ZingTruyen.Store

Tướng môn độc hậu - edit - Từ chương 200

Chương 205 - Tặng thuốc

helen_210

Thẩm Diệu không ngờ rằng vị được gọi là cao nhân lại là người từng có duyên gặp nàng một lần khi ở chùa Phổ Đà, Minh Tề – đạo sĩ kỳ lạ. Những lời vị đạo sĩ đó nói ngày ấy từng khiến Thẩm Diệu canh cánh trong lòng rất lâu, cảm thấy người này dường như nhìn thấu bí mật nàng đã sống hai kiếp. Nhưng sau đó khi phái người đi tìm tung tích của vị đạo trưởng đó, lật tung cả kinh thành Định Kinh cũng không tra được gì.

Bây giờ nghĩ lại, cũng khó trách không tìm được, vị đạo sĩ này lại vượt ngàn dặm xa xôi tới Lũng Nghiệp, Đại Lương.

Vậy thì chuyện lại có chút kỳ lạ rồi, theo lời của Bôn Nguyệt, đôi tỷ đệ đó gặp vị đạo sĩ là chuyện mấy năm trước. Mấy năm trước đạo sĩ vậy mà ở Lũng Nghiệp. Nhìn dáng vẻ dường như thời gian vị đạo sĩ này ở Lũng Nghiệp cũng không ngắn. Chẳng lẽ đạo sĩ là người Đại Lương, vậy thì vì sao y lại xuất hiện ở Định Kinh, Minh Tề? Cũng không có khả năng ngàn dặm xa xôi trở về chỉ vì hai quẻ bói cho nàng đi.

Thẩm Diệu nói: "Đạo trưởng..."

Đạo sĩ kỳ quặc nhìn nàng, vuốt vuốt râu, gật gù đắc ý nói: "Bần đạo danh xưng Xích Diễm, phu nhân là vì cứu người mà đến đi, bần đạo đã chờ ngươi lâu rồi."

La Đàm ngẩn ra, hỏi: "Xích Diễm đạo trưởng, ngài đã sớm biết chúng ta sẽ đến tìm ngài sao?"

Xích Diễm đạo trưởng cười lớn, rung rung ống thẻ bên hông, ống thẻ phát ra âm thanh "lốp bốp" nói: "Bần đạo cũng bói cho chính mình một quẻ."

Thẩm Diệu nghĩ đạo sĩ này kì quặc nhưng hình như đúng là có chút bản lĩnh, ví dụ như lời nói lúc trước ở chùa Phổ Đà, có vài phần hợp lý. Nếu y chính là vị được gọi là cao nhân kia dường như cũng không còn lạ nữa. Nàng nói: "Thân thể phu quân ta bị trọng thương, nghe nói đạo trưởng có thể trái ý trời mà thay đổi số mệnh, bởi vậy đặc biệt tìm tới, vẫn xin đạo trưởng cứu phu quân ta một mạng, sau khi chuyện thành, chắc chắn có hậu tạ."

Mấy người Hồi Hương đều đứng ở phía sau Thẩm Diệu, bọn họ nghe những gì Thẩm Diệu mới nói, có lẽ là nàng có quen đạo sĩ kỳ lạ này, trong lòng tuy rằng kinh ngạc và nghi ngờ, giờ phút này lại không phải thời điểm tốt để dò hỏi. Bây giờ nghe Thẩm Diệu nói chuyện, lại nghi ngờ nàng có phải không bình thường hay không, "nghịch thiên cải mệnh" là chuyện quá mức mơ hồ mà đạo sĩ này nhìn thế nào cũng thấy là người bình thường, Thẩm Diệu chẳng lẽ là bị kẻ giả danh lừa đi?

Thẩm Diệu lại hiểu được, người có thể nhìn ra được nàng sống hai đời người, người có thể nhìn ra được kiếp trước nàng từng làm Hoàng hậu, đạo sĩ kỳ quặc này dù thế nào cũng không phải hạng nói hươu nói vượn mà có thể đoán trúng.

Nghe Thẩm Diệu nói, đạo sĩ kỳ quái cười lắc lắc đầu, đi lại càng gần. Mọi người mới thấy rõ ràng y đeo một cái sọt cá, trong tay cầm theo cần câu, nhìn dáng vẻ là đi câu cá. Chỉ là cần câu có một sợi dây, móc câu lại là đường thẳng, như vậy có thể câu được cá mới là lạ. Quả nhiên, sọt cá cũng rỗng tuếch, thật đáng thương.

Thấy hắn chậm chạp không trả lời Thẩm Diệu, trong lòng La Đàm nôn nóng, bèn hỏi: "Đạo trưởng, ngài có thể cứu muội phu của ta hay không?"

Đạo sĩ đặt sọt cá trước cửa, lúc này mới đứng thẳng lên, liếc mắt nhìn Thẩm Diệu thật sâu nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ, bần đạo đến cả thiên cơ cũng không có cách nào tiết lộ cho phu nhân, lại làm sao dám trái ý trời thay đổi số mệnh, chịu tai họa bất ngờ thì sao?"

"Nhưng mà ngươi cũng từng cứu bạn của Bôn Nguyệt, tiểu đệ đệ kia." La Đàm khó hiểu: "Như vậy không phải cũng được tính là trái ý trời thay đổi số mệnh sao?"

"Đó là bởi vì số mệnh của đứa nhỏ đó vẫn còn, trời cao đã định sẵn cho nó gặp được ta, cũng định sẵn ta cứu nó một mạng." Xích Diễm đạo trưởng nói.

Mấy người Hồi Hương và Bát Giác đều sửng sốt. Bọn họ vốn tưởng rằng đôi tỷ đệ kia nói hươu nói vượn, không ngờ tới lại là thật, hơn nữa vị đạo sĩ trước mặt này cũng thừa nhận chính là việc hắn làm.

Thẩm Diệu khẽ cau mày: "Như vậy xin hỏi đạo trưởng, duyên phận của ta với đạo trưởng đã định sẵn lại là cái gì?"

Đạo sĩ cười ha hả: "Thiên cơ không thể tiết lộ."

Trái cũng "thiên cơ không thể tiết lộ", phải cũng "thiên cơ không thể tiết lộ", lại vào thời điểm mấu chốt như vậy, dù Thẩm Diệu có kiên nhẫn đến đâu giờ phút này cũng đã tức giận nói: "Là người tu hành, chuyện cần làm cũng không phải là chuyện táng tận lương tâm. Hiện giờ người tốt bị kẻ gian làm hại, kẻ xấu lại đắc ý dào dạt. Thật đúng là giết người phóng hỏa thì được tôn vinh, làm việc thiện lại không thấy xác. Vậy thì còn đạo lý gì? Còn công lý gì? Đạo trưởng còn cổ vũ chuyện như thế, thật làm ta mở rộng tầm mắt, cũng vô cùng nực cười."

Tùng Dương trừng mắt, Thẩm Diệu bây giờ sao lại mắng người rồi? Những lời này không thể nói là không sắc bén, nhưng từ miệng Thẩm Diệu nói ra lại khiến người khác cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, Xích Diễm đạo trưởng bị mắng không những không tức giận, ngược lại cười ha ha, vỗ tay nói: "Đúng là ở với con rồng hung dữ kia lâu rồi, ngươi cũng trở nên hung hãn như vậy, rất tốt!"

La Đàm nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có bệnh à, bị mắng còn vui vẻ như vậy..."

Xích Diễm đạo trưởng mở miệng: "Ngươi nói không sai, ông trời vốn dĩ bất công, nhưng người của thế gian làm chủ chuyện của thế gian, ông trời chủ yếu quản số phận nhưng không quản được mạng của con người." Y hơi mỉm cười, phất trần, tuy rằng mặc một bộ quần áo rách tung tóe nhưng lúc này lại có một cảm giác xuất trần như tiên từ trong xương cốt.

Y nói: "Tuy rằng ông trời không sắp xếp sẵn ta thay đổi số mệnh cho hắn – bởi số mệnh hắn cao quý, ta cũng không thay đổi được – nhưng ông trời sắp xếp cho ta và người gặp nhau ở đây, cũng định sẵn bần đạo phải tặng ngươi một lần duyên."

Hắn nói mơ màng hồ đồ, mọi người nghe cũng như lọt vào trong sương mù, chỉ có ánh mắt sắc bén của Thẩm Diệu nhìn hắn. Chỉ nghe đạo sĩ kia nói: "Ngươi thật sự rất muốn cứu hắn?"

"Đúng."

Đạo sĩ lại cười: "Ngươi đã muốn cứu hắn như vậy thì đi theo ta." Dứt lời xoay người đi về phía trước.

Thẩm Diệu không chút do dự lập tức đuổi kịp, mấy người Hồi Hương cũng vội vàng khởi hành.

Xích Diễm đạo trưởng bỗng nhiên lại quay đầu lại, nhìn nhóm Hồi Hương nói: "Các ngươi không thể đi theo."

"Vì sao?" Tùng Dương phẫn nộ. Bọn họ tuân lệnh bảo vệ an nguy của Thẩm Diệu, làm sao có thể để nàng một mình đi theo đạo sĩ kỳ lạ hay lải nhải này. Nếu xảy ra chuyện gì, chờ khi Tạ Cảnh Hành tỉnh lại, bọn họ biết ăn nói làm sao?

"Phía trước có trận pháp mà sư phụ ta bố trí, trên đời này không người nào có thể giải được, bao gồm cả ta. Chuyến này chỉ có một cửa sống, những cái khác đều là cửa chết. Vốn dĩ trận pháp này chính là nhằm vào người có võ nghệ cao cường, võ công càng cao, chết càng nhanh. Vị phu nhân này không có võ công, có thể cùng ta đi tiếp. Còn lại các ngươi..." Hắn lắc đầu: "Đi vào chắc chắn chết."

"Nhưng chúng ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi sẽ không hại phu nhân?" Hồi Hương nói: "Không cho chúng ta đi theo, chúng ta sao biết ngươi sẽ đưa phu nhân đến chỗ nào?"

Hai tay Xích Diễm đạo trưởng duỗi ra, rất giống tên vô lại: "Nếu là không tin, bần đạo không đi nữa, các ngươi mau dẫn phu nhân trở về đi."

Những lời này khiến đám Hồi Hương thiếu chút nữa hộc máu.

Thẩm Diệu nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta là được, ta với đạo trưởng qua đó."

"Phu nhân." Bát Giác cũng rất không tán đồng.

"Cái đó..." La Đàm thật cẩn thận mở miệng nói: "Ta nói này, ta có thể đi hay không? Ta tuy rằng có võ công nhưng võ công không cao, chắc là sẽ không bị ảnh hưởng đâu."

Xích Diễm đạo trưởng dường như lúc này mới nhìn thấy La Đàm, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lần, nói: "Cũng được, không khác lắm so với không có võ công, được rồi, ngươi cũng đi với ta đi."

La Đàm: "..." Cái gì là không khác lắm so với không có võ công, võ công của nàng chỉ là kém một chút so với đám người phủ Duệ thân vương thôi chứ!

Nhưng so với đám người Hồi Hương, ít nhất nàng còn có thể đi với Thẩm Diệu. La Đàm nói: "Tiểu biểu muội, ta ở bên cạnh muội, nếu có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Thẩm Diệu nghĩ nghĩ rồi gật đầu. La Đàm tuy rằng xốc nổi nhưng cũng không gây ra họa gì lớn. Xích Diễm đạo trưởng đến tột cùng muốn làm cái gì, Thẩm Diệu cũng không biết. Nàng từ trước đến nay đều có thói quen đề phòng người khác, tuy rằng tin tưởng Xích Diễm đạo trưởng có chút bản lĩnh nhưng cũng không phải không nghi ngờ đối phương.

Mấy người Hồi Hương thấy Thẩm Diệu đã quyết tâm, biết khuyên giải là không thể, lại thấy La Đàm cũng đi theo nên cuối cùng cũng thoáng yên tâm. Họ dặn dò La Đàm một phen, còn giao pháo truyền tín hiệu của Mặc Vũ Quân cho nàng, nói nếu có chuyện gì thì bóp mạnh pháo, bọn họ sẽ xông lên cứu viện.

Xích Diễm đạo trưởng hơi không kiên nhẫn: "Còn không mau đi, chờ trời tối bần đạo cũng không giúp được các ngươi."

Thẩm Diệu nói: "Bây giờ xuất phát đi."

Xích Diễm đạo trưởng mang theo Thẩm Diệu cùng La Đàm đi một con đường vô cùng kì lạ, nơi này giống như rừng rậm, căn bản không có đường mòn. Xích Diễm đạo trưởng lúc quẹo chỗ này, lúc rẽ chỗ kia, dường như ở chỗ mà bọn họ không nhìn thấy lại lộ ra một con đường rõ ràng. Đường y đi đều rất khó đi, có lúc tưởng là đường cụt nhưng lại bị y tìm ra một lối mới. La Đàm nhìn mà tấm tắc bảo lạ, trong lòng Thẩm Diệu cũng có chút kinh ngạc.

La Đàm hỏi: "Đạo trưởng, có vẻ như ngài rất quen thuộc nơi này, thường xuyên đi qua sao?"

"Bần đạo từ nhỏ ở nơi này, tất nhiên quen thuộc." Xích Diễm đạo trưởng đắc ý vuốt râu: "Rất nhiều cây ở đây lúc trước đều là ta trồng."

La Đàm gật đầu: "Xem ra ngài là người Đại Lương bản địa, sao lúc trước nghe nói... ngài với tiểu biểu muội từng gặp nhau một lần? Tiểu biểu muội trước đó cũng không có đến Lũng Nghiệp mà."

Xích Diễm đạo trưởng ý vị thâm trường nhìn Thẩm Diệu một cái: "Bần đạo cùng vị phu nhân này có hai lần duyên phận, mặc kệ ở nơi nào, tất nhiên cũng sẽ gặp được."

La Đàm gãi đầu không hiểu, Thẩm Diệu lại như suy tư gì, nàng luôn cảm thấy đạo sĩ này biết nhiều hơn nàng tưởng. Chờ chuyện của Tạ Cảnh Hành qua đi, có lẽ nàng phải nghiêm túc hỏi y chuyện kiếp trước.

Trong lòng nàng vừa có ý nghĩ này, Xích Diễm đạo trưởng đã cười nói: "Phu nhân muốn cứu người, lại muốn giải đáp thắc mắc, hai cái chỉ có thể chọn một, không thể tham lam. Có được tất có mất, có mất tất có được, phu nhân nhất định phải cân nhắc chọn lựa cẩn thận."

Thẩm Diệu giật mình, đạo sĩ này dường như có thể đọc được ý nghĩ của nàng. Ý của y là nếu hỏi chuyện kiếp trước thì không cứu được Tạ Cảnh Hành, muốn cứu Tạ Cảnh Hành thì không thể hỏi chuyện kiếp trước. Đây là quy tắc quái quỷ gì? Thẩm Diệu có chút bực mình, nghe thấy Xích Diễm đạo trưởng hỏi: "Trong lòng phu nhân đã có quyết định rồi chứ?"

Thẩm Diệu nhàn nhạt nói: "Đáp án thì bản thân có thể tự tìm, nhưng cứu người thì ta không biết y thuật, cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, chỉ đành làm phiền đạo trưởng. Bí mật không thể đánh đồng với tính mạng, xin đạo trưởng ưu tiên cứu người."

Đạo sĩ kỳ quặc lại cười ha ha: "Phu nhân quá không thành thật, nói cái gì mà bí mật với tính mạng, chi bằng nói ngươi xem hắn còn quan trọng hơn chính bản thân mình. Sự thù địch của phu nhân cũng bởi vậy mà tiêu tán không ít đâu."

Thẩm Diệu khẽ nhíu mày. Đạo sĩ kỳ quặc lại tiện tay nhặt một cành liễu, giống như trẻ con ngâm nga giai điệu gì đó, tiếp tục đi về phía trước.

Đạo sĩ đi một lúc lâu, sắc trời dần tối, y đột nhiên dừng chân: "Tới rồi."

La Đàm và Thẩm Diệu tiến lên hai bước, chỉ thấy trước mắt là một sơn cốc lớn, hương thơm hoa cỏ ngào ngạt. Dưới ánh hoàng hôn, cảnh vật tràn đầy màu sắc, dường như lạc vào tiên cảnh.

"Nơi này đẹp quá!" La Đàm kinh ngán.

Xích Diễm đạo trưởng nhìn Thẩm Diệu: "Phu nhân phát hiện cái gì không?"

Thẩm Diệu ngửi thấy mùi hương dược thảo thoang thoảng, do dự nói: "Là thảo dược?"

Xích Diễm đạo trưởng ha ha cười: "Đúng thế. Tuy rằng ta không cứu được phu quân của ngươi, nhưng sư phụ ta có một mảnh dược cốc, bên trong có một gốc thảo dược có thể giải trăm độc, đủ để cứu mạng hắn."

Thẩm Diệu vẫn chưa nói về thương thế của Tạ Cảnh Hành, nhưng đạo sĩ đã biết hắn trúng độc. La Đàm bội phục nhìn đạo sĩ, Thẩm Diệu lại cảm thấy bình thường vì đã sớm biết y có bản lĩnh thật sự.

Nàng nói: "Vậy xin đạo trưởng giao dược liệu cho ta."

Xích Diễm cười: "Cây thảo dược này là vợ sư phụ ta để lại, trên đời chỉ có một gốc. Người bình thường ăn thì kéo dài tuổi thọ, người trúng độc ăn thì là thuốc tiên... Quý giá như thế, sao ta có thể dễ dàng cho ngươi?"

"Ngài là đạo trưởng từ bi mà." La Đàm nói: "Ngài muốn vàng bạc hay trao đổi thứ gì?"

Thẩm Diệu cũng nói: "Miễn là trong khả năng của ta, ta chắc chắn sẽ làm."

"Nếu ta muốn phu nhân lấy tính mạng chính mình ra trao đổi thì sao?" Xích Diễm giảo hoạt nói.

Thẩm Diệu ngẩn ra. La Đàm hét lên: "Ngài quá bắt nạt người rồi!"

Xích Diễm vẫy tay: "Đùa thôi, ta là người xuất gia mà. Chỉ là ta có một vấn đề muốn phu nhân giải đáp nghi ngờ." Hắn nhìn Thẩm Diệu: "Phu nhân có thể giúp bần đạo không?"

Thẩm Diệu phục hồi tinh thần. Trong giây lát vừa rồi, khi y hỏi có bằng lòng đổi mạng không, nàng đã nghĩ: nàng bằng lòng.

Nhưng sao có thể? Nàng còn có gia đình, người thân, vậy mà giờ lại vì Tạ Cảnh Hành mà muốn từ bỏ tính mạng. Thẩm Diệu có chút sợ hãi. Bỏ ra quá nhiều cảm tình, tổn thương sau này sẽ càng sâu. Nàng sợ mình không đánh cược nổi thêm lần nữa.

"Tiểu biểu muội?" La Đàm quơ cánh tay nàng.

Thẩm Diệu ổn định tinh thần: "Đạo trưởng mời nói."

"Ngươi xem," đạo trưởng khom người chỉ cây hoa dưới bụi cỏ: "Đây là cỏ Hồng Tụ, trị được bệnh ho. Nhưng mấy ngày nay không thể nở hoa, phu nhân nghĩ là vì sao?"

Thẩm Diệu không biết về dược thảo, nhưng nàng quan sát kỹ thì thấy những điểm đen trên nụ hoa dưới lá rậm rạp: "Có lẽ là do sâu bọ."

"Bần đạo cũng nghĩ vậy." Xích Diễm buồn rầu: "Nhưng cỏ này rất quý, không thể dùng thuốc diệt sâu vì sẽ hỏng hoa, phải dùng tay bắt thật nhẹ nhàng. Bần đạo là nam tử thô lỗ nên không làm được, muốn xin phu nhân thay ta dọn sạch sâu."

La Đàm trừng mắt, đạo sĩ dẫn Thẩm Diệu tới đây để nàng làm "nông dân" bắt sâu?

Thẩm Diệu hỏi: "Xong việc đạo trưởng sẽ cho ta thuốc chứ?"

Xích Diễm gật đầu.

"Được, ta làm." Thẩm Diệu lập tức cúi người hành động.

Xích Diễm dẫn họ đi thêm vài bước, chỉ vào một vùng dược liệu lớn: "Là cỏ Hồng Tụ ở đây."

Hai người sững sờ. Đó là một cánh đồng dược liệu khổng lồ, cỏ Hồng Tụ mọc xen kẽ với nhiều loại cỏ khác. Muốn tìm và bắt sạch sâu cho ngần ấy cây thì không biết phải làm đến bao giờ.

"Ngài cố ý trêu đùa chúng ta đúng không?" La Đàm tức giận.

Xích Diễm cười tủm tỉm nhìn Thẩm Diệu: "Phu nhân cũng thấy không thể làm xong sao?"

Thẩm Diệu nhìn y thật sâu: "Làm xong đạo trưởng sẽ giao thuốc chứ?"

Xích Diễm khẳng định: "Dọn sạch sâu và bón phân cho toàn bộ dược liệu ở ngọn núi này một lần, ta sẽ đưa thuốc. Nhưng không được làm có lệ, ta sẽ kiểm tra. Ngoài ra, vị cô nương này không được giúp đỡ."

"Ta làm được." Thẩm Diệu tiến vào vườn dược, bắt đầu làm việc.

La Đàm nóng nảy định giúp nhưng bị Thẩm Diệu ngăn lại bằng giọng sắc bén: "Đứng lại! Đừng xuống đây nếu không muốn ta hận tỷ!"

La Đàm đỏ hoe mắt. Thẩm Diệu chưa bao giờ phải chịu khổ như thế này. Nàng hét lên: "Nhưng hắn rõ ràng trêu đùa muội, có đáng không?"

"Ta chưa từng làm gì vì chàng ấy cả." Thẩm Diệu không ngẩng đầu: "Dù chỉ có một chút khả năng ta cũng sẽ làm. Tỷ giúp ta làm một cái đèn lồng đi, tối còn có ánh sáng."

Đêm xuống, sơn cốc lộng gió, đầy sao. Thẩm Diệu không ngủ, một mình đeo quang gánh, loạng choạng đi bón phân và bắt sâu. Ruồi muỗi đốt sưng cả da, tay bị gai đâm rớm máu nhưng nàng không dừng lại. La Đàm nhìn mà khóc, chỉ biết mắng thầm lão đạo sĩ.

Trưa ngày thứ hai, Thẩm Diệu lau mồ hôi, kiệt sức nói: "Đạo trưởng, mời ngài xem."

Xích Diễm cười: "Không cần nhìn, ngươi làm rất tốt." Y đưa cho nàng một chiếc hộp, bên trong là gốc thảo dược quý giá.

"Đây là dược liệu cứu mạng phu quân ngươi, ta tuân thủ lời hứa."

La Đàm tức tối: "Ngài đúng là được hời!"

Xích Diễm nhìn Thẩm Diệu: "Sự chân thành của phu nhân khiến bần đạo nể phục. Hãy nhớ lấy sự chân thành ngày hôm nay."

Thẩm Diệu nhận lấy thuốc, toàn thân mệt lả vì thiếu ngủ và lao động nặng. Nàng chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ. La Đàm đỡ lấy nàng, không quên mắng Xích Diễm: "Mong là cỏ của ngài sau này không có sâu, vì sẽ chẳng có ai tốt bụng như biểu muội ta mà làm giúp ngài đâu!"

Xích Diễm đạo trưởng cười ha ha: "Chưa chắc đâu, ta và phu nhân duyên gặp ba lần, đây mới là lần thứ hai, còn một lần nữa."

La Đàm bĩu môi lôi Thẩm Diệu đi xuống núi. Xích Diễm đứng nhìn theo bóng dáng chật vật, bước chân tập tễnh của Thẩm Diệu, nụ cười trên môi y chợt tắt, thay vào đó là ánh mắt thương hại.

Y thở dài, nói khẽ hai chữ:

"Uổng công."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store