ZingTruyen.Store

trong sinh lam thieu gia <xk>

3

kimmchiiiiiiiii

Chương 3: Thiên lôi giáng xuống, trọng sinh!

"Làm sao vậy!?" Đạo diễn đứng dậy.

"Túi khí an toàn trong xe không mở ra!"

Một câu này khiến tất cả nhân viên công tác ở hiện trường đều chạy qua.

Kim Thái Hanh đứng cạnh đạo diễn, cả người cứng còng, ánh mắt y gắt gao nhìn vào màn hình quay phim.

Điền Chính Quốc hai tay vẫn đặt trên bánh lái, trên má be bét những máu là máu, chảy tích tóc... Nhìn mà ghê cả người.

"Sao lại thế này?"

"Tại sao chuyện này lại xảy ra? Trời đất ơi!"

"Mau gọi xe cứu thương!"

Hiện trường nháo thành một mảnh hỗn độn.

"Anh ta... làm sao?" Kim Thái Hanh tầm mắt trước sau không rời màn hình, phảng phất như những gì đang xảy ra trước mắt y không phải là hiện thực.

Thẩm Ngạn chạy đến, tay ấn bả vai Kim Thái Hanh. "Túi khí không mở, cậu ta bị thương rất nghiêm trọng..."

Kim Thái Hanh nháy mắt xoay người, hướng đám đông mà chạy nhanh tới.

Nhân viên công tác chạy ra ngăn cản. "Kim Thái Hanh! Kim Thái Hanh! Anh tốt nhất đừng nên qua đây!"

Thẩm Ngạn cũng đuổi kịp. "Kim Thái Hanh! Xe cứu thương tới rồi! Anh qua đây chỉ thêm phiền mà thôi!"

Điền Chính Quốc được nhân viên y tế nâng lên cáng cứu hộ, từ cổ lên đầu đều là máu. Áo sơ mi trên người hắn nhiễm một mảng hồng lớn.

Đạo diễn ngừng hẳn mọi cảnh quay, tất cả mọi người cùng đến bệnh viện.

Không nói đến xương sườn bị gãy, nội tạng cũng bị tổn thương, xuất huyết nghiêm trọng càng khó cứu chữa.

Thẩm Ngạn đánh xe mang theo Kim Thái Hanh đến bệnh viện.

"Tôi còn nghĩ anh đối chuyện này vốn hờ hững, không để ý." Thẩm Ngạn liếc Kim Thái Hanh một cái.

Kim Thái Hanh chống đầu hướng mắt ra cửa sổ, cửa kính phản xạ lại hình ảnh y nhăn mày, biểu tình lạnh băng đến cực điểm.

Khi bọn họ đến trước phòng giải phẫu, cả nhân viên công tác lẫn đạo diễn đều có mặt.

"A, ngay cả Kim thiên vương cũng tới..."

"Đương nhiên rồi, Điền Chính Quốc dù sao cũng là diễn viên đóng thế của anh ấy."

"Tình huống thế nào?" Kim Thái Hanh ngồi xuống cạnh đạo diễn.

Đạo diễn không nói tiếng nào, chỉ lắc đầu.

Thời gian chờ đợi lâu như kéo dài đến vô tận. Mấy tiếng đồng hồ sau, đèn giải phẫu tắt. Những người đang dựa vào tường mà chờ đều đứng thẳng lên.

Bác sĩ đi ra, nhìn họ lắc đầu.

"Bác sĩ! Ông đừng lắc đầu a! Mau nói cho chúng tôi biết kết quả giải phẫu!" Trần tỷ giữ chặt tay bác sĩ, nôn nóng hỏi.

"Não đã tử vong... Mong mọi người báo cho người nhà hắn biết... Trước khi chết hắn đã nói, nếu sự tình xấu nhất xảy ra, sẽ hiến tặng nội tạng cho người khác..."

"Cậu ấy không có cha mẹ......" Đạo diễn vẫn luôn nhẫn nại mà đôi mắt cũng đã sưng đỏ, "Tôi đã báo tin cho công ty của cậu ấy, thầy cậu ấy cũng đang chạy tới..."

Kim Thái Hanh yên lặng nhắm hai mắt lại, xoay người rời đi.

"Kim Thái Hanh! Kim Thái Hanh!" Thẩm Ngạn chạy nhanh đuổi theo kịp. "Anh không sao chứ?"

"Tôi không có việc gì." Kim Thái Hanh biểu tình đạm nhiên.

"Tôi đưa anh về?"

"Không cần, tôi tự về."

Thẩm Ngạn tinh tế nhìn kỹ biểu tình của Kim Thái Hanh, thở dài một hơi. "Anh xác định anh không có việc gì sao? Tôi biết anh đối với Điền Chính Quốc ôm hi vọng rất lớn..."

"Tôi không sao." Kim Thái Hanh một mình sải bước trên hành lang bệnh viện.

Được một lúc sau, ở trong một phòng bệnh xa hoa, một vị nam tử nằm trên giường chợt mở to mắt, hàng lông mi thoáng run rẩy.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt hắn, hắn chớp chớp nhìn trần nhà nửa ngày, đột nhiên ngồi dậy, dáo dác nhìn xung quanh. "Ta... Đây là nơi nào?"

"A..." Hắn như nhớ được cái gì đó, duỗi tay sờ đầu chính mình, ở trên còn quấn băng gạc.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một nữ nhân quần áo xa hoa, gương mặt phúc hậu nhanh chóng bước vào, giày cao gót gõ mạnh trên sàn nhà tạo tiếng vang lớn. "Nha! Tiểu Quốc bảo bối của mẹ, rốt cuộc con cũng tỉnh lại! Mẹ lo chết rồi!"

"Mẹ?" Điền Chính Quốc ngồi một chỗ sững sờ. Mẹ hắn đã qua đời lúc hắn học trung học rồi, hiện tại nữ nhân tự xưng là mẹ của hắn là ai, hắn không hề quen biết!

"Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi? Không được đua xe sau khi uống rượu! Con thế mà lại bị xuất huyết! Mẹ còn tưởng con không qua khỏi! Mẹ con đã đến tuổi này rồi mà còn đẻ được thằng cu nữa sao?" Nữ nhân khoa trương ôm chầm lấy Điền Chính Quốc, hôn lên hai má hắn thật kêu, lưu lại dấu son môi đỏ chót.

"Bà... Là ai?" Điền Chính Quốc hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Ký ức cuối cùng của hắn là mình bị đâm xe trọng thương. Đáng lẽ lúc sắp đυ.ng vào chiếc xe kia hắn phải kịp phanh lại, để rồi không gặp tai nạn đáng tiếc này, chính là lỗi của bản thân không nắm chắc thời cơ, cho nên...

"Cái gì mà ta là ai? Con đúng là vật nhỏ vô lương tâm!" Nữ nhân lộ ra biểu tình thương tâm muốn chết. "Cái lần con đâm xe làm bị thương một học sinh trung học chính mẹ phải bỏ tiền thuốc men cho người ta! Lúc ba con khóa tài khoản con lại, con cầm tiền của mẹ đi tán gái, lại để lộ tin tức lên mặt báo! Thế mà còn chưa đủ, con còn đi trêu chọc nam minh tinh! Tiểu tử con chơi còn chưa đủ, lại đánh chủ ý lên người Kim Thái Hanh! Con muốn chết à? Con không biết ba con coi Kim Thái Hanh như con trai kết nghĩa à? Con như thế này không phải là muốn đánh vào mặt ba con sao?"

"Cái gì cùng cái gì?" Điền Chính Quốc đầu óc hiện giờ biến thành hồ nhão, những lời nữ nhân này nói đều là những thứ trên báo... "Tôi... Không phải là bị tung xe phải vào bệnh viện sao?"

"Con còn nhớ rõ mình bị tung xe nhập viện à? Ba con mắng có hai ba câu mà con đã bỏ đi uống rượu đua xe! Con còn nhớ rõ mình đâm vào tiệm bán báo không? Con đem hết lời của ba con vứt xó hết! Cũng chỉ có mẹ đây yêu thương con! Mẹ sẽ cố gắng giúp con làm lắng xuống mấy tin tức này, nhưng mẹ cầu xin con, yên phận mấy ngày đi, đừng đi gây chuyện. Ba con còn bị huyết áp cao đang nằm viện kìa!"

Từ khi nào Điền Chính Quốc hắn có đủ cả ba lẫn mẹ vậy?

"Tôi đây là ai?" Điền Chính Quốc lẩm bẩm.

Một câu này dọa nữ nhân suýt ngất. "Tiểu Quốc! Tiểu Quốc! Đừng nói mẹ đầu con bị vấn đề gì đi!"

"Bà nói tôi là ai?" Điền Chính Quốc ngơ ngác hỏi, mọi chuyện hiện tại với hắn quá hỗn loạn, không thể nghĩ thông suốt được gì.

"Con là Điền Chính Quốc a!"

Điền Chính Quốc thở ra một hơi, may quá hắn vẫn là Điền Chính Quốc.

"Con là con trai của tổng giám đốc Thịnh Thế Hoa Thiên Điền Nghiêm Cẩn, là tâm can bảo bối của Điền Trương Nhạc Vân ta a."

"Cái gì?" Cằm Điền Chính Quốc rớt xuống.

Con trai của tổng giám đốc Thịnh Thế Hoa Thiên Điền Nghiêm Cẩn? Hàng này chẳng phải là vị thiếu gia ăn chơi trác táng nức tiếng hay sao? Là cái hỗn trướng quậy phá giới giải trí đến long trời lở đất, là kẻ không biết xấu hổ nói muốn bao dưỡng Kim Thái Hanh hay sao?

Trời ơi...

Nhất định là nằm mơ!

Điền Chính Quốc giãy dụa nhảy xuống giường, đùi phải băng bó bị treo trên không của hắn rớt xuống cái oạch.

Điền thái thái vội vàng tới đỡ hắn. "Con trai, con lại muốn nháo cái gì?"

"Tôi muốn đi toilet!"

Toilet nhất định có gương!

Điền thái thái chạy nhanh tìm hộ sĩ, tìm xe lăn nâng Điền Chính Quốc vào toilet. Điền Chính Quốc đem tất cả mọi người đuổi đi, khóa trái cửa nhìn chính mình trong gương.

Một khắc ấy, hắn cảm thấy mình sắp hỏng mất.

Trong gương không phải là một người mắt rậm mày to, không hề có khuôn mặt chữ điền ngăn nắp, không phải là gương mặt tầm thường quen thuộc...

Trong gương xuất hiện một gương mặt có chút không đứng đắn, mày kiếm anh mục, mũi cao thẳng tắp, đôi môi nhìn có chút bạc tình...

Này chính là gương mặt tràn lan trên khắp mặt báo của Điền đại thiếu!

"Như thế nào... Tại sao lại như thế này..."

Hắn là diễn viên đóng thế Điền Chính Quốc cơ mà, sao cơ thể hắn lại biến thành tên gia hỏa kia?

Điền Chính Quốc đẩy xe lăn ra khỏi toilet. "Tôi muốn đọc báo! Có tin tức gì về bộ phim Kim Thái Hanh đang quay không?"

Điền ma ma đỡ trán nói. "Tiểu Quốc! Sao con cứ nhớ mãi không quên Kim Thái Hanh thế? Ba con đánh rớt đầu con bây giờ!"

"Tôi muốn xem tin tức liên quan đến bộ phim đó!" Điền Chính Quốc rít gào lên, hắn vội vàng muốn biết tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này!

"Bộ phim đó mới đóng máy ngày hôm nay a!" Một nữ hộ sĩ mang báo đến cho hắn, lật đến phần giải trí đầu đề. Nhắc đến vị ảnh đế danh tiếng lẫy lừng kia nàng lại thêm hưng phấn.

Điền Chính Quốc run run cầm tờ giấy, cố gắng đọc từng chữ mà tìm thông tin của mình.

Quả nhiên, bài báo có nhắc đến tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến não tử vong của diễn viên đóng thế Điền Chính Quốc. Lúc phỏng vấn đạo diễn cũng tiết lộ ý nguyện muốn hiến nội tạng cho người khác của hắn.

Ba chữ "não tử vong" choán lấy tâm trí Điền Chính Quốc, tờ báo từ trên tay hắn rơi xuống đất.

Hắn đã tử vong? Sao có thể? Hắn vẫn sờ sờ ở đây mà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

"Tiểu Quốc! Tiểu Quốc! Con đừng dọa mẹ!" Điền thái thái nhìn bộ dáng của Điền Chính Quốc, nước mắt đều rơi xuống. Bác sĩ nói con bà bị chấn thương xương sườn, đâm vào nội tạng dẫn đến xuất huyết, vốn dĩ tình huống rất nguy cấp, hắn vất vả lắm mới tỉnh lại mà thần trí lại tỉnh tỉnh mê mê.

Mấy bác sĩ đều chạy tới khám bệnh, rà quét não bộ của Điền Chính Quốc, làm một loạt các loại kiểm tra tinh vi. Trừ cái đùi bị gãy, tất cả đều cho thấy hắn khỏe đến không khỏe hơn được nữa. Bác sĩ giải thích với Điền thái thái rằng khi tung xe, não của Điền Chính Quốc gặp chấn động mạnh, sẽ tạo ký ức hỗn loạn. Mà kết quả kiểm tra kia cũng khiến Điền thái thái yên lòng.

Nhưng Điền Chính Quốc lại rối rắm. Hắn là Điền Chính Quốc, không phải Điền đại thiếu kia... Thế quái nào kiểm tra không có vấn đề gì?

Vì chuyện này mà mấy ngày trôi qua Điền Chính Quốc ăn không được ngủ không được, hắn cảm thấy nhân sinh của mình hoàn toàn bị đảo lộn rồi!

Được một thời gian, một nam nhân vận tây trang tối màu, đeo mắt kính, khuôn mặt đúng chuẩn tinh anh gõ cửa tiến vào phòng. "Chào ngài, Điền thiếu gia, tôi là Vệ Tử Hành." Giọng nói hơi lạnh, dễ gây sức ép lên thần kinh đối phương.

Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn qua, rối rắm càng thêm rối rắm.

"Tôi là người đại diện được mẫu thân ngài cử đến. Xét thấy người đại diện cũ của ngài không thể quản được ngài quậy phá, thậm chí còn tiếp tay, mẫu thân ngài đã mời đến tôi." Vệ Tử Hành nở nụ cười cứng ngắc đã được công thức hóa, Điền Chính Quốc giờ mới nhớ thân thể này đang là Điền đại thiếu. Mà Điền đại thiếu ở trong giới nghệ sĩ cũng được coi là minh tinh, nên có người đại diện cũng không có gì lạ.

"Nga... Chào anh." Điền Chính Quốc hiện giờ cũng không rảnh ứng phó với người đại diện này, hắn đang suy nghĩ mình hiện tại nên làm gì.

Hắn cũng đã từng viết một lá thư ủy thác cho thầy mình. Diễn viên đóng thế luôn phải cận kề với nguy hiểm, giả sử như hắn cũng gặp chuyện tương tự với "não tử vong" lần này, hắn nhờ thầy hắn quyết đoán nhấn ngắt luôn nút máy trợ tim, cho hắn ra đi dứt khoát mà vẫn toàn vẹn tôn nghiêm.

Chắc là thầy hắn đã làm vậy rồi đi...

Nếu hắn đã chết rồi, vậy thì thôi đi, không sao cả!

Nhưng khốn một cái là hắn không biết nguyên nhân vì sao hắn lại biến thành thế này!

"Con mẹ nó! Con mẹ nó! Con mẹ nó!" Điền Chính Quốc hung hăng đấm vào nệm. "Biến thành ai không biến mà lại lựa trúng tên hỗn đản này!"

"Điền thiếu?" Vệ Tử Hành nheo mắt nhìn hắn.

Điền Chính Quốc lúc này mới nhớ ra trong phòng có người, hình như vừa rồi anh ta nói mình là Vệ gì đó.

"Ngài còn hai tuần nữa là có thể xuất viện." Vệ Tử Hành đi tới mép giường Điền Chính Quốc ngồi xuống, ung dung nhìn hắn. "Mỗi một minh tinh, mỗi một khuôn mặt đều có hạn sử dụng. Kiêu ngạo cùng thiếu kiềm chế vốn dĩ cũng là loại tính cách khiến người khác thích thú, đáng tiếc truyền thông đã quá chán ngán với ngài ở điểm ấy rồi. Tôi mãnh liệt yêu cầu ngài thay đổi tính nết đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store