Chương 2: Cuộc Chiến Với Ngữ Văn
CHƯƠNG 2 – MỘT NGÀY MÁT
Ngày 22 tháng 9 năm 2024. Trời mát.
Trời hôm nay thật dịu dàng. Không có nắng gắt, cũng chẳng còn những hạt mưa nặng trĩu như hôm qua. Gió nhẹ khẽ lướt qua kẽ lá, len vào lớp học qua ô cửa sổ khép hờ. Không khí ấy đáng lẽ phải khiến tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn, nhưng không hiểu sao, mình lại chẳng thấy thoải mái chút nào. Cảm giác bực bội âm ỉ trong lòng, như một đám mây mỏng cứ lơ lửng trên đỉnh đầu.
Tất cả chỉ vì cái buổi học hôm thứ bảy.
Mình vẫn không quên được cảm giác đó. Cô giáo gọi tên, giọng nghiêm nghị: "Ngọc Hà, em đứng lên đọc đoạn văn cô dặn hôm trước." Tim mình đập thình thịch, tay bấu nhẹ vào gấu áo đồng phục. Mình biết, mình chưa học. Và điều gì đến cũng đến – mình ấp úng, không nhớ được gì ngoài vài từ rời rạc. Cô không trách mắng nặng nề, chỉ nhẹ nhàng nói: "Về chép đoạn văn đó 20 lần."
Hai mươi lần. Một con số không quá lớn nhưng đủ khiến tay mình tê rần sau mỗi lần viết. Mình đã chép, ngoan ngoãn, không cãi. Nhưng trong lòng thì cứ âm ỉ cái cảm giác... bất công. Sao những lúc mình học bài thì cô không bao giờ gọi? Mình đã thử rồi. Có lần ôn kỹ từng từ, ngồi thuộc cả đoạn văn cả tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn yên bình trôi qua như thể hôm đó mình tàng hình. Còn lần này, đúng hôm mình lười biếng một chút, lại dính ngay.
Mình nhớ đã lẩm bẩm một mình khi chép đến lần thứ mười bốn: "Thật là trớ trêu."
Chiều qua, khi về đến nhà, mình vẫn còn bực bội. Mở sách ra học, nhưng tâm trí cứ lơ đãng. Mỗi lần nhìn dòng chữ là một lần ký ức hôm đó lại hiện lên – giọng cô nghiêm, ánh mắt của các bạn, cái cảm giác trống rỗng khi đứng giữa lớp mà chẳng biết phải làm gì. Mình đã chỉ muốn biến mất. Nhưng rồi, mọi chuyện cũng qua.
Hôm nay, mình lại ngồi vào bàn học. Quyển sách mở ra, nhưng mình chẳng thể tập trung. Tâm trí cứ lang thang mãi đâu đâu. Mình ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ. Ánh nắng chiều rọi xuống sân trường, đổ bóng dài của những tán cây già. Gió khẽ lay động mấy tờ giấy trên bàn. Bên dưới đường, tiếng xe cộ hòa vào nhau thành một bản giao hưởng ồn ã mà kỳ lạ thay, lại khiến lòng mình dịu đi đôi chút.
Xa xa, có mấy đứa trẻ đang nô đùa dưới gốc cây lớn. Tiếng cười trong veo khiến mình bất giác mỉm cười. Mình nhớ những năm tiểu học – khi mà bài toán khó nhất chỉ là phép chia có dư, khi mà nỗi lo lớn nhất là vở chưa bọc bìa cẩn thận. Mọi thứ lúc đó đơn giản đến ngây thơ. Còn bây giờ, mình thấy bản thân như đang bị cuốn vào một guồng quay không dừng lại – điểm số, kỳ vọng, mục tiêu. Đôi khi mình thấy mệt.
Mình tự hỏi, có phải chỉ mình cảm thấy như thế này không? Hay là ai cũng từng có lúc ngồi giữa lớp học mà đầu óc bay đi đâu đó, tự hỏi mình đang làm gì, đang đi đâu? Mỗi lần nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ, mình lại chợt nghĩ về tương lai – liệu mình có đủ giỏi để đạt được những gì đã mơ ước? Có khi nào mình sẽ trưởng thành và nhận ra những lo âu bây giờ chỉ là chuyện nhỏ?
Chiều nay, mình lại thử ngồi học lại. Mở sách, lật bài, nhưng rồi vẫn không thể nào yên được. Mình đứng dậy, bước ra ban công. Gió mát lùa vào tóc, mang theo hương hoa sữa thoang thoảng đâu đây. Dưới phố, dòng người vẫn tấp nập. Mọi người ai cũng bận rộn, như thể ai cũng có một nơi phải đến, một điều phải hoàn thành. Nhìn khung cảnh đó, mình thấy lòng bỗng nhẹ hơn.
Mình quay trở lại bàn học, lần này nghiêm túc hơn. Nhưng những hình ảnh về bạn bè, những buổi học thêm, những buổi chiều tan học muộn cứ lẩn khuất trong tâm trí. Những câu chuyện không đầu không cuối mà chúng mình kể nhau nghe trong giờ ra chơi, tiếng cười vang cả dãy hành lang. Dù bài vở có nặng nề đến đâu, chỉ cần một lời trêu đùa, một cái vỗ vai của đứa bạn thân là mình lại thấy nhẹ nhõm lạ kỳ.
Đôi khi, mình tự hỏi, mình có đang quá khắt khe với bản thân không? Mình muốn mình giỏi hơn, nhanh hơn, chăm hơn. Nhưng mỗi lần vấp ngã, mình lại trách mình không đủ cố gắng. Có lẽ mình cần học cách chấp nhận những lỗi sai, những lần bị gọi lên bảng mà không trả lời được, như một phần không thể thiếu trong quá trình trưởng thành.
Khi chiều dần buông, mình ngồi lại trước gương. Gương mặt hiện lên có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt thì vẫn sáng. Mình thấy trong đó sự quyết tâm – không phải kiểu quyết tâm sục sôi, mà là một điều gì đó âm ỉ nhưng bền bỉ. Mình biết, mình sẽ không bỏ cuộc.
Tối nay, khi gió thổi nhè nhẹ ngoài cửa sổ, mình thấy lòng mình bình yên hơn một chút. Có thể ngày mai sẽ lại là một ngày nhiều bài vở, nhiều áp lực, nhưng cũng là một ngày mới – với hy vọng mới. Và mình tin, chỉ cần còn hy vọng, mình sẽ luôn bước tiếp, dù có chậm, nhưng không dừng lại.
Thanh xuân của mình không hoàn hảo, nhưng mình sẽ trân trọng nó – với tất cả những gì vụng dại, mỏi mệt và cả những nụ cười đã từng lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store