Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 13
Gia Quân đang dọn chén ra bàn thì nghe tiếng mở cửa từ bên ngoài cổng lớn, anh ta ngừng việc lại ra xem là ai.
“ Tụi em về rồi.”
Gia Quân còn tưởng trộm vào nhà, trên tay còn cầm sẵn cây lăn bột để phòng thủ. Tưởng ai, hóa ra là Minh Anh và Tạ Thiên đi học về. Mưa bên ngoài cũng đã nhỏ lại, nhưng gió thì ngày một mạnh hơn, cây xanh bên nhà hàng xóm như muốn tróc rễ bay lên.
Gia Quân thấy không phải trộm thì vội dấu cây lăn bột ra sau lưng, rồi bảo hai đứa nhóc mau vào tắm rửa ra ăn cơm, cơm nước xong xuôi hết rồi.
Minh Anh bước vào nhìn thấy thứ Gia Quân giấu sau lưng thì lên tiếng hỏi: “ Anh cầm cây lăn bột đi đâu vậy? Bắt trộm hả!?”
Gia Quân: “ ! ”
Anh ta lúng túng giải thích đến loạn cả ngôn từ của mình.
“ Gì..gì...đâu có....anh...anh lấy bột đi lăn cây! ”
Hả?
“ Không phải! Anh đang dọn dẹp lại gian bếp chút xíu thôi, không có gì đâu hahaha “ Gia Quân cười cười rồi chạy vọt vào bếp, thúc giục bọn họ mau lên tắm rồi xuống ăn cơm để nguội hết. Tạ Thiên nhìn Minh Anh rồi tự cười thầm,
“Cười gì đấy?” Minh Anh nhìn Tạ Thiên.
“ Có cười gì đâu, thôi lên thay đồ rồi xuống ăn cơm.” Tạ Thiên xua xua tay rồi đi lên lầu, bỏ lại Minh Anh ngơ người.
“ Anh nấu nhiều quá vậy?” Minh Anh đã thay đồ, cậu mặc áo thun tay dài với quần quần ống rộng dài tới mắc cá chân, cậu đi tới bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Gia Quân đứng trong gian bếp đi ra cười hề hề, gãi đầu nói: “ Anh muốn trổ tài nấu nướng ấy mà, nhưng Thiên đâu rồi Minh Anh? Sao không xuống ăn cơm.”
[ Mình mà nói do mình muốn ăn bù lại 1 tuần ăn mì gói chắc danh dự thầy giáo khó tính bay luôn mất]
“ em đây!” Tạ Thiên từ trên lầu bước xuống, tiến tới bàn ăn.
Hoàng Gia Quân ngồi vào bàn, “ xuống rồi thì ngồi xuống đi, đưa chén đây anh xới cho”
Anh ta nhận lấy chén, xới cho mỗi chén 4 vá cơm.
“ Ăn đi hai đứa”
Minh anh và Tạ Thiên nhìn chén cơm đầy ắp cơm mà hóa đá, nhưng cơm đã vào chén rồi thì làm sao bỏ lại được, cả hai thở dài nhìn chén cơm trước mặt.
“ Sao vậy, anh nấu không ngon hả?” Gia Quân hỏi.
Tạ Thiên cố không tỏ ra vẻ bất lực trước mặt anh ta, “ không đâu ạ, ngon lắm!”
“ Vậy ăn nhiều vào, anh nấu nhiều lắm” anh ta gấp mỗi món một đũa vào chén của Minh Anh và Tạ Thiên, chén cơm bọn họ đã đầy và cao bây giờ lại còn cao hơn vì thức ăn do Gia Quân gấp.
Minh Anh: “......”
Tạ Thiên: “......”
“ Chiều tụi em không có tiết đúng không?” Gia Quân nhìn bọn họ, hỏi.
“ Dạ” Tạ Thiên trả lời.
“ Một lát nữa dùng bữa xong, hai đứa nói chuyện với anh một chút nhé.”
Hai người họ không trả lời chỉ gật đầu.
Bữa trưa trôi qua một cách bình thường, nhưng trong bữa ăn vẫn có điều gì đó khác lạ giữa Minh Anh và Tạ Thiên. Gia Quân nhìn bọn họ cũng ngờ ngợ đoán được gì đó.
“ Hai đứa ra phòng khách ngồi đi, để anh rửa chén cho.”
“ Như vậy sao được, để em rửa–––”
Tạ Thiên chưa nói hết đã bị Gia Quân ngắt lời
“ Không sao, không sao! Anh tự rửa được.” Anh ta đẩy Tạ Thiên ra khỏi phòng bếp bảo họ ra phòng khách ngồi chờ. Tạ Thiên chỉ đành nghe theo, ra phòng khách ngồi với Minh Anh.
Gia Quân đứng trong bếp rửa chén nhìn ra phòng khách lặng lẽ thăm dò hai đứa nhóc đang làm bài chung.
[ Hai đứa nó bữa nay hình như có gì đó lạ lắm à nha, thân thiết hơn bình thường thì phải? ]
Gia Quân úp cái chén cuối cùng lên giá chén, đi ra khỏi phòng bếp.
“ Đang làm bài tập gì thế?” anh ta ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài, đối diện với Minh Anh và Tạ Thiên.
Minh Anh không ngẩn đầu, đáp: “ bài tập hóa ạ.”
Anh ta nhìn chăm chăm vào chầm chầm vào cuốn bài tập cậu đang viết, đợi khoảng một lúc cậu và Tạ Thiên làm xong Gia Quân mới lên tiếng nói.
“ Hai đứa đem cất sách vở xuống đây. À quên nữa! Phòng nào của anh vậy? Để anh đem đồ vào cất, bỏ ở đây nhìn bừa quá” Gia Quân gãi đầu.
Tạ Thiên đứng dậy bước ra khỏi ghế sô pha, “ Dạ, anh đi theo em, phòng anh ở trên tầng 2 ấy” Tạ Thiên chỉ tay lên tầng 2.
“ À được!” Gia Quân xách đồ đi theo sau anh. Trên tầng hai có bốn phòng, trong đó là hai phòng ngủ của Minh Anh với Tạ Thiên và một căn phòng ngủ lúc trước Minh Anh để riêng cho Gia Quân có về nước thăm bọn họ thì ở phòng đó, phòng còn lại là thư phòng riêng của Minh Anh.
Tạ Thiên mở khóa cửa căn phòng nằm kế phòng của Minh Anh. “ Em đã nhờ người dọn dẹp cho anh rồi, anh không cần phải dọn lại nữa đâu, trong tủ có ga niệm với mền, anh có thể lấy ra dùng.”
“ Ok, anh biết rồi!” Gia Quân đem hành lý của mình vào phòng.
“ Còn đây là chìa khóa phòng của anh và chìa khóa cổng, mỗi người trong nhà sẽ có một chìa nên anh giữ đi. Em ở phòng đối diện, có việc gì thì gọi em.” Tạ Thiên nói xong định về phòng mình cất sách vở thì đột nhiên nhớ ra việc gì đó.
“ Anh Quân! Em nói cái này, dù có hơi sớm.”
“ Hửm, gì thế? “ Gia Quân hỏi chấm Tạ Thiên.
“ Minh Anh cậu ấy sống hơi rụt rè và khép kín, có nhiều thứ cậu ấy không rõ hoặc không biết. Nếu Minh Anh có làm gì không đúng thì anh thương xót cậu ấy bỏ qua cho cậu ấy nha.” Nói xong khoé môi anh cong lên nhẹ, tạo ra một nụ mỉm.
Hả??????
Gia Quân nghe anh nói như thế thì ngớ người, Mắt chữ O mồm chữ A. “ Em nói gì vậy hả nhóc? Tự nhiên lại nói gì thế?!”
“ Không có gì đâu anh, em cất sách vở rồi xuống nhà trước nha. Anh cũng đừng nói gì với Minh Anh về cuộc trò chuyện giữa em và anh nha.”
Tạ Thiên vẫn mỉm cười và nói một cách thản nhiên. Gia Quân chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với Tạ Thiên. Nhưng anh ta bỏ chuyện đó qua một bên đợi tìm hiểu kỹ rồi mới hỏi rõ sao Tạ Thiên lại nói như vậy. Gia Quân bỏ đồ của mình vào phòng rồi đi xuống phòng khách.
“ Xin lỗi, để hai đứa chờ lâu rồi” Gia Quân cố tỏ ra tự nhiên nhất trước mặt Tạ Thiên và Minh Anh.
“ Rồi! Giờ vào chuyện chính nè. Hai đứa muốn hỏi anh chuyện gì?” Gia Quân ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người.
Tạ Thiên lên tiếng hỏi: “ Sao anh lại quyết định về đây dạy học? ở Mỹ không phải sẽ tốt hơn sao?! Và tại sao anh lại dấu tụi em việc về nước dạy học thế?” những câu hỏi của Tạ Thiên dồn dập về phía Gia Quân.
Gia Quân nghe những câu hỏi dồn dập tới mình mà mồ hôi lạnh cứ tuôn. “ Hỏi từ từ thôi, anh có đi đâu đâu mà! Hỏi như vậy sao anh trả lời kịp. Trước tiên, về việc tại sao anh lại quyết định về Việt Nam dạy học á thì lát nữa hai đứa sẽ biết. Tiếp theo, việc làm giáo viên ở Mỹ không phải không được, nhưng đối với anh dạy học ở quê hương cọi nguồn mình vẫn tốt hơn. Em hỏi vì sao lại dấu tụi em không cho biết ấy hả, tại anh muốn làm tụi em bất ngờ thôi mà, hahaha.”
Tạ Thiên: “......”
Minh Anh: “......”
Minh Anh im lặng nãy giờ cũng lên tiếng hỏi. “ Vậy anh muốn hỏi tụi em chuyện gì vậy? “
Gia Quân ngừng cười, trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
“ Tạ Thiên, em nhớ khoảng thời gian hơn mười năm trước lúc em mới được nhận nuôi không? Chính xác là vào lúc em vừa được chú Thuận nhận nuôi và không biết vì chuyện gì mà em bỏ nhà đi trong đêm khi mới được nhận nuôi đấy?”
“ Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?!” Minh Anh nhíu mày nhìn anh ta.
“ Trả lời anh đi, em còn nhớ không?” Lần này Gia Quân thật sự rất nghiêm túc.
“.....Em nhớ, mà có chuyện gì vào khuya hôm đó hả anh?”
Gia Quân im lặng hồi lâu mới mở lời nói.” Anh cần tìm đứa trẻ tối hôm đó ở cùng em! “
“ Đứa trẻ nào cơ?” Minh Anh nhìn hai người nói chuyện mà mình không hiểu được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store