ZingTruyen.Store

THỢ SĂN

14

nhacuacualuoi0109

Tề Văn Thụy cùng trưởng bối đến đây chúc Tết.

Tuy nói quan hệ giữa Tề gia và Hứa gia đã trở nên rất vi diệu từ đời ông cố họ, nhưng điều này không ngăn cản họ qua lại vì lợi ích.

Việc thăm hỏi chúc Tết lẫn nhau là điều không thể thiếu.

Khi Giang Nhiễm xuất hiện lần nữa, anh đã thay một bộ quần áo khác, không còn vẻ ngoài chật vật như trước.

"Mẹ nó!" Tề Văn Thụy thấy rõ quần áo trên người Giang Nhiễm, không kìm được chửi thề.

Gã này mặc toàn bộ quần áo của Hứa Vân Kiến. Tề Văn Thụy từng thấy Hứa Vân Kiến mặc bộ này rồi.

Vì đặc biệt thích, Hứa Vân Kiến thậm chí còn mua vài bộ để thay đổi.

Thằng nhóc Hứa Vân Kiến này, sẽ không phải đem tất cả đồ tốt đi lấy lòng lão đàn ông này chứ?

Tề Văn Thụy nghiến răng, chỉ hận không thể dùng ánh mắt đâm thủng một lỗ trên người Giang Nhiễm.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu ta chỉ có thể bị buộc chứng kiến hai người này thể hiện tình cảm mọi lúc.

Ánh mắt họ trao nhau cơ hồ có thể kéo thành tơ!

Tề Văn Thụy quen Hứa Vân Kiến lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy cậu ta đối xử với ai như vậy bao giờ.

Rõ ràng là đã động chân tình.

Thằng nhóc này không thể học theo ba cậu sao?

Tề Văn Thụy từng nghe không ít chuyện về thời trẻ của ba Hứa Vân Kiến phong lưu cỡ nào, bạn tình không hề ngắt quãng, lúc học cấp ba, hắn còn từng có vài tin đồn không rõ ràng với một người chú của cậu ta tên là Tề Ngọc.

Mọi người đều phục thủ đoạn cao tay của Tống Dã, đến nay vẫn có thể ăn chặt người đó.

Chưa nói đến ba Hứa Vân Kiến, ông nội ruột của Hứa Vân Kiến cũng là một nhân vật huyền thoại nam nữ đều ăn, so với con trai Hứa Thanh Hà, ông lão kia mới là nhân vật lãng tử chân chính, con riêng cũng không biết sinh ra bao nhiêu.

Cố tình Hứa Vân Kiến lại là ngoại lệ, cậu đối với tình cảm quá mức nghiêm túc.

Mặc kệ là làm bạn bè, hay là người yêu, cậu đều vô cùng phù hợp.

Tề Văn Thụy cũng thích cái sự nghiêm túc đó của cậu.

Sau khi các trưởng bối rời đi, Tề Văn Thụy cuối cùng cũng thả lỏng, lại trở nên cà lơ phất phơ như trước.

"Hứa Vân Kiến, tối nay cùng đi chạy một vòng không."

Cậu ta nói chạy một vòng là đua xe. Đừng nhìn Hứa Vân Kiến ngoan, nhưng có đôi khi chơi cũng ngông.

Nhưng lại vì quá nghe lời, sau khi Hứa Thanh Hà biết, cậu liền không cùng họ chơi xe nữa.

"Không đi." Hứa Vân Kiến đã hứa với ba cậu không chơi loại trò chơi nguy hiểm này.

Cậu lúc đầu cũng không phục, vì ba cậu thời trẻ chơi còn ngông hơn cậu, ông cố cậu nói, ba cậu ngày trước chơi đều là đánh cược cả mạng sống.

Mãi về sau, Hứa Vân Kiến thích những chuyện khác, cũng dần phai nhạt tâm tư tìm kiếm kích thích từ đua xe.

"Cậu không muốn, lỡ bạn trai mới của cậu muốn chơi thì sao?" Tề Văn Thụy nhìn chằm chằm Giang Nhiễm, " Chú Giang, có hứng thú cùng chúng tôi đua một vòng không?"

Cái tiếng "Chú Giang" kia đặc biệt ác ý.

Mấy chú của Tề Văn Thụy trên đầu quả thật cũng có người 27-28 tuổi, người nhỏ nhất thậm chí mới lên nhà trẻ, cậu ta gọi một tiếng chú hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Trong mắt cậu ta, những người như Giang Nhiễm đã lăn lộn trong thương trường quá lâu đều rất nhàm chán, hoàn toàn không dính dáng đến những chữ như kích thích, trào lưu, chẳng khác nào một đồ cổ.

Cho nên cậu ta mới không phục, Hứa Vân Kiến dựa vào đâu lại coi trọng anh?

Đổi thành bất kỳ người nào có tuổi tác gần bằng, cậu ta cũng không đến mức bực bội như vậy.

Bị gọi là chú, Giang Nhiễm lại không có phản ứng gì quá nhiều, nhàn nhạt nói: "Được thôi."

Đua xe mà thôi, anh thời trẻ cũng từng chơi qua, ai mà chẳng ngông một thời.

Ai sinh ra đã là "lão đàn ông"? Thời anh phản nghịch chơi còn ngông hơn bất kỳ ai, sẽ sợ cái thằng nhóc ranh này sao?

Giang Nhiễm quả thật đáp ứng rất sảng khoái, Hứa Vân Kiến lại không vui, "Không được."

Tề Văn Thụy tính tình nóng nảy, rất dễ làm ra những chuyện không lý trí, mặc kệ ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều không phải kết quả cậu muốn thấy.

Tề Văn Thụy trực tiếp tức cười: "Hứa Vân Kiến, cậu rốt cuộc có xem tôi là anh em không? Anh ấy là búp bê sứ à, ai cũng không được đụng vào, không được sờ? Cần cậu một thằng nhóc bảo vệ anh ấy như bảo bối sao?"

Hứa Vân Kiến nhướng mày, hôn Giang Nhiễm một cái: "Anh bảo bối của tôi, tôi che chở, có vấn đề gì à?"

"Cậu -" Tề Văn Thụy nghẹn hồi lâu, mới không mắng ra những lời thô tục mà nếu các trưởng bối nghe được sẽ bị ăn đòn một trận.

Cậu ta đâu từng thấy Hứa Vân Kiến bộ dạng này, yêu đương dính lấy nhau không thành vấn đề, nhưng cũng phải xem là đối với ai chứ!

Thấy cậu ta dậm chân, nhưng lại không dám quá lỗ mãng, Giang Nhiễm cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.

Một thằng nhóc ranh thôi, định lực kém như vậy, còn đòi tranh bảo bối với anh? Tự chơi một mình đi mày.

Lúc Tề Văn Thụy đi, Hứa Vân Kiến đích thân tiễn cậu ta ra ngoài.

Đi được nửa đường, Tề Văn Thụy âm u nhìn cậu, hỏi: "Anh ta một lão đàn ông sắp bước sang tuổi ba mươi, có thể thỏa mãn cậu không? Hay là chỉ đẹp mã nhưng không dùng được?"

Đều là đàn ông, cậu ta căn bản không kiêng kỵ nói những chủ đề riêng tư này.

Nghĩ đến đêm Giang Nhiễm mặc trường bào kia, khóe miệng Hứa Vân Kiến nhếch lên, ngoài miệng đáp: "Chuyện không nên quản đừng có quản bừa."

Cậu không có hứng thú cùng người khác thảo luận cuộc sống không biết xấu hổ nhưng vô cùng hòa hợp của cậu và anh Nhiễm.

Tề Văn Thụy nhìn thấy biểu cảm của cậu thì còn gì không rõ, lại không kìm được chửi thề một câu, không phục: "Nếu cậu chịu thử với tôi, liền biết anh ta kém cỏi cỡ nào."

Hứa Vân Kiến không hề nghĩ ngợi liền nói: "Tôi đối với cậu không có hứng thú, nghe nói cậu gần đây lại thay bạn trai?"

Tề Văn Thụy làm bạn bè thì rất tốt, rất trượng nghĩa, nhưng làm người yêu thì tuyệt đối không được, đời sống cá nhân quá thoáng, Hứa Vân Kiến không thể chấp nhận. Nếu ở bên cậu ta, đầu cậu sẽ bị mọc sừng.

Tề Văn Thụy nghe vậy, lập tức bày tỏ: "Chúng tôi chỉ là chơi bời thôi, tôi đối với cậu mới là tình cảm thật, cậu mà chịu ở bên tôi, tôi đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu."

Hứa Vân Kiến dừng bước, cạn lời nhìn cậu ta, "Tề Văn Thụy, lời này cậu nói, chính cậu có tin không?"

Tề Văn Thụy cố gắng giải thích: "Vì sao không tin, ba cậu còn có thể lãng tử quay đầu, toàn tâm toàn ý đối với cha cậu, tôi cũng có thể."

Lời này vừa thốt ra, Hứa Vân Kiến trực tiếp tức cười, "Đừng có mà, ba tôi và cậu không giống nhau."

Tình cảm giữa ba cậu và Tống Dã, không phải chỉ một câu lãng tử hồi đầu đơn giản là có thể giải thích được.

Tề Văn Thụy còn muốn nói gì đó, Hứa Vân Kiến mang theo ý cười không có ý tốt nhếch môi, ném cho cậu ta một câu: "Cậu ở bên tôi phải làm phía dưới, cậu bằng lòng làm phía dưới sao?"

Vốn dĩ cậu không muốn nói những chuyện này.

"......"

Đáp lại cậu là sự im lặng kéo dài.

Hoàn hồn lại, Tề Văn Thụy nghẹn ra một câu: "Cậu là cái đó à?"

"Ừ hừ." Hứa Vân Kiến bình thản nhìn cậu ta.

"Được rồi, đi thong thả không tiễn." Hứa Vân Kiến xua tay, tính toán quay về đường cũ.

Chưa đi được mấy bước, Tề Văn Thụy chạy tới, cậu ta nghẹn đến đỏ mặt, khó khăn thăm dò: "Nếu tôi bằng lòng, cậu có thể ở bên tôi không? Nhưng thỉnh thoảng cũng phải để tôi làm phía trên chứ."

Cậu ta trước nay chưa từng làm phía dưới, hơn nữa cậu ta từ đầu đến cuối đều muốn làm Hứa Vân Kiến, cậu ta cần phải thích ứng, ít nhất cũng phải để cậu ta thỏa mãn một lần, đỡ ghiền chứ?

Chuyện còn chưa đâu vào đâu, cậu ta thế mà còn đòi nói chuyện điều kiện?

Thằng nhóc này đâu phải thích cậu, căn bản chính là tinh trùng lên não, muốn làm cậu.

Hứa Vân Kiến nhịn xuống tràng châm biếm đầy bụng, ném ra một câu: "Đối với cậu, tôi không có ham muốn tình dục."

Tề Văn Thụy cảm thấy mình đã buông bỏ nguyên tắc, cậu lại từ chối không hề nghĩ ngợi, giận sôi máu, khó chịu: "Anh ta có gì mà làm cậu có ham muốn tình dục?"

"Từ đầu đến chân." Hứa Vân Kiến không quay đầu lại rời đi.

Sau khi Hứa Vân Kiến tiễn người đi, Giang Nhiễm liền thường xuyên đi ra ngoài nhìn quanh, mãi không thấy cậu, vốn dĩ định đi tìm trực tiếp, nhưng cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng bạn nhỏ nhà mình.

"Anh Nhiễm."

Cậu bạn nhỏ bước nhanh đến, bất thình lình bế anh lên, xoay vòng vòng.

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng lúc này.

"Sao em lại thích anh nhiều như vậy."

Lời nói cũng ngọt hơn cả mật đường.

Giang Nhiễm chống trán cậu, ngậm ý cười, cọ cọ, "Đúng vậy, sao em lại thích anh nhiều như vậy?"

Anh vốn định thận trọng từng bước, từng chút một giăng bẫy con mồi, nhưng sau khi cậu tước vũ khí đầu hàng, trái lại cậu đã giăng bẫy được trái tim anh.

Làm anh mỗi ngày đều thích cậu nhiều hơn một chút.

Ở đằng xa, Tống Dã chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, cạn lời nhìn trời.

Vì sao y luôn phải ăn cẩu lương của thằng nhóc này?

Cái kiểu rải cẩu lương khắp nơi này, y mới không hâm mộ!

Vé máy bay của Giang Nhiễm và Hứa Vân Kiến được đặt vào mùng chín.

Mọi năm, Hứa Vân Kiến đều đi sát ngày khai giảng, nhưng Giang Nhiễm cần đi làm, cậu cũng cần trở về lo việc của mình, cho nên lần này sớm hơn rất nhiều.

Nghĩ đến ông nội ba vẫn còn đang giận dỗi, Hứa Vân Kiến tính toán trước khi đi, lại đi dỗ dành ông lão một chút.

Biết ông nội ba đang ở phòng cờ, cậu cầm theo món đồ để dỗ ông lão vui vẻ, đi về phía đó.

Không đợi cậu bước vào, bên trong đã truyền ra tiếng của bà nội ba.

"Ông nói ông cũng vậy, Vân Kiến sắp về Nam Thị rồi, ông bày cái bản mặt cau có này cho ai xem? Tranh thủ lúc thằng bé chưa đi, mau đi tiễn đi."

Ông nội ba hừ lạnh: "Không đi, tôi thấy cái thằng Giang Nhiễm đó là bực rồi."

Hứa Vân Kiến hơi dở khóc dở cười, tính toán nghe thêm thái độ của ông lão.

Bà nội ba thở dài: "Vân Kiến nó thích rồi thì có thể làm sao."

Ông nội ba tức khắc giận sôi máu.

"Hồi trước tôi đã nói rồi, không thể đưa nó về, Hứa Thanh Hà làm sao biết nuôi con? Bà xem, tôi nói trúng rồi đi, quả nhiên bị hắn nuôi hư rồi."

"Chính là hắn và Tống Dã làm bậy, mới làm Vân Kiến bị ảnh hưởng dần dần, đi tìm một người đàn ông, lại còn là một lão đàn ông sắp bước sang tuổi ba mươi!"

"Bà nói nếu là vấn đề gen, tôi cũng nhận, nhưng nó không phải mà."

Ông nội ba càng nói càng tức, đập bàn.

"Cho dù nó là con ruột, tốt xấu gì cũng phải học theo ông nội ruột nó ai đến cũng không cự tuyệt, ít nhất sau này cũng có thể có hậu duệ, sao lại đi học Hứa Thanh Hà, chỉ thích đàn ông như vậy!"

Bà nội ba vô ngữ, "Cái thằng em trai ruột kia của ông trong miệng ông vẫn là tấm gương sao? Quan hệ nam nữ hỗn loạn, bên ngoài một đống con riêng, Vân Kiến mà biến thành như vậy, tôi nhất định phải xé rách miệng ông."

Ba của Hứa Thanh Hà là em trai cùng cha khác mẹ với ông nội ba. Vị đó ở Hứa gia chính là một nhân vật tai tiếng xa gần, lớn lên vô cùng tuấn tú, làm gì cũng không thành công, nhưng lạm tình là số một.

Cha của ông nội ba cũng là một người phong lưu.

Không thể không nói, những người trong dòng họ họ từ gen đã được định sẵn không học được cái gọi là chuyên tình, căn bản không hiểu chân lý tình yêu, chỉ coi nó là một trong những cách tiêu khiển cuộc sống.

Còn về ông nội ba, cùng với em trai ruột Hứa Thanh Hà là Hứa Thanh Ninh, chỉ là hai trường hợp ngoại lệ chung tình trong dòng họ họ, những người còn lại không có ai là người tốt!

Hứa Thanh Hà nếu không gặp Tống Dã cái oan gia này, e rằng cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu.

Ông nội ba thấy vợ mình tức giận, đành bất đắc dĩ trấn an: "Tôi chẳng qua là nói cho sướng miệng, người khác không rõ, chúng ta còn không biết Vân Kiến căn bản không phải con của Hứa Thanh Hà sao, ảnh hưởng của gen cũng không thành lập. Nói cho cùng, lúc trước nên để nó ở nhà cũ nuôi dưỡng."

"Được rồi, sợ người khác không biết chuyện này sao? Lỡ bị Vân Kiến nghe được, còn không biết sẽ khổ sở đến mức nào, không có lần sau, sau này chôn chặt chuyện này trong bụng cho tôi."

Giọng nói của hai vợ chồng dần dần nhỏ lại, trên hành lang đã không còn bóng dáng Hứa Vân Kiến.
...

Giang Nhiễm đang thu dọn hành lý, nghe thấy động tĩnh phía sau, mỉm cười nhìn qua, sau đó ngẩn người.

Thiếu niên trước mắt hốc mắt đỏ hoe, mím chặt khóe miệng, thất thần nhìn chằm chằm bức ảnh đặt trên tủ.

Đó là bức ảnh Hứa Vân Kiến chụp chung với Hứa Thanh Hà lúc cậu 4 tuổi.

Cậu bé trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, ôm cổ ba, hôn chụt một cái lên mặt hắn. Người đàn ông tuy thần sắc đạm mạc nhìn màn ảnh, nhưng ánh nắng ôn hòa làm trong mắt hắn có thêm một vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Giang Nhiễm thấy cậu như vậy, tức khắc hoảng sợ, vội vã đi tới hỏi thăm tình hình.

Hứa Vân Kiến cúi đầu ôm chặt Giang Nhiễm, khi mở miệng giọng cậu vô cùng nghẹn ngào: "Anh Nhiễm, em không phải con của ba em."

Giang Nhiễm làm sao cũng không thể ngờ sẽ nghe được những lời này.

Khi anh định mở miệng nói gì đó, Hứa Vân Kiến cọ vai anh, "Đừng an ủi em, cứ để em ôm một cái là được."

Qua một lúc lâu, cậu mới buồn bã mở miệng: "Kỳ thật hồi nhỏ, em cũng từng nghe được tin đồn em không phải con của ba em, bởi vì ba em đột nhiên dẫn em từ nước ngoài về, không có bất kỳ lời giải thích hay chứng minh nào, liền trực tiếp tuyên bố em là con ông, cưỡng ép bên nhà cũ cho em lên gia phả."

"Em vẫn luôn rất tin tưởng mọi lời ba em nói, ông nói em là con ông, thì em chính là vậy, cho dù có người ném xét nghiệm DNA trước mặt em, nói chúng ta không có quan hệ huyết thống, chỉ cần ba em không mở miệng, em đều không tin."

Hứa Vân Kiến nói những lời này, chỉ đơn giản là muốn thuyết phục chính mình, nhưng cậu biết rõ những lời vừa nghe được kia, rất có khả năng là thật.

"Vậy thì không tin." Giang Nhiễm ôn nhu vuốt ve đầu cậu, rồi quay đầu hôn cậu.

Hứa Vân Kiến gật đầu, "Ừm, em không tin."

Chỉ cần ông không nói, cậu sẽ vĩnh viễn là con của Hứa Thanh Hà.

Mặc dù tất cả mọi người biết chân tướng, cũng không có cách nào thay đổi sự thật này.

Hứa Thanh Hà vĩnh viễn là người ba dịu dàng số một thế giới trong cảm nhận của Hứa Vân Kiến.

"Làm sao vậy?"

Tống Dã đang định thân mật với Hứa Thanh Hà một lát, liền thấy hắn đột nhiên đứng dậy, dường như muốn đi ra ngoài.

"Tiễn Hứa Vân Kiến." Hứa Thanh Hà mặc vào áo khoác để trên ghế.

"Anh đi cùng em."

Tống Dã xoay người ngồi dậy, đi đến bên cạnh Hứa Thanh Hà, thắt khăn quàng cổ cho hắn, trêu chọc: "Sao đột nhiên tình cha lại tràn lan thế?"

Sau khi Hứa Vân Kiến mười tuổi, Hứa Thanh Hà không còn dung túng cậu quá mức như trước nữa, mọi việc đều chỉ có hai chữ: Độc lập.

Tống Dã từng dưới sự sắp đặt của hắn, rèn luyện thân thủ cho Hứa Vân Kiến, đánh cậu đến thâm tím khắp người, Hứa Thanh Hà cũng không hề nhướng mắt một chút, mãi đến khi Hứa Vân Kiến có khả năng tự bảo vệ mình mới thôi.

"Cô ấy nói với em, thằng bé đã trưởng thành, em nên nói cho nó sự thật."

Hứa Thanh Hà chăm chú nhìn chồng, chau mày, dường như đã bị chuyện này làm phiền lòng rất lâu.

Nếu là lúc trẻ, hắn làm sao nảy sinh loại cảm xúc này. Khi đó, không ai có thể chi phối quyết định của Hứa Thanh Hà, hắn chỉ biết đi theo con đường do chính mình tự vạch ra.

"Cô ấy nói em liền đi làm?" Tống Dã tức giận, kéo chặt khăn quàng cổ, "Anh thấy cô ấy chính là ghen tị em có chồng có con, sống mỹ mãn sung sướng, tìm cách gây khó dễ cho em."

Từ khi biết một vài sự thật, Tống Dã liền rất không vừa mắt với người phụ nữ này-người từng có hôn ước với y lúc nhỏ, nhiều năm sau lại liên thủ với Hứa Thanh Hà hãm hại y, cuối cùng suýt chút nữa khiến Hứa Thanh Hà mất mạng trong vụ nổ!

Y nắm cằm người đàn ông, nghiêm túc nói với hắn: "Hứa Thanh Hà, chỉ cần em nói nó là con trai em, thì đời này nó chính là giống của em, xét nghiệm DNA cũng không thể thay đổi sự thật này."

Năm đó Hứa Thanh Hà từ nước ngoài trở về, còn không hé răng một tiếng đã mang về một đứa con trai, Tống Dã tức giận đến gần như phát điên.

Mặc dù y biết Hứa Thanh Hà căn bản không thể nào chạm vào phụ nữ, cũng không cần thiết dùng thủ đoạn kỹ thuật để có một đứa con ruột, Tống Dã vẫn mặc định Hứa Vân Kiến là một trong những lợi thế về lợi ích của Hứa Thanh Hà, và vẫn luôn không vừa mắt Hứa Vân Kiến.

Đơn giản là Tống Dã ghen tị với Hứa Vân Kiến, cậu có sự dung túng của Hứa Thanh Hà, có thể đường hoàng làm một bé mít ướt kiêu kỳ và ngây thơ.

Phải biết, Hứa Thanh Hà chính là người ghét nhất cái gọi là "chưa biết sự đời" "ngây thơ vô tà" này.

Hứa Thanh Hà sống trong bóng tối, đắm chìm trong bóng tối, và cũng vui vẻ kéo người khác xuống vực sâu, cùng hắn sa đọa.

Tống Dã chính là một ví dụ sống sờ sờ, y từ Tiểu thiếu gia Tống ngây thơ trong tháp ngà voi, dưới sự thao túng của Hứa Thanh Hà, từng bước một lưu lạc thành bộ dáng hiện giờ.

Cho đến ngày nay, y cam tâm tình nguyện bầu bạn cùng hắn đến ngày hôm nay, đi hết cả đời.

Tống Dã tiếp tục kéo khăn quàng cổ của Hứa Thanh Hà, kéo hắn về phía mình, nhếch môi: "Hoặc là em có thể nói với Hứa Vân Kiến, nó là thằng nhóc được chúng ta tạo ra bằng công nghệ đen không người biết đến."

Nói thật, từ các chi tiết đều có thể thấy Hứa Vân Kiến mang bóng dáng của y và Hứa Thanh Hà.

Nếu không phải không có kỹ thuật này, thật sự có thể khẳng định Hứa Vân Kiến chính là con ruột do họ cùng nhau tạo ra.

Nghe xong đề nghị của chồng, Hứa Thanh Hà nhếch khóe môi mỏng, không nói gì, chỉ dùng tay nhéo má chồng, dùng ánh mắt như nhìn chú cún ngốc mà nhìn y.

Cái đề nghị này rất hay, lần sau đừng nói nữa.

Tống Dã hiểu hắn nhiều mà, y cũng nhéo lại, cười tủm tỉm nhắc nhở: "Không đi nhanh là không kịp ra sân bay đâu."

Hứa Thanh Hà vẫn đích thân đưa Hứa Vân Kiến và Giang Nhiễm cùng nhau ra sân bay.

Hứa Vân Kiến đã bình phục cảm xúc, mọi thứ trông đều rất bình thường.

Phải biết cậu chính là người được Tống Dã đích thân xác nhận và truyền thụ kỹ thuật diễn xuất, việc giả vờ như không có gì xảy ra đối với cậu quả thực là chuyện nhỏ.

Chỉ là vẫn còn chút tiếc nuối.

Trước khi chia tay, cậu vẫn không nhịn được, tiến lên ôm người cha lạnh nhạt nhưng ôn nhu này.

"Ba, người vĩnh viễn là ba của con."

Cho đến khi bóng dáng con trai biến mất trong tầm nhìn, Hứa Thanh Hà mới thu hồi ánh mắt.

Không cần ngàn lời vạn tiếng, hắn cũng hiểu Hứa Vân Kiến đã biết sự thật.

Mặc dù không biết cậu biết bằng cách nào, nhưng hành động vừa rồi đã chứng minh cậu đã xác nhận mối quan hệ của họ, và cho rằng sự thật không quan trọng.

Khuôn mặt vốn âm trầm của hắn lộ ra vài tia ý cười.

Tống Dã tuy không rõ nguyên nhân thay đổi tâm trạng của hắn, nhưng thấy hắn như vậy, tâm trạng y cũng trở nên vui vẻ theo.

Y nắm tay chồng.

"Về nhà."

Cái nhà mà họ cùng nhau xây dựng đã nhiều năm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store