【兆衢衍生/Triệu Cù Phái Sinh - Vạn Kiếm Nhất x Trác Diệu】Cảnh "Không" Người
CHAP 15
Bởi vì địa hình ở U Đô sơn vô cùng hiểm trở, Vạn Kiếm Nhất vì để bảo vệ sự an toàn cho Trác Hạo đã một mình đi về phía trước dò đường. Đột nhiên bên tai hắn lại nghe thấy tiếng kêu của linh thú."Cẩn thận." Vạn Kiếm Nhất vừa kêu một tiếng, một tay cầm Trảm Thiên kiếm chém về phía giao long, tay kia cũng đẩy Trác Hạo sang một bên.Giao long vì bị thương sức tấn công ngày càng điên cuồng, móng vuốt của nó cào thẳng vào ngực Vạn Kiếm Nhất, cả đuôi cũng quét vào người hắn. Vạn Kiếm Nhất một bên vừa đối phó ma thú bên kia còn phải bảo vệ Trác Hạo, cuối cùng chịu không nổi cả người bị giao long đánh bay vào vách đá ngã xuống, bạch y cũng loang lổ vết máu.Trác Hạo nhìn Vạn Kiếm Nhất dù bị thương vẫn còn cố gắng bảo hộ cho mình như vậy, trong lòng không khỏi xúc động. Trước giờ, ngoại trừ phụ thân và cô cô thì chỉ có duy nhất người này là bằng lòng bảo vệ hắn vô điều kiện đến vậy. Hắn cũng không muốn nhìn Vạn Kiếm Nhất phải bỏ mạng nơi đây, bọn họ còn phải đem cỏ Trường Sinh trở về, liền tiến đến giao chiến giao long. Trác Hạo cũng muốn chứng minh cho mọi người biết hắn không phải chỉ biết ăn chơi trác táng, mãi mãi núp sau cái bóng của phụ thân, hắn phải trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ phụ thân, bảo vệ Thanh Hoa cung.Nhưng sự thật lại đúng như lời Vạn Kiếm Nhất nói, mặc dù hắn có tư chất tốt nhưng tu vi bởi vì không thường xuyên luyện tập nên thật sự quá kém, căn bản không phải đối thủ của giao long, xém chút nữa nếu không phải được Vạn Kiếm Nhất dù đang bị thương liều mình cứu hắn, thì hắn đã vong thân nơi này. Mặc dù giao long cuối cùng cũng bị Vạn Kiếm Nhất giết chết, nhưng hắn bị thương cũng không nhẹ, còn cố gắng chống đỡ ôm vết thương đứng dậy."Vạn tiền bối để ta đỡ ngài." Trác Hạo nhìn Vạn Kiếm Nhất bước chân loạng choạng liền tiến tới đỡ lấy. Bản thân Vạn Kiếm Nhất cũng không có ý kiến, xem ra lần này đem Trác Hạo đi cùng cũng có chút tác dụng."Là kẻ nào xông vào U Đô sơn? Giết chết ma thú của ta!" Hai người vừa định đi tiếp lại nghe một giọng nói quỷ dị, xem ra đang rất tức giận. Vạn Kiếm Nhất liền lên tiếng: "Tại hạ hôm nay đến đây là để tìm cỏ Trường Sinh cứu người, nếu có gì mạo phạm xin tiền bối bỏ qua.""Cỏ Trường Sinh!"Một thân ảnh từ xa bay đến đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất và Trác Hạo, người này toàn thân toả ra luồng ma khí mạnh mẽ, Vạn Kiếm Nhất cảm nhận nguy hiểm dường như đến gần liền đẩy Trác Hạo ra phía sau hắn."Suốt mấy trăm năm nay, không thiếu những kẻ đến đây tìm cỏ Trường Sinh. Nhưng chưa từng có người nào bước được vào đây, xem ra các người tu vi cũng không tồi. Còn giết được cả ma thú ngàn năm của ta." Thấy người này hiện tại cũng không có ác ý gì, Vạn Kiếm Nhất cũng thả lỏng một chút: "Vãn bối thất lễ không biết nên xưng hô với tiền bối thế nào?""Ta là Mộc lão, người canh giữ U Đô sơn. Ta đây cũng không muốn dài dòng với các ngươi. Nguyên tắc ở chỗ ta chỉ có một, dùng một thứ tốt để đổi thứ mà ngươi đang cần.""Rốt cuộc là người muốn ta lấy vật gì để đổi?"Mộc lão nhìn Vạn Kiếm Nhất từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn sang Trác Hạo suy nghĩ một lúc nhưng lại lắc đầu."Hai người các ngươi tư chất không tồi, nhưng người thanh niên kia tu vi quá thấp, không có giá trị gì với ta." Mộc lão lúc này lại nhìn về phía Vạn Kiếm Nhất."Ngược lại là ngươi, tư chất tốt, tu vi cũng không tệ, linh lực trên người rất thanh thuần rất hợp ý ta."Trác Hạo nhìn thấy Mộc lão trực tiếp chê bai mình như vậy, dù hắn thật đúng là như ông ta nói, nhưng bản thân cũng là thiếu cung chủ Thanh Hoa cung sao có thể lại bị người khác sỉ nhục, kích động nói: "Ông có ý gì?" Mộc lão nhìn tên tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất dày này là gì, còn dám ở địa bàn của mình mà ngang tàn, ánh mắt cũng bắt đầu nổi lên sát khí."Haizz...đúng là tuổi trẻ nông nổi. Các người nên biết là các người đến cầu xin ta, nếu để ta thật sự tức giận, đừng nói là không lấy được cỏ Trường Sinh, đến cả mạng cũng không còn."Nhìn tình hình trước mắt có vẻ không ổn Vạn Kiếm Nhất liền lên tiếng tạ lỗi với Mộc lão, tình trạng của hắn hiện tại nếu Mộc lão thật sự tức giận quả thật bọn chỉ có chôn thân nơi đây."Tiền bối xin bớt giận, con trai của ta chỉ nhất thời nông nổi đã mạo phạm đến tiền bối, mong người bỏ qua, đừng chấp nhất hắn.""Xem như ngươi còn biết điều, tiểu tử kia nhìn xem đây mới là phong thái của người làm việc lớn, ngươi nên học theo cha ngươi, làm người nên biết phân biệt nặng nhẹ."Trác Hạo mặc dù rất tức giận nhưng hắn nhìn thấy Vạn Kiếm Nhất vừa ra hiệu cho hắn, nên cũng đành nuốt cục tức vào trong, giận dỗi bỏ sang một bên. Vạn Kiếm Nhất thấy tiểu tử kia cuối cùng đã ngoan ngoãn nghe lời cũng thầm tạ ơn trời đất, hắn thầm nghĩ với cái tính khí bồng bột này của Trác Hạo nếu không cẩn thận dạy dỗ lại, thế nào sau này cũng gây ra họa, xem ra sau khi trở về hắn phải giáo huấn Trác Hạo lại một phen. Nãy giờ chỉ mãi nghĩ đến Trác Hạo, Vạn Kiếm Nhất dường như đã quên mất mục đích của mình đến đây, sau khi định thần lại mới nhìn Mộc lão dò hỏi."Tiền bối xin người cứ nói điều kiện của mình, chỉ cần ta làm được ta nhất định đáp ứng."Mộc lão cũng không có nhìn Vạn Kiếm Nhất chỉ lơ đãng nói, ông ta đương nhiên biết trên đời này cũng không có kẻ nào ngốc đến nỗi lại dùng mạng chính mình để đổi cho người khác."Nếu ta nói, ta muốn chính là 7 phần tu vi của ngươi thì thế nào?""Ông nói gì? Thật hoang đường, điều kiện này bọn ta không chấp nhận."Trác Hạo đang ngồi một bên nghịch thanh kiếm trên tay mình, nhưng vừa nghe những lời của Mộc lão lại trở nên mất bình tĩnh, "7 phần tu vi" Trác Hạo cũng không biết ông ta có bị điên không mà lại đưa ra yêu cầu ác nghiệt như vậy. Phụ thân của hắn còn lại nửa thân tu vi đã suy nhược đến vậy, đây không phải là muốn cả mạng Vạn Kiếm Nhất sao? Trác Hạo mặc dù biết Vạn Kiếm Nhất đối với phụ thân là một tấm chân tình, nếu hắn chịu đồng ý thì phụ thân nhất định được cứu, nhưng bản thân Trác Hạo cũng thật không muốn Vạn Kiếm Nhất vì phụ thân mình lại phải đánh đổi lớn như vậy."Vậy các người trở về đi!" Ánh mắt Mộc lão lần nữa hiện lên tia sát ý, một chưởng đánh vào vách đá bên cạnh.Vạn Kiếm Nhất trong lòng cân nhắc, nếu hắn đã chấp nhận đến đây, dù phải trả giá thế nào hắn cũng nguyện ý vì y không oán không hối, chỉ cần Trác Diệu có thể bình an mà sống tiếp."Ta đồng ý giao dịch này.""Không được, chẳng lẽ người không biết đối với kiếm tu, tu vi quan trọng như thế nào? Sao có đem ra mạo hiểm, người không cần mạng mình nữa sao?" Trác Hạo nghe được quyết định của Vạn Kiếm Nhất vừa vui cũng vừa sợ, người này thật sự có thể vì phụ thân mà làm tất cả.Với những điều Trác Hạo nói bản thân Vạn Kiếm Nhất chẳng lẽ lại không hiểu, nhưng những điều đó căn bản trong mắt hắn đều không quan trọng bằng Trác Diệu. Bây giờ, Trác Diệu mới là tất cả của hắn, nếu Trác Diệu không còn, hắn đến cả mạng mình cũng không cần chứ đừng nói đến tu vi."Nhưng đây là cách duy nhất để cứu A Trác, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu y sao? Vì y, đừng nói là 7 phần tu vi dù phải đổi lấy cả mạng ta thì cũng có đáng gì."Trác Hạo trong lòng thầm mắng mình vô dụng cả trăm lần, tất cả đều tại hắn nên mọi chuyện mới như hôm nay, là hắn cố chấp cưỡng cầu thứ không thuộc về mình, cuối cùng hại người hại mình, hại cả phụ thân. Trong tình huống hiện tại, hắn thân là nhi tử của người lại không thể làm việc gì đó để cứu người ngược lại còn liên lụy cả Vạn Kiếm Nhất. Vạn Kiếm Nhất nhìn thấy được sự hối hận cùng đau khổ trong ánh mắt Trác Hạo liền mỉm cười còn lấy tay xoa đầu Trác Hạo nói."Đứa trẻ ngốc, đây đều là ta cam tâm tình nguyện, ngươi không cần cảm thấy có lỗi với ta. Sai lầm không nên sai cũng đã sai, quá khứ cũng không thể thay đổi. Bây giờ, ngươi đã biết điều đó, vậy thì hãy trân trọng những gì trước mắt, đừng khiến A Trác phải đau lòng nữa được không? Xem như đây là ngươi đang bù đắp cho ta."Cả người Trác Hạo nhào vào trong lòng Vạn Kiếm Nhất khóc thút thít, hắn thật sự cảm thấy Vạn Kiếm Nhất là người bao dung nhất trên thế gian này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store