã trở về hình dạng thân kiếm, y liền hơi cong lên một chút như để giảm bớt cảm giác khó chịu."Này... có chút kỳ quái." Y thầm nghĩ, "Khi ở dạng kiếm thì chẳng cảm giác gì, nhưng lúc hóa thành người thì ngũ cảm lại đầy đủ đến thế này."Đồng thời, ánh mắt Trương Giản Lan đầy căng thẳng, xách y thẳng đến phòng rèn kiếm. Dưới sự tôi luyện nghìn búa trăm lần, Kỳ Dụ được mài giũa suốt một đêm, cuối cùng cũng phục hồi nguyên trạng.Nhiệt độ trong phòng rèn kiếm rất cao.Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan.Tên kia đã làm việc suốt cả đêm, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, áo trắng trên người ướt sũng, có thể mơ hồ thấy cơ bụng đang phập phồng."Vợ của ta......" Nhìn thanh kiếm được chữa trị lại, đôi tay Trương Giản Lan run rẩy, cầm lấy thanh kiếm, giọng đầy vẻ áy náy, "Là ta sai.""Đâu có gì to tát đâu..."Kỳ Dụ thầm cảm thấy may mắn vì bản thân chỉ là một thanh kiếm, không sợ lửa thiêu đốt. Nếu không, với cảnh bị đánh đập suốt cả đêm, lại còn tôi qua nước lạnh, y có lẽ đã tan thành tro bụi từ lâu.......Hoá ra, Ái Kiếm đã thành tinh.Trương Giản Lan không màng ngủ nghỉ, cầm lấy Ngọc Hành kiếm múa may trong Kiếm Các suốt vài ngày. Mãi đến trưa ngày thứ ba, khi Thái Thanh Tử tới cửa bái phỏng, hắn mới chịu dừng lại, cùng đối phương tọa thiền tu hành bên ngoài Kiếm Các.Thái Thanh Tử là người từng có ân với Trương Giản Lan, cho nên Trương Giản Lan mới sẵn lòng gặp mặt. Đây cũng chính là lý do vì sao hắn nhiều lần nhẫn nhịn Hứa Ngưng Mi.Khi Trương Giản Lan 13 tuổi, hắn đến ngoài cửa Thục Sơn cầu đạo, chờ suốt nửa năm, mong được vào núi bái sư, nhưng vì linh căn kém, tư chất bình thường, hắn bị từ chối hơn trăm lần. Dẫu vậy, điều đó không hề lay chuyển quyết tâm nhập môn của Trương Giản Lan.Chờ một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, cuối cùng hắn cũng vào được Thục Sơn.Lúc đó, đói bụng thì săn bắt trong rừng, khát thì uống nước suối, mặt đất là giường, mặt trăng là chăn. Tóm lại, sức sống của hắn vô cùng kiên cường.Sau đó, Thái Thanh Tử không thể nhìn tiếp nữa, liền mang Trương Giản Lan từ dưới chân núi về, cho hắn ở lại phía sau núi Thái Thanh Phong làm việc vặt, học nấu ăn với đầu bếp. Ít nhất, làm đầu bếp thì có chỗ ngủ, không lo đói rét.Nhưng Trương Giản Lan không cam chịu sống như vậy.Từ khi nhìn thấy Kiếm Tôn — Liễu Tri Khanh cầm Ngọc Hành kiếm tại Đại hội danh kiếm, Trương Giản Lan đã ngay lập tức nhất kiến chung tình. Từ đó, hắn không thể dứt ra khỏi thanh kiếm ấy, ngày đêm đều nghĩ đến nó, tưởng tượng đến việc được sở hữu Ngọc Hành kiếm.Mặc dù Trương Giản Lan yêu kiếm đến mức si mê, nhưng tính cách của hắn rất cương trực, không hề có ý định đánh cắp ý tưởng của ai. Trong lòng hắn luôn nghĩ rằng, muốn có được Ngọc Hành kiếm thì phải quang minh chính đại, đánh bại Liễu Tri Khanh để lấy lại thanh kiếm.Vì vậy, hắn bắt đầu khổ luyện kiếm thuật.Không ai dạy hắn luyện kiếm, hắn tự đến quảng trường Thục Sơn để học hỏi từ các đệ tử khác. Mới bắt đầu học kiếm, hắn bị một đám người cười nhạo, nói rằng hắn giống như một con khỉ. Nhưng hắn không hề để tâm, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện.Không ai dạy hắn ngộ đạo, hắn tự mình đọc sách, tự mình lĩnh hội đạo pháp. Hắn theo Thái Thanh Tử lên đỉnh núi để đả toạ, mỗi ngày dậy sớm hơn cả gà, còn phải gọi Thái Thanh Tử cùng tham gia. Thái Thanh Tử đôi khi cũng không chịu nổi hắn.Với sự khổ luyện như vậy, nghiên cứu kiếm thuật từng ngày.Chung quy có một ngày, ngọn lửa từ ngọn đuốc sẽ trở nên rực rỡ.Cuối cùng, trong sự kinh ngạc và tán thưởng của mọi người, pháp lực và kiếm thuật của hắn một đường chạy như bay. Sau 20 năm luyện tập tại quảng trường, hắn đã đánh bại Kiếm Tôn Liễu Tri Khanh, trở thành Kiếm Tôn mới của Thục Sơn.Trong trận chiến này, Trương Giản Lan bị gãy mười hai chiếc xương sườn, một mắt gần như mù, không ngừng rỉ máu, nhưng trên mặt hắn không có một chút sợ hãi.Liễu Tri Khanh cũng không khá hơn, bị đánh đến mức nửa người gần như tê liệt.Hai người thu kiếm, đối diện nhìn nhau.Liễu Tri Khanh nhìn Trương Giản Lan cả người đầy máu, gần như mất mạng, nhưng vẫn rất khó hiểu: "Ngươi sao lại cố chấp muốn đánh bại ta như vậy? Giữa ta và ngươi có mối thâm cừu đại hận gì sao? Sao ngươi lại không tiếc mạng sống mà quyết chiến với ta một trận tử chiến như vậy?"Đầu tiên là Trương Giản Lan khụy xuống, máu từ miệng không ngừng chảy ra, sau đó hắn cắn răng, run rẩy đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của Liễu Tri Khanh, nói: "Không có gì, ta chỉ muốn kiếm của ngươi mà thôi."Liễu Tri Khanh: "Kiếm của ta?"Trương Giản Lan cố gắng bước đến trước mặt hắn, giơ tay ra: "Đúng vậy, ta muốn kiếm của ngươi."Theo truyền thống của Thục Sơn, người bại phải giao kiếm cho người thắng.Liễu Tri Khanh nhận thua, đưa Ngọc Hành kiếm cho Trương Giản Lan.Trương Giản Lan lúc này mới lộ ra một nụ cười nhạt, nhìn Ngọc Hành kiếm đang sáng nhẹ trong tay, trong lòng hắn thầm thưởng thức không thôi, rồi ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Tri Khanh, nói: "Nó ở trong tay ta, so với khi ở trong tay ngươi, càng xứng đáng hơn."Nói xong, Trương Giản Lan liền quay người rời đi.Liễu Tri Khanh nhíu mày, nhìn bóng lưng Trương Giản Lan, trong lòng cảm thấy không vui, nói: "Ngươi chỉ là một tên tạp dịch, ngay cả tư cách đệ tử ngoại môn Thục Sơn cũng không có, ngươi làm sao có thể khiến kiếm của ta toả sáng?"Nghe vậy, Trương Giản Lan dừng bước, lạnh lùng đáp: "Bây giờ nó là của ta."Liễu Tri Khanh: "......"Rất nhanh, Trương Giản Lan liền đánh vào mặt Liễu Tri Khanh.Sau khi có được Ngọc Hành kiếm, Trương Giản Lan không dừng lại, tiếp tục theo đuổi sự hoàn thiện tuyệt đỉnh của kiếm thuật. Ngoài việc tự học Thục Sơn kiếm pháp, hắn còn tự nghĩ ra 301 chiêu kiếm, mỗi chiêu đều trí mạng, không ai có thể đối kháng, vì vậy, hắn được mệnh danh là "Thiên hạ đệ nhất kiếm."Trong suốt quá trình đó, không có sư tôn nào truyền thụ cho hắn, chỉ có Thái Thanh Tử là người duy nhất nguyện ý chỉ điểm hắn vài câu.Giờ đây, khi nhắc đến "Thiên hạ đệ nhất kiếm", người ta sẽ nghĩ ngay đến Ngọc Hành kiếm của Trương Giản Lan. Hắn đã thực hiện được lời mình đã nói trước đó với Liễu Tri Khanh.Nhớ lại trước đây, khi Kỳ Dụ chứng kiến Trương Giản Lan tự nghĩ ra những chiêu kiếm, trong lòng y vô cùng sùng bái, đó chính là thời kỳ mà Kỳ Dụ coi Trương Giản Lan là thần tượng.Nhưng bây giờ.......Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan, người đang chăm chú rèn luyện thân kiếm, toàn bộ tâm trí và ánh mắt đều tập trung vào Ái Kiếm trong tay. Phải biết rằng, với năng lực của hắn, vốn đã đạt được tu thần đắc đạo, nhưng lại chỉ dành hết sự chú ý cho kiếm, không hề quan tâm đến bất kỳ vật gì khác.Kỳ Dụ nhìn lên trời, trong lòng chua xót: "Trương Giản Lan giờ đã không còn là người mà ta thần tượng nữa. Kỳ Dụ, tỉnh lại đi, người mà ngươi thần tượng đã OOC rồi."Thái Thanh Tử ngồi trong đình, liếc mắt nhìn Trương Giản Lan đang cầm Ngọc Hành kiếm, bất đắc dĩ nói: "Tiểu nữ hôm qua lại gây phiền phức cho ngươi à?""Không sao." Trương Giản Lan đáp, chẳng mấy bận tâm.Thái Thanh Tử tiếp tục: "Tiểu nữ từ nhỏ sống trong hoàng cung, tính tình ngang ngược, ngươi đừng để bụng... Thế nên, hôm nay lão phu mang nó đến đây để xin lỗi."Thái Thanh Tử nhìn về phía Hứa Ngưng Mi đang nấp sau cột đá: "Ra đây, xin lỗi Kiếm Tôn.""......"Hứa Ngưng Mi vẫn giữ giá trị hảo cảm số âm đối với Trương Giản Lan, trong lòng không muốn gặp lại hắn. Tuy nhiên, vì không thể trái lệnh cha, nàng đành phải theo đến để xin lỗi.Nàng ngượng ngùng nửa ngày cũng không chịu đi ra.Trương Giản Lan không mấy quan tâm đến Hứa Ngưng Mi, cầm kiếm đứng dậy, nói: "Trưởng giả không có việc gì, ta đi đây. Vợ của ta bị thương, cần được bảo dưỡng, không thể tiếp tục phụng bồi."Thái Thanh Tử không kịp phản ứng: "Vợ của ngươi?"Hứa Ngưng Mi trợn mắt, bĩu môi nói: "Chính là thanh kiếm hỏng trong tay hắn."Nàng vừa dứt lời, đôi mắt Trương Giản Lan đỏ lên, căm tức nhìn nàng: "Kiếm hỏng?" Hắn nói với giọng rất thấp, trầm đục, chứa đựng một tia sắc bén, khiến người ta kinh sợ.Hứa Ngưng Mi có chút sợ hãi, nhận ra khí tràng của Trương Giản Lan đã thay đổi, không dám nói thêm lời nào.Trương Giản Lan không bỏ qua, bước tới gần nàng, giận dữ hỏi: "Ngươi vừa nói gì?..... Vợ ta là thanh kiếm hỏng sao?"Cũng may Thái Thanh Tử cản lại kịp thời, sau đó ra hiệu cho Hứa Ngưng Mi nhanh chóng xin lỗi: "Đồ hỗn trướng! Sao lại vô lễ như vậy! Còn không mau xin lỗi Kiếm Tôn đi!"Hứa Ngưng Mi phản ứng lại, hoảng hốt thả ra một câu đầy miễn cưỡng: "Thật..... Thật xin lỗi......" Sau đó vội vàng chạy đi, rời khỏi Kiếm Các.Cùng lúc đó, Kỳ Dụ lợi dụng lúc Trương Giản Lan không chú ý, nhanh chóng thoát ra khỏi vỏ kiếm bay ra ngoài. Trương Giản Lan phản ứng quá chậm, chỉ thấy Ái Kiếm đã như một đạo sao băng bay về phía chân trời, cũng không quay đầu lại mà đuổi theo hướng Hứa Ngưng Mi."Vợ của ta!"Trương Giản Lan từ xa gọi, âm thanh vang vọng khắp không gian, giống như một người đàn ông đau khổ vì người yêu đã bỏ đi. Nếu ai không biết chuyện, chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn là một người đang tuyệt vọng vì tình yêu vỡ tan.Kỳ Dụ, mặc dù nghe thấy nhưng vẫn đang bận rộn với nhiệm vụ của mình, hoàn toàn không chú ý tới hắn.Kỳ Dụ tạm thời quyết định chọn Hứa Ngưng Mi làm mục tiêu để tăng giá trị hảo cảm, bởi vì nàng là người khác phái tiếp xúc nhiều nhất với Trương Giản Lan, đồng thời cũng là người duy nhất có thể tự do ra vào Trường Sinh Lâu.Y tìm suốt nửa ngày, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hứa Ngưng Mi đâu... Trương Giản Lan đuổi theo nhanh đến kinh người, Kỳ Dụ còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã thấy một bóng trắng quen thuộc lướt đến gần, như mũi tên lao thẳng về phía y.Trương Giản Lan lúc này như phát điên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn như muốn nuốt sống người, khí thế hắn tỏa ra khiến các đệ tử xung quanh sợ hãi tránh xa.Kỳ Dụ vội vã nép mình vào một góc khuất gần tường, thấp giọng gọi hệ thống: "Tiểu Ái, Tiểu Ái, nhanh lên! Gọi Tiểu Ái ra đây!"Hệ thống đáp lại rất nhanh: "Tiểu Ái đây, ký chủ có yêu cầu gì không?"Kỳ Dụ khẩn trương nhìn quanh, hạ giọng hỏi hệ thống: "Tiểu Ái, Trương Giản Lan có khả năng thông qua cảm ứng hay linh khí của ta mà tìm được ta không? Ý ta là, có kiểu như cảm ứng đặc biệt giữa ta với hắn không? Nếu đúng vậy, chẳng khác gì ta tự gắn thiết bị định vị trên người mình cả!"Y cau mày, lo lắng nghĩ đến khả năng bị truy lùng bất kể đi đâu.Hệ thống trả lời: "Không thể."Vậy là tốt rồi.Cũng không thể trách y lại lo lắng đến vậy."Thế ta còn có thể biến thành hiện hóa không? Nếu có thể hóa thành người, mọi chuyện sẽ thuận tiện hơn nhiều."Hệ thống đáp: "Có thể."Kỳ Dụ hỏi tiếp: "Làm sao để biến?"Hệ thống trả lời: "Hiện tại chưa rõ, yêu cầu ký chủ tự mình thử nghiệm.""......" Kỳ Dụ mệt mỏi, "Ngươi rốt cuộc là hệ thống thẻ bài gì vậy? Một cái hỏi đã hết ba cái là không biết?""Xin lỗi ký chủ, Tiểu Ái chỉ có cơ sở dữ liệu hạn chế.""......"Kỳ Dụ đang dựa vào tường buồn bực, bỗng một bàn tay từ đâu vươn tới nhặt y lên. Ban đầu, y tưởng là Trương Giản Lan, lập tức hoảng loạn đến mức không phân biệt nổi phương hướng. Nhưng khi ngước lên nhìn kỹ, hóa ra lại là một kẻ lén lút che mặt, rõ ràng là một tên ăn trộm.."...... Không đúng."Kỳ Dụ chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình. Giờ đây, y không phải một thanh kiếm bình thường, là bội kiếm của Trương Giản Lan —thứ mà thế nhân đều ao ước sở hữu. Hỏng rồi hỏng rồi.Nghĩ đến đây, Kỳ Dụ không khỏi rùng mình. Nếu thật sự rơi vào tay kẻ xấu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng có kẻ xấu nào có thể đáng sợ hơn đại vai ác thực sự. Đừng nhìn Trương Giản Lan thần kinh có vẻ chẳng ra sao, nhưng hắn lại là đại vai ác danh xứng với thực, dưới kiếm từng ngã xuống vô số vong hồn."Xin lỗi, xin lỗi, ta thật sự đói quá rồi. Trước mượn ngươi dùng một chút, lát nữa nhất định sẽ trả lại." Một giọng nam nói vang lên, nghe có vẻ rất thân thiện.Kỳ Dụ nhìn sang, liền thấy kẻ che mặt kia đang nhóm lửa, bên cạnh đặt hai con gà đã được xử lý sạch sẽ, không rõ trộm được từ đâu. Lông gà bị vặt sạch bóng, mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, rõ ràng là đã có âm mưu từ trước.Kỳ Dụ nghi hoặc: "Người này muốn làm gì?"Nhóm xong lửa, hắn cầm lấy Kỳ Dụ, tiếp đó, trong lúc Kỳ Dụ còn đang ngơ ngác, liền dùng kiếm xuyên qua hai con gà, đặt lên lửa nướng, không ngừng xoay trở qua lại.Người đó một bên quay gà, một bên lẩm bẩm: "Thục Sơn thật là có độc, đường đi như mê cung thì không nói, đám đạo nhân ở đây chẳng chịu được chút yêu ma nào, vừa thấy là đánh đánh giết giết. Ta chẳng qua đói bụng ăn hai con gà thôi, vậy mà phế luôn một cánh tay của ta......"Hắn xoa cánh tay mới mọc lên, ủy khuất nói: "Tê...... Đau."Không biết vì sao, Kỳ Dục cảm thấy thật khuất nhục. Kỳ Dụ thầm nghĩ: "Tuy ta là kiếm, nhưng ít nhất cũng là bội kiếm của thiên hạ đệ nhất Kiếm Tôn. Vậy mà lại bị người ta đem làm xiên để nướng BBQ. Thật sự quá khuất nhục.""Úi!" Tên trộm đồ hoảng hốt nhìn Kỳ Dụ, trừng lớn mắt: "Ngươi có thể nói chuyện?"Kỳ Dụ cũng ngốc: "Ngươi có thể thấy nghe ta nói sao?"Hắn nói: "Ta nghe được, ngươi nói ta dùng ngươi làm giá nướng BBQ, ngươi cảm thấy rất khuất nhục."Ngoan thật, vậy mà còn có người có thể nghe được kiếm linh nói chuyện.Kỳ Dụ vừa định mở miệng bảo hắn thả mình ra, chợt cảm thấy một trận gió lạnh buốt tận xương ập tới. Ngay sau đó, một vị tôn thần hắc diện từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở cách đó không xa. Ánh mắt như muốn nứt ra, gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm yêu quý của mình đang bị thiêu đến xèo xèo trên đống lửa.Kỳ Dụ: "......"
Kỳ Dụ vừa nói xong, bỗng nhiên cảm thấy từ ngữ của mình có chỗ không đúng. Bốn chữ "Rào cản sinh sản" rõ ràng không thể dùng trong tình huống này. Kỳ Dụ lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì, cả người có chút xấu hổ. Y tự trách bản thân vì quá căng thẳng, không suy nghĩ gì mà buột miệng thốt ra những lời kỳ quặc.Nhìn lại Trương Giản Lan, y phát hiện đối phương hoàn toàn không có biểu hiện dao động gì trên gương mặt, vẫn giữ nét lạnh nhạt như cũ.Cũng phải thôi, Trương Giản Lan là người cổ đại, chắc chắn chẳng hiểu nổi cụm từ "Rào cản sinh sản." Vì thế, Kỳ Dụ đổi cách diễn đạt, nói: "Ý ta là...... Hai chúng ta không phải cùng một giống loài... Như vậy, ngươi hẳn là hiểu chứ?"Trương Giản Lan vẫn không lên tiếng, chỉ cau mày nhìn Kỳ Dụ, ánh mắt tràn ngập sự bài xích.Từ từ.......Sao Trương Giản Lan lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy?Kỳ Dụ có chút không nói nên lời.Trương Giản Lan không chút do dự, đưa tay chụp một chưởng, lập tức biến Kỳ Dụ trở lại hình dáng thanh kiếm.Kỳ Dụ còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn nắm chắc trong lòng bàn tay, xoay nhẹ như thể kiểm tra một món đồ quen thuộc."Ôi... Đau quá..."Đại ca này, xuống tay cũng quá nặng đi.Kỳ Dụ bị chụp mạnh đến mức toàn thân đau nhức. Vừa nhìn, lại thấy mình đã trở về hình dạng thân kiếm, y liền hơi cong lên một chút như để giảm bớt cảm giác khó chịu."Này... có chút kỳ quái." Y thầm nghĩ, "Khi ở dạng kiếm thì chẳng cảm giác gì, nhưng lúc hóa thành người thì ngũ cảm lại đầy đủ đến thế này."Đồng thời, ánh mắt Trương Giản Lan đầy căng thẳng, xách y thẳng đến phòng rèn kiếm. Dưới sự tôi luyện nghìn búa trăm lần, Kỳ Dụ được mài giũa suốt một đêm, cuối cùng cũng phục hồi nguyên trạng.Nhiệt độ trong phòng rèn kiếm rất cao.Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan.Tên kia đã làm việc suốt cả đêm, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, áo trắng trên người ướt sũng, có thể mơ hồ thấy cơ bụng đang phập phồng."Vợ của ta......" Nhìn thanh kiếm được chữa trị lại, đôi tay Trương Giản Lan run rẩy, cầm lấy thanh kiếm, giọng đầy vẻ áy náy, "Là ta sai.""Đâu có gì to tát đâu..."Kỳ Dụ thầm cảm thấy may mắn vì bản thân chỉ là một thanh kiếm, không sợ lửa thiêu đốt. Nếu không, với cảnh bị đánh đập suốt cả đêm, lại còn tôi qua nước lạnh, y có lẽ đã tan thành tro bụi từ lâu.......Hoá ra, Ái Kiếm đã thành tinh.Trương Giản Lan không màng ngủ nghỉ, cầm lấy Ngọc Hành kiếm múa may trong Kiếm Các suốt vài ngày. Mãi đến trưa ngày thứ ba, khi Thái Thanh Tử tới cửa bái phỏng, hắn mới chịu dừng lại, cùng đối phương tọa thiền tu hành bên ngoài Kiếm Các.Thái Thanh Tử là người từng có ân với Trương Giản Lan, cho nên Trương Giản Lan mới sẵn lòng gặp mặt. Đây cũng chính là lý do vì sao hắn nhiều lần nhẫn nhịn Hứa Ngưng Mi.Khi Trương Giản Lan 13 tuổi, hắn đến ngoài cửa Thục Sơn cầu đạo, chờ suốt nửa năm, mong được vào núi bái sư, nhưng vì linh căn kém, tư chất bình thường, hắn bị từ chối hơn trăm lần. Dẫu vậy, điều đó không hề lay chuyển quyết tâm nhập môn của Trương Giản Lan.Chờ một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, cuối cùng hắn cũng vào được Thục Sơn.Lúc đó, đói bụng thì săn bắt trong rừng, khát thì uống nước suối, mặt đất là giường, mặt trăng là chăn. Tóm lại, sức sống của hắn vô cùng kiên cường.Sau đó, Thái Thanh Tử không thể nhìn tiếp nữa, liền mang Trương Giản Lan từ dưới chân núi về, cho hắn ở lại phía sau núi Thái Thanh Phong làm việc vặt, học nấu ăn với đầu bếp. Ít nhất, làm đầu bếp thì có chỗ ngủ, không lo đói rét.Nhưng Trương Giản Lan không cam chịu sống như vậy.Từ khi nhìn thấy Kiếm Tôn — Liễu Tri Khanh cầm Ngọc Hành kiếm tại Đại hội danh kiếm, Trương Giản Lan đã ngay lập tức nhất kiến chung tình. Từ đó, hắn không thể dứt ra khỏi thanh kiếm ấy, ngày đêm đều nghĩ đến nó, tưởng tượng đến việc được sở hữu Ngọc Hành kiếm.Mặc dù Trương Giản Lan yêu kiếm đến mức si mê, nhưng tính cách của hắn rất cương trực, không hề có ý định đánh cắp ý tưởng của ai. Trong lòng hắn luôn nghĩ rằng, muốn có được Ngọc Hành kiếm thì phải quang minh chính đại, đánh bại Liễu Tri Khanh để lấy lại thanh kiếm.Vì vậy, hắn bắt đầu khổ luyện kiếm thuật.Không ai dạy hắn luyện kiếm, hắn tự đến quảng trường Thục Sơn để học hỏi từ các đệ tử khác. Mới bắt đầu học kiếm, hắn bị một đám người cười nhạo, nói rằng hắn giống như một con khỉ. Nhưng hắn không hề để tâm, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện.Không ai dạy hắn ngộ đạo, hắn tự mình đọc sách, tự mình lĩnh hội đạo pháp. Hắn theo Thái Thanh Tử lên đỉnh núi để đả toạ, mỗi ngày dậy sớm hơn cả gà, còn phải gọi Thái Thanh Tử cùng tham gia. Thái Thanh Tử đôi khi cũng không chịu nổi hắn.Với sự khổ luyện như vậy, nghiên cứu kiếm thuật từng ngày.Chung quy có một ngày, ngọn lửa từ ngọn đuốc sẽ trở nên rực rỡ.Cuối cùng, trong sự kinh ngạc và tán thưởng của mọi người, pháp lực và kiếm thuật của hắn một đường chạy như bay. Sau 20 năm luyện tập tại quảng trường, hắn đã đánh bại Kiếm Tôn Liễu Tri Khanh, trở thành Kiếm Tôn mới của Thục Sơn.Trong trận chiến này, Trương Giản Lan bị gãy mười hai chiếc xương sườn, một mắt gần như mù, không ngừng rỉ máu, nhưng trên mặt hắn không có một chút sợ hãi.Liễu Tri Khanh cũng không khá hơn, bị đánh đến mức nửa người gần như tê liệt.Hai người thu kiếm, đối diện nhìn nhau.Liễu Tri Khanh nhìn Trương Giản Lan cả người đầy máu, gần như mất mạng, nhưng vẫn rất khó hiểu: "Ngươi sao lại cố chấp muốn đánh bại ta như vậy? Giữa ta và ngươi có mối thâm cừu đại hận gì sao? Sao ngươi lại không tiếc mạng sống mà quyết chiến với ta một trận tử chiến như vậy?"Đầu tiên là Trương Giản Lan khụy xuống, máu từ miệng không ngừng chảy ra, sau đó hắn cắn răng, run rẩy đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của Liễu Tri Khanh, nói: "Không có gì, ta chỉ muốn kiếm của ngươi mà thôi."Liễu Tri Khanh: "Kiếm của ta?"Trương Giản Lan cố gắng bước đến trước mặt hắn, giơ tay ra: "Đúng vậy, ta muốn kiếm của ngươi."Theo truyền thống của Thục Sơn, người bại phải giao kiếm cho người thắng.Liễu Tri Khanh nhận thua, đưa Ngọc Hành kiếm cho Trương Giản Lan.Trương Giản Lan lúc này mới lộ ra một nụ cười nhạt, nhìn Ngọc Hành kiếm đang sáng nhẹ trong tay, trong lòng hắn thầm thưởng thức không thôi, rồi ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Tri Khanh, nói: "Nó ở trong tay ta, so với khi ở trong tay ngươi, càng xứng đáng hơn."Nói xong, Trương Giản Lan liền quay người rời đi.Liễu Tri Khanh nhíu mày, nhìn bóng lưng Trương Giản Lan, trong lòng cảm thấy không vui, nói: "Ngươi chỉ là một tên tạp dịch, ngay cả tư cách đệ tử ngoại môn Thục Sơn cũng không có, ngươi làm sao có thể khiến kiếm của ta toả sáng?"Nghe vậy, Trương Giản Lan dừng bước, lạnh lùng đáp: "Bây giờ nó là của ta."Liễu Tri Khanh: "......"Rất nhanh, Trương Giản Lan liền đánh vào mặt Liễu Tri Khanh.Sau khi có được Ngọc Hành kiếm, Trương Giản Lan không dừng lại, tiếp tục theo đuổi sự hoàn thiện tuyệt đỉnh của kiếm thuật. Ngoài việc tự học Thục Sơn kiếm pháp, hắn còn tự nghĩ ra 301 chiêu kiếm, mỗi chiêu đều trí mạng, không ai có thể đối kháng, vì vậy, hắn được mệnh danh là "Thiên hạ đệ nhất kiếm."Trong suốt quá trình đó, không có sư tôn nào truyền thụ cho hắn, chỉ có Thái Thanh Tử là người duy nhất nguyện ý chỉ điểm hắn vài câu.Giờ đây, khi nhắc đến "Thiên hạ đệ nhất kiếm", người ta sẽ nghĩ ngay đến Ngọc Hành kiếm của Trương Giản Lan. Hắn đã thực hiện được lời mình đã nói trước đó với Liễu Tri Khanh.Nhớ lại trước đây, khi Kỳ Dụ chứng kiến Trương Giản Lan tự nghĩ ra những chiêu kiếm, trong lòng y vô cùng sùng bái, đó chính là thời kỳ mà Kỳ Dụ coi Trương Giản Lan là thần tượng.Nhưng bây giờ.......Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan, người đang chăm chú rèn luyện thân kiếm, toàn bộ tâm trí và ánh mắt đều tập trung vào Ái Kiếm trong tay. Phải biết rằng, với năng lực của hắn, vốn đã đạt được tu thần đắc đạo, nhưng lại chỉ dành hết sự chú ý cho kiếm, không hề quan tâm đến bất kỳ vật gì khác.Kỳ Dụ nhìn lên trời, trong lòng chua xót: "Trương Giản Lan giờ đã không còn là người mà ta thần tượng nữa. Kỳ Dụ, tỉnh lại đi, người mà ngươi thần tượng đã OOC rồi."Thái Thanh Tử ngồi trong đình, liếc mắt nhìn Trương Giản Lan đang cầm Ngọc Hành kiếm, bất đắc dĩ nói: "Tiểu nữ hôm qua lại gây phiền phức cho ngươi à?""Không sao." Trương Giản Lan đáp, chẳng mấy bận tâm.Thái Thanh Tử tiếp tục: "Tiểu nữ từ nhỏ sống trong hoàng cung, tính tình ngang ngược, ngươi đừng để bụng... Thế nên, hôm nay lão phu mang nó đến đây để xin lỗi."Thái Thanh Tử nhìn về phía Hứa Ngưng Mi đang nấp sau cột đá: "Ra đây, xin lỗi Kiếm Tôn.""......"Hứa Ngưng Mi vẫn giữ giá trị hảo cảm số âm đối với Trương Giản Lan, trong lòng không muốn gặp lại hắn. Tuy nhiên, vì không thể trái lệnh cha, nàng đành phải theo đến để xin lỗi.Nàng ngượng ngùng nửa ngày cũng không chịu đi ra.Trương Giản Lan không mấy quan tâm đến Hứa Ngưng Mi, cầm kiếm đứng dậy, nói: "Trưởng giả không có việc gì, ta đi đây. Vợ của ta bị thương, cần được bảo dưỡng, không thể tiếp tục phụng bồi."Thái Thanh Tử không kịp phản ứng: "Vợ của ngươi?"Hứa Ngưng Mi trợn mắt, bĩu môi nói: "Chính là thanh kiếm hỏng trong tay hắn."Nàng vừa dứt lời, đôi mắt Trương Giản Lan đỏ lên, căm tức nhìn nàng: "Kiếm hỏng?" Hắn nói với giọng rất thấp, trầm đục, chứa đựng một tia sắc bén, khiến người ta kinh sợ.Hứa Ngưng Mi có chút sợ hãi, nhận ra khí tràng của Trương Giản Lan đã thay đổi, không dám nói thêm lời nào.Trương Giản Lan không bỏ qua, bước tới gần nàng, giận dữ hỏi: "Ngươi vừa nói gì?..... Vợ ta là thanh kiếm hỏng sao?"Cũng may Thái Thanh Tử cản lại kịp thời, sau đó ra hiệu cho Hứa Ngưng Mi nhanh chóng xin lỗi: "Đồ hỗn trướng! Sao lại vô lễ như vậy! Còn không mau xin lỗi Kiếm Tôn đi!"Hứa Ngưng Mi phản ứng lại, hoảng hốt thả ra một câu đầy miễn cưỡng: "Thật..... Thật xin lỗi......" Sau đó vội vàng chạy đi, rời khỏi Kiếm Các.Cùng lúc đó, Kỳ Dụ lợi dụng lúc Trương Giản Lan không chú ý, nhanh chóng thoát ra khỏi vỏ kiếm bay ra ngoài. Trương Giản Lan phản ứng quá chậm, chỉ thấy Ái Kiếm đã như một đạo sao băng bay về phía chân trời, cũng không quay đầu lại mà đuổi theo hướng Hứa Ngưng Mi."Vợ của ta!"Trương Giản Lan từ xa gọi, âm thanh vang vọng khắp không gian, giống như một người đàn ông đau khổ vì người yêu đã bỏ đi. Nếu ai không biết chuyện, chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn là một người đang tuyệt vọng vì tình yêu vỡ tan.Kỳ Dụ, mặc dù nghe thấy nhưng vẫn đang bận rộn với nhiệm vụ của mình, hoàn toàn không chú ý tới hắn.Kỳ Dụ tạm thời quyết định chọn Hứa Ngưng Mi làm mục tiêu để tăng giá trị hảo cảm, bởi vì nàng là người khác phái tiếp xúc nhiều nhất với Trương Giản Lan, đồng thời cũng là người duy nhất có thể tự do ra vào Trường Sinh Lâu.Y tìm suốt nửa ngày, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hứa Ngưng Mi đâu... Trương Giản Lan đuổi theo nhanh đến kinh người, Kỳ Dụ còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã thấy một bóng trắng quen thuộc lướt đến gần, như mũi tên lao thẳng về phía y.Trương Giản Lan lúc này như phát điên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn như muốn nuốt sống người, khí thế hắn tỏa ra khiến các đệ tử xung quanh sợ hãi tránh xa.Kỳ Dụ vội vã nép mình vào một góc khuất gần tường, thấp giọng gọi hệ thống: "Tiểu Ái, Tiểu Ái, nhanh lên! Gọi Tiểu Ái ra đây!"Hệ thống đáp lại rất nhanh: "Tiểu Ái đây, ký chủ có yêu cầu gì không?"Kỳ Dụ khẩn trương nhìn quanh, hạ giọng hỏi hệ thống: "Tiểu Ái, Trương Giản Lan có khả năng thông qua cảm ứng hay linh khí của ta mà tìm được ta không? Ý ta là, có kiểu như cảm ứng đặc biệt giữa ta với hắn không? Nếu đúng vậy, chẳng khác gì ta tự gắn thiết bị định vị trên người mình cả!"Y cau mày, lo lắng nghĩ đến khả năng bị truy lùng bất kể đi đâu.Hệ thống trả lời: "Không thể."Vậy là tốt rồi.Cũng không thể trách y lại lo lắng đến vậy."Thế ta còn có thể biến thành hiện hóa không? Nếu có thể hóa thành người, mọi chuyện sẽ thuận tiện hơn nhiều."Hệ thống đáp: "Có thể."Kỳ Dụ hỏi tiếp: "Làm sao để biến?"Hệ thống trả lời: "Hiện tại chưa rõ, yêu cầu ký chủ tự mình thử nghiệm.""......" Kỳ Dụ mệt mỏi, "Ngươi rốt cuộc là hệ thống thẻ bài gì vậy? Một cái hỏi đã hết ba cái là không biết?""Xin lỗi ký chủ, Tiểu Ái chỉ có cơ sở dữ liệu hạn chế.""......"Kỳ Dụ đang dựa vào tường buồn bực, bỗng một bàn tay từ đâu vươn tới nhặt y lên. Ban đầu, y tưởng là Trương Giản Lan, lập tức hoảng loạn đến mức không phân biệt nổi phương hướng. Nhưng khi ngước lên nhìn kỹ, hóa ra lại là một kẻ lén lút che mặt, rõ ràng là một tên ăn trộm.."...... Không đúng."Kỳ Dụ chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình. Giờ đây, y không phải một thanh kiếm bình thường, là bội kiếm của Trương Giản Lan —thứ mà thế nhân đều ao ước sở hữu. Hỏng rồi hỏng rồi.Nghĩ đến đây, Kỳ Dụ không khỏi rùng mình. Nếu thật sự rơi vào tay kẻ xấu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng có kẻ xấu nào có thể đáng sợ hơn đại vai ác thực sự. Đừng nhìn Trương Giản Lan thần kinh có vẻ chẳng ra sao, nhưng hắn lại là đại vai ác danh xứng với thực, dưới kiếm từng ngã xuống vô số vong hồn."Xin lỗi, xin lỗi, ta thật sự đói quá rồi. Trước mượn ngươi dùng một chút, lát nữa nhất định sẽ trả lại." Một giọng nam nói vang lên, nghe có vẻ rất thân thiện.Kỳ Dụ nhìn sang, liền thấy kẻ che mặt kia đang nhóm lửa, bên cạnh đặt hai con gà đã được xử lý sạch sẽ, không rõ trộm được từ đâu. Lông gà bị vặt sạch bóng, mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, rõ ràng là đã có âm mưu từ trước.Kỳ Dụ nghi hoặc: "Người này muốn làm gì?"Nhóm xong lửa, hắn cầm lấy Kỳ Dụ, tiếp đó, trong lúc Kỳ Dụ còn đang ngơ ngác, liền dùng kiếm xuyên qua hai con gà, đặt lên lửa nướng, không ngừng xoay trở qua lại.Người đó một bên quay gà, một bên lẩm bẩm: "Thục Sơn thật là có độc, đường đi như mê cung thì không nói, đám đạo nhân ở đây chẳng chịu được chút yêu ma nào, vừa thấy là đánh đánh giết giết. Ta chẳng qua đói bụng ăn hai con gà thôi, vậy mà phế luôn một cánh tay của ta......"Hắn xoa cánh tay mới mọc lên, ủy khuất nói: "Tê...... Đau."Không biết vì sao, Kỳ Dục cảm thấy thật khuất nhục. Kỳ Dụ thầm nghĩ: "Tuy ta là kiếm, nhưng ít nhất cũng là bội kiếm của thiên hạ đệ nhất Kiếm Tôn. Vậy mà lại bị người ta đem làm xiên để nướng BBQ. Thật sự quá khuất nhục.""Úi!" Tên trộm đồ hoảng hốt nhìn Kỳ Dụ, trừng lớn mắt: "Ngươi có thể nói chuyện?"Kỳ Dụ cũng ngốc: "Ngươi có thể thấy nghe ta nói sao?"Hắn nói: "Ta nghe được, ngươi nói ta dùng ngươi làm giá nướng BBQ, ngươi cảm thấy rất khuất nhục."Ngoan thật, vậy mà còn có người có thể nghe được kiếm linh nói chuyện.Kỳ Dụ vừa định mở miệng bảo hắn thả mình ra, chợt cảm thấy một trận gió lạnh buốt tận xương ập tới. Ngay sau đó, một vị tôn thần hắc diện từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở cách đó không xa. Ánh mắt như muốn nứt ra, gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm yêu quý của mình đang bị thiêu đến xèo xèo trên đống lửa.Kỳ Dụ: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store