ZingTruyen.Store

The Chronicle of Fated Paths

02

Orokonami

Không ai nói lời chúc may mắn.

Cổng dịch chuyển mở ra trong im lặng, một vòng tròn ánh sáng xám lơ lửng giữa quảng trường đá lạnh lẽo. Hàng trăm, hàng ngàn thí sinh đứng xung quanh, bị bao phủ bởi một thứ không khí đặc quánh, không phải sợ hãi đơn thuần, mà là cảm giác bị ném ra khỏi thế giới quen thuộc, bước vào một nơi mà luật lệ cũ không còn giá trị.

Rylor đứng giữa đám đông, tấm lưng thẳng tắp, ánh mắt không ngừng quan sát.

Hắn không nhìn cổng dịch chuyển lâu. Thứ đó không quan trọng. Điều quan trọng là những người sẽ bước qua cùng mình.

Bên trái, một nhóm ba người thì thầm với nhau, vũ khí mới tinh, ánh mắt sắc bén đầy sát khí nhưng quá nóng vội. Bên phải, một gã cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tay nắm chặt đại đao, nhưng hơi thở nặng nề, tiêu hao tâm lý quá sớm. Xa hơn nữa là những kẻ đơn độc, ánh mắt dao động, liên tục nhìn quanh như thể sợ bị tấn công ngay tại đây.
Quá đông. Quá nhiều người.

Nhưng rất ít người hiểu họ đang làm gì.

Rylor ghi nhận tất cả, rồi quay sang người đứng cạnh mình.

Aeris đang nhìn cổng dịch chuyển, ánh mắt sáng lên một cách kỳ lạ. Không phải vì háo hức chiến đấu, mà vì cảm giác... đây là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời.

Cậu siết nhẹ dây chuyền hình thánh giá dưới lớp áo, như một thói quen trong vô thức.

"Đừng nhìn nó như một cánh cửa" Rylor nói nhỏ.

"Hả?"

"Cậu hãy coi nó như một cái miệng. Một khi bước vào, nó sẽ không nhả chúng ta ra."

Aeris cười: "Cậu lúc nào cũng chọn cách diễn đạt đáng sợ nhất."

"Vì nó miêu tả đúng."

Một giọng nói vang lên, được khuếch đại bằng ma cụ, lạnh lùng và vô cảm.

[VÒNG THI SƠ LOẠI.

ĐỊA ĐIỂM: BLACKREACH VALE.

THỜI GIAN: BA NGÀY.

MỤC TIÊU: THU THẬP MỘT KHỐI EMBER SIGIL.

MỌI PHƯƠNG THỨC ĐỀU ĐƯỢC CHẤP NHẬN.]

Không có tiếng xì xào. Thỉnh thoảng vang lên tiếng hỏi Ember Sigil là gì? Nhưng không nhiều. Đa phần những người đứng ở đây đều hiểu một điều: Nếu cần biết, họ sẽ phải sống sót đủ lâu để biết.

[CÁNH CỔNG SẼ MỞ SAU 60s.
MỖI NHÓM MƯỜI NGƯỜI, CÁCH NHAU BA MÉT. NẾU MUỐN BỎ CUỘC HÃY PHÁ HỦY THẺ DỰ TUYỂN.]

Main hít sâu một hơi.

"Nhớ quy tắc, không cách tớ quá xa. Nếu có chuyện gì xảy ra, phải nghe theo lời tớ." Hắn nói.

Aeris quay sang nhìn Rylor, ánh mắt nghiêm túc hơn thường lệ: "Lúc nào tớ chẳng nghe lời cậu."

60 giây trôi qua.

Nhóm phía trước bước vào cổng. Ánh sáng nuốt chửng họ trong chớp mắt, không để lại tiếng động, không để lại dấu vết.

"Chuẩn bị." Rylor nói khẽ.

Ba

Hai

Một

Cảm giác đầu tiên khi bước qua cổng không phải là đau đớn, mà là mất phương hướng. Thế giới như bị lật úp. Trọng lực biến mất trong khoảnh khắc, rồi quay trở lại một cách thô bạo. Rylor tiếp đất bằng một cú lăn người theo bản năng, đế giày va mạnh xuống nền đá ẩm, trượt đi nửa vòng trước khi đứng vững.

Aeris loạng choạng phía sau, nhưng vẫn kịp giữ thăng bằng.

Không khí lạnh lẽo và ẩm mốc. Mùi đất mục, rêu, và một thứ kim loại nào đó lẫn trong gió. Ánh sáng yếu ớt lọt qua tán cây dày đặc, nhuộm khu rừng bằng sắc xanh xám bệnh hoạn.

Đây là Blackreach Vale.

"Kiểm tra." Rylor nói ngay lập tức.

"Tớ ổn." Aeris đáp, "còn cậu?"

"Ổn."

Không có thời gian để ngắm cảnh. Một tiếng la hét vang lên ở phía xa, ngắn, gãy gọn, rồi im bặt.

Rylor không quay đầu.

"Đi thôi."

Họ di chuyển nhanh chóng, nhưng không chạy. Chạy khiến nhịp thở rối loạn và tạo ra tiếng động vang xa. Rylor chọn hướng thấp, men theo các tảng đá lớn và thân cây đổ, luôn giữ tầm nhìn rộng, nhưng không để mình và cậu bạn lộ diện sự tồn tại.

"Có người theo sau không?" Aeris hỏi nhỏ.

"Có" Rylor đáp ngay, "Có hai người. Cách khoảng ba mươi mét."

"Có cần xử lý không?"

"Không cần. Chúng ta không phải mục tiêu."

Họ dừng lại sau gần một giờ di chuyển. Rylor quan sát địa hình, rồi chọn một mỏm đá tự nhiên, đủ cao để tránh thú nhỏ, cũng đủ kín để che mưa gió.

"Ở đây," hắn nói, "chúng ta nghỉ mười phút."

Aeris ngồi xuống, uống một ngụm nước nhỏ.

"Cậu biết không," cậu nói, giọng nhẹ tênh, "nếu là trước đây, tớ sẽ nghĩ chúng ta đang làm điều gì đó rất ngầu."

"Còn bây giờ?"

"Bây giờ tớ chỉ nghĩ... sống sót là được."

Rylor nhìn cậu bạn thân một lúc, cúi đầu nói nhỏ: "Đó là suy nghĩ đúng."

Xa xa, một tiếng gầm rú vang lên, làm chim chóc bay tán loạn.

Rylor siết chặt cây gậy trong tay.

Có quái vật tới.

Blackreach Vale không có ban ngày.

Ngay cả khi mặt trời mờ nhạt bị che khuất bởi tầng mây xám và tán rừng dày đặc, vùng đất này vẫn chuyển động. Không phải bằng sự sống trù phú, mà bằng những ánh nhìn khát máu trong thầm lặng.

Rylor biết điều đó ngay từ đêm đầu tiên.

Họ không ngủ thật sự. Chỉ là những khoảng chợp mắt ngắn ngủi, luân phiên nhau cảnh giới. Hơi ẩm thấm qua lớp áo mỏng, lạnh đến mức khiến các khớp xương cứng lại. Mỗi tiếng động nhỏ, một cành cây gãy, một tiếng sột soạt trong bụi rậm cũng đều đủ khiến thần kinh căng lên như dây đàn.

Khi ánh sáng mờ mờ của buổi sáng thứ nhất len lỏi qua khe đá, Rylor đã tỉnh từ lâu.

Hắn ngồi bất động, lưng tựa vào vách đá ẩm, mắt nhắm hờ nhưng tai mở rộng. Nhịp thở đều. Cơ thể giữ ở trạng thái tiết kiệm năng lượng tối đa. Đây không phải là là điều học được trong những khóa huấn luyện quân sự, những đứa trẻ như họ thậm chí còn chưa được tiếp xúc với quân đội chính quy, cũng không phải bản năng bẩm sinh. Đây là thói quen được hình thành từ nhiều năm sống ở nơi mà mỗi miếng ăn đều có giá.

Aeris tỉnh dậy sau đó không lâu. Cậu khẽ cựa mình, cố không gây tiếng động, rồi ngồi dậy cạnh Rylor.

"Ngày mới rồi" cậu thì thầm.

Rylor mở mắt: "Ừ. Và chúng ta đã mất khoảng mười hai tiếng."

"Nghe cậu nói giống như chúng ta đang tiêu tiền phung phí vậy."

"Chính xác là vậy." Rylor liếc xuống túi đựng lương khô. Ba phần nhỏ, khô cứng, đủ cho hai người trong hai ngày rưỡi nếu tiết kiệm. Nhưng đó là trong điều kiện không vận động nhiều.

Ở trong Blackreach Vale, điều đó là bất khả thi.

"Ăn nửa phần," hắn nói, "chia đều."

Aeris nhận phần của mình, nhai chậm rãi. Cậu không phàn nàn, không đùa cợt như thường lệ. Khi cái đói thực sự xuất hiện, con người ta sẽ im lặng.

Sau khi ăn, họ rời khỏi nơi trú ẩn.

Rylor dẫn đường, chọn hướng thấp dần, nơi đất ẩm hơn và cây cối thưa hơn. Ở đó có khả năng tồn tại nguồn nước. Hắn quan sát kỹ từng dấu hiệu: Rêu mọc rậm rạp, côn trùng bay thấp, những vệt bùn mới.

"Có một con suối ở gần đây"

"Cậu nhận ra kiểu gì vậy?" Aeris tò mò hỏi.

"Mọi hiện tượng luôn để lại dấu vết." Rylor đáp.

"Chỉ là phần lớn chúng ta không sống đủ lâu để nhận ra."

Họ tìm thấy dòng suối nhỏ chảy giữa những tảng đá phủ đầy rêu. Nước trong và lạnh buốt, mang theo ánh lấp lánh mờ nhạt của ánh nắng hòa tan.

Rylor không uống ngay. Hắn dùng một mảnh vải lọc sơ, rồi đun sôi bằng viên đá đánh lửa mang theo.

"Phải cẩn thận vậy sao?" Aeris nói.

"Quái vật không phải thứ duy nhất giết người ở đây."

Khi nước đã sôi, Rylor mới cho phép Aeris uống. Hắn uống ít hơn bạn mình, dù thể lực tiêu hao nhiều hơn.

Aeris nhận ra, nhưng không nói gì. Cậu chỉ siết chặt sợi dây chuyền, ánh mắt hơi tối lại.

Cái đói bắt đầu thể hiện rõ hơn khi mặt trời lên cao.
Không phải cảm giác cồn cào ngay lập tức, mà là sự suy giảm dần dần. Chân nặng hơn. Phản xạ chậm đi. Rylor nhận ra điều đó rất rõ, vì thế, hắn quyết định săn.

"Dừng" Hắn nói khẽ.

Aeris lập tức đứng yên.

Trước mặt họ, trong một khoảng đất trũng đầy lá mục, có những sinh vật nhỏ đang bò lổm ngổm. Thân chúng giống chuột, nhưng lớp da phủ tinh thể kim loại mờ, ánh xanh nhạt đập theo nhịp tim. Vermin, một trong những loại quái vật cấp thấp nhất.

"Chúng ăn được không?" Aeris thì thầm hỏi.

"Được," Rylor đáp.

"Nếu biết cách."

Rylor nắm phần chuôi cây gậy. Hắn không lao vào ngay. Vermin phản ứng rất nhạy với những rung động. Bất cẩn sẽ khiến chúng tản ra chạy trốn.

Rylor nhấc chân... rồi đặt xuống đất rất chậm.

Khoảng cách rút ngắn từng chút một.

Khi một con Vermin ngẩng đầu, tinh thể trên lưng phát sáng. Bất chợt, Rylor vung gậy, đập vào thân con quái vật. Con thứ hai chưa kịp phản ứng đã bị kim ám khí găm xuyên đầu.

Chưa đầy năm giây.

"Chúng ta cần xử lý nhanh" Rylor nói, "trước khi mùi máu lan ra và thu hút những kẻ săn mồi khác đến."

Họ kéo xác hai con quái vật vào bụi rậm. Rylor cẩn thận loại bỏ phần tinh thể ô nhiễm mạnh, chỉ giữ lại thịt ở vùng bụng ít biến dị.

Aeris nhìn hắn làm việc, ánh mắt không hề ghê sợ. Chỉ có sự tò mò quan sát.

"Cậu học mấy thứ này từ đâu đấy?" Cậu hỏi.

"Những cuốn sách bị vứt bỏ" Rylor đáp, "rác thải đôi khi vẫn có giá trị."

Họ nướng thịt trên lửa nhỏ, khói được che bằng những tán lá ẩm. Mùi thịt không ngon, hơi tanh, nhưng đủ năng lượng cho họ.

Aeris ăn miếng đầu tiên, nhăn mặt rồi cười: "Không quá tệ nhỉ?"

"Đừng nói quá to, Aeris." Rylor đáp. Ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cậu.

Họ ăn trong im lặng. Đến buổi chiều, họ tiếp tục di chuyển, nhưng không vội. Rylor giữ nhịp tim ổn định, tránh những khu vực trống trải. Hắn để ý thấy những dấu hiệu bất thường: Thân cây bị cào xước ở tầm thấp, mặt đất lún nhẹ.

"Có thứ lớn hơn đám Vermin ở gần đây." Hắn nói.

"Chúng ta tránh đi hay đi săn?" Aeris hỏi.

"Tránh."

Nhưng Blackreach Vale luôn không cho phép con mồi của mình trốn chạy dễ dàng.

Tiếng bước chân nặng, không hề che giấu. Tiếng nói thì thầm, nhưng đầy căng thẳng. Rylor ra hiệu dừng lại, kéo cậu bạn ra sau một thân cây đổ.

Một nhóm ba thí sinh xuất hiện. Trang bị tốt hơn họ rất nhiều, áo giáp nhẹ, vũ khí sáng loáng, sắc bén. Nhưng ánh mắt họ lộ rõ sự mệt mỏi và đói.

"Chúng ta không nên ở lại đây." Một người nói.

"Không còn lựa chọn khác." Một người khác đáp.

"Thức ăn của chúng ta đang dần cạn kiệt."

Rylor quan sát họ trong bóng tối. Ba người. Một người bị thương nhẹ ở chân.

"Chúng ta tránh đi." Aeris thì thầm.

Rylor gật đầu. Nhưng đúng lúc đó, Aeris dẫm chúng một cành cây khô.

Âm thanh rất nhỏ.

Nhưng đủ vang trong khoảng không im lặng. Ba đôi mắt quay phắt lại.

"Có người!" Một gã hét lên.

Không còn cách trốn tránh. Rylor bước ra trước.

Hắn nói lớn, giọng bình tĩnh: "Chúng tôi sẽ rời đi ngay."

Một gã cười khẩy: "Để đồ ăn lại."

Rylor liếc nhanh sang cậu bạn. Aeris hiểu ngay, cậu lùi nửa bước, giữ khoảng cách.

"Không."

Không khí đông cứng lại. Gã dẫn đầu lao lên.

Rylor không lùi bước. Hắn nghiêng người, né cú chém đầu tiên trong gang tấc, cây gậy đập vào cổ tay đối phương. Một cú xoay người, lợi dụng trọng lực, gã kia mất thăng bằng, ngã sấp xuống đất.

Không để gã kịp đứng dậy, một cây kim găm sâu vào bắp đùi.

Hai kẻ còn lại do dự. Cuối cùng, kẻ cầm đầu xoay người bỏ chạy.

Rylor không đuổi theo. Hắn lùi lại, kéo Aeris rời khỏi đây. Họ chạy không nhanh, Rylor dẫn đường qua những lối hẹp, nơi những kẻ đuổi theo khó lòng theo kịp.

Chỉ khi chắc chắn đã cắt đuôi đám người kia, họ mới dừng lại.

Aeris thở gấp, rồi cười khẽ: "Sao cậu không chọn cách diệt trừ hậu hoạn?"

"Tốn sức." Rylor đáp.

Hắn nhìn bạn mình, kiểm tra nhanh vết xước nhỏ trên tay cậu: "Cậu ổn chứ?"

"Ừm. Nhờ cậu."

Câu nói đơn giản, nhưng khiến Rylor im lặng một lúc. Chiều muộn, họ tìm được một nơi nghỉ mới. Rylor gia cố sơ sài, đặt bẫy đơn giản bằng dây và những mảnh kim loại.

Màn đêm buông xuống lần nữa.

Cái đói không còn quá dữ dội, nhưng những cơn mệt mỏi tích tụ. Aeris dựa lưng vào đá, mắt khép hờ.

"Ngày mai sẽ khó khăn hơn." Cậu nói.

"Ừ" Rylor đáp.

"Nhưng chúng ta vẫn sẽ ổn thôi."

Rylor không phản bác. Hắn nhìn ra màn đêm, cảm nhận những ánh mắt vô hình đang dõi theo.

Ngày đầu tiên kết thúc.
Và Blackreach Vale chỉ mới bắt đầu dạy họ bài học đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store