ZingTruyen.Store

Tôi bị địa cầu khai phá ra năng lực mới

Chương 15: Đầu danh trạng

xenia--

"Đối với trẻ có gen không ổn định, có một loại thuốc điều chỉnh gen, nghe nói hiệu quả rất tốt, trong trấn mình không có sao?" Đào Chuyên khống chế nét mặt, hỏi má Ngô.

Má Ngô vỗ tay một cái. "Tôi biết loại thuốc đó, nhưng nó đắt lắm! Lại còn phải uống lâu dài, trong trấn chẳng mấy ai mua nổi. Trấn trưởng với bác sĩ Trần cũng nói thuốc này khó kiếm. Dù sao ở trấn mình, nếu sinh ra trẻ có gen không ổn định thì cũng chỉ biết trông vào số mệnh của nó, sống được thì sống, không sống được... cũng chỉ đành vậy thôi."

Má Ngô lại thở dài. "Nhớ hồi đó tôi sinh sáu đứa con, cuối cùng chỉ nuôi sống được hai. Con gái út của tôi còn sinh ra đã không có Hồn Khí, nếu không phải lớn lên ưa nhìn thì đến gả chồng cũng khó! Chồng tôi chưa từng nhắc tới cái thuốc điều chỉnh gen đó, sau này vẫn là người khác nói với tôi rằng nếu hồi đó có thuốc ấy, biết đâu còn nuôi sống thêm được một đứa, nghĩ mà tức!"

Má Ngô lại bắt đầu than thở với Đào Chuyên, kể cuộc sống của mình khó khăn ra sao, chồng mình lười biếng thế nào.

Đào Chuyên lo lắng việc trấn Anh Hùng không có thuốc điều chỉnh gen, nghĩ nếu thật sự không có thì phải làm sao, có nên đổi sang nơi khác để an cư hay không.

Vẫn nên tìm trấn trưởng hoặc bác sĩ Trần hỏi cho rõ ràng trước đã. Khó mua không có nghĩa là không mua được.

Mải nghĩ chuyện, Đào Chuyên chưa rời đi ngay, để má Ngô thao thao bất tuyệt nói chuyện nhà này nhà kia.

Đã lâu rồi má Ngô mới nói chuyện thoải mái đến vậy, càng nhìn Đào Chuyên càng thấy thuận mắt. Khi bị chồng gọi về, bà vẫn còn không ngừng nói với anh rằng sẵn sàng trông trẻ cho anh với giá rẻ.

Trên đường tới nhà bác sĩ Trần ở phía đông trấn, Đào Chuyên lại gặp người vợ nhà họ Lưu.

Người vợ họ Lưu dường như không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, cố ý tránh anh, cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Đào Chuyên nhận ra chiếc rổ của cô ta dường như trống không.

Phải chăng người vợ họ Lưu vừa từ chỗ bác sĩ Trần trở về?

Vừa đi, Đào Chuyên vừa suy nghĩ. Thị trấn này thoạt nhìn yên bình, nhưng ngầm dường như cất giấu không ít bí mật. Nếu là trước kia, có lẽ anh còn có tâm trạng điều tra một phen, nhưng hiện tại anh chỉ muốn sống yên ổn.

Đào Chuyên đến nhà bác sĩ Trần để hỏi về thuốc điều chỉnh gen, nhưng không khéo là cảnh sát trưởng cũng đang ở đó.

Thấy có người đến, cảnh sát trưởng tạm dừng cuộc trò chuyện với bác sĩ Trần, ra hiệu để bác sĩ Trần tiếp Đào Chuyên trước.

Bác sĩ Trần bảo vợ rót cho Đào Chuyên một cốc nước.

Đào Chuyên nhận lấy cốc nước, nói lời cảm ơn.

"Cơ thể không khỏe, hay muốn mua một ít thuốc thông thường?" Bác sĩ Trần vốn không phải người nhiệt tình, giọng nói có phần lạnh nhạt.

Cảnh sát trưởng rất biết điều, chủ động tránh ra ngoài.

Đào Chuyên nói thẳng: "Tôi muốn mua thuốc điều chỉnh gen, một ống bao nhiêu tiền?"

"Con của cậu có gen không ổn định sao?"

"Có." Về sau chuyện này căn bản không giấu được, Đào Chuyên cũng không định che giấu.

Bác sĩ Trần thở dài. "Đáng tiếc."

Ông không hỏi thêm, chỉ nói rằng loại thuốc này ở Đại Hoang Châu rất khó mua, mua được cũng rất đắt, ít nhất bốn mươi vạn một ống. Vì vậy hiện tại ông không có sẵn, chỉ khi có người đặt trước thì lần sau ra ngoài mua thuốc ông mới tiện thể mua về.

Giá này quả thực rất cao, đắt hơn lần trước anh mua đến tròn mười vạn. Nhưng đây là nhu yếu phẩm, anh không thể đảm bảo ở nơi khác còn mua được thuốc hay không, dù mua được cũng không chắc là hàng thật. Ít nhất mua qua bác sĩ Trần còn có chút bảo đảm.

"Chỉ cần mua được là tốt, khi cần tôi sẽ quay lại." Anh cần thời gian chuẩn bị tiền.

Khi rời khỏi phòng khám, ánh mắt Đào Chuyên lướt qua chiếc hòm thuốc đặt trên tủ.

Mùi hôi thối pha lẫn mùi máu tươi trước đó đã không còn.

Vừa bước ra khỏi phòng khám, anh liền thấy cảnh sát trưởng Hứa Tụng đang mỉm cười nhìn mình, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Cậu Đào, cảm giác về trấn chúng tôi thế nào?"

"Không tệ."

Nụ cười của cảnh sát trưởng càng đậm hơn. "Đã không tệ, vậy có định ở lại không?"

"Cũng muốn ở lại, nhưng..."

"Thiếu tiền sao? Ha ha, nếu cậu thật sự muốn ở lại, chuyện tiền bạc đều có thể bàn. Tôi có thể giúp cậu nói với trấn trưởng, cho cậu vay không lãi trong vòng một năm, tối đa ba trăm vạn."

"Tôi không có tài sản dư dả, e là không có gì tốt để thế chấp." Đào Chuyên gần như nói rõ rằng anh sẽ không dùng con cái mình làm vật thế chấp.

Cảnh sát trưởng lại cười ha hả. "Cậu lo gì chứ? Trấn chúng tôi thiếu trẻ con, mỗi đứa trẻ khỏe mạnh đều là báu vật của trấn. Dù cậu dùng con mình làm bảo đảm, cũng không cần lo bọn trẻ bị ngược đãi. Ngược lại, ở trong trấn, chúng còn được chăm sóc tốt hơn. Thực ra chúng tôi làm vậy cũng là để cho những gia đình không có con một chút hy vọng. Người nhiều con như cậu, thật sự có thể cân nhắc."

Nếu không phải thấy Đào Chuyên không dễ chọc, họ đã sớm lấy danh nghĩa nhà Phòng giữ lại ba đứa trẻ, đâu cần nói nhiều như vậy.

"Cảm ơn ý tốt của ông. Nhưng ba đứa trẻ này chính là sinh mệnh của tôi, thiếu một cũng không được. Nếu thật sự không còn cách nào, tôi chỉ có thể đưa chúng đi nơi khác thử vận may." Đào Chuyên nói với vẻ tiếc nuối.

"Đừng vội quyết định." Ánh mắt cảnh sát trưởng lướt qua thân hình cao ráo rắn rỏi của Đào Chuyên một vòng, rồi mỉm cười nói: "Thực ra ngoài cách nộp tiền, trấn chúng tôi còn có một phương thức nhập tịch khác, chỉ là khá khó, đại đa số người đều không chọn, nên trước đó chúng tôi không nhắc tới."

"Phương thức gì?"

"Cậu có từng nghe qua đầu danh trạng chưa?"

Thấy bác sĩ Trần đi ra, cảnh sát trưởng ra hiệu cho Đào Chuyên theo mình tới phòng làm việc của trị an để nói chuyện.

Đào Chuyên cũng muốn nghe xem đầu danh trạng rốt cuộc là gì, liền đi theo.

Tới văn phòng, cảnh sát trưởng rất nhanh rút ra một tờ trong xấp lệnh truy nã, đẩy tới trước mặt Đào Chuyên.

Mục tiêu: Khang Tam Pháo.

Tội danh gồm hiếp dâm, cướp bóc, giết người có vũ trang, mưu sát, buôn người, buôn lậu ma túy... liệt kê dài dằng dặc, là một kẻ thối nát từ đầu đến chân.

Nhưng trên bảng treo thưởng, hắn còn không lọt nổi vào top một nghìn. Thế nhưng trấn trưởng và cảnh sát trưởng trấn Anh Hùng lại cực kỳ muốn bắt hoặc giết kẻ này.

Không phải vì chính nghĩa, mà là vì...

"Khang Tam Pháo hiện là thủ lĩnh của một khu tụ tập loài người tương đối gần chúng ta. Sau khi đến đó, hắn nhanh chóng chiếm lấy ngôi làng nhỏ kia, dựa vào vũ lực của bản thân cùng vài kẻ đi theo, thực thi chế độ nô lệ trong làng, khiến dân làng sống khổ không kể xiết. Trấn chúng ta và ngôi làng vô danh đó ở khá gần, trước kia từng nhiều lần thông hôn. Trưởng làng của họ chính là con rể tôi." Khi nói đến đây, cảnh sát trưởng nghiến răng, vẻ mặt tràn đầy căm hận.

Đào Chuyên im lặng lắng nghe.

"Chúng tôi từng tiếp xúc với họ, nhưng bọn họ rất kiêu ngạo, đều là những kẻ liều mạng, chuyện ác gì cũng dám làm. Dân số trấn chúng ta đông hơn, nhưng thực lực tổng thể lại không chênh lệch nhiều. Họ không dám tùy tiện trêu chọc chúng ta, mà chúng ta cũng không thể hoàn toàn áp đảo họ. Dân trong trấn hy vọng cứu được người thân của mình, nhưng không nói đến việc ngôi làng kia bị Khang Tam Pháo phòng thủ nghiêm ngặt hơn trước, chỉ riêng chuyện an trí người được cứu ra cũng đã là vấn đề."

Cảnh sát trưởng thở dài. "Không phải chúng tôi không có chỗ cho dân mới, mà là không thể chỉ cứu một hai người. Cứu nhiều người, tất yếu sẽ đối đầu trực diện với Khang Tam Pháo. Đến lúc đó chỉ cần sơ suất, có thể sẽ hại chết càng nhiều người."

"Vậy cảnh sát trưởng là muốn tôi đi cứu người, hay đi giết Khang Tam Pháo?"

"Nếu cậu có thể giết được Khang Tam Pháo thì tốt nhất. Bản thân hắn có tiền treo thưởng một trăm vạn. Chỉ cần cậu giết hoặc bắt được hắn, không chỉ một trăm vạn đó thuộc về cậu, mà phí bảo đảm và phí nhập tịch để gia nhập trấn chúng tôi cũng đều được miễn. Ngoài ra còn phân cho cậu một căn nhà và ba mẫu ruộng. Ba đứa trẻ nhà cậu, chỉ cần sống đến mười tuổi, mỗi đứa cũng được chia ba mẫu ruộng. Thế nào?"

Không ra sao cả. Nếu có thể giết Khang Tam Pháo, chi bằng trực tiếp nhập tịch ở cái làng kia. Huống chi cả một trấn còn không đối phó được hắn, lại trông mong một mình anh giải quyết sao? Đối phương đã có thể phòng thủ cả một thôn, nhân lực chắc chắn không ít. Cảnh sát trưởng còn cố tình không nói rõ nhiều chuyện quan trọng, chẳng hạn như Khang Tam Pháo có bao nhiêu đồng lõa, Hồn Khí của chúng là gì, và chúng dựa vào thứ gì.

Đào Chuyên rất rõ, cảnh sát trưởng không hẳn là hy vọng anh giải quyết Khang Tam Pháo, mà đúng hơn là mong hai bên lưỡng bại câu thương. Khang Tam Pháo bị thương thì thực lực của hắn và đồng bọn sẽ suy giảm, còn nếu anh bị trọng thương, trấn có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận ba đứa trẻ của anh.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng anh chỉ nói: "Xin cho tôi thời gian suy nghĩ."

Cảnh sát trưởng dường như đoán được suy nghĩ của anh, đột nhiên cười nói: "Ở Đại Hoang Châu có không ít khu tụ tập cho phép nhập tịch, nhưng những nơi có thể cấp thẻ thân phận thông dụng toàn cầu thì không nhiều. Trấn Anh Hùng của chúng tôi là một trong số ít đó. Như cái làng vô danh tôi vừa nói, kể cả vài khu tụ tập lân cận, muốn có thẻ thân phận thông dụng cũng phải lên trấn chúng tôi, bỏ tiền ra làm."

Thứ Đào Chuyên nhắm đến là một giấy tờ thân phận hợp pháp có thể dùng trên toàn thế giới. Nếu không, anh chỉ cần tìm đại một nơi tương đối an toàn để ẩn thân là được. Nhưng tên biến thái ghê tởm kia sẽ không dễ dàng buông tha anh, hiện giờ đang truy nã anh khắp thế giới. Một thẻ thân phận hợp pháp mới đối với anh vô cùng cần thiết.

Chỉ là anh không phải tội phạm, không nằm trên bảng truy nã, mà nằm trên bảng săn thú.

Bảng săn thú thuộc về Hiệp hội Thợ Săn, mục tiêu săn được chia thành bảng người, bảng vật và bảng dị sinh. Phần lớn thợ săn đều dựa vào nhiệm vụ trên ba bảng này để sinh sống.

Hiệp hội Thợ Săn vì tuyên dương tự do, công bằng và nghiêm cẩn, đã trở thành tổ chức lớn đứng đầu thế giới. Không chừng ở trấn Anh Hùng hẻo lánh này cũng có một hai thợ săn tự do.

Ban đầu Đào Chuyên cũng định trở thành thợ săn tự do, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có thân phận hợp pháp. Mà thân phận hợp pháp trước kia của anh đã không thể dùng được vì tên biến thái ghê tởm kia.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cân nhắc." Đào Chuyên vẫn không đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Cảnh sát trưởng chỉnh lại mũ, nói: "Trấn trưởng cho cậu ba ngày lưu lại miễn phí. Không bằng sáng ngày thứ tư, cậu cho tôi một câu trả lời."

Rời khỏi văn phòng trị an, Đào Chuyên lại gặp ông lão họ Từ.

Ông lão họ Từ thấy anh dường như có chút chột dạ, nhưng rất nhanh liền lướt qua anh, đi vào trong sân lớn.

Lời tác giả: Tiểu kịch trường

Nhậm Càn Khôn: Hiện tại chưa ra mặt là để tích lũy sức mạnh, sau này thống trị toàn trường!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store