ZingTruyen.Store

trong sinh lam thieu gia <xk>

2

kimmchiiiiiiiii

Chương 2: Kẹp hồ Đào

Vì chuyện đó mà cả đêm nay, Điền Chính Quốc mất ngủ.

Hắn thân cũng không phải loại người thích suy nghĩ miên man, chỉ là Kim Thái Hanh cho hắn cái cảm giác khó có được cảm giác được tôn trọng hay khẳng định. Cứ như vậy lăn qua lộn lại, đến khi trời hửng sáng Điền Chính Quốc vẫn không nhắm mắt được.

Hắn đành qua loa rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo, rồi lại đi đến phim trường. Hôm nay phân cảnh của Điền Chính Quốc là đứng ở tầng mười hai của tòa nhà nhảy xuống, xoay người cho kẻ truy đuổi hắn một súng, cuối cùng ngã xuống tấm lót an toàn bên dưới.

Cả đêm không ngủ được, Điền Chính Quốc hiện tại có chút phát ngốc. Sau khi điều chỉnh tốt dây thép, Điền Chính Quốc xoa xoa hai mắt của mình, khi được kéo lên mái nhà thì thanh âm của Kim Thái Hanh lại vang bên tai.

"Chờ một chút."

"Làm sao vậy?" Đạo diễn cùng nhân viên công tác nhìn về phía Kim Thái Hanh.

"Hôm nay anh ta không quay được." Kim Thái Hanh ôm cánh tay nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Trong lòng bỗng lạc đi một nhịp, Điền Chính Quốc có chút khẩn trương.

Chẳng lẽ ngày hôm qua chính mình cự tuyệt Kim Thái Hanh đi ăn bữa khuya khiến cho Kim Thái Hanh không vui đi?

Sẽ không đâu... Kim Thái Hanh cũng không phải thể loại người thích so đo.

Chỉ là... Diễn viên đều là người am hiểu cách mang mặt nạ giả, có lẽ Kim Thái Hanh cũng không ngoại lệ...

Điền Chính Quốc cũng từng có lần vì quá mệt mỏi, không cấp mặt mũi cho Tinh Diệu mà không tham gia bữa tiệc của họ, thế là mất luôn một vai diễn đóng thế.

"Anh ấy trông mệt mỏi, tối qua chỉ sợ không ngủ được." Kim Thái Hanh nho nhã lễ độ mà bước tới bên đạo diễn. "Tinh lực không tập trung, thực hiện cảnh quay nguy hiểm như vậy rất dễ có sự cố. Không bằng để anh ta nghỉ ngơi một chút trong xe của tôi, buổi chiều quay tiếp."

Điền Chính Quốc trong ngành có danh tiếng, tính tình lại không tồi, đạo diễn cũng nhìn ra hắn hôm nay tinh lực không tập trung, Kim Thái Hanh đúng lúc nói vậy càng cho ông thêm lý do đưa ra quyết định.

"Được rồi, vậy thì buổi chiều quay tiếp, lúc đó ánh sáng cũng thích hợp cho cảnh đó." Đạo diễn hướng Điền Chính Quốc phất tay. "Điền Chính Quốc, cậu đi ngủ một chút đi!"

Điền Chính Quốc cả người ngây ngẩn, Kim Thái Hanh thế nhưng phát hiện hắn mệt mỏi vì thiếu ngủ, dù hắn chỉ để lộ một chi tiết nhỏ.

Thẳng đến khi được người đại diện của Kim Thái Hanh dẫn đi, Điền Chính Quốc mới tỉnh khỏi cơn nghĩ ngợi.

"Kim tiên sinh thật tốt bụng."

Thẩm Ngạn, người đại diện của Kim Thái Hanh nở nụ cười. "Với người ngoài sao? Đúng vậy, anh ta ở trước truyền thông và công chúng đều mang hình tượng rất hoàn hảo."

Điền Chính Quốc nhíu nhíu mày, dùng biểu tình nghiêm túc mà nhìn Thẩm Ngạn. "Anh ta thực sự là người tốt."

Thẩm Ngạn mở cửa xe, vừa sửa sang chỗ nằm một chút vừa nói. "Kim Thái Hanh người này, là một cái kẹp hồ đào."

"Hả?" Điền Chính Quốc ngẩn người.

"Ngủ đi." Thẩm Ngạn kéo một chiếc chăn mỏng. "Nếu Kim Thái Hanh đã chiếu cố cậu như vậy, có nghĩa anh ta đã coi cậu là người một nhà. Anh ta luôn nhìn mọi người xung quanh từ cái khe hẹp của cái kẹp hồ đào. Anh ta phân chia bản thân với người ngoài rất rõ ràng, người có thể tiếp cận Kim Thái Hanh rất ít. Có thể cho cậu ngủ trên giường mình, Kim Thái Hanh hẳn đã công nhận cậu. Ngoan ngoãn nằm ngủ đi."

Điền Chính Quốc không hiểu Thẩm Ngạn có ý gì, chỉ ẩn ẩn có cảm giác ngụ ý của Thẩm Ngạn muốn nói rằng, Kim Thái Hanh thực cô độc.

Còn chưa đợi Điền Chính Quốc kịp kéo chăn lên, cửa xe lại mở ra.

"Hắc." Là Thẩm Ngạn, thân thể anh ta cúi thấp, nụ cười mang thêm vài phần áp bách cùng tối tăm. "Những lời mà tôi nói ban nãy, mong cậu không tiết lộ gì với giới truyền thông."

Điền Chính Quốc có chút mờ mịt. "Nãy anh có nói với tôi cái gì sao?"

Nụ cười của Thẩm Ngạn cứng ngắc. "Không có gì."

Cửa xe lần thứ hai bị kéo lên.

Những suy nghĩ phiền lòng không hiểu sao bay biến đi mất, Điền Chính Quốc trở mình, chìm vào mộng đẹp. Phảng phất nơi đầu mũi hắn là mùi kem cạo râu và dầu gội của nam nhân.

Đến chiều, Điền Chính Quốc tâm thế hoàn toàn sảng khoái mà hoàn thành xuất sắc vai diễn.

Kim Thái Hanh đứng xa xa nhìn hắn.

"Trách không được nhiều người thích tìm cậu ta đến làm thế thân. Động tác của cậu ấy thật lưu loát thư sướиɠ, không quá cố gắng đến cứng nhắc để đạt hiệu quả cao mà vẫn đem lại cho người ta cảnh đẹp ý vui." Thẩm Ngạn đứng cạnh Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói.

"Cuối năm nay không phải sắp quay bộ sao?" Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đang cởi dây thép mà cười.

"Trong giới điện ảnh cũng đang rần rần vụ này, đạo diễn cùng ban chế tác toàn người có tiếng, đề tài cũng thu hút người xem." Thẩm Ngạn nhướng mày mỉm cười. "Anh có ý tưởng gì à?"

"Phim đó có một nhân vật kết bái huynh đệ với nhân vật chính, Mạc Tiểu Bắc, tôi thấy rất hợp với Điền Chính Quốc."

"À, nhân vật đó là người trọng tình nghĩa, là cao thủ đua xe, cứu nam chính rất nhiều lần, không cần diễn viên da mặt đẹp cũng vẫn khiến khán giả yêu thích, đối với Điền Chính Quốc lại mang diện mạo giống nhau xác thực là một cơ hội tốt để cậu ấy xuất đạo." Thẩm Ngạn gật gật đầu, sau đó lại nghi hoặc nói. "Xem ra anh thực sự phủng cậu ta a? Vì sao?"

"Người làm việc chuyên nghiệp và có bản lĩnh, xứng đáng có một cơ hội." Kim Thái Hanh hai tay đút túi quần, xoay người rời đi.

"Ánh mắt của anh luôn rất tốt. Hơn nữa nếu anh muốn ai phất lên, người đó sớm thành công cũng không có gì lạ." Thẩm Ngạn đuổi theo Kim Thái Hanh. "Bất quá tình hình Điền Nghiêm Cẩm gần đây không được tốt. Nhi tử của ông ta dù khiến người ta khó chịu, nhưng khi mới xuất đạo ông ta đối với anh không tệ, bất quá anh nên đi thăm ông ta một chút?"

"Yên tâm, tôi sẽ."

Nhắc tới Điền đại thiếu, Kim Thái Hanh hất cằm lên cười, trong mắt xuất hiện tia trào phúng.

"Thật đáng thương cho Điền Nghiêm Cẩn, một thân một mình chống đỡ cho Thịnh Thế Hoa Thiên đến giờ, chỉ sợ bị phá hủy trong tay thằng con trai quý hóa này a." Thẩm Ngạn lắc đầu, thanh âm tràn đầy tiếc hận, nhưng biểu tình lại là vui sướиɠ khi người gặp họa.

Quay phim kết thúc, Điền Chính Quốc lần thứ hai sải bước đến xe máy hắn, vừa mới chuẩn bị đội mũ bảo hiểm thì một chiếc xe máy khác phóng đến, ngừng ở bên Điền Chính Quốc. Đối phương thân hình mạnh mẽ, lưng mang theo độ cong hoàn hảo, hai sườn chân dài thực thu hút ánh mắt người đối diện. Đối phương cởi mũ xuống, lộ ra gương mặt ưu nhã quen thuộc.

Điền Chính Quốc ngơ ngẩn cả người. "Kim Thái Hanh? Anh khi nào lại đi xe máy?"

Người như y nếu không ngồi trong xe có tài xế riêng thì cũng phải lái xe thể thao đắt tiền mới phù hợp với thân phận cao quý của y.

"Hôm nay tôi có thể mời anh đi ăn một bữa không?" Kim Thái Hanh giương khóe môi, để lộ nụ cười chói mù mắt Điền Chính Quốc. "Hay là anh muốn giữ dáng, sau 8 giờ tuyệt đối cái gì cũng không muốn ăn?"

Điền Chính Quốc bật cười. Trước hắn đã từ chối Kim Thái Hanh một lần đã hối hận rồi, lúc này đối phương còn đi xe máy giống hắn, rồi còn vứt luôn người đại diện cùng trợ lý, chính mình cự tuyệt bằng niềm tin á. "Được a! Nhưng tôi sợ khẩu vị tôi không giống anh, cái tôi thích anh lại không ăn được."

"Sẽ không."

"Anh xác định?" Điền Chính Quốc giương giương cằm.

"Xác định."

Hai người một đường rong ruổi, chạy xe từ phim trường nơi vùng ngoại thành thẳng đến vùng nội thành. Điền Chính Quốc không thể không thừa nhận cùng Kim Thái Hanh đua xe thực sự rất sảng khoái.

Hai người dừng lại ở một tiệm mì, Điền Chính Quốc nhìn sang đối phương, giơ giơ đầu. "Ăn mì sợi không?"

"Được."

Kim Thái Hanh ngừng xe, móc ra một cặp kính đen từ trong túi. Điền Chính Quốc nhìn y như vậy, không khỏi bật cười. "Lão đại à, vô dụng thôi. Có đeo kính thì hào quang của anh vẫn bắn ra tứ phía!"

Kim Thái Hanh không ý kiến mà cười, cùng Điền Chính Quốc đi vào quán mì.

Trong quán chỉ có năm cái bàn, thực đơn nhăn nhúm ném tới trước mặt bọn họ. Điền Chính Quốc ngó qua Kim Thái Hanh, hắn đang lo lắng chính mình dẫn y đến cái tiệm ăn bình dân này, không biết y có nuốt trôi được hay không. Ngẫm lại mỗi lần Kim Thái Hanh quảng cáo đều là những mặt hàng xa xỉ, cái gì mà đồng hồ Rolex nam thời thượng sang chảnh, hoàn toàn thích hợp với khí chất cao quý của y.

Mà cái quán này, chênh lệch quá lớn.

Điền Chính Quốc vừa định nói có thể đổi chỗ ăn, ai ngờ Kim Thái Hanh đã giơ tay gào to một tiếng. "Lão bản, cho hai chén mì thịt bò."

Phải thừa nhận, Điền Chính Quốc vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi cái cảnh Kim Thái Hanh hô "mì thịt bò", cỡ Kim Thái Hanh đây nếu có ăn mì thịt bò thì ít nhất cũng phải đạt sao Michelin.

Không đến năm phút đồng hồ, hai tô mì thịt bò nóng hổi đặt trước mặt hai người.

Điền Chính Quốc nếm một ngụm, hương vị rất ngon, liếc mắt sang Kim Thái Hanh thì đã thấy đối phương ăn một mồm to.

Hơi nước phủ lên mắt kính Kim Thái Hanh, y chỉ đơn giản tháo chúng đặt xuống bàn, nơi này trừ họ ra cũng chẳng có ai khác, chẳng sợ bị phát hiện.

Điền Chính Quốc vội vàng rút giấy ăn ra đặt kính y lên, chỉ sợ bàn dầu mỡ làm bẩn kính.

"Không cần đâu." Kim Thái Hanh lắc đầu. "Điền Chính Quốc, trước anh có học khóa diễn xuất sao?"

"... Đã từng học ở Học viện Điện ảnh hơn một năm. Anh cũng biết mà, cái mặt tôi không hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của giới giải trí, tôi tự biết mình thấy khó mà lui." Nhớ những chuyện thương tâm trước kia, Điền Chính Quốc lại thấy vừa buồn cười vừa xót.

"Sau đó anh đi làm diễn viên đóng thế?"

"Ân, tôi có gặp thầy giỏi ở lò luyện đóng thế."

"Kỹ thuật của anh không tồi. Ở trong cái vòng này lâu đến vậy, xem nhiều biết được cũng nhiều, hơn nữa anh cũng rất chuyên nghiệp."

Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh đây đang phủng hắn hay muốn cho hắn một cơ hội, hắn chỉ cho rằng đối phương đơn thuần khen ngợi mình. "Hắc, cảm ơn anh đã khích lệ. Rất nhiều đạo diễn cũng nói như vậy."

Câu cuối 100% là tự giễu.

"Không phải người đời có một câu sao? Cơ hội chỉ đến cho người xứng đáng." Kim Thái Hanh nở nụ cười cao thâm mà khó đoán, khiến Điền Chính Quốc như cũ mà bị hấp dẫn.

"Điền Chính Quốc à, anh là con nít sao?" Kim Thái Hanh ý cười dạt dào càng khiến Điền Chính Quốc khó có thể phục hồi tinh thần. Kim Thái Hanh giơ tay đến khiến Điền Chính Quốc cả người cứng ngắc, thẳng cho đến khi tay đối phương xẹt qua chóp mũi, lấy cọng hành dính trên mặt hắn xuống.

"A..." Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng, muốn lấy khăn giấy lau tay cho đối phương, nhưng y lại cong hai ngón tay búng một cái lên trán hắn.

"Ăn mì đi, đồ ngốc."

Kim Thái Hanh nói hai chữ "đồ ngốc" khiến tim Điền Chính Quốc nổi một trận kinh hoàng.

Hắn lúc nhỏ đã mất đi cha mẹ, ông bà ngoại chỉ nuôi hắn đến học đại học, rồi hắn một năm sau liền bỏ học để gia nhập lò huấn luyện diễn viên đóng thế. Cho tới bây giờ, trừ ông bà ngoại ra cũng chỉ có thầy hắn là quan tâm hắn, hai chữ "đồ ngốc" kia của Kim Thái Hanh khiến hắn có cảm giác mình giống như hài tử nhỏ bé được y quan tâm sủng nịch.

Điền Chính Quốc trong thoáng chốc thấy mình thật ngu ngốc. Kim Thái Hanh có thể quan tâm hắn, nhưng sao có thể đối xử với hắn như tiểu hài tử chứ? Mặt hắn là loại chữ điền ngăn nắp, nhìn chỗ nào ra điểm khiến người ta nảy sinh sủng ái? Càng không nói đến chuyện hắn cùng Kim Thái Hanh không phải người quen thân thiết gì.

"Tôi rất thích phim anh diễn." Kim Thái Hanh hơi ngửa đầu, như đang nhớ đến cái gì đó. "Anh còn nhớ bộ phim không? Nam chính có một phân cảnh 30 giây, từ hoàng cung nhảy xuống rồi ném ra dây thừng, xuôi theo chiều gió phi đến một ngọn tháp khác."

"Di, anh biết tôi là người diễn cảnh đó hả?"

"Trong danh đề (credits) chẳng phải có tên diễn viên đóng thế sao? Cái tên đứng đầu tiên khẳng định là thế thân của nam chính." Kim Thái Hanh nói thực nghiêm túc. "Những phân cảnh trong phim rất hấp dẫn, tôi đã nghĩ nếu có thể cùng anh hợp tác sẽ thực tuyệt vời."

Điền Chính Quốc tự nhiên thấy hơi nóng bốc lên từ phía cổ lan đến hai lỗ tai, hắn không ngờ Kim thiên vương thế nhưng đã sớm chú ý đến hắn.

"Còn một bộ phim nữa, <Ám cảnh>, nam chính cưỡi xe máy lao xuống từ nóc xe tải, sau đó lại đứng thẳng trên yên giơ súng xạ kích có phải hay không cũng là do anh thực hiện?"

"Haha! Cái bộ phim đó... Danh tiếng cùng cốt truyện nó cà tưng lộn xộn, không ngờ anh cũng xem..."

"Tôi xem phim đó không vì nội dung, chủ yếu là để xem anh biểu diễn mà thôi. Tôi là fan của anh, anh có thể ký tên cho tôi được không?"

"Ký tên cho anh? Kim Thái Hanh à, đừng đùa giỡn như thế chứ!" Ở giới nghệ sĩ lăn lộn ngần ấy năm, chưa từng có ai hỏi xin chữ ký Điền Chính Quốc.

"Tôi nói thật mà." Kim Thái Hanh thế nhưng lôi ra một cây bút bi. "Đừng nói với tôi tên mình anh cũng không biết viết."

"A..." Điền Chính Quốc còn tưởng Kim Thái Hanh nói muốn hắn ký tên chỉ là khách sáo, không nghĩ tới đối phương thực sự nghiêm túc.

"Hiện tại, bộ phim này là tôi đặc biệt hướng tổ chế tác yêu cầu, mời anh đến đóng thế cho tôi. Thầy anh lúc đó cũng nói anh định làm việc cho ba đoàn phim khác, rồi tổ chế tác phải đồng ý trả gấp ba lần thù lao mới thuyết phục thầy anh cho anh rút lui khỏi dự án ba đoàn phim ấy. Đây là lần đầu tiên từ lúc tôi tiến vào giới nghệ sĩ đến giờ phải dùng biện pháp này." Kim Thái Hanh mặt mày đều toát ra ý cười, so với poster quảng cáo còn mê người gấp bội.

Điền Chính Quốc cầm bút, căn bản không biết nên phản ứng thế nào.

Kim Thái Hanh chỉ tay về phía tay áo của y. "Hay là ký ở chỗ này đi, để tôi có thể dễ dàng thấy chữ ký của anh."

Tim Điền Chính Quốc như đang có hàng ngàn hàng vạn con bồ câu đang đập cánh, cẩn thận hướng tay áo da của Kim Thái Hanh viết tên mình. Hắn lần đầu tiên trong đời hối hận trước đây mình lười luyện viết chứ, nhìn hai chữ "Điền Chính Quốc" kia cứ như học sinh tiểu học mới tập viết vậy.

"Rồi một ngày anh trở thành siêu sao hành động nổi tiếng, tôi có chữ ký của anh không biết khiến bao người đố kỵ đây?" Kim Thái Hanh nhướng mày, một khắc phong độ kia in đậm trong tâm trí Điền Chính Quốc.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái cũng đã đến phần kết thúc, cũng là phần quan trọng nhất của bộ phim, đó chính là cảnh bắn nhau. Trong đó, Kim Thái Hanh đóng vai nam chính vì muốn ngăn cản kẻ ác đào tẩu trốn thoát, không thể không hung hăng đánh xe đυ.ng vào xe đối phương.

Hai tay nắm chặt bánh lái, Điền Chính Quốc hít sâu một hơi.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, trong lòng Điền Chính Quốc cũng dần trấn định.

Có người gõ gõ cửa xe, Điền Chính Quốc nhìn sang liền thấy nụ cười nhạt của Kim Thái Hanh.

"Quay xong đi ăn đồ BBQ chứ?"

"A... Được thôi!"

"Cẩn thận."

"Tôi sẽ..."

Một khắc kia khiến trái tim Điền Chính Quốc đập bang bang, so sánh một cách buồn nôn thì giống như kẹo bông gòn xoay vòng vòng đến mức bành trướng muốn nổ tung.

Lần đầu tiên, một ngôi sao quyền lực như Kim Thái Hanh ngồi tâm sự với hắn, nhận định hắn, trong khi đối với những người khác diễn viên đóng thế đấu tranh anh dũng chỉ là lẽ đương nhiên, họ không hề quan tâm đến những thứ những người như hắn phải trả giá để đạt được những phân cảnh đẹp đẽ ấy.

Đạo diễn hô một tiếng "ACTION!", Điền Chính Quốc đánh xe đυ.ng vào xe kia.

Khoảnh khắc ấy tốc độ cùng lực độ va chạm đều rất kinh người, đυ.ng một phát vang lên một tiếng động lớn. Tất cả mọi người giật bắn lên, nhìn chiếc xe bị đâm văng ra xa hơn mười mét.

"Đạo diễn... Mau tới...." Nhϊếp ảnh giả đứng trên cao hoảng sợ hô lên.

-------------------------------------------------------- 
 
(*) Sao Michelin: Được trao cho những nhà hàng, đầu bếp xuất sắc đủ tiêu chí (đồ ăn ngon, nguyên liệu tốt, đầu bếp giỏi,...). Là giải thưởng danh giá cho bất cứ đầu bếp nào trên thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store