Chương 18: Tam Hỷ Lâm Môn
Ánh nắng buổi sớm rọi xuyên qua từng lớp rèm gấm tại cung Minh Dạ, phản chiếu lên dung nhan thanh nhã của Phạm Bảo Lâm. Nàng ngồi trước án thư, tay mân mê cánh hoa trà trong chén sứ men lam, ánh mắt khẽ mơ màng. Bên cạnh là Lục Yên – nha hoàn thân tín – đang vui mừng khẽ nói:
"Chủ nhân, mạch tượng của người đã rõ ràng, Thái y nói mười phần thì đến tám phần là đã cấn thai rồi."
Phạm Dao Linh hơi mím môi, đôi mắt khẽ hiện lên một tia xúc động khó giấu. Nàng khẽ đặt chén xuống bàn, bàn tay mảnh khảnh siết lại trong tay áo. Bao năm ở nhà, chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại trở thành phi tần được hoàng thượng ngự hạnh, nay còn có thể mang long thai...
Nàng ngẩng đầu, nhìn ra vườn: "Mọi chuyện... nhanh thật. Nhưng ta không thể mừng quá sớm, chuyện này phải giữ thật kín, ít nhất là trước khi có chỉ ban chính thức."
Tại cung Thuận Dung, Trịnh Lệ Hằng đứng giữa điện, mắt lấp lánh nhìn theo bóng thái y rời đi. Liên Y không giấu nổi niềm vui:
"Chủ nhân, là thật đó! Người đã có thai!"
Lệ Hằng đặt tay lên bụng mình, trong lòng ngổn ngang. Là vui sướng, là chiến thắng, là từng bước tiến sâu vào quyền lực hậu cung. Nàng cười nhẹ, nụ cười như hoa anh túc nở giữa trời đông:
"Hoàng hậu... phen này chắc phải ngậm đắng mà nhìn ta rồi."
Tại cung Tịch Hoa, Dư Tịnh Khanh ngồi thẫn thờ rất lâu sau khi thái y rời đi. Nàng không cười, cũng không khóc. Chỉ là ngồi đó, tay khẽ vuốt ve vòng bụng còn phẳng lì. Nô tỳ thân cận khẽ nói:
"Chủ nhân, tin vui này... phải báo lên sớm thôi, không khéo lại bị người khác giành trước."
Tịnh Khanh khẽ lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Cái thai này, không chỉ là một sinh linh... mà còn là chiếc chìa khóa để ta tồn tại."
Tin tức ba phi tần cùng lúc hoài thai như sét đánh ngang tai, chấn động toàn bộ hậu cung. Cung nữ, thái giám rầm rì bàn tán, không ai dám lớn tiếng, chỉ dám lén thì thầm rằng "Thiên ý đúng là khôn lường."
Tại Thiên Cơ điện, Hoàng thượng Lâm Cảnh Nguyên khi nghe tin từ thái y, gương mặt vốn điềm tĩnh thường ngày cũng không khỏi hiện lên vẻ vui sướng lộ rõ. Người đứng bật dậy khỏi ngự tọa, sải bước ra ngoài rồi quay lại, giọng dồn dập hỏi:
"Thật sao? Cả ba đều mang long thai?"
Thái y dập đầu: "Bẩm hoàng thượng, thần đã bắt mạch cẩn thận, không sai được đâu ạ. Mạch tượng đều ổn định, thai khí vượng."
Lâm Cảnh Nguyên khẽ mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự hài lòng. Bao nhiêu năm triều chính, cung đình đấu đá, hôm nay lại có đến ba mạch máu kế thừa hoàng tộc cùng một lúc, quả là điềm lành.
Ngài ra chỉ, giọng dõng dạc:
"Truyền chỉ! Phạm Bảo Lâm, Trịnh Thuận Dung và Dư Thừa Y đều đã mang long thai, ban thưởng hậu lễ: mỗi người một tấm kim bài hộ thai, thêm ba trăm lượng bạc, một bộ lễ phục thêu hoa sen vàng, cho phép nghỉ ngơi, không cần tham dự yến tiệc hay công việc hậu cung trong lúc mang thai"
"Dạ tuân chỉ!"
Lâm Cảnh Nguyên quay sang Hàn Canh, ánh mắt ánh lên sự ôn nhu hiếm thấy:
"Chăm sóc cho họ chu đáo, trẫm... không muốn xảy ra điều không hay như năm trước."
Lời nói ấy vừa rơi xuống, cả gian điện lặng đi. Nhớ lại chuyện của Trịnh Lệ Hằng ngày trước, ai nấy đều hiểu... lần này, Hoàng thượng thực sự để tâm.
Gió đầu thu lướt qua hành lang uốn lượn của Chiêu Hoa cung, mang theo hương ngọc lan phảng phất. Trên hiên, ánh nắng vàng vắt ngang tà áo lụa của Mục Khuê Dương Minh Nguyệt, tựa như một đóa hoa chớm nở giữa thinh không. Trong tay nàng là phong thư lụa, vừa được Xuân Nhi dâng lên.
"Bẩm chủ nhân, đã xác nhận tin rồi. Trịnh Thuận Dung, Dư Thừa Y, và cả Phạm Bảo Lâm đều mang long thai."
Ngón tay thon dài thoáng khựng lại giữa không trung. Dương Minh Nguyệt không lập tức đáp lời, ánh mắt nàng dừng nơi góc sân, nơi những chiếc lá khẽ xoay tròn rồi rơi xuống mặt gạch xanh.
"Cũng là chuyện vui." Giọng nàng nhẹ tựa sương mai, có vẻ như vô cùng bình thản.
Xuân Nhi nhìn chủ tử mình, hơi khom người thấp xuống, không dám nói thêm lời nào. Dương Minh Nguyệt gấp thư lại, đặt trên khay gỗ đàn hương, khẽ buông một tiếng thở dài:
"Đều là nữ nhân trong hậu cung, ai lại chẳng mong một ngày có thể vì hoàng thượng mà kết thành cốt nhục. Nhưng... không phải chuyện gì cũng có thể cưỡng cầu."
Nàng quay người lại, ánh mắt ánh lên tia dịu dàng, song trong sâu thẳm vẫn là khoảng trống lặng lẽ. Dẫu lòng nàng vui vì ba người kia có hỷ, nhưng cũng không khỏi có chút chạnh lòng. Nhiều năm theo hoàng thượng, tình nghĩa có thừa, chỉ tiếc... duyên mỏng phúc cạn.
"Xuân Nhi, truyền lời ta đến Mỹ nhân Lê Ngọc Quế. Bảo nàng cùng ta đến thăm ba người ấy."
...
Chưa đầy một khắc sau, Lê Mỹ nhân đã có mặt tại Chiêu Hoa cung. Dáng người nàng nhẹ nhàng, khí chất thanh nhã, vừa bước vào đã khẽ thi lễ:
" Mục Khuê tỉ tỉ."
Dương Minh Nguyệt đỡ tay nàng dậy, nhẹ mỉm cười: "Cũng không cần đa lễ thế. Ta và muội cùng đi thăm ba người kia. Dù gì cũng là chuyện vui lớn trong cung."
Lê Ngọc Quế gật đầu, trong tay còn ôm lấy chiếc hộp gấm nhỏ, bên trong là những vật dưỡng thai quý giá như yến sào, tuyết liên, cùng vài bình ngọc đựng an thai hoàn được ngự y tuyển chọn kỹ lưỡng.
...
Tại Hướng Tâm cung.
Ba phi tử đang được dưỡng thai đều tập trung tại đây. Khi Dương Minh Nguyệt và Lê Mỹ nhân bước vào, không khí thoáng chốc lặng đi một thoáng. Trịnh Thuận Dung là người đầu tiên đứng dậy đón tiếp, nàng cười dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn luôn sắc bén như mọi khi:
" Mục Khuê tỉ, Lê Mỹ nhân muội. Đa tạ tỉ muội đã tới thăm."
Phạm Bảo Lâm và Dư Thừa Y cũng nối gót, hành lễ nhẹ nhàng. Minh Nguyệt đưa tay ngăn lại: "Không cần đa lễ, các muội đều đang mang thai, dưỡng thân là quan trọng hơn hết."
Nàng đưa mắt nhìn cả ba, rồi nhẹ nhàng nói: "Đây là chút tâm ý nhỏ, mong giúp các muội dưỡng thai an ổn. Việc có hỷ là phúc khí, cũng là việc đáng để hậu cung chúng ta cùng chia sẻ niềm vui."
Phạm Dao Linh ngước nhìn Mục Khuê, đôi mắt ánh lên vẻ kính trọng: "Đa tạ tỉ tỉ, muội nhất định sẽ dưỡng thai cẩn trọng, không phụ tấm lòng."
Dư Thừa Y thì như hơi cảm động, mắt hoe hoe đỏ, tay giữ lấy gối thêu bên cạnh: "Mục Khuê tỉ luôn dịu dàng và chân thành... muội vô cùng cảm kích."
Trịnh Thuận Dung ngồi bên chỉ khẽ cười, nàng không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt kín đáo dò xét thần sắc Mục Khuê – có phải đang ghen tỵ, hay vẫn giữ được sự điềm nhiên thường thấy? Nhưng đáp lại nàng vẫn là nét mặt bình hòa của một người luôn giữ mình đúng mực.
Dương Minh Nguyệt chỉ mỉm cười, không nói thêm gì. Nhưng trong lòng nàng, một hạt mầm lặng lẽ nảy nở. Cái thai của ba người kia không đơn giản chỉ là phúc khí. Mỗi cái thai – là một con cờ, và ván cờ nơi hậu cung, nay đã chính thức sang trang.
Trăng non treo hờ hững giữa tầng mây mỏng. Ánh sáng bạc như lụa rơi nghiêng qua rèm ngọc nơi Diễm Hoa cung, chạm khẽ lên mái tóc được búi cao của Hoàng hậu Liễu Mộng Cầm – khiến nàng trông càng thêm lạnh lùng, nghiêm nghị. Trong chính điện, hương trầm nhè nhẹ bay lên, quyện lấy bầu không khí nặng trĩu suy tư.
Trần Tiệp Dư bước vào, y phục màu phấn tím thêu hoa mai, khom người hành lễ:
"Hoàng Hậu tỉ tỉ."
Hoàng hậu chỉ khẽ nâng tay, ý bảo miễn lễ. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ suy tư không giấu giếm, tựa hồ như vẫn còn đang cân nhắc điều gì. Trần Tiệp Dư chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên, bấy giờ mới lên tiếng:
"Diễm Hoa cung xưa nay luôn an tĩnh, đêm nay gió lại có chút lành lạnh."
Một lời mở đầu, vừa khách khí vừa ẩn giấu tâm tình.
Hoàng hậu nhẹ đặt chén trà xuống bàn, khẽ thở dài:
"Trong hậu cung này, thứ lạnh lẽo nhất không phải gió, mà là lòng người."
Tiệp Dư hơi ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ sắc sảo:
"Muội hiểu ý tỉ. Ý là... ba người đó?"
Liễu Mộng Cầm không đáp vội. Ánh mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vầng trăng đang trôi chậm chạp giữa trời đêm. Một lúc sau mới cất lời, giọng nói đã mất đi sự uy nghi thường ngày, chỉ còn lại chút mỏi mệt ẩn giấu:
"Ba cái thai. Cùng lúc. Phạm Dao Linh, Trịnh Lệ Hằng, Dư Tịnh Khanh. Cả ba đều không hẳn là thuộc phe ta... Lần này, quả thật chẳng thể ra tay."
Tiệp Dư siết chặt tay áo, ánh mắt tối đi: "Nếu chỉ một người có thai, thần thiếp còn dám làm liều. Nhưng ba người... mà lại có cả Trịnh Thuận Dung. Thật là..."
"Hoàng thượng đã ban chỉ cho tịnh dưỡng. Bất kỳ ai động vào, chính là làm trái thánh ý." Giọng Liễu Mộng Cầm vẫn bình tĩnh, nhưng hàm ý rõ ràng khiến người nghe không khỏi rùng mình. "Lúc này, không được manh động."
"Nhưng tỉ...tỉ...." Thuận Nghi nghiến răng, không cam lòng. "Chẳng lẽ cứ để chúng yên ổn sinh con dưỡng thai? Đến lúc đó, hậu cung chẳng còn yên bình mất rồi."
Liễu Mộng Cầm quay đầu lại, ánh mắt lạnh như sương:
"Viễn Thăng vẫn còn đó."
Chỉ bốn chữ, nhưng là cả một niềm kiêu hãnh. Nàng dừng một chút, giọng nói chậm rãi nhưng vô cùng kiên quyết:
"Trong số tất cả hoàng tử, chỉ có Viễn Thăng là hài tử thông tuệ nhất, phẩm hạnh hơn người. Dù các nàng có mang thai thì sao? Con của họ, chưa chắc đã sống đến ngày trưởng thành. Mà có sống, cũng chưa chắc vượt qua được Viễn Thăng của ta."
Tiệp Dư nhìn nàng, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ. Một phần ngưỡng mộ, một phần ghen tỵ, và phần nhiều là kính sợ. Hoàng hậu vẫn luôn như thế – điềm nhiên trước mọi biến động, nhưng sau đó lại tung ra đòn quyết định không ai lường được.
"Muội biết tỉ không bao giờ thua." Nàng chậm rãi nói, ánh mắt như có ý chờ đợi một kế hoạch nào đó đang được ủ mưu.
Liễu Mộng Cầm không đáp. Nàng chỉ cầm chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh trăng, lạnh nhạt mà cao ngạo như thể không gì có thể khiến nàng lay chuyển.
Trong lòng nàng lúc này, không phải là sự ganh tỵ tầm thường. Mà là sự tính toán âm thầm, và lòng tin tuyệt đối vào con trai mình. Tam hoàng tử Viễn Thăng – là kỳ vọng, là ván bài cuối cùng nàng đặt cả cuộc đời lên đó.
Dù hậu cung có thay đổi thế nào, chỉ cần Viễn Thăng còn là người kế vị, thì ta vẫn
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store