ZingTruyen.Store

[Tuyết Chủy] Phần 2_Vạn nghìn nút thắt

Chương 118

Hideintherain

Đây là chuyện vài ngay sau khi Cung Viễn Chủy gặp Tuyết Trùng Tử mất ký ức

Tâm tình Cung Viễn Chủy mấy ngày gần đây không tốt lắm, đây là điều rõ ràng

Cậu giống như quay về bộ dạng âm tình bất định trước đây, cho dù là thuộc hạ làm sai cái gì, cho dù là chút chuyện nhỏ cũng khiến cậu nổi tính khí

Người trong y quán và Chủy cung đều thấy bất an mà tránh đi, ngay cả thị phó của Giác cung cũng rất ít người dám chạm vào mối nguy Cung Viễn Chủy vào lúc này

Trước kia có hai người Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử trông chừng, tính tình của Cung Viễn Chủy tốt hơn rất nhiều

Nhưng bây giờ, bất đắc dĩ Cung Thượng Giác ra ngoài, Tuyết Trùng Tử lại quên sạch chuyện trước kia

Vậy là xong rồi, tính khí của Cung Viễn Chủy lại nổi lên, trong Cung môn này cũng không có ai trấn áp được nữa

Lúc Cung Tử Vũ và Kim Phồn vào y quán, đúng lúc nghe thấy bên trong truyền ra từng tiếng mắng chửi

Cung Viễn Chủy không biết vì chuyện gì, đang quát ầm ĩ y quan và hạ nhân

Cung Tử Vũ ra hiệu với thị vệ ra ngoài đang thấp thỏm định thông báo Chấp Nhẫn tới, ra hiệu cho đối phương không cần lên tiếng

Sau đấy, Cung Tử Vũ ăn ý cùng Kim Phồn sắc mặt nghiêm túc lại gần tìm hiểu nguyên do

Chỉ thấy phía sau bức tường ngăn không xa, Cung Viễn Chủy thở dốc đứng mắng, mà một đám y quan và thị phó đang quỳ đầy đất

Trên sàn nhà cũng có nhiều dược liệu và giỏ trúc bị rơi lung tung

"Chấp, Chấp Nhẫn đại nhân....?!" Không biết là thị vệ nào mở miệng trước, sau đấy mọi người ý thức được Cung Tử Vũ tới, đều cùng hành lễ với Cung Tử Vũ

Cung Viễn Chủy nhíu mày trừng Cung Tử Vũ, sắc mặt rõ ràng không tốt, "Huynh tới làm gì ?"

"Đương nhiên là tới tìm đệ." Cung Tử Vũ thở dài, không kìm được quan tâm, "Có chuyện gì vậy ?"

Cung Viễn Chủy liếc một đống hỗn loạn xung quanh mình, nhún vai làm như không thấy gì, lạnh lùng đáp, "Không có gì. Chỉ là hạ nhân làm sai, ta dạy dỗ vài câu, không được sao ?"

"Đây ---- Đệ !" Cung Tử Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài, phất tay, "Thôi, đừng vì chuyện nhỏ mà hao tổn sức lực. Viễn Chủy đệ đệ, thật không dám giấu, ta vừa cùng Kim Phồn, cả Vân tẩu tẩu và Tử Thương tỷ tỷ của đệ buổi sáng định đi Giác cung thăm đệ và Thiển tẩu tẩu. Nhưng Thiển tẩu tẩu nói đệ tới y quán, bọn ta mới qua đây thăm đệ."

"Chấp Nhẫn đại nhân có lòng rồi. Ta rất tốt, không có chuyện gì." Cung Viễn Chủy bình thường không thích gọi "Chấp Nhẫn đại nhân", giống như ăn nhầm dược, lại chủ động dùng xưng hô xa lạ này, cũng vẫn là giọng điệu không hề quan tâm

Cậu cười như không cười liếc Cung Tử Vũ và Kim Phồn một lượt, nói, "Công việc của y quán bận rộn. Nếu Chấp Nhẫn đại nhân không có việc gì muốn dặn dò, không bằng sớm về đi ! Đừng đứng ở đây làm chướng mắt người khác."

Kim Phồn không nhịn được mở miệng, "Đừng không nói lý như vậy, chúng ta đặc biệt tới thăm đệ ----"

"Ta biết. Các huynh đã gặp ta rồi, ta rất tốt. Các huynh có thể rời đi rồi." Cung Viễn Chủy lười để ý tới hai bọn họ, sau đấy dứt khoát tự đi tới bên cầu thang, xem chừng định đi lên tầng

"Chờ đã, đệ đừng vội đi !" Cung Tử Vũ thở dài bất đắc dĩ, sau đấy lập tức bước nhanh tới

"Còn có việc gì ?"

"Đệ đừng luôn bận rộn làm việc. Nếu tâm tình thực sự không tốt, không bằng nghỉ ngơi ----"

"Tâm tình của ta không có gì là không tốt." Sắc mặt Cung Viễn Chủy không thay đổi, "Trước đây suy nghĩ quá nhiều việc phức tạp, trì hoãn rất nhiều chuyện. Bây giờ thì tốt rồi, dù sao ca ta không ở Cung môn, Thượng Quan Thiển cũng an phận, thời gian của ta nhiều hơn không ít. Đúng lúc để ta xử lý tất cả công việc trước đây."

Thấy Cung Viễn Chủy cố tình không nhắc tới Tuyết Trùng Tử, Cung Tử Vũ vẫn không nhịn được, hỏi, "Vậy chuyện của Tuyết Trùng Tử và đệ thì sao ? Đệ định xử lý thế nào ?"

"Tuyết Trùng Tử ? Hừ." Cung Viễn Chủy cười lạnh tự giễu, "Chỉ là một người xa lạ mà thôi, không có gì cần phải xử lý."

"Sao lại là người xa lạ ?" Cung Tử Vũ hít sâu một hơi, thật sự phiền muộn, "Cung Viễn Chủy, đừng miễn cưỡng nữa ! Mặc dù Thượng Giác ca ca không ở đây, nhưng còn có ta, Tử Thương tỷ tỷ và toàn bộ mọi người. Nếu đệ ủy khuất, buồn rầu, tức giận, đều có thể kể với chúng ta, phát tiết với chúng ta ! Đệ đừng giả vờ như không có chuyện gì, sau đấy lại tự một mình giận dỗi như vậy."

Cung Viễn Chủy khẽ biến sắc, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, "Ta đã nói rồi, ta không sao. Tuyết Trùng Tử là cung chủ ở núi sau, mà ta là người núi trước.... Nếu y đã quên ta, ta cũng không có gì phải luyến tiếc. Dù sao, chuyện cũ như mây trôi, qua thì qua."

"Đã nói đừng miễn cưỡng rồi ! Thật sự buồn thì đệ nói ra đi !"

"Nói ra thì sao ? Huynh giúp được ta sao ?" Phản ứng lần này của Cung Viễn Chủy rất nhanh

Cậu đỏ bừng mắt, kích động hỏi ngược lại, "Được, ta nói. Ta rất khó chịu, rất tức giận, cũng rất buồn ! Bây giờ thì sao ? Ta còn có thể làm thế nào ? Hả ?"

"Ít nhất nói ra, trong lòng đệ sẽ không quá khó chịu...." Cung Tử Vũ đột nhiên nghẹn lời

Hắn không nhịn được mà tức giận nói, "Đều là Tuyết Trùng Tử đáng ghét, đều là lỗi của y ! Y không nên trêu chọc đệ !"

"Câm miệng, ta không cho phép huynh mắng y !" Cung Viễn Chủy lén siết chặt tay, vẫn không kìm được mà bảo vệ Tuyết Trùng Tử

"Y như vậy đã coi như là bội tình bạc nghĩa rồi, làm sao ? Còn không cho ta mắng y sao ?"

"Muốn mắng cũng là ta mắng ! Không tới lượt các huynh mắng thay ta !" Cung Viễn Chủy phát tiết xong, không kìm được thấp giọng buồn bã, "Y chỉ là bị bệnh, không nhớ ra.... không phải cố tình."

"Không phải nghe nói.... trước khi y mất ký ức còn viết thư cho đệ sao ? Viết cái gì ?" Cung Tử Vũ vừa nói xong, Cung Viễn Chủy đột nhiên cứng đờ người

Sau một lúc lâu, Cung Viễn Chủy âm trầm nói, "Đã qua rồi."

"Cung Viễn Chủy !"

"Đủ rồi." Cung Viễn Chủy nhấc mắt nhìn Cung Tử Vũ, "Nếu huynh viết thư cho ca ta, đừng viết mấy lời thừa thãi.... Huynh ấy đang ở bên ngoài, ta không muốn huynh ấy phân tâm vì chuyện của ta."

"Muộn rồi." Cung Tử Vũ trái lại thừa nhận rất sảng khoái, "Đệ nên biết, ta đã đồng ý không giấu Thượng Giác ca ca chuyện gì nữa."

Cung Viễn Chủy khẽ gật đầu, "Đúng vậy.... Ai nói không phải đâu."

Cũng là chuyện trong dự đoán, không phải sao ?

Trong lòng Cung Viễn Chủy khó chịu, nhưng nghĩ tới Cung Thượng Giác, dường như lại có chút mong chờ, "Ca ca có viết thư không ?"

"Vẫn chưa thấy gì." Cung Tử Vũ nhẹ nhàng nói, "Nhưng đệ yên tâm, có lẽ là công việc bên ngoài bận rộn nên trì hoãn. Nhưng huynh ấy đi qua cứ điểm nào đều sẽ phái người thông báo bình an cho ta, cũng tiện để ta biết được tung tích của huynh ấy."

"Ừ. Chỉ cần huynh ấy bình an là được." Cung Viễn Chủy thở ra một hơi, nói, "Các huynh đi đi ! Ta muốn về phòng nghỉ ngơi."

"Nhớ ăn cơm đúng giờ, mệt thì nghỉ ngơi." Cung Tử Vũ không quá yên tâm, lại dặn dò thêm, "Ta phái ám vệ đi xung quanh, nếu cần, có thể phái bọn họ tới gọi ta bất cứ lúc nào."

"Được rồi, đừng nhiều lời nữa." Cung Viễn Chủy đang định rời đi, lại đột nhiên bị Kim Phồn gọi lại

Cung Viễn Chủy lạnh lùng trừng Kim Phồn, "Huynh muốn làm gì ?"

Kim Phồn, "Nếu đệ thật sự không buông được, không bằng đi tìm Tuyết Trùng Tử đi ! Chúng ta có thể giúp đệ. Nếu y không nhớ ra đệ, còn định không thừa nhận mối quan hệ này, chúng ta thay đệ đánh y một trận ! Nếu đánh không lại, ta còn có thể gọi người núi sau giúp ! Nguyệt trưởng lão và nhiều người núi sau đều có giao tình với ta, bọn họ chắc chắn sẽ giúp ! Còn Tuyết Trùng Tử bất luận là lý do gì, nhưng dù sao cũng là y phụ đệ ! Tộc quy của Tuyết gia vốn chỉ có phu thê qua đời, không có chuyện hòa ly, tộc nhân của Tuyết gia thề cả đời quyết không phụ người. Chỉ dựa vào điểm này, Tuyết Trùng Tử đã làm trái quy củ, phải chịu phạt !"

"...." Cung Viễn Chủy có chút ghét bỏ, nhưng cũng lại cảm động, vẫn giả vờ cao ngạo phản bác, "Không cần các huynh xen vào chuyện của người khác. Ai cho các huynh hô đánh hô giết Tuyết Trùng Tử ?"

"Mắng y cũng không được, đánh y cũng không được. Vậy đệ muốn thế nào ? Đệ nói với ta đi." Cung Tử Vũ nói

Cung Viễn Chủy bĩu môi, sau đấy nhẹ nhàng nói, "Không muốn thế nào. Ta đã nói rồi, chuyện của y với ta đã sớm qua rồi. Ta và y bây giờ không có quan hệ gì, giống như hai người xa lạ. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, ta mệt thật. Các huynh đi đi !"

"Cung Viễn Chủy !"

"Không cần lo lắng, ta sẽ không làm chuyện gì điên rồ." Cung Viễn Chủy hơi thở dài, lại mở miệng nhắc nhở, "Nếu ca ta viết thư, nhất định phải nói với ta đầu tiên."

Cung Tử Vũ, "Ừ. Ta đồng ý với đệ."

Sau đấy Cung Viễn Chủy đi lên tầng mà không quay đầu lại

Cung Tử Vũ và Kim Phồn nhìn theo Cung Viễn Chủy, hai người mang theo tâm sự liếc nhau, đều lắc đầu bất đắc dĩ

"Chấp Nhẫn đại nhân, chúng ta có phải nên tới núi sau tìm Tuyết Trùng Tử nói chuyện không ?"

"Nếu có tác dụng, ta đã đi rồi ! Tuyết Trùng Tử quên toàn bộ chúng ta, nói thêm cũng vô dụng." Cung Tử Vũ lắc đầu thở dài, "Huống hồ Thượng Giác ca ca không ở Cung môn, chúng ta không thể tùy tiện rời khỏi núi trước."

"Vậy.... Cung Viễn Chủy phải làm sao ?"

"Còn có thể làm sao...." Cung Tử Vũ thầm đắn đo, "Nhưng, ta đột nhiên có một ý tưởng, không thì, chúng ta tìm Tuyết trưởng lão thương lượng, liệu có cách gì có thể kích thích Tuyết Trùng Tử khôi phục ký ức không ?"

"Tuyết trưởng lão rất bao che. Ngài nói xem, nếu chúng ta tìm ông ấy, ông ấy có thể giúp không ?"

"Nực cười ! Tuyết Trùng Tử không phải cũng quên ông ấy sao ~" Cung Tử Vũ hừ một tiếng, "Ta đoán trong lòng Tuyết trưởng lão chắc chắn cũng sốt ruột, chỉ là giả vờ như không có gì mà thôi. Chuyện cấp bách, ta nghĩ rồi, vẫn cảm thấy phải nhanh chóng khôi phục ký ức cho Tuyết Trùng Tử. Về công về tư, đây đều là chuyện phải làm."

"Tuy nói là như vậy.... Chỉ sợ chuyện này sẽ khó !" Kim Phồn nói

--------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store