Chương 11: Tru Tà Tháp
Một đêm trôi qua, Tiêu Nhiên nói sơ qua một chút về suy đoán lai lịch của Quỷ Đế với Tịch Uyên, sau khi hai người đi đến một hồi kết luận, hắn mới thở phào một hơi.
Tiêu Nhiên đang định rời đi, Tịch Uyên lúc này mới nói khẽ.
“Hôm nay… là mồng năm tháng bảy!”
Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn trăng một chút, rồi cúi đầu nhìn Tịch Uyên, nhẹ giọng nói.
“Tháng… cô hồn!”
Không cần đề cập đến hai người cũng biết, tối mai âm khí không phải mạnh nhất nhưng lại là thuần túy nhất, khuya mai rất nhất định có thể phải đánh một trận với Quỷ Đế.
Quỷ Đế họ Lưu…
Thật ra điểm này hắn cũng không phải quá để ý đến, chỉ là dù là Trương Thủ Tiết hay Quỷ Đế này đều có ít nhiều liên quan đến Tru Tà Tháp, hắn thật sự muốn biết, chuyện năm đó rốt cuộc thế nào.
Một Vân gia vững vàng kéo dài gần một ngàn năm, chỉ trong một đêm máu chảy thành sông. Cha, mẹ, ông nội, bà nội… tất cả trên dưới Vân Gia hơn trăm người, ai cũng không sống sót.
Thế gian rộng lớn này, Vân gia, chỉ còn một Vân Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên cố để bản thân không suy nghĩ về những chuyện trước đây nữa, hắn hít sâu một hơi, nhân lúc trời còn chưa sáng, hắn quyết định đi Âm Ty một chuyến.
Âm Ty không sáng không tối, Tiêu Nhiên vào cổng thành, một đường đi thẳng đến Quỷ Thiết Đường.
Quỷ Thiết Đường này không nằm trong phủ của Lý Thái Úy, mà lại nằm ở phía nam thành Âm Phủ, nơi đó tập trung gần như tất cả doanh trại binh lực của Âm Ty.
Lúc Tiêu Nhiên đến trước Quỷ Thiết Đường, hắn đã thấy Lý Thái Úy đứng đợi ở đó, trên người mặc đơn giản một bộ cổ phục, sau lưng có áo choàng. Thoạt nhìn có phần nho nhã, nhưng lại không giảm đi khí thế trên người.
Tiêu Nhiên vừa tới liền lập tức cúi đầu chào.
Lý Thái Úy nhẹ cười, hiển nhiên hắn ở đây chính là đợi Tiêu Nhiên.
“Nhiên, có bị đau ở đâu không?”
Câu đầu tiên mà Lý Thái Úy chất chứa rất nhiều quan tâm dành cho Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên một đường trả lời, cho đến khi cả hai người cùng bước vào ngục giam của Quỷ Thiết Đường.
Bên trong một gian ngục giam, Trương Thủ Tiết bị bốn sợi xích được làm từ huyền thiết trói căng tứ chi, nhận thấy có người tới, hắn mới đưa đôi mắt lờ đờ lên nhìn.
“Là ngươi!”
Người đầu tiên mặc một thân cổ phục màu xanh nhạt, sau lưng đeo kiếm. Nhìn qua chỉ mới ngoài hai mươi, khuôn mặt anh tuấn xuất trần, không có dáng vẻ non nớt của những thiếu niên hai mươi tuổi, mà sâu trong ánh mắt, Trương Thủ Tiết có thể thấy được vô hạn bi thương, cái nhìn này cũng suýt chút nữa làm hắn chìm đắm vào bên trong đó.
Hắn giật mình rời mắt, nhìn sang người trung niên bên cạnh. Người này dáng vẻ thâm trầm hơn tiểu tử kia rất nhiều, có phần đậm nét phong sương chiến trường, phối hợp với áo choàng phất phơ, lại tỏa ra một khí chất phiêu dật xuất trần.
Người trẻ, hiển nhiên là Vân Tiêu Nhiên. Còn người trung niên, lại là Lý Thường Kiệt.
“Trương Thủ Tiết! Lại không ngờ gặp ngươi ở chỗ này!”
Lý Thường Kiệt cất giọng, giọng nói của hắn ẩn chứa tang thương, lại giống như tiếng ngựa hí, tiếng binh sĩ hò reo khắp chiến trường vang vọng về từ trong hư vô, giống như cảm khái, lại giống như đang hồi niệm lại một hồi kí ức.
Thân thể Trương Thủ Tiết run lên bần bật, hắn run mạnh đến nỗi những sợi dây xích tứ chi cũng đong đưa mạnh theo. Trương Thủ Tiết lùi sát bức tường, mắt đầy vẻ hoảng sợ nhìn về Lý Thường Kiệt.
Lý Thường Kiệt nhìn thấy cảnh này, cũng liền lắc đầu thở dài, nhìn Tiêu Nhiên, nhẹ giọng nói.
“Nhiên, cần hỏi cứ hỏi.”
Tiêu Nhiên gật đầu, tiến lên một bước, trong tay xuất hiện lệnh bài có khắc chữ Vân (云) đưa đến trước mặt Trương Thủ Tiết.
Từ bên trong chiếc lệnh bài bằng gỗ này, Trương Thủ Tiết cảm nhận được một lực trấn áp quen thuộc, hắn lẩm bẩm.
“Vân gia…”
Tiêu Nhiên gật đầu, lại hỏi tiếp.
“Mười sáu năm trước, tại sao người thoát được khỏi Tru Tà Tháp?”
Nghe đến Tru Tà Tháp, trong mắt Trương Thủ Tiết lại bắt đầu dữ tợn, gào thét như muốn xông tới.
“Dừng lại!”
Lý Thường Kiệt thét lớn một tiếng, động tác đang muốn lao tới của Trương Thủ Tiết bỗng nhiên khựng lại. Lý Thường Kiệt vương tay phải, hắc khí tụ lại, xuất hiện một thanh đại đao, dù có phần hư ảo, nhưng uy áp tỏa ra lại cho thấy đây là một lưỡi đao lại sắc bén vô cùng, chỉ cần một động tác, liền có thể lần nữa lấy đầu hắn.
“Trương Thủ Tiết, ngươi nhớ nó không?”
Lý Thường Kiệt vung đại đao chém xuống, kình lực khủng bố từ đại đao trực tiếp chém rơi một lọn tóc của Trương Thủ Tiết.
Thanh đại đao này, năm đó trước ải Côn Lôn, trong tay Lý Thường Kiệt đã chém xuống đầu của Trương Thủ Tiết.
Trương Thủ Tiết chấn động, run lẩy bẩy lùi trở về, nhưng lại không trả lời câu hỏi.
“Trả lời!”
Lý Thường Kiệt giống như tức giận, đại đao lại trực tiếp quét ngang, lưỡi đao trên đà chém xuống cánh tay của Trương Thủ Tiết, Lý Thường Kiệt xoay lưỡi đao thành sống đao, đạp mạnh vào cánh tay của hắn.
Trương Thủ Tiết thét lớn một tiếng, trong mắt chỉ còn một mảng hoảng sợ cực hạn.
Khi còn sống, đầu rơi trong tay người ta. Bây giờ chết, cũng là bị tra tấn trong tay người ta.
“Ngươi làm sao thoát khỏi Tru Tà Tháp?”
“Là… có một thanh kiếm bổ xuống, đánh vỡ Tru Tà Tháp!”
Tiêu Nhiên giật mình, ngay cả Lý Thường Kiệt cũng giật mình không kém.
“Một kiếm bổ xuống?”
Phải biết Tru Tà Tháp là Trấn Yêu chi bảo của cả giới huyền thuật Việt Nam, bên trong cất giấu hơn một ngàn năm yêu ma lệ quỷ, lại chưa có ai thoát ra được bên ngoài. Lại có thể bị một kiếm bên ngoài bổ vỡ, chuyện này lọt vào tai Tiêu Nhiên đã khó tiếp nhận chứ đừng nói đến Lý Thường Kiệt, hắn biết rõ Tru Tà Tháp này nhất, Tru Tà Tháp có cực hạn chịu đựng vô cùng cao, trước đây nó bên trong Vân gia giống như một ngọn núi lớn sừng sững ngàn năm, bản thân nó cũng tự hình thành trận pháp, Quỷ Đế muốn đánh vỡ trận pháp phòng ngự Tru Tà Tháp cũng phải mất trăm năm tiêu hao chứ đừng nói đến một kiếm cứng rắn đánh vỡ.
“Là một thanh đại kiếm tử sắc, tràn ngập khí tức tử vong…”
Nhắc đến thanh đại kiếm này, trong mắt Trương Thủ Tiết còn có một tia sợ hãi, thậm chí còn vượt qua cả sự sợ hãi đối với Lý Thường Kiệt ở ngay trước mắt.
“Người điều khiển, người điều khiển là ai?”
Tiêu Nhiên cũng khó lòng giữ được bình tĩnh, hỏi.
“Ta không biết, nhưng nếu người đó ở đây, Âm Phủ các ngươi, tính là cái gì?”
“Làm càn!”
Lý Thường Kiệt giận dữ quát lên, sống đao trực tiếp bổ xuống cánh tay còn lại.
Trương Thủ Tiết hét lên một tiếng thê lương, cánh tay bê bết máu đen.
Thực ra trong lòng Lý Thường Kiệt cũng hiểu rõ hơn ai hết, Tru Tà Tháp là chí bảo của thiên địa kết tinh, muốn phá vỡ nó, trừ khi có một số cách khắc chế đặc thù, chứ muốn trực tiếp một kiếm phá vỡ, đã là tồn tại gần như ngang bằng với vị Đại Đế chí cao vô thượng kia chưởng quản Âm Ty.
Mà vị kia, từ lâu đã như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hơn trăm năm nay, chưa ai thấy mặt.
Chuyện xảy ra với Vân gia, Âm Ty cũng có biết, thậm chí tất cả những âm thần có quan hệ với với Vân gia cũng triển khai điều tra, đến bây giờ cũng chỉ thu về được một số manh mối nhỏ lẻ. Nhưng những manh mối trước đây lại không hề đề cập đến thanh đại kiếm bổ vỡ Tru Tà Tháp này.
Nhưng lời tiếp thep Trương Thủ Tiết cũng không nói được gì thêm nữa, Lý Thường Kiệt cùng Tiêu Nhiên cũng cùng nhau rời khỏi ngục giam của Quỷ Thiết Đường.
Trước khi trở lại nhân gian, Tiêu Nhiên còn đặc biệt tìm vị tướng quân của Quỷ Thiết Đường nói sơ qua về tình hình bên trên một hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store