I - DƯỚI BẦU TRỜI KHÔNG ÁNH NẮNG
Khoảng một thế kỉ trước, thế giới từng tin rằng mình đã chạm tới giới hạn cuối cùng của tri thức. Ma pháp và khoa học hợp nhất trong một công trình được gọi là Nghi Thức Root Heard, nhằm nỗ lực nhằm khai thác nguồn năng lượng lõi của vạn vật để chấm dứt đói nghèo, bệnh tật và chiến tranh.
Nhưng con người đã đánh giá thấp cái giá của quyền năng thần thánh.
Nghi thức sụp đổ, xé nát kết cấu thế giới, về sau thảm họa này được hậu thế gọi là The Great Rupture. Năng lượng tràn ngoài kiểm soát, bẻ cong sinh mệnh và không gian. Sinh vật bị nhiễm Rooternal vượt quá giới hạn biến dị thành quái vật, những thực thể méo mó sinh ra từ sai lệch của tự nhiên và ý chí. Đồng thời, từ những vết nứt ấy cũng xuất hiện các tài nguyên dị thường: Tinh thể hiếm, di vật, kim loại quý giá, truyền thừa xưa cũ - vừa là phúc lành, vừa là lời nguyền.
Thế giới không thể quay về như cũ. Nhưng chúng ta đã học cách tồn tại.
Từ những ngày sơ khai, Mạo Hiểm Giả ra đời - những kẻ bước vào vùng nguy hiểm nơi quân đội và luật pháp không thể chạm tới. Họ săn quái vật để bảo vệ nhân loại, khai thác tài nguyên để duy trì nền văn minh, và khám phá tàn tích để tìm kiếm tri thức bị chôn vùi. Được tôn vinh như anh hùng, nhưng cũng bị coi là công cụ, những nhà Mạo Hiểm đứng trên ranh giới mong manh giữa vinh quang và cái chết.
Trong một thế giới mới sinh ra từ thảm họa, mỗi chuyến phiêu lưu không chỉ là cuộc chiến sinh tồn, mà là bước đi trên di sản của sai lầm mà nhân loại vẫn chưa thể chuộc lỗi.
----------
Buổi sáng ở Cinder Ward không bắt đầu bằng ánh bình minh.
Nó bắt đầu bằng tiếng kim loại va chạm, tiếng động cơ cũ nát gầm rú phía xa, và mùi rác thải bốc lên từ những bãi phế liệu trải dài đến tận chân trời. Bầu trời bị che phủ bởi lớp mây xám đục treo lơ lửng, như một tấm màn đã mục nát nhưng chưa bao giờ được kéo xuống.
Giữa biển rác ấy, cô nhi viện Hearth-17 mục nát vẫn kiên cường tồn tại như một khối bê tông bị thời gian lãng quên.
Nó từng là một trạm xử lý hậu cần thời tiền văn minh. Giờ đây, những bức tường loang lổ, những ống dẫn nứt vỡ và cửa kim loại hoen gỉ chỉ còn đủ sức che mưa gió. Trên mái, một biểu tượng cũ kỹ mờ nhạt khắc dòng chữ mà bọn trẻ chẳng ai đọc trôi chảy nổi: "Trạm an sinh tạm thời"
Nhưng nó không còn kiên trì nổi nữa.
Rylor, cậu thiếu niên có mái tóc nâu sẫm và đôi mắt vàng như hổ phách đang ngồi trên bậc thềm, tay xoay xoay một chiếc bút gỉ sét vừa nhặt được từ bãi phế liệu hôm qua. Ánh mắt hắn dõi theo đường chân trời xám xịt, nơi từng đoàn xe vận tải bay thấp lướt qua, không bao giờ dừng lại.
"Chúng ta sắp bị đuổi đi thật à?" Giọng Aeris, bạn thân hắn, vang lên từ phía sau, không hoảng loạn, chỉ có một chút buồn bã, hụt hẫng không giấu được.
Rylor không quay đầu lại, đáp: "Không phải 'sắp'. Là chắc chắn."
Hắn nói một cách bình tĩnh, dường như đã sớm dự liệu được tình huống xấu nhất.
Hôm qua, người quản lý cô nhi viện đã tập hợp tất cả những đứa trẻ lại. Bà không khóc, cũng không xin lỗi, mà bà cũng không có lỗi gì, bà đã dành hơn 30 năm, với người ở tầng đáy là gần nửa đời người để cố gắng chăm sóc những đứa trẻ bị vứt bỏ. Bà thông báo rằng Hearth-17 sẽ bị giải thể trong khoảng một tuần. Khoản trợ cấp cuối cùng từ Hội Đồng đã bị cắt. Mảnh đất này sẽ được bán cho một công ty khai thác phế liệu.
Những đứa trẻ nhỏ sẽ được phân phối đến các trạm an sinh ngẫu nhiên. Còn những đứa lớn hơn, như hai người họ, không nằm trong danh sách ưu tiên.
Nói cách khác: Họ phải tự lo lấy thân mình.
Aeris, cậu thiếu niên mang trong mình dòng máu của người phương Đông với mái tóc đen tuyền và đôi mắt nâu nhạt, ngồi xuống cạnh Rylor, lưng dựa vào tường. Cậu nhìn lên bầu trời xám xịt, khóe miệng cong lên một nụ cười rất nhẹ.
"Ít ra chúng ta còn một tuần."
Rylor nhíu mày: "Một tuần không đủ để tìm việc hợp pháp, huống hồ chúng ta không có kỹ năng, không có bằng cấp. Cũng không nhận được tiến cử từ những người uy tín. Loại dân ở tầng đáy như chúng ta chỉ có thể tìm những công việc không được đưa ra ánh sáng."
Rylor quay sang nhìn Aeris. Ánh mắt sắc bén, như thể đã cân nhắc câu nói đó hàng trăm lần.
“Ở Cinder Ward, làm việc bất hợp pháp đồng nghĩa với chết sớm. Hoặc tệ hơn.”
Aeris im lặng một lúc, rồi gật đầu. Cậu không phản bác lại Rylor. Cậu hiếm khi làm vậy. Không phải vì cậu phụ thuộc, mà vì cậu tin vào khả năng đánh giá của Rylor, một niềm tin gần như tuyệt đối.
Một cơn gió mang theo mùi sắt rỉ thoảng qua. Ở phía xa, một tiếng gầm trầm đục vang lên từ khu vực bị phong tỏa.
Quái vật. Thứ sinh vật kì dị bị nguyền rủa.
Rylor đứng dậy, vươn vai: "Đi thôi, Aeris."
"Hả? Nhưng đi đâu cơ?"
“Chúng ta có việc phải làm.”
Họ bước vào trong trạm an sinh. Hành lang tối và hẹp, ánh đèn huỳnh quang chập chờn. Những đứa trẻ nhỏ đang chơi bằng các mảnh linh kiện cũ. Một vài đứa lớn hơn thì lặng lẽ ngồi tựa vào tường, ánh mắt trống rỗng, chúng cũng đã nghe tin.
Rylor không dừng lại. Hắn đi thẳng tới phòng lưu trữ.
Cánh cửa mở ra kèm với tiếng rít kim loại quen thuộc. Bên trong là những thùng hồ sơ cũ, thiết bị hỏng và một bảng thông báo dán chi chít giấy đã phai màu. Ở góc dưới cùng, một tờ áp phích mới hơn những tờ đơn còn lại.
“KỲ TUYỂN CHỌN MẠO HIỂM GIẢ.”
Rylor nhìn chằm chằm vào nó.
Aeris đứng phía sau, đọc thành tiếng: "Điều kiện: đủ mười sáu tuổi, thể chất đạt chuẩn tối thiểu, không có tiền án cấp cao…"
Cậu dừng lại: "Chúng ta chưa đủ điều kiện."
Rylor gật đầu: "Về mặt giấy tờ."
"Vậy phải làm sao? Tớ mới 14 tuổi, còn cậu cũng chỉ hơn tớ vài tháng."
Rylor không trả lời ngay. Hắn nhìn tờ áp phích, một dòng chữ nhỏ bên dưới mà hầu hết người ta bỏ qua: Tỷ lệ thương vong có thể xảy ra.
Hắn nhẩm tính.
Xác suất sống sót - Chi phí - Lợi ích dài hạn.
"Mạo hiểm giả" Rylor nói chậm rãi, "là con đường có tỷ lệ sống sót cao nhất trong tất cả những lựa chọn tệ hại của chúng ta. Cậu không cần lo về điều kiện tuyển chọn. Với những kẻ ở tầng đáy, tuổi tác không có giá trị. Chúng ta thậm chí còn không có thẻ công dân tiêu chuẩn. Việc khai man tuổi rất dễ và tớ nghĩ họ cũng không dành thời gian kiểm chứng đâu."
Aeris mỉm cười. Không phải nụ cười hưng phấn, mà là nụ cười khi tìm thấy một con đường sống, dù nó đầy chông gai.
"Vậy là đủ rồi."
Rylor quay sang: "Cậu có sợ không?"
"Sợ chứ." Aeris thẳng thắn.
"Nhưng nếu không đi, chúng ta cũng sẽ chết từ từ ở đây."
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người.
Rylor rút trong túi ra một mảnh kim loại nhỏ, mài nhẵn, món ám khí hắn tự làm từ lâu. Hắn nắm chặt nó, cảm nhận nhiệt sắc lạnh.
"Mạo hiểm giả không phải anh hùng" Hắn nói, "họ là những kẻ mạo hiểm chơi đùa với tử thần."
Aeris vui vẻ đáp: "Miễn là con đường này mở cho ta cơ hội sống.”
Rylor nhìn cậu thật lâu. Rồi hắn gật đầu.
Buổi chiều hôm đó, họ rời khỏi Hearth-17, nơi tạm trú của họ suốt 14 năm để đăng ký tham gia kỳ tuyển chọn.
Không ai tiễn đưa. Không ai ngăn cản. Đó là việc thừa thãi. Chia ly chỉ là nốt nhạc nhỏ, không gây nổi âm vang với những kẻ sống lay lắt không thấy tương lai.
Chỉ có bầu trời xám tro của Cinder Ward mở rộng trước mắt, và một con đường dẫn thẳng vào tương lai đầy máu với những lựa chọn không thể quay đầu.
Dưới bầu trời phủ đầy tro tàn, hai kẻ vô danh đã đưa ra quyết định đầu tiên, quyết định sẽ thay đổi số phận của họ, và cả lục địa này.
----------
Con đường dẫn ra khỏi trạm cứu trợ Hearth-17 hẹp và ngoằn ngoèo, bị kẹp giữa hai bức tường phế liệu cao quá đầu người. Những tấm kim loại cong vênh được hàn tạm bợ thành vách ngăn, chằng chịt vết cắt và cháy xém. Dưới chân họ, nền đất lẫn lộn tro bụi, dầu thải và mảnh vỡ tinh thể kim loại vỡ vụn, phát ra ánh sáng trắng nhạt mờ mờ mỗi khi bị giẫm lên.
Rylor bước trước, nhịp chân đều và nhanh. Hắn đã quen với việc di chuyển trong Cinder Ward mà không cần nhìn xuống đất. Mọi ngóc ngách, mọi lối tắt, mọi khu vực nguy hiểm đều đã được ghi nhớ như bản đồ sinh tồn trong đầu.
Aeris theo sát phía sau, tay đút trong túi áo khoác cũ, ánh mắt đảo quanh. Không phải vì lo sợ, mà vì thói quen quan sát. Cậu luôn nhìn thế giới như thể nó vẫn còn điều gì đó đáng để chú ý, ngay cả ở nơi rác rưởi này.
"Chúng ta sẽ đi đâu trước?" Aeris hỏi.
"Trạm đăng ký." Rylor đáp, "Chúng ta phải lấy số thứ tự."
"Nghe giống mồ chôn hơn là con đường dẫn tới tương lai." Hắn nói thêm, đầy mỉa mai.
Trạm đăng ký tham gia kỳ tuyển chọn Mạo Hiểm Giả nằm ở rìa Cinder Ward, nơi giao nhau với vùng kiểm soát bán quân sự. Đó là một tòa nhà thấp, hình khối vuông vức, được dựng bằng hợp kim xám, khác hẳn với những cấu trúc chắp vá xung quanh. Trên đỉnh là biểu tượng của hiệp hội Mạo Hiểm Giả, một mũi giáo xuyên qua vòng tròn nứt vỡ.
Càng đến gần, không khí càng trở nên nặng nề.
Dòng người tụ tập trước cổng đông hơn Rylor dự đoán. Không chỉ có dân Cinder Ward, mà còn từ những khu nghèo lân cận khác. Thanh niên, thiếu niên, cả những người đã trưởng thành nhưng vẫn cố thử vận may. Tất cả đều mang cùng một ánh mắt: Đói khát, mệt mỏi, và một tia quyết tâm mong manh.
"Có nhiều người thật đấy." Aeris khẽ nói.
"Ừm" Rylor đáp, "Điều đó có nghĩa là tỷ lệ loại sẽ rất cao."
Một tấm bảng điện tử treo trên cổng, dòng chữ chạy chậm rãi:
"KỲ TUYỂN CHỌN MẠO HIỂM GIẢ – ĐỢT 7/50XX."
"LƯU Ý: HIỆP HỘI MẠO HIỂM GIẢ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ THƯƠNG VONG."
Nhưng không ai trong đám đông rời đi.
Họ xếp hàng. Thời gian trôi chậm đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua những khe kim loại, mang theo mùi sắt gỉ nhàn nhạt. Thỉnh thoảng, một tiếng gầm xa xôi vọng lại từ khu phong tỏa, nhắc nhở mọi người lý do vì sao kỳ tuyển chọn này tồn tại. Phía trước họ, một cậu thanh niên gầy gò run rẩy, tay siết chặt tờ giấy đăng ký. Còn phía sau, một người đàn ông trung niên lẩm bẩm cầu nguyện, môi mấp máy những lời mà chính ông ta cũng không còn tin tưởng.
Aeris liếc nhìn Rylor: "Này, Rylor"
"Hm?"
"Nếu… chỉ là nếu thôi," cậu nói, giọng hạ thấp, "nếu một trong hai chúng ta không qua được thì sao?"
Rylor không trả lời ngay. Hắn nhìn thẳng về phía trước, nơi cánh cổng kim loại đang mở ra đóng vào đều đặn, nuốt chửng từng người, từng người.
"Thì người còn lại sẽ phải tiếp tục bước tiếp" Hắn nói, giọng rất nhỏ, "không có lựa chọn nào khác."
Aeris mím môi: "Cậu luôn nói chuyện như thể mọi thứ đã được tính sẵn vậy."
"Bởi vì nếu không tính trước," Rylor đáp, "chúng ta sẽ chết."
Hắn quay sang nhìn bạn mình. Ánh mắt không lạnh lùng, mà kiên định đến tàn nhẫn.
"Nhưng tôi sẽ không để cậu chết vô nghĩa."
Câu nói ấy không mang theo lời hứa hoa mỹ. Nó giống như một điều hiển nhiên, một lời thề không cần chứng minh.
Đến lượt họ.
Bên trong trạm đăng ký sáng hơn bên ngoài, nhưng ánh sáng trắng lạnh lẽo khiến mọi thứ thật ngột ngạt. Một nữ nhân viên mặc đồng phục xám ngẩng lên, ánh mắt lướt qua hai người nhanh và chuẩn xác.
"Giấy tờ."
Rylor đưa ra hồ sơ tạm trú của Hearth-17, kèm thẻ căn cước cấp thấp, thứ đã được hắn làm giả. Aeris làm theo. Người phụ nữ nhanh chóng lướt qua rồi nhập thông tin vào hồ sơ, màn hình trước mặt nhấp nháy.
Sau khi nhập xong, cô ta ngẩng lên, nhìn họ kỹ hơn.
"Các cậu biết mình đang đăng ký cái gì không?"
"Biết" Rylor trả lời.
"Biết rằng mình có thể chết?"
"Biết."
"Biết rằng không có gì bảo đảm, không có vinh quang cho kẻ đã chết?"
"Biết."
Một khoảng im lặng ngắn kéo đến. Người phụ nữ gật đầu, in ra hai thẻ kim loại mỏng, trên đó khắc mã số.
"Đây là thẻ dự tuyển. Giữ cho cẩn thận. Mất sẽ bị loại."
Bà đẩy thẻ qua quầy.
"Kỳ thi bắt đầu sau 3 ngày nữa. Địa điểm sẽ được thông báo sau."
Aeris cầm thẻ, giữ chặt nó như thể đang giữ cả sinh mạng mình.
"3 ngày…"
"Đủ để chuẩn bị," Rylor nói, "hoặc đủ để hoảng loạn và từ bỏ"
Họ rời trạm đăng ký khi mặt trời đã chuyển sang sắc cam nhạt phía sau đám mây xám. Dòng người phía sau vẫn tiếp tục đổ tới, như một dòng chảy không bao giờ cạn của những kẻ đặt muốn cược mạng sống.
Trên đường về, họ đi vòng qua một bãi rác cao, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh Cinder Ward. Những mái nhà tạm bợ, những cột khói mỏng manh, những con người nhỏ bé di chuyển như bóng mờ. Aeris dừng lại, nhìn xuống.
"Cậu có nghĩ…" cậu ngập ngừng, "nếu chúng ta thành công, nơi này sẽ thay đổi không?"
Rylor nhìn theo ánh mắt cậu, lạnh nhạt đáp: "Không."
"Cậu thẳng thắn thật."
"Nhưng," Rylor nói tiếp, "chúng ta sẽ không còn bị nó nuốt chửng."
Aeris bật cười: "Nghe đủ tốt rồi."
Khi họ quay lại Hearth-17, bầu không khí đã khác. Tin đồn lan nhanh hơn gió. Một vài đứa trẻ nhìn họ với ánh mắt tò mò, một vài đứa khác với sự ngưỡng mộ. Người quản lý chỉ gật đầu khi nghe họ đã đăng ký, bà không khuyến khích, cũng không ngăn cản.
Đêm đó, Rylor ngồi mài lại những mảnh kim loại nhỏ dưới ánh đèn yếu ớt. Cậu bạn thân Aeris ngồi đối diện, lau con dao găm cũ mà cậu nhặt được được từ vài năm trước.
Không ai nói gì thêm.
Họ đều hiểu rằng, kể từ khoảnh khắc này, không còn đường lui.
Bên ngoài, gió thổi qua bãi rác, mang theo tiếng rên rỉ của kim loại và một âm thanh xa xôi, như tiếng thế giới đang tự nhắc nhở về cái giá của phải trả của những hành động ngu ngốc.
Hai thiếu niên vô danh đã đặt chân lên con đường mà họ không thể quay đầu.
Và 3 ngày sau, họ sẽ bước vào kỳ tuyển chọn, nơi chỉ có kẻ sống sót mới được quyền mơ về tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store