Chương 3: Những Cuộc Gặp Gỡ Đáng Nhớ
CHƯƠNG 3 – ÁNH NHÌN
Ngày 25 tháng 9 năm 2024. Trời mát.
Hôm nay là một ngày mát mẻ, dễ chịu... nếu không tính đến việc mình đang rơi vào trạng thái kiệt sức toàn tập. Đêm qua, mình đã thức rất muộn để hoàn thành bài tập còn dang dở. Ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng nhạt hắt lên trang giấy trắng, những dòng chữ dần nhòe đi theo từng cái chớp mắt mệt mỏi. Mình viết chậm dần, như thể từng con chữ cũng nặng nề như đôi mắt đang muốn sụp xuống. Cảm giác đó thật sự không dễ chịu, giống như đang cố gắng nhai một món ăn đã nguội ngắt và dai nhách.
Sáng nay, mình tỉnh dậy với một cơ thể nặng trĩu, đầu óc như có ai chèn đá lên. Mắt sưng húp, tay vẫn còn tê vì viết quá nhiều. Mình lết vào lớp với tâm trạng không khác gì một cái xác không hồn. Tiết đầu tiên bắt đầu, bảng đen chi chít chữ, giọng thầy giảng đều đều, nhưng chẳng có chữ nào lọt vào đầu. Mình nhìn bảng mà cảm giác như đang xem một đoạn phim quay chậm – tất cả nhòe nhoẹt và mơ hồ.
Suốt cả buổi sáng, mình cứ như đang trôi giữa lớp học. Đôi khi, mình tự hỏi, những nỗ lực này có thực sự đáng giá không? Hay mình chỉ đang ép bản thân đến mức quên mất cảm giác được thở đều, được nghỉ ngơi? Mình muốn làm tốt, muốn không bị bỏ lại phía sau, nhưng có những lúc, mình chỉ muốn buông bỏ tất cả, chui vào một góc nào đó và im lặng thật lâu.
Ngoài việc học, nhóm dạy tarot của mình cũng đang gặp chút rắc rối. Lịch dạy tăng lên nhanh chóng, mà số người phụ trách thì vẫn thế. Mình phải giúp tìm thêm người, phân bổ lại thời gian. Lúc bắt đầu tham gia nhóm, mình háo hức lắm – vì mình thật sự yêu thích tarot, yêu cách những lá bài kể câu chuyện của riêng mình và của người khác. Nhưng giờ, giữa đống bài vở và công việc nhóm, mình bắt đầu thấy hoang mang. Mình có đang ôm đồm quá nhiều không? Có đang tự làm khó mình chỉ vì sợ bỏ lỡ điều gì đó?
Vậy mà, mỗi lần đến buổi học tarot, mình lại như được tiếp thêm năng lượng. Cảm giác được chia sẻ điều mình yêu thích với những người có cùng mối quan tâm khiến mình thấy được an ủi. Mình học được nhiều điều từ họ – không chỉ là cách đọc bài, mà còn là cách lắng nghe, cảm nhận, và thấu hiểu những câu chuyện đời thường ẩn sau những lá bài.
Chiều nay, sau khi ở lại lớp làm việc, mình ra nhà xe trễ hơn mọi hôm. Đang lúi húi mở khóa xe, mình bất ngờ bắt gặp cậu – một bạn nam lớp A1. Hoàng, hình như là tên cậu. Đã lâu rồi mình mới nhìn thấy cậu gần đến vậy.
Khoảnh khắc ấy giống như ai đó bấm nút "quay lại" trong trí nhớ mình. Mình nhớ rất rõ lần đầu tiên thấy cậu – là đầu năm lớp 10. Khi đó, mình đã tưởng cậu là học sinh lớp lớn hơn. Dáng cao, áo sơ mi trắng phẳng phiu, gương mặt bình thản. Cậu có một vẻ gì đó khiến người khác dễ chú ý, nhưng không phải kiểu nổi bật ồn ào, mà là một sự điềm tĩnh rất khó diễn tả. Ngày ấy, mình đã lặng lẽ nhìn cậu từ xa, rồi vội quay đi khi ánh mắt hai đứa vô tình chạm nhau. Mình không chắc đó có phải là "thích" không, nhưng rõ ràng, mình đã để ý.
Hôm nay, trong một giây ngắn ngủi, khi cậu bước ngang qua lớp, mình lại bắt gặp ánh mắt ấy. Chỉ thoáng qua thôi, nhưng trái tim mình như bị nhấc bổng lên rồi thả rơi không phanh. Lúc đó, mình quay mặt đi thật nhanh, giả vờ nhìn xuống tập, nhưng tim thì đập rộn ràng. Mình không dám nhìn thêm, sợ rằng cậu sẽ nhận ra điều gì đó. Nhưng thật ra, một phần trong mình lại mong cậu để ý. Chỉ một chút thôi cũng được. Mình mỉm cười với chính mình – cái kiểu cảm xúc ngốc nghếch mà ai từng đi qua tuổi học trò đều sẽ hiểu.
Trên đường đi về, gió chiều thổi mát rượi. Mình lặng thinh nghĩ lại khoảnh khắc ấy. Liệu cậu có thấy ánh nhìn của mình không? Hay chỉ là do mình tưởng tượng? Có khi, cậu chẳng để ý gì hết. Nhưng dù sao, cái cảm xúc ấy vẫn ở lại – rõ ràng, nhẹ tênh mà đủ khiến lòng mình xao động suốt buổi chiều.
Mình nhớ lại từng chi tiết nhỏ về cậu – lần cậu đứng gần mình khi xếp hàng mua đồ ăn, lần cả hai cùng bật cười vì câu nói đùa của cô chủ căn tin. Những chuyện ấy chẳng là gì với người khác, nhưng với mình, chúng trở thành kỷ niệm nho nhỏ, cất trong một góc riêng của ký ức.
Tối nay, ngồi trước bàn học, mình mở sách ra nhưng không tập trung nổi. Đầu óc cứ lẩn quẩn với ánh mắt ấy, với nụ cười thoáng qua. Mình biết, có thể đây chỉ là một cảm xúc thoáng qua, là một phần của tuổi trẻ. Nhưng mình vẫn muốn lưu giữ chúng – như cách người ta giữ lại những cánh hoa ép trong trang sách.
Thanh xuân là thế – là những điều bé nhỏ tưởng chừng không đáng kể nhưng lại khiến ta xao động mãi. Dù mình có đang mệt mỏi vì học hành, vì trách nhiệm, mình vẫn muốn sống trọn vẹn với những cảm xúc này. Để sau này nhìn lại, mình sẽ biết rằng mình đã từng rung động, từng chờ đợi, từng ngây ngô – và từng sống thật lòng với chính mình.
Trước khi đi ngủ, mình soi gương. Gương mặt có chút mệt, nhưng ánh mắt thì vẫn lấp lánh. Có thể ngày mai vẫn sẽ là một ngày bận rộn, vẫn sẽ có hàng tá việc phải làm. Nhưng mình tin, chỉ cần còn những ánh nhìn như hôm nay, mình sẽ vẫn còn lý do để mỉm cười và bước tiếp. Vì mình biết, tuổi trẻ của mình – dù không ồn ào – vẫn đang lặng lẽ rực rỡ theo một cách rất riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store