ZingTruyen.Store

Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu

Chương 14

Wovensoul

Vào mười ba năm trước, Minh Anh và Tạ Thiên bốn tuổi. Là thời điểm Tạ Thiên được ông Thuận nhận làm con nuôi. Lúc mới về nhà, Tạ Thiên nhìn thấy mọi thứ đều lạ lẫm và xa lạ. Anh gặp được một cậu bé bằng tuổi mình, anh hỏi ông quản gia thì biết được đó là con trai của người đã nhận nuôi mình. Sau khi được đưa đi tắm rửa, thay quần áo xong xuôi thì cũng đến giờ ăn tối. Trong nhà chỉ có anh và con của cha nuôi, ông Thuận sau khi đưa anh về nhà thì nói gì đó với ông Đức quản gia rồi đi lên xe chạy đi. Ông Đức sau khi tắm rửa cho anh, liền đi vào bếp chuẩn bị buổi tối. Ông ấy bảo anh lên lầu gọi cậu chủ nhỏ ra dùng bữa, còn dặn anh phải gõ cửa trước khi vào vì cậu chủ nhỏ đang có việc cần tập trung.

Tạ Thiên nghe theo lời ông Đức căn dặn, anh đi tới chiếc cầu thang cao chót vót dẫn thẳng lên lầu hai. Bật thang không cao lắm, nhưng Tạ Thiên phải chật vật hơn mười phút mới lên được tới được tầng hai.

“ Ô-ông nói phòng của cậu chủ nhỏ là phòng thứ hai bên...bên trái. Phải...phải gõ cửa trước, vì...vì cậu chủ nhỏ có việc cần tập trung.” Tạ Thiên đang nhớ ra những điều quản gia Đức đã căn dặn lúc nãy. Anh bước tới căn phòng thứ hai bên trái, Tạ Thiên đưa tay ra định gõ cửa, nhưng tay anh đột nhiên nhớ ra gì đó vội rụt tay lại, Tạ Thiên cầm vạt áo thun trên người mình lên, anh nhìn cái áo thật sạch sẽ và thơm. Không có một chút vết dơ bẩn nào.

“ Tay mình bẩn lắm, không thể gõ cửa được, cũng không thể lấy cái áo thơm tho và sạch sẽ này lau tay được.”

Tạ Thiên đi vòng vòng tầng khắp tầng hai để tìm khăn để lau tay, kiếm một hồi cũng không thấy.

“ Không...không có khăn lau tay, giờ phải làm sao đây!” Tạ Thiên luống cuống. Đúng lúc đó quản gia Đức bên dưới lầu gọi vọng lên.

“ Thiếu gia Thiên à, cậu mau gọi cậu chủ nhỏ xuống ăn cơm nhanh đi, cơm canh sắp nguội hết rồi!”

Tạ Thiên nghe ông Đức nói như vậy, tay chân anh càng lúng túng hơn. Trong vô thức, anh chùi tay vào áo của mình. Đến khi anh nhận thì màu trắng tinh của chiếc áo đã sạm lại, Tạ Thiên trố mắt nhìn chiếc áo mới đã bị chính mình làm bẩn.

Tiếng ông Đức một lần nữa vang lên. “ Thiếu Gia à, có chuyện gì trên đó hay sao lâu quá vậy cậu?”

“ Dạ...dạ con xuống liền!” Giọng nói Tạ Thiên có chút rung lên.

Tạ Thiên cố gắng gồng để nước mắt không rơi, anh đứng trước cửa phòng Minh Anh, cánh tay ngập ngừng gõ lên ba tiếng,

“ Cốc...cốc....cốc”

Cạch!

Cánh cửa phòng mở ra, Tạ Thiên nắm chặt tay mình để bình tĩnh hơn.

“ Hửm? Nhóc là ai thế?”

Tạ Thiên sững người khi thấy người mở cửa lại là người khác, rõ ràng là đúng phòng mà ông Đức đã dặn, nhưng người bên trong lại không phải là người anh cần gọi. Nước mắt Tạ Thiên sắp tuôn ra khỏi, nhưng anh vẫn cố nén không cho chảy ra.

“ Em...em...Ông gọi cậu...cậu chủ nhỏ xuống ăn cơm, nhưng....nhưng em đi nhầm phòng, em xin lỗi!” Tạ Thiên nói nhưng không dám nhìn thẳng mặt anh ta.

“ Em gọi đúng phòng rồi, không có nhầm đâu, để anh gọi Minh Anh cho. Minh Anh! Có nhóc nào gọi em xuống ăn cơm nè” Anh ta gọi với vào trong phòng.

“ Dạ, vậy....vậy em xuống trước” không chờ anh ta trả lời, Tạ Thiên đi một mạch không quay đầu.

“ Ơ này!” anh ta nhìn bóng lưng Tạ Thiên dần khuất ở góc cầu thang.

“ Nhóc đó là ai vậy nhỉ? Người làm mới hả?!”

“ Người làm mới hả Minh Anh?” anh ta hỏi Minh Anh đang đi ra cửa.

“ Không phải”

“ Vậy sao nhóc đó ở trong nhà em?” anh ta hỏi.

Minh Anh lắc đầu ý chỉ không biết.

?

Minh Anh bước xuống lầu cùng tên nhóc ở cùng cậu. Bên dưới, buổi tối đã được bày ra khắp bàn ăn. Quản gia Đức thấy bọn họ xuống thì lễ phép chào hỏi.

“ Cậu chủ nhỏ, thiếu gia Quân. Mời hai người vào bàn, bữa tối đã xong rồi ạ!”

“ Dạ! Ủa mà?” anh ta nhìn đứa trẻ đang ngồi khép nép không dám ngẩng đầu ở bàn ăn mà thắc mắc.

“ À dạ, đây là Tạ Thiên. Con nuôi mà ông chủ mới nhận đấy!” Quản gia Đức lên tiếng giải thích.

Tạ Thiên nghe nhắc đến tên mình thì giật mình.

“ Vậy hả! Anh chưa giới thiệu tên mình nhỉ?”

“ D-dạ.”

“ Anh là Gia Quân, Hoàng Gia Quân. Anh họ của Minh Anh, anh bảy chủi. Vậy em mấy chủi?” Gia Quân kéo ghế ngồi xuống cạnh Tạ Thiên, còn Minh Anh thì ngồi đối diện hai người họ.

“ Dạ....dạ em....em bốn....bốn tuổi!” Tạ Thiên ngập ngừng lúng túng nói.

Gia Quân trố mắt ngạc nhiên. “ vậy là bằng chủi Minh Anh rồi! Em ấy cũng bốn chủi”

“ Vậy là em có bạn chơi chung rồi đó, Minh Anh.” Anh ta cười hềhề nói với Minh Anh.

“ Thiếu gia Quân, cậu mau ăn dùng bữa đi. Cơm canh sắp nguội hết rồi kìa cậu! Thiếu Gia Thiên, cậu cũng ăn đi. “

“ Con biết òi!” Gia Quân cầm chén đã có cơm lên ăn một hơi hết sạch.

Quản gia Đức nhìn Minh Anh với Gia Quân ăn hết chén cơm đầy ắp không khỏi mỉm cười. Ông quay qua nhìn Tạ Thiên, thấy cậu không ăn cơm thì lên tiếng hỏi.

“ Thiếu Gia Thiên, sao cậu không ăn cơm đi cậu? Không hợp khẩu vị cậu ạ?!”

Gia Quân cũng lên tiếng hỏi. “ Sao vậy, không ngon hả em? Anh thấy ngon mà.”

 Tạ Thiên bị nhắc tên thì lúng túng hỏi quản gia Đức: “ Con....con được ăn ạ?”

Ông Đức khựng người lại vì câu hỏi của anh, ông nhìn Tạ Thiên không khỏi xót thương cho anh.

“ Được chứ ạ, tôi nấu nhiều lắm, cậu cứ ăn đi. Hết tôi lại lấy thêm.”

“ Dạ không...không phải! Con làm bẩn áo mới ông mặc cho con. Con...con–––“ Tạ Thiên đang lắp bắp nói thì bị Minh Anh chen lời.

“ Cậu ăn cơm đi, áo....áo bẩn thì lấy áo tôi mà thay!” Minh Anh ngượng ngùng quay mặt đi.

Quản gia Đức và Gia Quân nhìn Minh Anh không khỏi bật cười, Minh Anh bị bọn họ cười, mặt cậu càng đỏ hơn. Nhưng với Tạ Thiên thì khác, nước mắt anh không biết đã rơi từ khi nào.

“ Ừm, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm!” Nước mắt anh rơi trên nụ cười của hạnh phúc.

“ Được rồi, cậu ăn cơm đi ạ. Để lát tôi thay áo khác cho cậu.” Quản gia Đức nói.

“ Dạ ông!” Tạ Thiên đáp.

Quản gia Đức mỉm cười nhìn đứa trẻ ngây thơ trước mặt.

“ Em cầm muỗng kì vậy?” Gia Quân nhìn cách Tạ Thiên cầm muỗng.

“ Dạ....dạ em không biết cách cầm.” Tạ Thiên xụ mặt.

“ Vậy để anh đút em cho, anh giỏi lắm á!”

“ Dạ thôi! Em cầm được.” Tạ Thiên sợ Gia Quân tay anh ta bẩn vì mình.

“ Không sao đâu, để anh để anh!” anh ta giật lấy chén cơm và cái muỗng trên tay Tạ Thiên.

“ Nói aaa đi nào!” Gia Quân đưa muỗng cơm đầy thức ăn lên trước mặt Tạ Thiên.

Tạ Thiên ngại ngùng nhìn ông Đức với Minh Anh ở đối diện, đến khi ông Đức gật đầu anh mới chịu ăn muỗng cơm ấy.

“ Ngon...ngon quá!” Lần đầu tiên trong đời, anh mới được ăn món ngon như vậy.

“ Ngon lắm hả, vậy ăn nhiều vào đi nè.” Gia Quân cười nói.

“Dạ”

Ông Đức không muốn làm phiền khoảng thời gian làm quen của ba đứa trẻ nữa. Ông nói với họ.

“ Các cậu ngồi ăn đi nhé, tôi sẽ lên dọn phòng ngủ cho cậu Thiên. Các cậu ăn xong cứ để đó, một lát nữa tôi xuống dọn cho ạ.”

“ Dạ, bái bai ông” Gia Quân một tay đút cơm cho Tạ Thiên, một tay vẫy tay tạm biệt ông Đức.

“ Em ăn xong rồi, em lên phòng trước.” Minh Anh đứng dậy đi lên phòng.

“ Ok” Gia Quân trả lời.





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store