CHƯƠNG 3: MỌI CHUYỆN ĐANG BẮT ĐẦU
Chúng tôi chọn Phú Quốc cho ba ngày trăng mật ngắn ngủi. Một resort 5 sao biệt lập nằm sát mép biển, nơi sóng vỗ rì rào vào ghềnh đá và ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm tím cả chân trời.
Ở đây, không có hóa đơn, không có tiếng thở dài của bố mẹ, không có áp lực công việc. Chỉ có tôi và Minh Giang.
Phải thừa nhận rằng, Giang biết cách biến ba ngày này thành thiên đường. Anh tắt điện thoại, dành trọn vẹn sự chú ý cho tôi. Trong căn phòng thoang thoảng mùi tinh dầu sả chanh, Giang yêu tôi như thể ngày mai là ngày tận thế. Sự cuồng nhiệt của anh không chỉ là dục vọng, mà còn pha lẫn sự chiếm hữu tuyệt đối.
Anh hôn lên từng tấc da thịt tôi, thì thầm những lời đường mật khiến trái tim vốn đã chai sạn của tôi lại rung lên những nhịp lạc điệu.
"Anh muốn em là của anh, mãi mãi," Giang ghì chặt tôi vào lồng ngực trần vạm vỡ của anh sau một cơn cao trào. "Sinh cho anh một đứa con nhé, Hạ? Một đứa bé giống em. Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ lo cho hai mẹ con đầy đủ."
Tôi nằm trong vòng tay anh, mồ hôi ướt đẫm, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Sự thỏa mãn về thể xác khiến cơ thể tôi mềm nhũn, nhưng tâm trí tôi thì vẫn tỉnh táo đến đau lòng. Tôi nhìn vào mắt anh – đôi mắt đen láy, tha thiết ấy. Có lẽ trong giây phút này, anh thật lòng. Nhưng tôi biết rõ hơn ai hết, mong muốn và năng lực thực hiện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Em đi tắm chút nhé," tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, hôn nhẹ lên má anh trấn an.
Bước vào phòng tắm, tôi khóa trái cửa. Tôi lấy vỉ thuốc từ trong túi trang điểm. Viên thứ chín. Tôi nhìn mình trong gương, đôi mắt vẫn còn long lanh dư vị của cuộc ân ái, nhưng bàn tay thì dứt khoát bóc viên thuốc ra.
Xin lỗi anh, Giang à. Em có thể cho anh cơ hội, cho anh thể xác này, nhưng em tuyệt đối không thể cho anh một đứa con vào lúc này.
Tôi nuốt viên thuốc xuống. Nó là bức tường thành cuối cùng bảo vệ tôi. Tôi quay trở lại giường, rúc vào lòng anh, giả vờ như một người vợ ngoan hiền đang cùng chồng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Trở về Sài Gòn, thực tại tát thẳng vào mặt chúng tôi bằng không khí ngột ngạt trong chính căn biệt thự của gia đình tôi.
Mỗi bữa cơm tối trở thành một phiên toà xét xử thầm lặng.
"Hạ này, mai thứ bảy con vẫn phải đi làm à?" Mẹ tôi vừa gắp thức ăn cho tôi vừa xót xa hỏi. "Con gầy đi đấy. Làm gì thì làm cũng phải giữ sức khoẻ, nhà mình có thiếu thốn gì đâu mà con phải bán mạng thế?"
Tôi chưa kịp trả lời, bố tôi đã đặt mạnh tờ báo xuống bàn, liếc mắt sang phía Giang đang cúi đầu ăn cơm.
"Thì nó không làm, ai làm?" Bố nói, giọng đầy hàm ý mỉa mai. "Thời buổi này đàn ông trai tráng thì ở nhà ôm máy tính, vợ chân yếu tay mềm thì ra đường kiếm tiền. Mang tiếng đi du học, kỹ sư nọ kia mà giờ thất nghiệp, ở rể nhà vợ. Kể ra cũng... nhàn hạ nhỉ?"
Giang khựng lại, bàn tay cầm đũa của anh siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Nhưng anh không dám ngẩng lên, chỉ gượng cười gượng gạo: "Con... con đang làm dự án freelance cho đối tác nước ngoài ba ạ. Ngành này giờ xu hướng làm remote (từ xa)..."
"Gớm, tôi chả biết rì-mốt với rì-miếc gì," bố tôi hừ lạnh. "Tôi chỉ thấy cuối tháng con gái tôi nó mang tiền về, còn anh thì chưa thấy đâu."
Không khí chùng xuống, nặng nề như đeo đá. Tôi nhìn Giang, thấy quai hàm anh bạnh ra vì kìm nén. Tôi muốn bênh vực anh, nhưng lời nói mắc nghẹn ở cổ họng. Vì bố tôi nói đúng. Quá đúng.
Sau bữa cơm, Giang lại chui tọt vào phòng, cắm đầu vào máy tính. Nhờ có người giúp việc, quần áo anh vẫn phẳng phiu, cơm nước vẫn dâng tận miệng, nhưng áp lực vô hình từ sự khinh thường của bố vợ khiến anh ngày càng lầm lì, stress nặng. Anh làm việc điên cuồng nhưng thiếu hiệu quả, sửa đi sửa lại vẫn bị khách chê, tiền về nhỏ giọt.
Đỉnh điểm là vào một buổi tối mưa tầm tã cuối tuần.
Tôi vừa lết xác về đến nhà sau một ngày tăng ca mệt mỏi, bước vào phòng thì thấy Giang đang gào lên trong điện thoại với ba anh bên Mỹ.
"Ba nói cái gì? Ba muốn về? Ba điên à? Con đã tốn bao nhiêu tiền để lo cho ba qua đó!"
Đầu dây bên kia, tiếng ba chồng tôi vang lên tuyệt vọng: "Tao không làm được! Bưng phở nhục lắm con ơi! Tao muốn về! Mày không mua vé cho tao về, tao chết ở xó xỉn nào bên này cho mày xem!"
"Tiền đâu mà về? Vé máy bay, tiền phạt hợp đồng, ba tưởng lá mít à?"
Cuộc gọi tắt phụt. Giang quay lại, thấy tôi đang đứng đó. Anh lao đến nắm lấy tay tôi, ánh mắt van lơn gấp gáp: "Hạ, em giúp anh lần này nữa thôi. Ba anh đòi chết bên đó. Em cho anh mượn thêm 50 triệu mua vé cho ba về. Anh xin em."
Tôi rút tay lại, nhìn anh trân trối: "Anh nói nghe dễ dàng quá nhỉ? 200 triệu tiền mồ hôi nước mắt của em để lo cho ông ấy đi, giờ lại tốn thêm tiền để đón ông ấy về? Vậy 200 triệu kia coi như ném qua cửa sổ à? Anh có biết em đi làm vất vả thế nào không?"
"Anh biết! Anh biết chứ!" Giang gắt lên, giọng run rẩy. "Nhưng đó là ba anh! Tính mạng người quan trọng hay tiền quan trọng?"
"Tiền của em cũng là tính mạng của em!" Tôi hét lên, bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu vỡ òa. "Anh nhìn lại mình đi Giang. Anh sống trong nhà em, ba mẹ em lo từng bữa ăn giấc ngủ, nhưng anh đã làm được gì? Anh chỉ biết đòi hỏi và gây thêm nợ nần thôi!"
Giang sững người. Anh nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu dần chuyển sang sự đau đớn tột cùng.
"À... Thì ra là thế..." Giang cười nhạt, nụ cười méo mó đầy chua chát. "Thì ra trong lòng em, em cũng coi thường anh như ba của em đúng không? Em cũng nghĩ anh là thằng bất tài vô dụng, ăn bám váy vợ đúng không?"
"Em..." Tôi khựng lại.
"Em không thấy anh cũng đang cố gắng sao Hạ?" Giang đấm mạnh tay vào ngực mình, giọng nghẹn ngào. "Anh cày ngày cày đêm, anh nhịn nhục trước mặt bố em, anh làm tất cả để kiếm tiền... Nhưng em có bao giờ ghi nhận không? Hay em chỉ nhìn vào mấy con số trong tài khoản rồi phán xét anh?"
"Sự cố gắng của anh không đem lại kết quả, Giang ạ!" Tôi lạnh lùng đáp trả. "Thực tế đi."
Giang nhìn tôi chằm chằm, sự thất vọng tràn trề trong ánh mắt. Anh gật đầu liên tục, lùi lại vài bước.
"Được. Em thực tế lắm. Em đúng là con gái của ba em."
Anh vơ lấy chiếc chìa khóa xe trên bàn.
"Anh đi đâu đấy?"
"Đi đâu kệ anh! Em giữ lấy tiền của em đi. Anh tự lo cho ba anh được. Không cần cái sự bố thí đầy khinh miệt này của gia đình em nữa!"
Giang đóng sầm cửa lại.
Tôi nghe tiếng xe máy rồ ga phóng vụt đi trong màn mưa xối xả. Anh ta đi uống rượu. Lại tìm đến men say để trốn chạy cái cảm giác bị cả thế giới – và cả người vợ đầu ấp tay gối – coi thường.
Tôi ngồi phịch xuống giường, nhìn căn phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo. Tôi đã thắng trong cuộc tranh luận về tiền bạc, nhưng hình như... tôi vừa đẩy anh đi xa hơn về phía vực thẳm.
Và ngoài kia, cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store