Chương 37: Trầm Lặng Dưới Long Ỷ
Hoàng hôn buông xuống như một dải lụa sẫm đỏ vắt ngang bầu trời, nhuộm cả mái ngói Hàn Nguyệt cung thành một màu máu. Trong tĩnh lặng, cánh cửa cũ kỹ khẽ mở, tiếng bước chân thong thả vang lên giữa không gian lạnh lẽo và ẩm mốc.
Trịnh Lệ Hằng, dáng vóc tao nhã như xưa, song từng bước đi lại mang theo một thứ quyền uy âm trầm, tựa như dã thú đang thong dong thưởng thức mùi vị báo thù. Nàng tiến vào, không ai ngăn cản. Cung nhân nơi đây đã được lệnh tản lui từ sớm. Tất cả chỉ còn là cuộc hội ngộ cuối cùng — giữa kẻ từng ở đỉnh cao, và người ngư ông đắc lợi cuối cùng.
Liễu thị ngồi co quắp trong góc giường, thân ảnh tiều tụy chẳng còn chút dáng dấp của bậc mẫu nghi. Mắt bà mở to, hơi nhướng lên khi nhìn thấy Lệ Hằng, nhưng rồi chỉ cười khan một tiếng, giọng khàn như gió lùa qua mảnh vải rách.
"Ngươi đến đây để hả hê sao? Xem ta thảm hại thế nào?"
Lệ Hằng dừng lại, đôi mắt đen sâu như giếng cổ xoáy vào khuôn mặt bạc nhược trước mặt, rồi thong thả đáp:
"Không. Ta đến để khép lại ân oán... Và trao ngươi món quà xứng đáng với những gì ngươi từng làm."
Nàng ngồi xuống đối diện, không vội, cũng chẳng xúc động. Trong tay nàng là một bình ngọc mờ đục, nhỏ nhắn, nhưng tỏa ra mùi hương kỳ lạ, dịu ngọt đến ghê người.
"Tam hoàng tử Viễn Thăng... ngươi còn nhớ chứ? Đứa trẻ ấy đáng ra đã sống khoẻ mạnh, vô ưu. Nhưng nó lại là cốt nhục của ngươi."
Ánh mắt Liễu thị lập tức co rút, rồi gào lên:
"Là ngươi! Ngươi giết con ta!"
Lệ Hằng gật đầu, nhẹ như không:
"Phải. Ta sai người tẩm Hương Thiên Tán vào trầm hương hằng ngày đốt trong tẩm điện của nó. Ngày qua ngày, từng giọt độc thấm vào hơi thở đứa trẻ đó... cho đến khi tim nó không chịu nổi nữa."
"Ngươi điên rồi!" – Liễu thị gần như lăn khỏi giường, mặt mày tái nhợt.
"Không, Liễu Mộng Cầm. Ta tỉnh hơn bao giờ hết." Lệ Hằng chậm rãi đứng dậy, tiến gần thêm vài bước, giọng nói trở nên lạnh đến thấu xương. "Ngươi giết con ta, thì ta giết con ngươi. Thiên đạo tuần hoàn, ân oán tương báo. Ta không hối tiếc."
Liễu thị run rẩy lùi lại, thân thể yếu ớt dựa sát vào vách tường lạnh như băng. Cơn điên dại trỗi dậy trong mắt, nhưng lại không còn sức vùng vẫy.
Lệ Hằng ngẩng mặt, như nhớ ra điều gì, cười nhạt:
"À, còn một người nữa cũng hận ngươi thấu xương. Ngươi còn nhớ Tịnh Khanh không? Người mà ngươi xem thường nhất đó."
Liễu thị sững người.
"Ngươi biết không..." – Giọng Lệ Hằng trầm xuống, "Tịnh Khanh chính là chị em cùng cha khác mẹ với ngươi. Năm xưa, phụ thân ngươi từng trăng gió với mẫu thân của cô ta, hứa hẹn trăm điều, rồi cuối cùng lại chối bỏ, còn sai người đuổi giết mẹ con nàng trong một đêm gió tuyết."
Lệ Hằng cúi đầu nhìn người trước mặt, mắt lạnh tanh:
"Ngươi lớn lên trong nhung lụa, nàng ta lớn lên trong máu và nước mắt. Cái chết của con ngươi, sự sụp đổ của ngươi... đều là quả báo từ mối nợ máu năm xưa. Ngươi có thấy thú vị không, Liễu thị? Những kẻ ngươi đẩy xuống địa ngục... từng kẻ một, đều đang đứng nhìn ngươi rơi xuống."
Liễu thị thẫn thờ. Nàng ta run lẩy bẩy, lẩm bẩm "Không thể nào... không thể nào..." — mà không rõ là đang nói về ai: cha nàng, Tịnh Khanh... hay chính bản thân mình.
Lệ Hằng đặt bình ngọc lên bàn gỗ, ánh mắt sắc như dao lướt qua.
"Nơi này lạnh lắm. Ngươi cũng không còn ai để chờ nữa. Uống đi, Mộng Cầm. Nhẹ nhàng hơn so với những gì ngươi từng làm với bao nhiêu người rồi."
Sau đó, chẳng ai biết chuyện gì xảy ra bên trong. Chỉ biết, khi sáng hôm sau, Hàn Nguyệt cung bỗng báo động. Cung nhân chạy đến thì đã thấy Liễu thị treo cổ giữa chính điện, mắt mở trừng trừng, bên dưới là chiếc bình ngọc rơi vỡ và mùi hương quái lạ còn thoang thoảng.
Bức màn cuối cùng đã khép lại. Máu nợ máu, oán đổi oán. Trong cung, người vui kẻ khóc. Nhưng ai ai cũng hiểu, hậu cung từ đây sẽ không còn bóng hình của một Liễu Mộng Cầm nữa.
Trời bỗng đổ mưa phùn lất phất. Gió luồn qua khe cửa đá lạnh như băng của ngục Bộ Hình, rít lên từng hồi như tiếng thở than của oan hồn.
Liễu Kính Nham, một đời văn nhân, từng bước lên đỉnh vinh hoa với học vấn và thế lực, nay tóc đã bạc nửa đầu, gương mặt hốc hác vì bị giam cầm, vẫn chưa hiểu được vì sao cơn sóng dữ đổ ập lên gia tộc mình quá nhanh, quá độc.
Ông ngẩng đầu khi nghe tiếng lính ngục khẽ mở cánh cửa nặng trịch. Một nữ tử vận y phục xanh trầm bước vào. Gương mặt nàng thanh nhã nhưng lạnh lùng, ánh mắt thẳm sâu như từng gom hết oán hận trên cõi đời này.
Liễu đại nhân cố gắng đứng dậy, cố giữ chút phong độ cuối cùng của một đại thần từng dưới một người trên vạn người.
"Cô là ai?" – Ông cất giọng khàn khàn.
Nàng không vội đáp, chỉ lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một mảnh khăn thêu hoa lan đã cũ. Thứ đồ vật ấy thoáng qua ánh mắt ông khiến toàn thân Liễu Kính Nham chấn động.
"Ông nhận ra không?" – nàng cất giọng, từng chữ một như lưỡi dao cắt lên lòng người – "Đây là khăn tay của mẫu thân ta. Năm xưa, ông từng gọi bà ấy là 'Lan muội', từng hứa sẽ đưa bà ấy vào phủ..."
Gương mặt Liễu Kính Nham tái xanh. Ông bước lùi lại một bước, run rẩy:
"Không thể nào... ngươi là..."
Nàng nhếch môi cười, ánh mắt lặng như nước chết:
"Phải, ta là con gái của thôn nữ mà ngài ruồng bỏ. Là đứa trẻ bị ngài sai người giết hại sau khi sinh. Là người đã tung ra toàn bộ chứng cứ khiến triều đình quay lưng với ngài, khiến Liễu Mộng Cầm – nữ nhi kiêu ngạo của ngài – bị phế hậu, giam cầm đến chết trong Hàn Nguyệt cung."
Liễu Kính Nham lảo đảo, mắt trợn lớn, giọng nghẹn ứ:
"Không... không thể nào... Cầm nhi... con bé..."
"Chết rồi." – Tịnh Khanh đáp gọn, sắc lạnh như dao. "Tự treo cổ chết trong Hàn Nguyệt cung."
Lão đại thần khụy xuống nền đất lạnh buốt. Một người từng nắm trong tay thiên mệnh, giờ đây như một cái xác không hồn. Nước mắt ông trào ra, chẳng còn kiêu ngạo, chẳng còn ngụy biện. Mọi thứ đã muộn.
"Ngài có biết, khi mẫu thân ta chết, bà vẫn giữ lấy sự hận thù với ông. Nguyền rủa ông chết không toàn thây" – Nàng rút trong tay áo ra một bình ngọc nhỏ, giọng nói đều đều nhưng mỗi chữ như sấm đánh.
"Trong này là 'Vạn Thống Tán'. Sau khi uống vào, độc sẽ ngấm vào nội tạng, khiến ngũ tạng lục phủ như bị thiêu đốt. Một canh giờ, không hơn không kém."
Liễu Kính Nham nhìn bình ngọc, ánh mắt dại đi, không còn chống cự. Bàn tay gầy guộc đưa ra đón lấy, như chấp nhận hết thảy.
Ông run rẩy mở nắp, mùi thuốc xộc lên khiến toàn thân run lẩy bẩy. Nhưng không nói thêm lời nào, ông ngửa cổ uống cạn, rồi ném vỡ bình ngọc xuống đất.
Tịnh Khanh đứng dậy, quay lưng bước ra khỏi ngục. Bên ngoài mưa rơi nặng hạt, tiếng giày lách cách giữa hành lang đá lạnh nghe như vọng về từ cõi u linh.
Phía sau nàng, trong căn ngục tối tăm, tiếng gào thét của một kẻ từng ngồi trên đỉnh quyền thế vang lên đau đớn, rồi lịm dần theo từng nhịp thoi thóp cuối cùng.
Tịnh Khanh không quay đầu. Bởi máu nợ máu. Bởi kẻ gieo nhân, cuối cùng cũng phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình.
Đêm ấy, trời mù sương. Cả hoàng cung im lìm, chỉ còn ánh trăng mỏng như sợi chỉ rơi nghiêng trên mái ngói lưu ly. Long Nghi điện - nơi diễn ra lễ nghi và là điện thờ của hoàng thất Lâm triều
Ánh nến chập chờn lay động, vẽ bóng dáng một nữ tử trong y phục trắng ngà, mái tóc buông dài phủ nhẹ sau lưng. Dương Minh Nguyệt đứng lặng trước bức hoạ, nơi đó vẽ một nữ nhân dung mạo đoan trang, ánh mắt như chứa cả thiên thu, vẫn mỉm cười dịu dàng như thuở còn sinh thời.
Nàng khẽ cất tiếng, giọng nói nhẹ như gió xuân nhưng cũng đầy nghẹn ngào:
"Uyển nhi... Tỉ có khỏe không?"
Không gian vẫn tĩnh mịch như cũ. Chỉ có ánh nến là khẽ nhảy múa, như đang lắng nghe tâm sự của một người sống với một người đã khuất.
Minh Nguyệt cười khẽ, nụ cười đượm buồn:
"Muội biết... tỉ sẽ không trách muội. Nhưng muội vẫn muốn xin lỗi. Năm đó nếu muội nhạy bén hơn, nếu muội không quá tin tưởng... thì có lẽ... đã không có kết cục bi thương đến vậy."
Nàng ngẩng đầu nhìn bức hoạ, đôi mắt long lanh ánh nước. Gió bên ngoài khẽ thổi, lùa qua bức rèm sa, làm ánh nến nhấp nháy như sóng lòng không yên.
"Muội đã tìm ra hết rồi, Uyển nhi à. Mộng Cầm bị phế, Dao Linh được giải oan, Tống Tuyết đã sống lại dưới thân phận mới. Hậu cung... cũng đã phần nào yên bình."
Giọng nàng trầm xuống, như rót vào đêm sâu một nỗi niềm nặng trĩu:
"Kiếp sau... nếu có thể... muội vẫn muốn làm muội muội của tỉ. Làm một Minh Nguyệt nhỏ đứng sau lưng tỉ, cùng tỉ ngắm hoa, thưởng trà như những ngày xưa cũ."
Nói rồi, nàng cúi mình thật sâu trước bức họa. Lâu thật lâu, như thể muốn đem cả nỗi niềm này gửi lại cho người đã khuất, rồi mới xoay người rời đi, từng bước nhẹ nhàng, thong thả giữa ánh trăng lạnh lẽo.
Nhưng nàng không biết, trong bóng tối sau tấm bình phong bằng gỗ tử đàn, có một bóng người đã đứng lặng từ lâu.
Lâm Cảnh Nguyên – đế vương đương triều, người từng ôm một trái tim máu lạnh trong bao nhiêu năm, nay bỗng khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy như một tia sáng lặng lẽ giữa đêm khuya – dịu dàng, ấm áp, nhưng mang theo cả vị đắng mặn của những điều đã muộn.
Hắn không bước ra, chỉ đứng đó, lặng lẽ dõi theo bóng người vừa khuất, trong lòng ngân lên một khúc cảm thán không lời:
"Minh Nguyệt... nàng vẫn luôn là người khiến lòng trẫm dịu lại..."
Sau biến cố của Liễu thị, hậu cung tựa hồ bước vào một mùa thu lặng gió. Không còn những cơn sóng ngầm đục ngầu toan tính, không còn tiếng oán hờn rơi rớt sau mỗi bức rèm trướng. Diễm Hoa cung cửa đóng then cài, gió lạnh vẫn chưa hong khô vết máu từng thấm nơi thềm đá.
Hoàng hậu đã bị phế, nhưng ngôi vị mẫu nghi thiên hạ chưa có người kế nhiệm. Lâm Cảnh Nguyên hạ chỉ, tạm giao quyền quản lý hậu cung cho Mục Khuê – Dương Minh Nguyệt – người luôn được lòng cả đám phi tần lẫn bọn nội giám vì sự điềm tĩnh, công minh.
Từ khi tiếp nhận trọng trách, Minh Nguyệt không một lời oán than. Nàng không thay đổi gì lớn lao, chỉ nhẹ nhàng điều chỉnh lại luật lệ nơi cung cấm, giảm bớt những hình phạt khắt khe, gia ân cho những tỳ nữ từng bị oan khuất dưới tay cựu hoàng hậu. Không ai thấy nàng cười nhiều, nhưng mỗi lần nàng đi qua, người trong cung đều âm thầm cúi đầu, kính mà không sợ.
Tống Chiêu nghi từ ngày được tuyên bố minh oan, vẫn sống lặng lẽ trong Tuyết Tâm cung, ít lui tới nơi đông người. Dao Linh – nay là Phạm Mỹ nhân – cũng chẳng màng tranh giành, thường ngày chỉ lo chăm sóc hoàng tử, không ngó ngàng đến việc trong ngoài.
Một hậu cung hiếm hoi có được sự yên ổn... nhưng lòng người nào đâu tĩnh lặng mãi?
Từ triều đình, từng tấu chương bắt đầu được trình lên, lời lẽ nhẹ nhàng nhưng dụng ý rõ ràng: Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, không thể để trống lâu ngày. Thái hoàng thái hậu đã rút lui, không còn chủ trì chính sự hậu cung. Trịnh gia lúc này, sau khi lập đại công vì góp phần tố cáo tội danh của Liễu gia, lại càng được lòng các đại thần.
Và thế là... cơn sóng mới bắt đầu nhấp nhô ngoài khơi.
Dưới bóng đèn lồng mờ ảo, Thiên Cơ điện phảng phất hương mực mới mài, hoà cùng mùi trầm lâu ngày ủ kín. Gió xuân bên ngoài khe khẽ lay động tấm rèm ngọc trắng, nhưng trong điện, không khí lại đặc quánh, nặng nề như màn đêm chưa chịu tan.
Lâm Cảnh Nguyên ngồi nơi long án, từng trang tấu chương lần lượt được mở ra, ánh mắt ngài bình thản lướt qua từng hàng chữ, thần sắc không chút gợn sóng, nhưng lòng lại khẽ động. Dưới tay ngài, chồng tấu cao dần lên — mà tên Trịnh Dịch Khiêm cứ lặp đi lặp lại như một khúc nhạc nền dai dẳng.
"Trịnh đại nhân quản lý Bộ Hình nghiêm minh, xét xử công bằng, có tài có đức. Lại là phụ thân của Sung Viên,người có tài đức vẹn toàn, xin đề nghị thăng Trịnh đại nhân làm Tả thừa tướng..."
Một tấu chương khác lại viết: "Đã hơn một năm ngôi hoàng hậu bỏ trống, hậu cung tuy yên ổn nhưng không danh phận. Mẫu nghi thiên hạ không thể để trống lâu ngày, thần khẩn cầu Bệ hạ sớm lập Hậu để định lòng trăm quan..."
Tấu chương thứ ba, thứ tư... đều không khác là mấy. Dù lời lẽ khác nhau, nhưng nội dung lại cùng hướng một phía. Hàng chữ mềm mỏng, đầy kính cẩn, nhưng giấu bên dưới là từng tầng lớp sóng ngầm.
Hoàng thượng đặt bút xuống. Cây bút lông vàng chạm khẽ vào mâm son, một giọt mực nhỏ rơi xuống giấy, loang ra như một đóa mực hoa u uẩn.
Lưu công công đứng hầu bên, thấy long nhan trầm mặc, liền cúi người cẩn trọng hỏi:
"Hoàng Thượng.... có cần nô tài lệnh các quan tạm ngừng dâng tấu không ạ? Những tấu này... đều là ý người khác muốn chen vào hậu cung."
Lâm Cảnh Nguyên khẽ cười, ánh mắt vẫn không rời chồng tấu:
"Không cần. Trẫm đang chờ xem, còn ai sốt ruột hơn nữa..."
Lưu công công hơi cúi đầu, nhỏ giọng:
"Trịnh gia gần đây được lòng quá nhiều người. Lại thêm Sung Viên, vừa là mẹ hoàng tử và công chúa, lại vừa... hiểu lễ nghĩa, lại có thế làm mẫu nghi..."
Hoàng thượng khép lại một quyển tấu, tựa người ra sau. Mắt ngài hơi nheo lại, ánh nhìn như soi thấu trăm lớp rèm nhung đang giăng kín khắp triều đình.
"Một Liễu gia đã đủ. Trẫm không cần thêm một Trịnh gia thứ hai. Có điều..."
Ngài ngưng lại, giọng nói như gió đêm thổi qua mặt hồ đang lặng:
"Hiện tại Trịnh gia chưa phạm sai. Cứ để chúng bay cao... cho đến khi cao không nổi nữa, trẫm sẽ ra tay."
Lưu công công khẽ rùng mình, nhưng vẫn kính cẩn đáp:
"Nô tài hiểu rồi ạ. Chỉ sợ... đến lúc đó, đã khó rút chân."
Lâm Cảnh Nguyên cười nhẹ, ánh mắt không còn nhu hoà:
"Nếu trẫm đã định ra tay, thì nào có chuyện rút chân? Lúc Liễu Kính Nham còn ngồi vững vàng nơi Thượng thư Viện Hàn Lâm, ai cũng nghĩ ông ta là rường cột. Kết quả ra sao?"
Câu nói ấy rơi xuống, cả Thiên Cơ điện như lặng đi một khắc. Gió ngoài rèm thổi mạnh hơn, lay động cả những bản tấu chưa duyệt. Lưu công công cúi đầu sâu hơn, chỉ dám im lặng.
Lâm Cảnh Nguyên đưa mắt nhìn ra ngoài trời, nơi sắc xuân đang rộ lên từng chút.
"Cung cấm đang yên, trẫm không muốn lại dậy sóng. Nhưng nếu có kẻ cố tình thổi gió... thì đừng trách trẫm dùng lửa."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store