Tuyển tập CheolHan trong Vũ trụ của tôi
Ngày 445 đợi Hannie về
37.Why are you?
Vì tiết học kinh tế kết thúc sớm hơn dự kiến, JeongHan quyết định quay về nhà nghỉ ngơi, bù lại cho những đêm dài gần như thức trắng để hoàn thành luận văn. Cơ thể cậu mệt mỏi rã rời, đầu óc trống rỗng, từng bước chân trên hành lang cũng nặng nề hơn thường ngày.
Lúc này, JeongHan chỉ mong có thể khóa cửa lại, tách mình khỏi thế giới bên ngoài, nằm xuống và ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị, không suy nghĩ.
Thế nhưng, ngay khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, một bàn tay to lớn bất ngờ giữ chặt lấy mép cửa.
JeongHan khựng lại.
Chỉ cần nhìn thấy những ngón tay ấy, tim cậu đã như bị bóp nghẹt. Quen thuộc đến mức không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, nhưng cũng chính vì quá quen thuộc nên nỗi sợ hãi càng trào dâng mãnh liệt. Theo phản xạ, JeongHan vội vàng đưa tay gỡ ra, không kịp suy nghĩ gì thêm.
Từ bên ngoài, giọng SeungCheol vang lên, trầm thấp nhưng gấp gáp, mang theo sự nóng vội gần như tuyệt vọng.
"Han... Han à... Anh nhớ bạn. Thật sự rất nhớ bạn... Chúng ta đừng chia tay nữa được không? Cho anh gặp bạn đi... Anh chỉ muốn gặp bạn thôi..."
Hơi thở dồn dập lẫn trong từng câu nói khiến JeongHan cảm thấy lồng ngực mình thắt chặt. Cảm giác hoảng loạn lan khắp cơ thể, khiến cậu gần như không đứng vững.
"Cheol, buông tay ra."
Giọng cậu run lên, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Chúng ta đã chia tay rồi. Bạn đừng làm vậy nữa. Về đi... Mình không muốn gặp bạn nữa."
Vừa nói, JeongHan vừa dùng hết sức giữ lấy cánh cửa, cố ngăn không cho người bên ngoài bước vào.
Nhưng sự chênh lệch về thể lực giữa hai người quá rõ ràng. Chỉ giằng co trong chốc lát, cánh cửa đã bị đẩy bật ra, va mạnh vào tường, phát ra một tiếng động khô khốc.
Biết mình không thể ngăn cản, JeongHan quay lưng lại, không muốn đối diện, như thể chỉ cần không nhìn thấy thì mọi chuyện sẽ không tồn tại.
Nhưng SeungCheol không cho cậu cơ hội trốn tránh.
Thân hình cao lớn áp sát lại phía sau, ép JeongHan vào tường. Cậu chưa kịp phản ứng thì cả hay cổ tay đã bị giữ chặt, mọi cử động đều trở nên vô nghĩa.
Bàn tay còn lại đã bắt đầu len lỏi vào trong chiếc áo sơ mi trắng, không ngừng vuốt ve làn da mịn màng.
Cùng với hơi thở nóng rực, môi SeungCheol không ngừng hôn xuống, bờ môi, cần cổ, gặm cắn phần xương quai xanh lộ ra của JeongHan.
Kèm theo đó là giọng nói khàn khàn gần như rên rỉ.
"Han... Han... Han à... Anh yêu bạn,... anh yêu bạn... Chúng ta đừng chia tay nữa được không? Chúng ta quay lại được không?"
Hơi thở nóng rực phả sát bên tai, mang theo mùi hương quen thuộc từng khiến cậu an tâm, giờ đây lại chỉ khiến tim cậu đập loạn nhịp vì sợ hãi.
"Han..."
Giọng SeungCheol run rẩy, gần như vỡ vụn.
"Anh yêu bạn... Anh nhớ bạn đến mức sắp phát điên rồi... Chúng ta quay lại đi, được không? Bạn muốn gì anh cũng nghe, thật mà..."
"Đừng..."
JeongHan lắc đầu, giọng nghẹn lại.
"Cheol, dừng lại đi... Chúng ta không thể tiếp tục như vậy đâu... Làm ơn..."
Cậu cố vùng vẫy, cố thoát ra khỏi sự kìm giữ ấy, nhưng càng phản kháng, người phía sau dường như càng mất kiểm soát. Trong khoảnh khắc ấy, JeongHan có thể cảm nhận rõ sự hỗn loạn đang bùng lên trong SeungCheol — một thứ cảm xúc méo mó, vừa tuyệt vọng, vừa cố chấp, vừa sợ hãi mất mát.
"Là do bạn..."
Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự u tối.
"Là do bạn không chịu nghe lời... Anh sẽ không để bạn rời khỏi anh đâu. Không bao giờ."
Những lời ấy khiến JeongHan lạnh người.
Dứt lời, SeungCheol liền bế bổng JeongHan lên, ôm vào trong phòng.
Mặc kệ sự giãy dụa của cậu, anh đè cậu xuống giường, giật phăng cúc áo của chiếc sơ mi, bắt đầu mút mát thân thể khiến anh đã nhớ nhung đến phát điên. Không ngừng gặm cắn từng tấc da thịt trên cơ thể người anh yêu.
Trong tâm trí SeungCheol lúc này, chỉ còn duy nhất 1 suy nghĩ.
Làm tình...Làm đến khi JeongHan chỉ có thể thuộc về hắn mãi mãi mà thôi.
Nhưng rồi, cậu bỗng ngừng phản kháng...
Không còn vùng vẫy, không còn giãy giụa. Thân thể cứng đờ như tượng đá, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định. Những giọt nước mắt lặng lẽ tràn ra, rơi xuống không một tiếng động.
Chính khoảnh khắc ấy, SeungCheol chợt nhận ra.
Hắn khựng lại, như bị ai đó tạt thẳng một gáo nước lạnh. Khi nhìn thấy JeongHan khóc, đôi mắt đỏ hoe, run rẩy trong im lặng, trái tim hắn như bị bóp nghẹt.
"Han... Anh xin lỗi..."
SeungCheol lùi lại, giọng lạc đi.
"Anh xin lỗi... Đừng khóc nữa... Anh sẽ không làm gì bạn hết... Anh thề... Đừng khóc nữa mà..."
Cơ thể cao lớn run lên, yếu ớt đến đáng thương. Người từng luôn mạnh mẽ, kiên cường, giờ đây lại như một đứa trẻ lạc lối, không ngừng van xin sự tha thứ.
JeongHan ngồi dậy, nhìn người con trai trước mặt, trái tim đau đến mức như bị xé làm đôi.
Nhưng những lời nói ngày hôm ấy của mẹ SeungCheol lại như chiếc gông vô hình, siết chặt lấy cậu.
"JeongHan à... Bác biết nói vậy là không đúng. Nhưng cháu có thể rời xa SeungCheol được không? Xin cháu... Chỉ có như vậy mới tốt cho tương lai của cả hai đứa."
Những lời ấy không ngừng vang lên trong đầu cậu, không cho phép cậu tiến lên dù chỉ một bước, không cho phép cậu mềm lòng dù chỉ một giây.
"Cậu đi đi."
Giọng JeongHan lạnh lẽo, dứt khoát đến tàn nhẫn.
"Chúng ta thật sự không còn cơ hội nữa đâu. Từ giờ... đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa."
"Han à..."
"Đi. Cút đi."
JeongHan quay mặt đi, cắn chặt môi, không dám nhìn ánh mắt tuyệt vọng phía sau lưng mình.
Chỉ đến khi cánh cửa đóng lại, khi căn phòng trở về với sự yên tĩnh đến ngột ngạt, tiếng khóc nghẹn ngào mới vang lên, xé toạc không gian trống rỗng.
"Xin lỗi, Cheol... Thật sự xin lỗi..."
—-
Sau hôm ấy, JeongHan không còn gặp lại SeungCheol nữa.
Cái tên ấy dần dần biến mất khỏi cuộc sống của cậu theo một cách rất tàn nhẫn. Không tin nhắn, không cuộc gọi, không còn những lần vô tình chạm mặt ở hành lang trường học. Chỉ nghe người khác nói lại, rằng SeungCheol đã thôi học, rằng hắn bắt đầu tiếp quản công việc của gia đình, rằng hắn trở nên lạnh lùng và khó tiếp cận hơn trước rất nhiều.
JeongHan không xác nhận, cũng không tìm hiểu thêm.
Cậu chỉ lặng lẽ sống tiếp cuộc đời của mình, vùi đầu vào học tập, vào luận văn, vào những ngày bận rộn đến mức không còn thời gian để thở.
Thỉnh thoảng, vào những đêm quá yên tĩnh, JeongHan vẫn mở hộc tủ ra, nhìn chiếc vòng tay cũ được cất giữ cẩn thận ở bên trong. Đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt vòng lạnh lẽo, khóe môi cậu cong lên thành một nụ cười rất nhẹ, rất buồn.
"Cũng tốt..."
"Cứ coi như... tình yêu của hai chúng ta chỉ là những bồng bột thời niên thiếu thôi."
Cậu tự nhủ như vậy, hết lần này đến lần khác.
—
Những tưởng mối liên hệ giữa hai người sẽ kết thúc tại đó.
Cho đến một ngày.
"Han! SeungCheol xảy ra chuyện rồi! Cậu mau đến bệnh viện đi!"
Giọng Jisoo vang lên trong điện thoại, gấp gáp đến mức méo đi.
Chưa kịp nghe hết câu, JeongHan đã đứng bật dậy, tim đập thình thịch như sắp vỡ tung.
Cậu không kịp suy nghĩ.
Cũng không kịp tự hỏi vì sao mình lại hoảng loạn đến vậy.
Chỉ biết rằng khi hoàn hồn lại, JeongHan đã đứng trước cửa phòng cấp cứu, hơi thở gấp gáp, hai bàn tay lạnh toát.
Nhìn người con trai quen thuộc đang nằm bất động trên giường bệnh, toàn thân JeongHan như bị rút cạn sức lực.
Cậu bước từng bước chậm chạp đến bên giường, mỗi bước chân đều nặng nề như giẫm lên chính trái tim mình. Gương mặt SeungCheol tái nhợt, không còn vẻ mạnh mẽ quen thuộc, hàng mi khép lại im lìm, như thể chỉ cần chạm vào là sẽ tan biến.
Jeongỉ tim JeongHan đau đến mức gần như không thở nổi.
Tại sao...
Tại sao ông trời lại đối xử với họ như vậy?
—
Sau tai nạn ô tô nghiêm trọng, SeungCheol may mắn giữ được mạng sống, nhưng một bên chân trái bị tổn thương nặng do va chạm mạnh, dẫn đến đứt dây chằng. Dù đã được phẫu thuật kịp thời và khả năng đi lại về sau không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng di chứng là điều không thể tránh khỏi.
Những ngày đầu hồi phục, cơn đau hành hạ hắn không ngừng.
Cũng từ đó, SeungCheol trở nên yếu ớt và nhạy cảm hơn bao giờ hết.
"Han... anh muốn ăn quýt."
Giọng hắn khàn khàn, mang theo vẻ làm nũng quen thuộc.
"Bạn bóc cho anh đi..."
JeongHan liếc nhìn hắn, thở dài.
"Chân cậu bị thương, không phải tay."
"Ayyy... đau..."
SeungCheol nhăn mặt, giọng kéo dài.
"Chân anh đau quá... đau thật mà..."
JeongHan định mặc kệ, nghĩ rằng hắn lại giả bộ để được cậu chiều theo. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, cậu chợt khựng lại.
Sắc mặt SeungCheol tái nhợt đến đáng sợ. Mồ hôi lạnh thấm ướt hai bên thái dương, hơi thở trở nên gấp gáp, bàn tay nắm chặt lấy thành xe lăn.
"SeungCheol?"
JeongHan hoảng hốt, vội vàng đặt đồ xuống, chạy đến bên cạnh.
"Cậu đau chỗ nào? Ngoan, cố chịu thêm một chút. Để mình gọi bác sĩ..."
"Han..."
SeungCheol khẽ gọi, giọng run rẩy.
"Anh đau quá..."
Trái tim JeongHan thắt lại.
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra và tiêm thuốc giảm đau, cơn đau mới dần thuyên giảm. SeungCheol nằm tựa vào ghế, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, cả người mệt mỏi đến mức không còn sức nói.
JeongHan chỉnh lại mái tóc rối của hắn, đầu ngón tay vô thức chạm vào gò má gầy đi trông thấy. Cậu không kìm được cảm giác đau lòng.
"Han..."
SeungCheol mở mắt, giọng yếu ớt.
"Bạn ôm anh một chút được không? Anh muốn ôm bạn..."
JeongHan do dự chỉ trong chốc lát.
"Được..."
Cậu tiến lại gần hơn, để SeungCheol vòng tay ôm lấy mình. Thân thể hắn gầy hơn rất nhiều so với trước đây, không còn vững chãi như ký ức của cậu.
JeongHan ôm lấy hắn, lòng chợt đau đến mức không nói nên lời.
Cậu nhớ rất rõ, đã từng có một người vì một câu nói vu vơ của cậu — rằng cậu thích người có thân hình to lớn, vững chãi, nam tính — mà lao đầu vào phòng gym, tập luyện đến mức nửa đêm cũng kéo MinGyu đi tập cùng.
Vậy mà bây giờ...
—
Cuối cùng, nhiệm vụ chăm sóc SeungCheol được giao cho JeongHan.
Phía mẹ của hắn, sau tai nạn, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Dù không nói thẳng, nhưng bà cũng không còn phản đối việc JeongHan ở lại bên cạnh nữa.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự chăm sóc lặng lẽ.
JeongHan ở bên SeungCheol từ việc nhỏ nhất. Đỡ hắn đi lại, nhắc nhở uống thuốc, ở bên hắn mỗi khi cơn đau kéo đến.
"Han..."
Một buổi chiều, SeungCheol khẽ gác cằm lên vai cậu, giọng thấp đến mức gần như thì thầm.
"Chúng ta quay lại nhé? Được không?"
JeongHan im lặng.
Sự im lặng ấy kéo dài đến mức SeungCheol bắt đầu bất an.
"Hay là..."
Giọng hắn run lên.
"Bạn chê anh rồi? Chê anh giờ chỉ là một kẻ què quặt, vô dụng... nên không muốn yêu anh nữa?"
JeongHan giật mình.
"Không, không phải vậy..."
Nhưng SeungCheol không cho cậu cơ hội giải thích.
"Anh biết mà..."
Giọng hắn trầm xuống, đầy tự ti.
"Bạn chỉ vì thương hại nên mới ở lại chăm sóc anh thôi. Anh giờ chỉ là gánh nặng. Thôi thì... bạn đi đi. Anh không làm phiền bạn nữa..."
"SeungCheol, không phải vậy!"
JeongHan luống cuống, vội vàng nắm lấy hai tay hắn.
"Em không hề chê bạn, cũng không coi thường bạn. Em thật lòng muốn ở đây, muốn chăm sóc bạn. Không phải vì thương hại..."
"Vậy thì quay lại với anh."
SeungCheol nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Như vậy anh mới tin."
Nhìn ánh mắt như van xin của ai đó, trái tim JeongHan không thể nào kìm giữ được nữa.
"...Được."
Cuối cùng, JeongHan khẽ gật đầu.
"Em đồng ý."
"Thật chứ...?"
SeungCheol vẫn chưa yên tâm.
"Thật mà."
"...Ừm."
Hắn ôm chặt lấy cậu, giọng nhỏ dần.
"Anh tin bạn."
JeongHan thở phào nhẹ nhõm, không hề nhận ra ánh mắt SeungCheol đã chậm rãi thay đổi.
Ôm lấy thân thể quen thuộc, SeungCheol khẽ nhắm mắt.
JeongHan à...
Xin lỗi vì đã làm như vậy.
Nhưng biết sao bây giờ, mất bạn một lần rồi, anh không thể nào chịu nổi nếu mất đi bạn lần nữa cả.
Bảo anh vô sỉ cũng được, bảo anh xấu xa cũng được. Nhưng dù thế nào, anh cũng không cho phép bạn rời khỏi anh thêm 1 lần nào nữa.
JeongHan à, anh yêu bạn, yêu bạn nhiều đến mức, dù phải đánh đổi bằng cả mạng sống, anh cũng sẽ sẵn sàng làm tất cả...
Vì giữ bạn bên mình mãi mãi, mọi thứ đều xứng đáng...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store