ZingTruyen.Store

【Trans】Lời Tự Bạch Của Tô Xương Hà- Đồng Nhân Ám Hà Truyện 【Xương Mộ】FULL

Chương 20

Acuu09816


Bạch Hạc Hoài nói Lang Nha Vương trong lời ta và Mộ Vũ nói cứ như hai người khác nhau, một người thanh cao như trăng sáng gió mát, một kẻ lại là tiểu nhân đê tiện. Ta cảm thấy cô ta lại đang bóng gió ám chỉ ta, nhưng ta không muốn so đo nhiều.

Ta đến từ Ám Hà, lấy bụng tiểu nhân để suy bụng quân tử là chuyện rất bình thường.

Trước khi bế quan, ta gọi Xương Ly đến. Tuy ta không quản giáo hắn nhiều, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, hắn thật sự hiểu những gì ta nghĩ trong lòng, và cũng sẽ không làm trái ý ta.

Ta bảo hắn gửi một phong thư đến Phi Hổ Tướng Quân phủ, kể rõ chuyện Lang Nha Vương trúng độc. Ta nghĩ hắn ta là cữu cữu của Đại Hoàng tử, chắc sẽ biết cách tận dụng điểm này. Đồng thời, ta dặn dò họ, dù thế nào đi nữa, không được làm tổn thương đệ tử Ám Hà của ta.

Hoàng đế của triều đình này là ai, ta không bận tâm. Ta chỉ muốn Ám Hà, trở thành Hoàng của giang hồ này.

Chân khí trong cơ thể ta cuồn cuộn như thủy triều, lại hỗn loạn như tơ vò. Ta có dự cảm, lần bế quan này, nhất định sẽ đột phá. Đến lúc đó, ta sẽ mạnh hơn Mộ Vũ vài phần.

Xương Ly thỉnh thoảng truyền tin tức bên ngoài cho ta, nhưng ta chuyên tâm đột phá nên không nghe kỹ.

Nghe nói ba gia tộc Tô Mộ Tạ ở Thiên Khải mà Mộ Vũ đã thả đi năm xưa đã đầu quân cho Tiêu Vĩnh. Nhìn xem, đây chính là kết quả của sự mềm lòng.

Lại nghe nói Tiểu thần y đang đi trên đường bình thường, đột nhiên bị truy sát suýt mất mạng, Tô Mộ Vũ đã đại náo Phi Hổ Tướng Quân phủ, bị trọng thương, rồi lại được một nữ tử vô danh cứu đi.

Xương Ly đến hỏi ta khi nào xuất quan, nói là Tướng Quân phủ hỏi gấp quá. Gấp cái gì mà gấp, đã nói rõ là ta sẽ xử lý, nhưng bọn họ không được động đến đệ tử Ám Hà của ta. Sao Mộ Vũ và Vũ Mặc đều bị trọng thương, đáng chết.

Xương Ly lại còn bắt đầu nghi ngờ quyết định của ta, nhưng hắn ta làm sao có thể hiểu được ta muốn làm gì.

Đáng chết, Tô Mộ Vũ ngươi tốt nhất là không sao, nếu không chờ lão tử đột phá Diêm Ma Chưởng tầng thứ chín này, ta sẽ một đòn san bằng Tướng Quân phủ!

Ảo ảnh cứ liên tục xâm chiếm tâm trí ta. Những người đã bị ta giết như thể ác quỷ bò ra từ địa ngục, đưa bàn tay dính đầy máu về phía ta đòi mạng. Ta có hơi hiểu tại sao Mộ Minh Sách sau khi bị thương lại đêm không ngủ được rồi. Không phải vì yếu ớt, mà là ảo giác quấy nhiễu giấc mộng yên bình.

Nhưng Tô Xương Hà ta không có lòng hổ thẹn. Kẻ đáng chết hay không đáng chết, trong mắt ta đều là nhất định phải chết. Diêm Vương mời ta đến cõi chết, cũng phải xem Tô Xương Hà ta có bằng lòng hay không!

Phá!

Thành công rồi.

Bên ngoài dường như có khách không mời mà đến, là Mộ Phù Sinh. Hừ, lão già chết tiệt, dựa vào Tiêu Vĩnh rồi còn dám đến gặp ta. Thật nên để Mộ Vũ nhìn xem, sự nhân từ nhất thời của hắn đã đổi lấy điều gì.

Đã lâu không nhìn thấy bầu trời bên ngoài, lại cảm thấy có chút không quen. Đã nhập vào Diêm Ma Chưởng tầng thứ chín này, thiên địa dù rộng lớn, lại như nằm gọn trong tấc tay của ta. Đây chính là cảm giác của kẻ mạnh sao.

Ta có hơi tò mò, theo lý mà nói mấy lão già này cũng tu luyện Diêm Ma Chưởng, sao lại không thành công như vậy. Mộ Phù Sinh nói, là vì phiên bản họ luyện không đầy đủ, sẽ không bị phản phệ chính mình, nhưng cũng không thể tinh tiến hơn trong võ học.

Thì ra là sợ chết cộng thêm không có thiên phú à.

Khi gặp Trọc Thanh và Tiêu Vĩnh, ta đập bàn trước. Tiểu thần y là bằng hữu của Ám Hà chúng ta suýt chết, Mộ Vũ bị trọng thương, Hạc Vũ Dược Trang cũng suýt bị san bằng. Điều này không hề phù hợp với điều kiện hợp tác mà ta đã bàn trước khi bế quan.

Tiêu Vĩnh dù sao cũng là người trong hoàng thất, còn dám làm ra vẻ. Hắn dám trách Mộ Vũ gây rắc rối cho hắn ư. Tô Mộ Vũ dù có chọc thủng trời, cũng có ta đến giải quyết. Liên quan gì đến Tiêu Vĩnh hắn, mà hắn lại dám làm tổn thương hắn ta!

Chân khí ta vô tình tiết ra khiến Trọc Thanh cảm thấy bất an. Hắn không dám đánh cược ta có thể dùng năm thành cơ hội đó để nhất kích đoạt mạng Tiêu Vĩnh hay không. Chỉ khuyên ta nên quý trọng mạng sống, không đáng để liều mạng. Điều đó cũng đúng, mạng của ta, không xứng bị chôn vùi ở đây.

Đã vậy, thì hãy bàn chuyện hợp tác đi.

Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra một con rắn nhỏ. Những kẻ dùng độc này thật sự thích nuôi rắn. Nói rằng chỉ cần ta nói dối, con rắn này có thể phân biệt được. Thú vị, thật thú vị.

Lựa chọn của ta khác với Mộ Vũ. Hắn chọn Lang Nha Vương, còn ta cũng không hẳn là chọn Tiêu Vĩnh. Ta chỉ muốn Ám Hà, trở thành Đệ nhất giang hồ. Đến lúc đó, cái gì là thành kiến, cái gì là lời người đáng sợ, trước thực lực tuyệt đối đều không đáng nhắc đến.

Ta cứ chơi đùa với họ, vậy mà Tiêu Vĩnh lại dám hỏi ta, nếu Tô Mộ Vũ cản trở chúng ta, ta có giết hắn ta không?
Ai? Tô Mộ Vũ?

Con rắn chết tiệt kia chính là câu trả lời của ta. Thật sự coi mình là cái gì, bàn chuyện hợp tác lại còn dám đụng đến sinh tử của Mộ Vũ.

Kế hoạch của Tiêu Vĩnh thật vô liêm sỉ, ta thích.

Ta dặn dò Xương Ly đừng nói với Mộ Vũ và những người khác rằng ta đã xuất quan, dù sao Mộ Vũ mà biết ta đang làm gì, chắc chắn sẽ không đồng ý.

Đêm của thành Thiên Khải, không sáng sủa hơn đêm ở Ám Hà là bao. Ta ẩn mình trong đó, lại có cảm giác như được trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store