[Vô hạn lưu] Thần sáng thế (Phần 1)
Chương 197
Chẳng lẽ hắn không phải là Minh Chiếu Lâm thật?
----
Con hẻm này rất sâu, lại rất hẹp.
Có lẽ vì bên này đều đang tháo dỡ, cho nên cũng không có ai sinh sống. Thực tế là dọc đường họ đi tới đây, cho dù là trên trục đường chính người và xe cộ cũng đều khá ít.
Toàn bộ thành phố quả thực mang theo một cảm giác xám xịt, tĩnh lặng sau thảm họa, khiến lòng người cũng vô thức trầm xuống.
Minh Chiếu Lâm ngước mắt nhìn bầu trời có phần âm u, khi giẫm lên một thanh thép, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Minh Chiếu Lâm cúi mắt nhìn thanh thép có hình dáng hơi giống số "7", đột nhiên nghĩ tới lúc ở [Quy tắc Viện điều dưỡng], thế là khẽ nhếch khóe miệng, cúi người giẫm lên phần tường còn dính liền với thanh thép, rồi dùng sức giật mạnh!
Hắn trực tiếp giật phăng thanh thép ra, sau đó giắt ra sau thắt lưng, "Lộ Hồi" nhìn thấy, phản ứng duy nhất chính là: "Anh còn thiếu tôi một thanh thép."
Minh Chiếu Lâm khẽ nhướng mày: "Chẳng phải cậu bảo tôi bảo vệ cậu sao?"
"Lộ Hồi" nghĩ một chút, giọng điệu rất thành khẩn: "Tôi vẫn cảm thấy vũ khí ở trong tay tôi thì an toàn hơn một chút, dù sao thì quan hệ giữa hai ta cũng đâu phải thân thiện gì."
Minh Chiếu Lâm khẽ hừ một tiếng: "Tự đi tìm."
"Lộ Hồi" tặc lưỡi một tiếng, nhưng hiển nhiên cũng không thật sự trông mong Minh Chiếu Lâm sẽ tốt bụng giúp mình kiếm một thanh thép, cho nên vừa đi vào trong, vừa quét mắt nhìn mặt đất, cuối cùng tìm được một cây gậy sắt miễn cưỡng có thể cất giấu, miệng còn nói: "Thật ra tôi vẫn thích dao bướm hơn, chỉ tiếc là bị cái 'ống mềm' kia đánh một phát liền gãy."
Minh Chiếu Lâm nhếch khóe miệng đầy ý vị khó dò: "Muốn nói gì thì nói thẳng."
"Lộ Hồi": "Ông chủ Minh, quay đầu ra ngoài rồi tặng tôi một cây được không."
Minh Chiếu Lâm không nói được hay không, chỉ nói: "Cậu xin đồ của tôi đúng là chẳng khách sáo chút nào."
"Lộ Hồi" buông tay, cười rộ lên, nhưng không nói thêm gì nữa.
Họ lại rẽ qua một khúc cua, đi vào chỗ sâu hơn, "Lộ Hồi" liền cảm thấy có gì đó không ổn, một luồng gió không tự nhiên khẽ lướt qua.
Cậu đột ngột quay đầu đồng thời lùi lại một bước, liền thấy Minh Chiếu Lâm đã chắn phía sau cậu, rút thanh thép giắt sau lưng ra chắn một cái!
Cùng với tiếng va chạm lanh lảnh, chỉ thấy ông chủ tiệm sách từ trên đánh xuống, móng tay đã biến thành vuốt sói cứng như thép va chạm với thanh thép trong khoảnh khắc, vậy mà trực tiếp chém đứt thanh thép!
Mà gương mặt của ông chủ kia cũng biến thành đầu sói với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trên người càng bùng nổ lông tóc cực kỳ khoa trương, lông tóc của gã ta đều cứng như dây thép, nhìn thôi đã khiến người ta rợn tóc gáy.
"Lộ Hồi" không hề do dự, trong lúc Minh Chiếu Lâm tung một cú đá ngang nhắm thẳng vào eo đối phương, cậu cũng trực tiếp rút cây thép mình nhặt được, đâm thẳng về phía ông chủ đã biến thành người sói kia, mục tiêu nhắm vào chính là mắt gã.
Chỉ là ông chủ tiệm sách kia cũng không phải hạng dễ đối phó, một tay chộp lấy cây thép đồng thời phát lực giật mạnh!
Gã ta kéo "Lộ Hồi" bay lên, hất văng ra ngoài, đồng thời xoay người, cái đuôi giống như được ghép từ những gai thép trực tiếp quét về phía chân Minh Chiếu Lâm, buộc Minh Chiếu Lâm phải đổi thế, tạm thời lùi lại.
Còn "Lộ Hồi" cũng buông tay, vặn người lộn vòng, rơi xuống trước mặt ông chủ tiệm sách.
Minh Chiếu Lâm ở phía sau, "Lộ Hồi" ở phía trước, nhìn qua thì giống như họ kẹp hắn ở giữa, nhưng chỉ riêng thực lực mà ông chủ tiệm sách thể hiện trong lần giao thủ ngắn ngủi này, thật sự chưa chắc đã là ai bao vây ai.
Minh Chiếu Lâm khẽ nheo mắt, ánh nhìn vừa lướt qua "Lộ Hồi" rơi ở phía đối diện, trong đáy mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Nhưng hắn không nói gì, mà không chút do dự bắn người lao lên lần nữa, xông thẳng về phía ông chủ tiệm sách.
Khác với lần trước chỉ là thăm dò sơ bộ đối phương có thủ đoạn gì, lần này tốc độ của Minh Chiếu Lâm nhanh hơn rất nhiều, thậm chí trong lúc bay người lên, hắn còn tiện tay chộp lấy một tấm thép đang dựng trong con hẻm.
Tốc độ của hắn đã nhanh tới mức khó mà bắt được, thế nhưng ông chủ kia vẫn lập tức xoay người, bởi vì không gian trong hẻm quá chật, cho nên đối mặt với tấm thép Minh Chiếu Lâm nện xuống, gã ta lựa chọn giơ hai tay lên đỡ---
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ tấm thép đều bị lõm ra theo hình dạng hai cánh tay của ông chủ tiệm sách, mà hai chân của ông chủ tiệm sách cũng bị ép lún xuống một chút.
Rõ ràng ông chủ tiệm sách không ngờ Minh Chiếu Lâm lại là một đối thủ cứng như vậy, đôi mắt xanh lục u ám kia càng thêm mấy phần hung ác, còn nhe nanh trợn mắt, lộ ra cặp răng nanh dính nước dãi, trong cổ họng lại phát ra tiếng gầm trầm thấp, trông hệt như một con dã thú đang cảnh cáo Minh Chiếu Lâm.
Minh Chiếu Lâm lại không đổi sắc mặt, buông tay, vặn eo, bật người lên, nhưng không phải lùi lại theo tư thế cá vượt nước để rút về vị trí an toàn ngoài tầm công kích của ông chủ tiệm sách, mà là đổi thế, dùng hai chân đạp mạnh!
Tấm thép kia trực tiếp bị xuyên thủng như vậy, ông chủ tiệm sách cũng bị sức mạnh khổng lồ này ép đến lảo đảo một chút, cuối cùng khi tấm thép rơi xuống đất, hai cánh tay của hắn cũng theo đó mà hạ xuống một đoạn, ngay khoảnh khắc tà áo bay lên, Minh Chiếu Lâm liền lộ ra con dao găm thứ hai hắn giấu sẵn, con dao này là thứ hắn đã tiện tay mò được ở trường, rồi đâm thẳng xuống mắt ông chủ tiệm sách! lledungg
"Minh Chiếu Lâm!"
Nhưng đúng lúc này, tiếng kêu kinh hãi của "Lộ Hồi" vang lên, Minh Chiếu Lâm đương nhiên đã liếc thấy bằng khóe mắt cái đuôi sói của ông chủ tiệm sách quét về phía mình, nhưng hắn chỉ có hai lựa chọn.
Lùi lại, chờ lần sau tìm cơ hội khác tiến công, chiêu này coi như vô dụng.
Gánh chịu, rồi giết ông chủ tiệm sách, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều chuyện.
Cho nên không cần nói nhiều, Minh Chiếu Lâm tuyệt đối sẽ chọn phương án thứ hai.
Chưa đến 0.01 giây, hắn kiên định đến mức không hề dao động.
Cũng chính vào khoảnh khắc mũi dao đâm trúng ông chủ tiệm sách, bên cạnh Minh Chiếu Lâm đột nhiên sáng lên một tấm màn ánh sáng chặn lại cái đuôi sói, còn con dao trong tay Minh Chiếu Lâm thì trực tiếp đâm vào mắt ông chủ tiệm sách, mũi dao thậm chí còn hung hăng xuyên ra từ phía bên kia đầu!
Lực đạo khổng lồ của hắn trực tiếp kéo theo ông chủ tiệm sách ngã sấp xuống đất, bị hắn ghim chặt xuống mặt đất!
Đầu gối Minh Chiếu Lâm chỉ khẽ chạm xuống mặt đất một cái liền bật mạnh lên, trong lúc dựa vào sức mạnh lõi cơ thể để đứng dậy, hắn rút lưỡi dao ra, còn nghiêng người tránh đi vệt máu bắn tung tóe.
Khoảnh khắc hắn đứng thẳng dậy, liền ngẩng mắt nhìn về con mắt máy móc chỉ lớn bằng bàn tay đang bay lơ lửng trên không trung.
Tấm màn ánh sáng vừa rồi giúp hắn chặn đuôi sói chính là do thứ này phóng ra.
"Lộ Hồi" cũng nhìn về phía con mắt máy móc đó, đồng thời liếc thấy bằng khóe mắt Minh Chiếu Lâm lau đi vệt máu văng lên bên má mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con mắt máy móc kia.
"Lộ Hồi" lập tức hiểu Minh Chiếu Lâm đang muốn làm gì......sau khi bị truyền vào ảo cảnh này, tâm trạng của hắn đã xấu đi thấy rõ bằng mắt thường. Cho dù con mắt máy móc đã giúp hắn, nhưng lúc này Minh Chiếu Lâm e rằng cũng đã bước vào trạng thái không thể ngăn cản, ai cũng muốn giết.
Vì thế "Lộ Hồi" vừa định mở miệng, thì từ phía không xa trong con hẻm lại vang lên tiếng bước chân chỉnh tề.
Minh Chiếu Lâm thu hồi ánh mắt, thuận tay dùng thần bào lau con dao găm trong tay, sải bước dài vượt qua thi thể người sói của ông chủ tiệm sách, trực tiếp đi tới bên cạnh "Lộ Hồi".
Chỉ thấy một tổ đội sáu người đã được vũ trang xuất hiện trước mặt họ, đối phương không mang theo ác ý, người dẫn đầu hạ khẩu súng trong tay xuống, khách khí nói với Minh Chiếu Lâm: "Xin chào, vô cùng cảm ơn ngài đã ra tay vì an toàn của thành phố, nhưng chúng tôi chưa phát hiện được thân phận của hai vị, không biết hai vị là?"
Giọng điệu Minh Chiếu Lâm tùy ý: "Người ngoài."
Đối phương: "Thì ra là vậy......rất xin lỗi vì đã để hai vị có một trải nghiệm không tốt như vậy tại thành phố này."
"Không sao."
Minh Chiếu Lâm chỉ vào thi thể người sói trên mặt đất: "Cái này, là chuyện gì?"
Đối phương: "Ngài không biết sao?"
Hắn ta có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: "Đây là [Ô nhiễm], cho nên chúng tôi còn cần mời hai vị đi kiểm tra một chút, xác nhận hai vị không bị [Ô nhiễm] rồi, chúng tôi mới có thể cho hai vị rời đi. Mặc dù rất xin lỗi, nhưng phiền hai vị phối hợp một chút, được không?"
"Lộ Hồi" đúng lúc lên tiếng: "Chúng tôi đi đâu để kiểm tra?"
Đối phương: "Đi trung tâm hành chính......vốn dĩ là phải tới cơ sở y tế, nhưng ngày hôm qua cơ sở y tế cuối cùng cũng bùng phát [Ô nhiễm], hiện tại vẫn đang trong quá trình xử lý." lledungg
"Lộ Hồi" nghe vậy, nghiêng đầu liếc nhìn Minh Chiếu Lâm, kết quả lại phát hiện Minh Chiếu Lâm vậy mà không hề nhìn cậu, hoặc là không hề đối diện ánh mắt với cậu.
"Lộ Hồi": "......"
Minh Chiếu Lâm quả thật là từ lúc vào đây đã không bình thường rồi.
Vừa nãy thậm chí còn chủ động nói chuyện với NPC trong tình huống có cậu ở bên.
Rõ ràng hắn trông cũng không giống như là đang rất hứng thú.
Thông thường mà nói, Minh Chiếu Lâm chỉ khi tâm trạng không tệ, hoặc là bất đắc dĩ, mới chịu nói chuyện với NPC.
Giống như lúc ở [Quy tắc Viện điều dưỡng], Minh Chiếu Lâm vì tâm trạng tốt, còn trực tiếp trò chuyện với Hứa Đình phiên bản chiến lực MAX.
"Lộ Hồi" quay lại nhìn người toàn thân được vũ trang kia: "Được."
Trùng hợp thật, bọn họ vừa hay cũng đang muốn tới trung tâm hành chính.
Minh Chiếu Lâm không tỏ ra muốn kích hoạt kỹ năng phản nghịch gì cả, cho nên bọn họ cứ thế lên xe bọc thép.
Trước khi lên xe, còn bị phun một lượt thứ dung dịch không rõ là gì.
"Lộ Hồi" ngửi thử, không ngửi ra mùi gì, liếc nhìn Minh Chiếu Lâm một cái, cũng không thấy hắn có biểu cảm gì.
Vì vậy cậu hỏi đội vũ trang: "Đây là gì?"
"Thần thủy."
Đội trưởng đội vũ trang, cũng chính là người vẫn luôn luôn trao đổi với họ nói: "Vừa rồi là dùng thần thủy để tịnh hóa bề mặt cơ thể của hai vị, như vậy ít nhất có thể xác nhận hai vị sẽ không mang theo [Ô nhiễm] tiến vào trung tâm hành chính. Hiện tại trung tâm hành chính đang tập trung rất nhiều nhân vật quan trọng, chúng tôi buộc phải cẩn trọng."
"Lộ Hồi" nghe vậy, như có điều suy nghĩ mà nhìn bọn họ một cái: "Vậy thần thủy rất hiếm."
Đội trưởng đội vũ trang: "Đương nhiên."
Hắn đưa ra câu trả lời khẳng định xong, lại thở dài một tiếng: "Nếu không phải vì lần này [Ô nhiễm] quá nghiêm trọng, chúng tôi cũng sẽ không lấy thần thủy ra dùng để khử trùng."
"Lộ Hồi" liền không hiểu: "Thành phố của các anh cũng không lớn, thần thủy hiếm đến mức không thể tịnh hóa cả tòa thành sao?"
"Tịnh hóa cả tòa thành đương nhiên là được, nhưng chỉ trị ngọn không trị gốc, một lần rải thần thủy tịnh hóa chỉ có thể duy trì một tháng, [Ô nhiễm] sẽ lại cuộn trào trở lại." Đội trưởng đội vũ trang khẽ thở dài: "......Nếu chỉ cần rải một lần thần thủy là có thể triệt để thanh trừ [Ô nhiễm], vậy thì người trên toàn thế giới đã sớm đổ xô tới thành phố của chúng tôi rồi, thần thủy của chúng tôi cũng đã sớm đủ để hấp dẫn các nhà khoa học trên toàn thế giới tới nghiên cứu."
"Lộ Hồi" khẽ nhướng mày, đại khái đã hiểu.
Là cả thế giới đều có [Ô nhiễm], không phải chỉ riêng một tòa thành này.
Trong phần bối cảnh mà hệ thống giới thiệu, quả thật cũng từng đặc biệt nhắc tới---
[Các bạn là vào năm 16 tuổi chuyển tới thành phố này, bởi vì thành phố này tràn đầy kỳ tích, các bạn cũng muốn ở đây thu hoạch sự an bình và sức mạnh, muốn nhận được sự che chở của thành phố này]
Cho nên, cho dù là ở dòng thời gian tương lai, [Ô nhiễm] của thế giới này vẫn không hề giảm bớt.
Nhưng thành phố kia lại không có [Ô nhiễm]......là bởi vì sự tồn tại của "thần" sao?
Nhưng......"Lộ Hồi" lại cảm thấy "thần" của thành phố kia và ông chủ tiệm sách vừa rồi rất giống nhau.
Giữa hai bên này, rốt cuộc có mối liên hệ gì?
"Lộ Hồi" nói: "Cũng đúng."
Cậu cũng thở dài một cách ra dáng, trông như thật sự đang lo lắng vì chuyện này vậy: "Nếu có cách nào có thể thanh trừ [Ô nhiễm] thì tốt biết mấy."
Đội trưởng đội vũ trang: "Phải."
Hắn ta phụ họa xong, lại như tò mò, hỏi "Lộ Hồi" và Minh Chiếu Lâm một câu: "Hai vị tới chỗ chúng tôi là đi ngang qua hay là?"
Thân thủ của Minh Chiếu Lâm rất tốt, những lý do bình thường rất khó che giấu được, cho nên sau khi suy nghĩ, "Lộ Hồi" nói với đội trưởng đội vũ trang: "Không giấu gì anh, thật ra chúng tôi đang đi khắp nơi du hành, xem thử tình hình các nơi giờ ra sao, cũng muốn xem rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể triệt để giải quyết [Ô nhiễm]." lledungg
Nghe vậy, đội trưởng đội vũ trang có chút kích động: "Hai người là do cấp trên phái tới?"
"Lộ Hồi" do dự một chút, cuối cùng vẫn không tự khoác cho mình thân phận như vậy: "Không phải."
Cậu nói: "Tôi và bạn tôi chỉ là tự phát tới tìm kiếm hi vọng."
"Người bạn" Minh Chiếu Lâm liếc nhìn cậu một cái, ý vị khó dò mà nhếch khóe miệng, không nói gì cả.
"......Cũng đúng." Tuy có chút thất vọng, nhưng đội trưởng đội vũ trang cũng không cười nhạo hành vi của "Lộ Hồi" và Minh Chiếu Lâm: "Ngày tận thế đã tới, thật ra cũng không cần phân biệt chính thức hay không nữa rồi, chỉ cần là vì thế giới này mà nỗ lực......đều rất đáng kính."
Tư tưởng thật vĩ đại.
"Lộ Hồi" nghĩ thầm.
Đội trưởng đội vũ trang lại hỏi bọn họ: "Vậy hai người có phát hiện được gì không?"
"Lộ Hồi": "Chưa có."
Đội trưởng đội vũ trang lại thở dài một hơi, nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn.
Có lẽ là vì cảm thấy là "Lộ Hồi" với Minh Chiếu Lâm là một tiểu đội tự phát đi tìm kiếm khả năng, vậy thì muốn phát hiện ra điều gì cũng rất khó.
Nhưng hắn ta nói: "Nhưng thân thủ của hai người rất tốt......chúng tôi nếu không vũ trang thì không có ai có thể dễ dàng giết chết người sói cả. Nói đến đây, người bạn này của cậu có năng lực đặc biệt gì không?"
Giọng điệu của hắn ta không mang theo thăm dò, chỉ đơn thuần là tò mò: "Chúng tôi thấy trong giám sát anh ta căn bản không hề né tránh đòn tấn công của người sói, phải biết rằng công kích bằng đuôi của người sói rất mạnh, là có thể trực tiếp đánh gãy eo người ta."
"Lộ Hồi" thành khẩn nói: "Không phải năng lực đặc biệt gì cả, anh ấy chỉ đơn giản là phong cách như vậy."
Đội trưởng đội vũ trang trợn to mắt: "Bội phục."
Vừa rồi nếu bọn họ không kịp thời chạy tới, gã ta đã bị chém đứt eo rồi đó!
Minh Chiếu Lâm khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
"Lộ Hồi" liền tiếp tục trò chuyện linh tinh với đội trưởng đội vũ trang, cũng không moi thêm được thông tin gì nữa, nhưng có thể xác định được là, thành chủ cũng ở trung tâm hành chính, hơn nữa ở đây họ không gọi là thị trưởng, mà cũng gọi là thành chủ.
Đội trưởng đội vũ trang đối với thành chủ còn mang theo vài phần ngưỡng mộ và tôn sùng: "Thành phố của chúng tôi trong lần đại [Ô nhiễm] này có thể trở thành thành phố có số người sống sót nhiều nhất, đều là nhờ thành chủ!"
"Tôi và bạn tôi đã ở ngoại ô vượt qua lần đại [Ô nhiễm] này," "Lộ Hồi" nghe thấy câu đó, lập tức bắt được điểm mấu chốt, ngay lập tức tổ chức lại lời nói: "Không nghe được tin tức cụ thể, thành phố của các anh đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đội trưởng đội vũ trang không nghi ngờ gì: "Là thành chủ ra tay, ngay từ đầu đã trấn áp được những vật [Ô nhiễm] kia, thành phố của chúng tôi mới chỉ tạo thành thương vong ở mức con số lẻ."
Hắn ta nói câu này thì trong mắt có ánh sáng, nhưng cũng lại thở dài một hơi: "Nhưng sau lần này, thành chủ chắc chắn đã bị tổn hại sinh lực rất nặng, cần tĩnh dưỡng rất lâu."
Hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hy vọng lần đại [Ô nhiễm] tiếp theo có thể đến muộn hơn một chút."
Nghe vậy, đồng đội của hắn ta liền không ngồi yên được nữa: "Đội trưởng, mong điều tốt chút được không, đại [Ô nhiễm] không đến mới là tốt nhất mà!"
Đội trưởng đội vũ trang bực bội nói: "Ai mà không muốn đại [Ô nhiễm] không đến chứ? Nhưng vấn đề là trông chờ cái đó thì không thực tế, còn không bằng mong đại [Ô nhiễm] có thể đến muộn hơn chút, như vậy thành chủ còn có thể chống đỡ qua đợt tiếp theo."
"Nói đến đây......"
Có đội viên yếu ớt nói: "Tôi nghe nói, thành chủ trong lần đại [Ô nhiễm] trước cũng đã bị [Ô nhiễm] rồi......"
"Sao có thể chứ?!"
Câu này vừa nói ra, liền đổi lấy sự phản bác của năm người, thậm chí ngay cả tài xế cũng quay đầu lại kích động nói một câu: "Thành chủ không thể nào bị [Ô nhiễm] được! Bà ấy là người được thần tuyển chọn! Là cứu thế chủ mà thần ban cho chúng ta! Phía chính thức đã sớm nói rồi, người sở hữu năng lực đặc biệt là sẽ không bị [Ô nhiễm]!"
"Lộ Hồi" nghe vậy nhướng mày, liếc nhìn Minh Chiếu Lâm một cái.
Lần này Minh Chiếu Lâm lại đang nhìn cậu, hai người nhìn nhau một cái, nhưng dường như không phải đang trao đổi để xác nhận điều gì.
Ít nhất "Lộ Hồi" không cảm thấy Minh Chiếu Lâm là đang xác nhận gì với cậu.
"Lộ Hồi": "......"
Minh Chiếu Lâm thật sự có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ hắn không phải là Minh Chiếu Lâm thật?
Nhưng cậu đã thăm dò mấy lần, phản hồi của Minh Chiếu Lâm đều không có vấn đề, cũng quả thật giống như biết chuyện giữa bọn họ trước đây...... "Lộ Hồi" không động thanh sắc mà khẽ nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới lúc đánh nhau ở tế đàn, Minh Chiếu Lâm cũng từng bị thương.
Nếu đã là một thành phố của chư thần, vậy thì đủ loại "thần" kỳ quái chắc chắn đều có?
Có thể nào có năng lực của "thần" là......
Lộ Hồi nhìn chằm chằm bóng của Minh Chiếu Lâm một giây, trong lòng hơi nâng cao cảnh giác.
Đồng thời, trong đầu cậu lóe lên một vài suy đoán khác. Cậu vừa định thử thăm dò Minh Chiếu Lâm, thì xe đột nhiên dừng lại, đội trưởng đội vũ trang cũng nói: "Đến rồi."
Cửa xe mở ra, trung tâm hành chính xuất hiện trước mắt bọn họ, đám đông náo nhiệt ồn ào, các cửa ải cần qua kiểm tra, còn có những ánh mắt nhìn về phía bọn họ......
Không còn cách nào, Lộ Hồi chỉ có thể tạm thời nuốt lời nói trở lại, theo đội vũ trang xuống xe.
--------
lledungg: 1205221225
rồi đó. lag lag rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store