Trieu Cu Phai Sinh Van Kiem Nhat X Trac Dieu Canh Khong Nguoi
Vong Nguyệt nhìn linh kiếm của người này biết đối thủ không phải người tầm thường, vừa nãy cũng may là hắn đã tránh kịp, nếu không cũng đã trọng thương."Không biết xưng hô các hạ như thế nào?""Vạn Kiếm Nhất!"Vong Nguyệt dừng lại thoáng suy nghĩ, hắn nhớ ra rồi, xem ra đây là người của Thanh Vân môn, người này đúng là không dễ đụng vào. Hôm nay hắn vốn định đến để bắt Trác Diệu đem về, nhưng xem ra không được thuận lợi rồi, đành để lần sau vậy."Hôm nay, ta còn có việc, hẹn ngài ngày sau tái kiến." Nói xong liền nhanh chóng bỏ đi.Vạn Kiếm Nhất chạy đến đỡ lấy Trác Diệu kiểm tra tình hình thương thế của y. Mặc dù hắn rất muốn dạy dỗ người nọ một phen, nhưng vừa thấy thương thế của y, những lời định thốt ra cũng đành nuốt ngược vào trong, chỉ nhẹ nhàng hỏi Trác Diệu."A Trác, cảm thấy thế nào rồi, có đau chỗ nào không?"Nhìn Vạn Kiếm Nhất khẩn trương như vậy, Trác Diệu cũng không muốn làm hắn thêm lo lắng đành cố nén đau trả lời."Ta không sao...huynh đừng lo...ta..." Lời còn chưa dứt Trác Diệu đã ngã vào người Vạn Kiếm Nhất bất tỉnh.- Thanh Hoa cung -"Thế nào, y sao rồi?" Vạn Kiếm Nhất lòng như lửa đốt hỏi Tiên Y, lẽ ra hắn không nên đưa Trác Diệu rời khỏi Thanh Hoa cung, nếu không y cũng sẽ không bị ma tộc tập kích, đã vậy lúc đó hắn còn không ở bên cạnh bảo vệ y chu toàn, bản thân hắn quả thật đáng chết trăm ngàn lần."Haizz, tâm mạch bị tổn thương nghiêm trọng, nguyên khí đại thương. Hơn nữa vết thương cũ lại tái phát."Tiên Y lắc đầu thở dài: "Cung chủ chỉ e là thập tử nhất sinh, ta sợ không qua khỏi kiếp nạn này."Vạn Kiếm Nhất nghe qua sửng sốt, hai mắt cũng đỏ lên, hắn và Trác Diệu chỉ mới bên nhau hạnh phúc được mấy ngày, y không thể xảy ra chuyện được, hắn không cho phép. Hắn còn rất nhiều chuyện, rất nhiều lời còn chưa nói y nghe, hắn muốn đưa y đi ngắm phong hoa tuyết nguyệt của thế gian này, hơn nữa còn muốn dùng thời gian chứng minh cho y biết hắn yêu y nhiều như thế nào. Vạn Kiếm Nhất cố nén xúc động trong lòng hỏi."Tiên Y, ta biết ngài có cách. Ngài nghĩ cách giúp ta cứu y có được không, ta xin ngài."" Vạn tiên quân ngài đừng kích động, theo ta biết ở U Đô sơn có một loại cỏ tên là Trường Sinh, loại cỏ này có công dụng kéo dài tuổi thọ của một người, ngoài ra còn có thể bù đắp lại phần tu vi đã bị tổn thương, hơn nữa một năm chỉ nở một lần. Nhưng ngài cũng biết U Đô sơn là lãnh địa của ma tộc, quanh năm được bao phủ bởi trọc khí rất nặng, trước nay chưa từng có ai đi đến đó có thể quay về. Ngài...." Cả bản thân Tiên Y cũng biết tuy nói đây là cách nhưng thật ra là dùng mạng đổi mạng thập phần nguy hiểm. Ông khẽ nhìn Vạn Kiếm Nhất đánh giá một chút, trong lòng cũng khá hài lòng, cung chủ cực khổ cả đời, cuối cùng cũng tìm được một người thương yêu y thật lòng.Vạn Kiếm Nhất nhìn Trác Diệu đang bất động trên giường kiên quyết nói: "Không sao, vì A Trác dù phải xuống Tu La địa ngục ta cũng không sợ." Hắn bây giờ chỉ còn lại Trác Diệu, nếu như hắn còn một hơi thở thì tuyệt đối y cũng không thể chết."Phiền Tiên Y giúp ta chăm sóc A Trác, ta nhất định sẽ nhanh chóng đem cỏ Trường Sinh trở về." Tiên Y chưa kịp phản ứng Vạn Kiếm Nhất đã quay người rời đi.------------------"Không được ta cũng muốn đi." Trác Hạo đứng trước mặt chặn đường Vạn Kiếm Nhất.Hiện tại Trác Diệu như đèn treo trước gió Vạn Kiếm Nhất cũng không có tâm tình mà đôi co với Trác Hạo."Không được, nơi đó rất nguy hiểm, với tu vi hiện tại của ngươi, đến đó chỉ có con đường chết, còn không mau tránh ra.""Ta không sợ, người là phụ thân của ta, ta không nên làm chút gì đó cho người sao? Trước đây nếu không vì ta thì người cũng sẽ không thành ra như vậy, ta cũng muốn chuộc lại lỗi lầm của mình." Trác Hạo với những lời Vạn Kiếm Nhất nói căn bản không để vào tai, hắn trước giờ thích gì liền làm nấy, ai cản cũng không được, hơn nữa lần này còn là vì cứu phụ thân, hắn không thể không đi theo."Nếu thật sự muốn chuộc tội, thì ngươi nên ở đây chắm sóc y, đừng khiến y phải lo lắng.""Ta nhất quyết đi theo.""Ngươi!" Vạn Kiếm Nhất cũng là lần đầu gặp người cứng đầu đến như vậy, không biết nên mắng hắn vô tri không biết tự lượng sức mình hay là quá tự phụ nữa, xem ra trước đây Trác Diệu cũng không khỏi cực khổ với đứa con này.Nhìn người trước mặt đang đỏ mặt tía tai, Trác Hạo liền nhớ trước đây mỗi lần hắn muốn xin phụ thân cái gì liền mè nheo với người, cuối cùng không phải phụ thân cũng đồng ý sao, bây giờ hắn liền bổn cũ soạn lại nắm lấy tay áo Vạn Kiếm Nhất bắt đầu làm nũng."Xem như ta xin người mà Vạn tiền bối, ta hứa ta sẽ không để vướng tay vướng chân người, sẽ chú ý an toàn của bản thân, sẽ không để phụ thân lo lắng có được không?"Vạn Kiếm Nhất cũng hết cách với Trác Hạo, xem ra tính đứa con này của y cũng không phải xấu, có lẽ vì trước đây quá được nuông chiều nên mới vô pháp vô thiên như vậy."Được, vậy chúng ta cùng đi."- U Đô sơn -Đúng như lời Tiên Y nói ở đây trọc khí bao phủ quanh năm, cũng là nơi hội tụ ma khí nhiều nhất ở Ma Tộc, nếu không cẩn thận buông bỏ linh tính rất dễ sa vào ma đạo."Vạn tiền bối, nơi này thoạt nhìn rất đáng sợ." Trác Hạo đi bên cạnh Vạn Kiếm Nhất nghe tiếng kêu than xung quanh sơn động cũng không khỏi rợn người."Ngươi cũng biết sợ? Không phải đã bảo đừng đi theo, là ngươi cứng đầu không nghe lời." Nhìn vẻ mặt sợ sệt của Trác Hạo, Vạn Kiếm Nhất thật sự đau đầu, khi không hắn lại phải đem theo cục nợ này đi cùng. Vạn Kiếm Nhất lần nữa quan sát Trác Hạo từ đầu đến chân liền cảm thấy đứa con này một chút không có phong thái cao quý của Trác Diệu, quả nhiên trên thế gian này không ai có thể sánh được A Trác của hắn. Vừa nghĩ đến Trác Diệu tâm tình của Vạn Kiếm Nhất đúng là đã tốt hơn rất nhiều, trên môi cũng không kiềm được nụ cười. Trác Hạo nhìn thấy Vạn Kiếm Nhất mỉm cười, hắn còn nghĩ người kia chắc là đang chế giễu mình liền buông tay đang nắm tay áo Vạn Kiếm Nhất ra, thẳng người nghênh ngang nói với hắn."Là ai nói ta sợ? Ta chẳng qua chỉ là quan sát xung quanh một chút nói ra cảm nghĩ của mình.""Được được được, Trác thiếu cung chủ của chúng ta anh minh thần võ, người gặp người sợ, những ma vật này nhìn thấy ngươi cũng phải kiêng kỵ vài phần có được chưa?"Cuối cùng Vạn Kiếm Nhất cũng tìm được điều mà Trác Hạo thừa hưởng từ Trác Diệu, còn không phải là cái tính "khẩu thị tâm phi" này sao?Trước những lời Vạn Kiếm Nhất nói, Trác Hạo cũng biết hắn đang dỗ ngọt mình nên cũng không xù lông nữa, liền đi một vòng xung quanh Vạn Kiếm Nhất tay cũng vuốt cằm trầm tư."Vạn tiền bối, bây giờ ta đã hiểu vì sao, phụ thân ta chọn ngài rồi. Miệng lưỡi của ngài thật sự rất ngọt ah, rất biết cách lấy lòng người khác."Vạn Kiếm Nhất nghe Trác Hạo nói vậy cả mặt cũng đỏ lên, tên tiểu tử này còn dám trêu cả hắn, đúng là cái tốt không học lại học thói trêu chọc người khác, thảo nào mọi người đều gọi là "hoa công tử" quả không sai."Đừng nói nhảm nữa, chúng ta phải mau lên, không có nhiều thời gian đâu."Trác Hạo lẽo đẽo đuổi theo hắn: "Đợi ta với."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store