Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Gái Của Mưa
Chương 8
TÊN TRUYỆN: TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CÔ GÁI CỦA MƯA
Chương 8: Trái Tim Băng Giá Rạn Nứt
Sau đêm mưa ấy, không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa An Nhiên và Lục Hạo Thiên. Nhưng chỉ một điều rõ ràng: từ hôm đó, ánh mắt anh nhìn cô đã khác. Không còn là cái nhìn đánh giá một nhân viên mới, cũng không đơn thuần là sự thăm dò. Mà là một thứ gì đó... dịu dàng hơn, lặng lẽ hơn – như thể anh không muốn chính mình phát hiện ra.
Ngày thứ mười hai tại Tập đoàn Hạo Thiên
Cả văn phòng xôn xao vì sự xuất hiện của một gương mặt mới: Trịnh Huy, giám đốc sáng tạo đến từ chi nhánh Singapore, vừa được điều chuyển về Việt Nam theo chỉ đạo của ban hội đồng. Trẻ tuổi, điển trai, tài năng và... đặc biệt thân thiện.
Ngay buổi sáng đầu tiên, anh đã bước đến bàn của An Nhiên:
– “Chào em, anh là Trịnh Huy. Nghe nói em chính là người nghĩ ra ý tưởng trải nghiệm ảo cho chiến dịch ‘Linh hồn đô thị’?”
An Nhiên hơi ngại, đáp nhỏ:
– “Dạ… chỉ là gợi ý thôi ạ.”
– “Khiêm tốn quá! Ý tưởng rất hay, anh đã xem báo cáo rồi.” – Anh cười. “Hy vọng chúng ta có thể hợp tác trong các dự án tới.”
Anh chìa tay ra. Cô hơi ngập ngừng nhưng cũng bắt tay lại.
Tầng 39 – Phòng Tổng Giám Đốc
Lục Hạo Thiên đang xem tài liệu thì ánh mắt bất chợt dừng lại nơi màn hình giám sát. Trên đó là hình ảnh An Nhiên đang cười nói với Trịnh Huy ở pantry, tay cô còn đưa ly cà phê cho anh ta. Cả hai trông… rất vui vẻ.
Anh siết nhẹ cây bút trong tay. Không hiểu sao, cổ họng khô lại một cách kỳ lạ.
“Lúc nào cô ấy cũng tỏ ra bình tĩnh, nhưng với người khác thì dễ mở lòng vậy sao?”
Không biết từ bao giờ, anh bắt đầu chú ý đến cảm xúc của cô, từng nụ cười, từng ánh mắt, và… từng người đàn ông xuất hiện quanh cô.
Chiều hôm đó – Phòng họp nhỏ
An Nhiên được gọi lên họp gấp cùng Trịnh Huy để triển khai kế hoạch truyền thông mới. Cuộc họp kéo dài gần ba tiếng. Khi cô bước ra, trời đã tối, hành lang vắng lặng.
Bất ngờ, cô bắt gặp Lục Hạo Thiên đang đứng ở cuối hành lang, hai tay đút túi, ánh mắt tối sầm.
“Anh… còn ở đây à?” – Cô hỏi, ngập ngừng.
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô một lúc rồi hỏi thẳng:
– “Em thấy Trịnh Huy thế nào?”
Cô hơi sững người.
“…Giỏi, dễ gần, tử tế. Có vẻ sẽ làm việc rất ăn ý.”
“Vậy à.” – Giọng anh lặng đi. “Em thích kiểu người như thế sao?”
An Nhiên nhíu mày:
“Ý anh là gì?”
Lục Hạo Thiên bước đến gần, rất gần. Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh nhìn mang theo một cảm xúc lạ lẫm – không còn là lạnh lùng nữa, mà là một chút ích kỷ.
“Tôi không thích em cười với người khác như thế.”
Trái tim An Nhiên khựng lại. Một giây. Hai giây. Mọi khoảng cách đều tan biến, chỉ còn sự thật rành rành – anh đang ghen.
Cô mím môi, cố giữ giọng điềm tĩnh:
“Anh là sếp của em. Không nên nói những lời như vậy.”
“Anh biết.” – Anh nhìn cô không rời. “Nhưng anh vẫn nói. Vì lần đầu tiên trong đời, anh không muốn buông một người đi.”
Cô quay đi.
“Đừng làm vậy…”
“Vì em sẽ không tin?” – Anh hỏi.
“Vì em sợ.” – Giọng cô nghẹn lại. “Em sợ trái tim mình sẽ tin thật.”
Tối hôm đó – tại nhà trọ của An Nhiên
Cô ngồi trên giường, tay ôm gối, ánh mắt lặng yên nhìn màn hình điện thoại – nơi tên “Lục Hạo Thiên” vẫn nằm ở dòng tin nhắn chưa trả lời.
Cô biết mình đã rung động. Nhưng đồng thời… cô cũng biết rõ mình là ai, và anh là ai. Giữa họ là một khoảng cách không thể gọi tên – có thể là địa vị, quá khứ… hoặc một điều gì đó mà trái tim cô vẫn chưa đủ can đảm đối diện.
Nhưng cô không biết… ở một nơi khác, Lục Hạo Thiên đang ngồi một mình, tay cầm tờ hồ sơ có tên cô.
Trái tim anh – vốn đóng băng suốt bao năm – giờ đã rạn nứt. Và anh không chắc… liệu mình có thể ngăn nó tan chảy nữa không.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store