ZingTruyen.Store

THỢ SĂN

6

nhacuacualuoi0109

Lúc Giang Nhiễm xuống máy bay, đã là một giờ sáng.

Đến khu vực đón khách, anh nhận ra ngay Hứa Vân Kiến. Cậu cũng thấy anh, cười tươi chào đón.

"Anh Nhiễm, chào mừng đến Giang Thị."

Trên mặt cậu bạn nhỏ có vẻ ngái ngủ rất rõ.

Qua thời gian tiếp xúc, Giang Nhiễm biết Hứa Vân Kiến có giờ giấc sinh hoạt rất quy củ. Trong trường hợp không có việc gì, cậu thường chuẩn bị ngủ từ mười giờ tối.

Trên xe.

Giang Nhiễm thấy cậu bạn nhỏ quay mặt đi, trộm ngáp, dường như sợ bị anh phát hiện, trong lòng anh tức khắc mềm nhũn.

"Mệt thì ngủ đi."

"Tôi không có mệt lắm." Hứa Vân Kiến lập tức tỉnh táo lại, còn cố gắng mở to mắt để chứng minh mình tỉnh táo.

Hành vi quá đỗi đáng yêu này khiến Giang Nhiễm không khỏi mỉm cười.

"Ngày mai cậu thật sự không đi làm sao?"

Thấy cậu tỏ vẻ như vậy, anh bắt đầu hoài nghi.

Nếu không phải Hứa Vân Kiến nói ngày mai nghỉ, anh đã không để cậu tới đón anh.

"Vâng, không đi làm."

Đối diện với đôi mắt trong veo và vô tội của cậu thiếu niên, Giang Nhiễm không còn nghi ngờ nữa, chủ yếu là vì anh cũng rất muốn gặp cậu.

Đến đây làm việc chỉ là cái cớ tạm thời, mục đích duy nhất của anh chính là gặp cậu.

Hơn nửa tháng không gặp, cuối cùng cũng được thấy người thật, Giang Nhiễm cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hứa Vân Kiến ngoài miệng nói không mệt, nhưng khi gần đến khách sạn, người đã bắt đầu mơ màng ngủ gật.

Nếu không phải phía trước còn có tài xế, Giang Nhiễm thật sự muốn xoa đầu cậu, hôn cậu một cái.

"Hứa Vân Kiến, đến nơi rồi." Giọng Giang Nhiễm trầm thấp lại ôn nhu, vang lên bên tai Hứa Vân Kiến. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương khi nói chuyện.

Hứa Vân Kiến lờ đờ đi theo Giang Nhiễm vào phòng.

Giang Nhiễm đặt một căn phòng suite, bên trong có phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, khu vực giải trí, tiếp khách, các chức năng đầy đủ tiện nghi.

"Cậu đi ngủ trước đi."

Thấy Hứa Vân Kiến mơ hồ như vậy, Giang Nhiễm cuối cùng vẫn không kìm được, vươn tay về phía cậu.

Cảm nhận được đầu bị người ta vỗ về nhẹ nhàng, Hứa Vân Kiến lẩm bẩm: "Tôi không phải con nít."

Giang Nhiễm cười khẽ, dỗ cậu: "Ừm, không phải, đi ngủ đi."

Hứa Vân Kiến tỉnh ngủ lúc bảy giờ rưỡi.

Có lẽ do di truyền từ ba cậu, trừ những trường hợp đặc biệt, giờ giấc sinh hoạt của cậu vẫn luôn rất quy luật, tựa như có một đồng hồ sinh học khỏe mạnh.

Lúc này, Giang Nhiễm vẫn còn đang ngủ.

Hứa Vân Kiến nhận ra mình đang ở khách sạn nào thì có chút đau đầu.

Khách sạn này là sản nghiệp của Tống Dã.

Trước kia Tống Dã giận dỗi, thường chạy đến đây. Bởi vì ngoài việc đã tạo dựng gia đình với ba cậu, Tống Dã không có nơi nào khác để trở về.

Có lẽ vì điểm này, ba cậu chưa bao giờ để Tống Dã giận dỗi một mình ở bên ngoài qua đêm, dù hai người đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, hắn cũng sẽ đến đây ngủ cùng y.

Chỉ mong mấy ngày nay, hai ông ba sẽ không làm căng thẳng lên đi.

Hứa Vân Kiến cố trấn an chính mình.

Phòng suite tiện nghi đầy đủ, có cả nhà bếp hoàn chỉnh, thuận tiện cho khách tự tay nấu nướng.

Lúc Giang Nhiễm rời giường, anh mơ hồ nghe thấy tiếng nấu nướng.

Đi ra ngoài nhìn, quả nhiên có người đang nấu ăn.

Nhìn chằm chằm bóng dáng đang làm việc đâu vào đấy trong bếp, ánh mắt anh không tự chủ mềm đi.

Gia cảnh phức tạp, khó khăn, nhưng cậu vẫn sống tươi sáng, tích cực, thông minh lanh lợi, lại còn biết làm bánh, biết nấu ăn, thật sự rất đáng yêu.

Nghe thấy động tĩnh, Hứa Vân Kiến ngẩng đầu, cười nói: "Sắp xong rồi."

Hiện tại đã hơn mười một giờ, bữa này xem như là cơm trưa.

Giang Nhiễm ăn rất ngon miệng, không chỉ bởi vì người nấu, mà còn vì tay nghề cậu thực sự rất tốt.

Chắc là cậu phải học nấu ăn từ rất sớm rồi sao?

Lại bị ánh mắt trìu mến nhìn, Hứa Vân Kiến khá xấu hổ.

Mình có phải làm quá lên không? Nếu thân phận bị bại lộ, anh Nhiễm sẽ giận mình chứ?

Nhưng mà xét từ những tin tức đã lộ ra, những gì cậu nói đều là sự thật, chỉ là không nói chi tiết, nhiều nhất chỉ tính là đâm lao phải theo lao... thôi nhỉ?

Cậu thiếu niên hiếm khi chột dạ, gắp thức ăn cho người đàn ông đối diện.

"Anh nếm thử món này."

Trong mắt Giang Nhiễm, hành động của cậu thiếu niên giống như một đứa trẻ đang mong chờ một lời khen ngợi.

Anh không keo kiệt lời khen: "Tay nghề cậu rất tốt."

"Cảm ơn." Hứa Vân Kiến vui vẻ tiếp thu, tiếp tục gắp thức ăn cho Giang Nhiễm, giải thích: "Tay nghề của tôi là học từ bà nội Tứ, bà từ nhỏ đã bảo tôi, muốn làm một người chồng tốt thì phải có tay nghề bếp núc, nên bà luôn bắt tôi cùng bà học nấu ăn."

Bà nội Tứ của cậu chính là đầu bếp cấp quốc yến, sau khi về hưu liền ở nhà cũ dưỡng lão, bữa ăn ba bữa trong nhà đều phải có bà đảm nhận.

Hứa Vân Kiến có một khoảng thời gian dài vẫn luôn ở tại nhà cũ.

Cũng là vì nhiệm vụ của người ba cậu.

Đơn giản là người nhà Hứa gia, đặc biệt là những trưởng bối, rất chán ghét Tống Dã, ba cậu vì muốn danh phận Tống Dã được danh chính ngôn thuận, liền phái cậu, công cụ bán manh 6 tuổi, ra sân. =)))

Tuy rằng Hứa Vân Kiến là con ngoài giá thú, mẹ ruột không rõ, người nhà cũ đối với cậu cũng có ý kiến, nhưng nhờ mị lực cá nhân, cuối cùng cậu vẫn trở thành cục cưng của thế hệ lớn tuổi.

Cũng trong khoảng thời gian đó, cậu nắm vững các loại kỹ năng sống.

Nuôi gà vịt, trồng rau, nấu nướng, đan áo len, thêu thùa, chơi cờ... cậu rải rác học một ít, không tính là tinh thông mọi mặt, nhưng cũng đủ dùng.

Ngoan ngoãn lại hiếu học, nói lời ngọt ngào biết làm việc, cậu ở nhà cũ càng thêm được sủng ái.

Hứa Vân Kiến lược bỏ một vài thông tin mấu chốt, chỉ kể cho Giang Nhiễm những sự kiện liên quan.

Chăm chú nhìn Hứa Vân Kiến hồi ức về tuổi thơ, Giang Nhiễm may mắn thay, vì tuổi thơ của cậu bạn nhỏ đều là những ký ức ấm áp.

"Anh Nhiễm thì sao? Anh có hứng thú hay sở thích gì không?"

Nói xong chuyện của mình, Hứa Vân Kiến cũng cần tìm hiểu về anh.

Giang Nhiễm nghĩ nghĩ: "Trước kia tôi thích thiết kế bản vẽ hình xăm."

Lúc sơ trung, anh thấy xăm mình rất ngầu, thường xuyên trốn học đi bái sư học nghề, sau này bị người cha nóng tính cổ hủ kia đánh một trận, mới ngoan ngoãn trở lại trường học.

Sau khi du học trở về, anh dần dần tiếp nhận sản nghiệp trong nhà, sau đó liền mở ra cuộc sống làm việc như điên hàng ngày.

Giang Nhiễm mơ hồ nhận ra, so với tuổi thơ của Hứa Vân Kiến, dường như anh thảm hại hơn. Trong ký ức, vì các loại nguyên nhân, anh không biết đã bị ba anh đánh bao nhiêu lần...

Ý thức được điểm này, Giang Nhiễm chỉ muốn ôm trán, âm thầm thương cảm cho mình vài giây.

"Hình xăm ở xương quai xanh của anh Nhiễm cũng là do anh tự thiết kế?"

Nghe được lời đối diện truyền đến, Giang Nhiễm nhanh chóng thu thập lại tâm tình phức tạp.

"Ừm, thiết kế hồi cấp ba, đại học mới tìm người xăm lên."

"Tôi có thể nhìn kỹ được không?"

Người đàn ông nghe vậy, tay cầm đũa khựng lại, bình tĩnh nhìn về phía đối diện, đôi mắt trong suốt và ngây thơ như vậy, khiến anh khẽ thu hơi thở.

"Có thể."

Anh cúi mắt, vươn tay mở nút áo sơ mi, tốc độ không nhanh không chậm, khiến cậu thiếu niên đối diện khẽ nheo mắt.

Hôm nay Giang Nhiễm mặc áo sơ mi đen. Khi một mảng lớn làn da trắng nõn và vải đen đồng thời xuất hiện trước mắt, Hứa Vân Kiến cảm giác hơi thở của mình bắt đầu không thoải mái.

Cậu lại muốn ném anh Nhiễm đến chiếc giường đen như mực của cậu.

Khi nút áo cởi ra để lộ xương quai xanh, Hứa Vân Kiến mới đứng dậy, hơi cúi người về phía trước.

Giang Nhiễm có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt cậu vẫn luôn dừng lại trên người mình, hai má mơ hồ nóng lên.

Da anh trắng, khi xấu hổ thì rất rõ ràng.

Hứa Vân Kiến không chọc ghẹo, ánh mắt quanh quẩn trên hình xăm rắn thủy mặc. Khi nhìn gần, có thể thấy chỗ con rắn nối liền với xương quai xanh chỉ là một nét vẽ tinh tế lướt nhẹ, tạo nên cảm giác đan xen khi nhìn từ xa, giống như con rắn đang quấn quanh ở đó.

Xương quai xanh càng rõ nét, hiệu ứng càng đẹp.

"Tôi có thể sờ thử xem không?" Hứa Vân Kiến xin phép.

"Có thể." Giang Nhiễm cố ý nâng cằm lên một chút, vai hơi thu lại, xương quai xanh càng lộ ra rõ ràng hơn.

Khi ngón tay ấm áp của cậu, chạm vào hình xăm, Giang Nhiễm có cảm giác như bị điện giật.

Đối với sự chạm vào của Hứa Vân Kiến, anh không chán ghét hay bài xích, chỉ là không quen với loại tiếp xúc thân mật này, cho nên trông rất căng thẳng, lông mi cũng run rẩy vài cái.

Hứa Vân Kiến có thể cảm nhận được sự bất an của anh, ý xấu dùng lòng bàn tay lướt qua xương quai xanh, lực đạo không nhẹ không nặng, rất quyến rũ.

"Xăm ở chỗ này, có đau lắm không?"

"Cũng ổn, có tiêm thuốc tê."

Hứa Vân Kiến ngồi trở lại, nhìn chằm chằm vùng cổ vai mê người của người đàn ông, thật lòng ca ngợi: "Thật sự rất đẹp."

"Lúc đó tôi đã sửa vài phiên bản, cuối cùng mới chốt bản này."

Giang Nhiễm bị sự đụng chạm như có như không của cậu làm cho hơi choáng váng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ý định cài lại áo.

Hứa Vân Kiến ăn uống rất tốt, lại ăn thêm một chén cơm.

Cơm nước xong, Hứa Vân Kiến đề nghị dẫn Giang Nhiễm đi chơi thỏa thích.

Cậu chọn địa điểm, sẽ cố gắng tránh những nơi có thể gặp người quen.

Hai người vừa đi vừa dừng, cuối cùng tới một công viên giải trí mới khai trương tháng trước.

Trong ký ức của Giang Nhiễm, sau khi lên cấp 2, anh không còn mấy khi tới những nơi "ấu trĩ" như thế này.

Giờ phút này đứng ở bên trong, anh không được tự nhiên lắm, cảm thấy mình không hợp với nơi vui vẻ này.

Hứa Vân Kiến thì ngược lại, cậu luôn đầy sức sống, vừa vào đã bắt đầu dẫn Giang Nhiễm đi chơi các trò.

"Anh Nhiễm, chúng ta đi thử cái kia."

Giang Nhiễm đang thất thần nhìn góc nghiêng của Hứa Vân Kiến, đối phương đột nhiên quay đầu lại, vừa giương nụ cười rạng rỡ, vừa nắm lấy tay anh.

Một động tác rất tự nhiên, nhưng lại làm Giang Nhiễm nổi da gà, muốn theo bản năng rút tay ra, nhưng lại không nỡ tham lam sự thân cận này.

Anh thích cậu, từ thể xác đến tinh thần đều muốn tiến gần thêm một bước.

Độ ấm chặt chẽ giữa hai lòng bàn tay, khiến người ta hoàn toàn không thể làm ngơ. Giang Nhiễm cảm giác loại nhiệt độ này làm toàn thân anh bốc hơi nóng.

Anh không nói cho Hứa Vân Kiến biết, cứ mặc cho cậu dắt đi.

Đứng trong hàng người xếp hàng, Hứa Vân Kiến có thể cảm nhận được người đàn ông đang cố gắng nắm ngược lại tay cậu, muốn dắt tay như một cặp tình nhân vậy.

Động tác của anh rất cẩn thận, sợ bị cậu phát hiện điều không ổn.

Hứa Vân Kiến ở góc độ Giang Nhiễm không thấy được, khẽ cong khóe môi, lại dùng ánh mắt liếc quan sát người đàn ông đang mím chặt môi vì trộm làm chuyện xấu.

Đội ngũ rất dài, tay họ cũng nắm rất lâu. Lòng bàn tay cả hai bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng không ai có ý định buông ra.

Không ai chủ động đề cập, cứ như vậy dắt tay cho đến khi đến lượt họ, mới buông ra một cách tự nhiên.

Khoảnh khắc buông ra, lòng bàn tay cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, không phân biệt được ai nhiều hơn.

Ngồi vào vị trí, Hứa Vân Kiến nghiêng đầu nhìn Giang Nhiễm bên cạnh: "Nếu sợ, anh có thể nắm chặt tay tôi."

Giang Nhiễm ừ một tiếng, hoàn toàn không thấy mất mặt, rất dứt khoát đi nắm tay cậu.

Khi trò chơi khởi động, lên đến đỉnh điểm, cả trái tim Giang Nhiễm đều đập dữ dội, nắm chặt bàn tay mang lại sức mạnh cho anh.

Máy móc đột ngột lao thẳng xuống, anh phảng phất như nghe được tiếng thét chói tai của người bên cạnh.

Đó không phải là kiểu thét lên thảm thiết vì kinh hãi để tự trấn an, mà là kiểu thét lên ngang tàng, phóng khoáng, giải tỏa hưng phấn.

Đến khi chân cuối cùng cũng được đặt lên sàn nhà, Giang Nhiễm cảm giác mình đang dẫm lên bông gòn, hoàn toàn không đứng vững, một đôi tay kịp thời ôm anh vào lòng.

"Anh Nhiễm, anh không sao chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store