Chương 73
Chương 73
Kim Chuẩn được Lam Hi Thần cam đoan, hắn ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười đắc ý: "Được, đây là Trạch Vu Quân tự nói, đến lúc đó đừng có chịu không nổi mà lại bịt miệng ta."
Lam Hi Thần rất tò mò hắn muốn giở trò gì, dùng ngón trỏ gõ lên bàn hai cái, nói: "Ngươi nói đi."
Kim Chuẩn nói: "Bởi vì có người... không, có hung thi muốn giết ta, Quỷ tướng quân muốn giết ta."
Một câu không đầu không đuôi không chứng cứ này của hắn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Lam Cảnh Nghi thật sự chịu không nổi cái miệng đầy lời dối trá của hắn, lại giận dữ mắng: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đấy hả? Nói cái gì hợp lí hơn đi!"
Lam Tư Truy cũng không kiềm chế được, nhíu mày nói: "Kim thế huynh, huynh đừng ăn nói bừa bãi, Ôn... Ôn tiên sinh và huynh không thù không oán."
Kim Xung nhỏ giọng nói với Kim Lẫm: "Có phải hắn điên rồi không? Nhỡ đắc tội Ngụy Vô Tiện thì sao?"
Kim Lẫm cũng không hiểu: "Ai biết? Có lẽ hắn cảm thấy Ôn Ninh không thể đối chất với hắn."
Lam Hoán nói: "Ngươi nói như vậy, có chứng cứ gì không?"
"Có mấy lần ta cảm thấy Quỷ tướng quân muốn giết ta, cho nên mới sợ hãi, muốn chạy về Lan Lăng."
Lam Nguyện nói: "Cả ngày ngươi đều ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ôn tiên sinh làm sao có thể nhìn thấy ngươi?"
Kim Chuẩn cười lạnh nói: "Dù sao ta đúng là nhìn thấy hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, có lẽ là do ngươi dẫn vào đây?"
Kim Xung cảm thấy hắn nói chuyện hoang đường, lại cười nhạo với Kim Lẫm: "Ta cũng muốn gặp Quỷ tướng quân, nhưng sao ta lại không thấy được? Nhất định là do ta chưa đủ thành tâm, hoặc có lẽ là do ta không có nhã hứng nửa đêm ngồi xổm dưới cửa sổ rình trộm."
Hắn cố ý nói lớn tiếng, chúng thế gia đệ tử nghe được ồn ào cười to, nhao nhao trào phúng Kim Chuẩn.
Một thiếu niên áo xanh châm chọc nói: "Kỳ thật ta cũng muốn gặp, chỉ tiếc ta không giống Kim Chuẩn huynh mắt nhìn lục lộ, tai nghe bát phương, còn có tuyệt kỹ nhìn trộm dưới cửa sổ, cho nên không thấy được."
Lại có một thiếu niên áo trắng phụ họa: "Đúng đúng đúng, chiêu rình dưới cửa sổ này của Kim Chuẩn huynh, chúng ta cũng phải thấy mặc cảm, khó mà với tới."
Kim Chuẩn nghe thấy mấy lời bỏ đá xuống giếng này, tức giận đến cả người phát run, hận không thể xé Kim Xung thành từng mảnh nhỏ. Hắn cố nén tức giận, nói: "Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không sợ nói ra, Lam Nguyện, ngươi có giao tình tốt với Kim Lăng, Kim Lăng lại chán ghét ta, cho nên y muốn để ngươi thừa dịp ta học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hãm hại ta chết bên ngoài."
Lam Nguyện phản bác: "Ta chưa từng đưa Ôn tiên sinh vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, Kim Lăng lại càng không để ta giết ngươi, những lời ngươi nói đều là vô căn cứ."
Kim Lăng bảo mấy tiểu hài tử khi dễ Kim Chuẩn, nhưng tuyệt đối không muốn lấy mạng của hắn.
Vừa nghe đến Kim Lăng, mắt Giang Trừng lộ ra hung quang, âm trầm nói: "Tiểu tử, ngươi phải chịu trách nhiệm với lời ngươi nói hôm nay."
Kim Chuẩn bị Giang Trừng trừng đến nghiến răng nghiến lợi, run giọng nói: "Giang tông chủ, ngài là cữu cữu của Như Lan ca ca, không mở miệng thì tốt hơn."
Lam Hoán hờ hững nói: "Giang tông chủ bình tĩnh một chút. Kim Chuẩn, những lời ngươi nói đều không có chứng cứ. Làm người, là phải biết chịu trách nhiệm cho những gì mình nói ra."
Giang Trừng cười lạnh một tiếng: "Được được, ngươi cứ thẩm vấn, ta muốn xem hắn có thể làm trò gì."
Kim Chuẩn càn quấy: "Ta không có chứng cứ? Vậy Cô Tô Lam thị các ngươi dám để Quỷ tướng quân đến đối chất với ta không? Nếu không, lời ta đã nói ra tuyệt không thay đổi."
Hắn lại ném bóng cho Lam thị, để bọn họ tự mình lựa chọn xem có nhận hay không. Nhận, thì có thể đạt được mục đích của hắn. Không nhận, tức là Lam thị chột dạ, còn có thể cấu xé Kim Lăng cùng Lam Tư truy một phen, khiến cho hai người bọn họ mất sạch thanh danh như hắn.
Kim Quang Dao ước chừng có thể đoán được đứa nhỏ này muốn làm gì, quả thật là to gan lớn mật. Lam Hoán lại không thể không dựa theo ý của đứa nhỏ này mà đi.
Lam Hoán vuốt ve Sóc Nguyệt, y cũng đang cân nhắc. Kim Chuẩn nói như vậy rõ ràng là có điểm lừa, nhưng không cho Ôn Ninh đối chất với hắn thì sẽ khiến Kim Lăng đeo trên lưng tội danh ý đồ bắt nạt tộc đệ.
Hiện tại là thời điểm đấu tranh căng thẳng trên Kim Lân Đài. Gió thổi cỏ lay cũng có thể sinh ra ảnh hưởng không thể đo lường, vì thế Lam Hoán lựa chọn trưng cầu ý kiến của Lam Khải Nhân: "Ý của thúc phụ thế nào?"
Lam Khải Nhân nói: "Để Ôn Ninh vào đối chất đi, chúng ta vẫn có thể khống chế được cục diện."
Lam Hoán cũng cảm thấy do dự là vô ích, phân phó Lam Nguyện: "Tư Truy, mời Ôn tiên sinh đến đối chất với hắn."
Dứt lời, y lại bất giác nhìn về bóng dáng sau song cửa lụa xanh bên cạnh. Kim Quang Dao cách một song cửa khẽ gật đầu.
Giang Trừng chú ý tới động tác khó mà phát hiện của Lam Hoán, liếc mắt nhìn thấy bóng người phía sau song cửa lụa xanh, sắc mặt càng âm trầm, nghĩ thầm Kim Quang Dao này đâu phải ngồi tù? Rõ ràng là tới buông rèm nhiếp chính. Lam Hi Thần lại nhẹ dạ đến mức khiến người ta giận sôi như vậy, đưa ra chút quyết định cũng phải xem thử thái độ của Kim Quang Dao, y là rối gỗ để Kim Quang Dao điều khiển sao?
Còn có phong thư ám chỉ mà Lam Hi Thần viết cho hắn, tám phần cũng là do Kim Quang Dao chỉ. Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần ở chung một chỗ quả thật rất phiền toái, trong khoảng thời gian này đã khiến cho hắn đứng ngồi không yên, trái lo phải nghĩ, rốt cục nhịn không được phải đến tận đây.
Lam Tư Truy đi mời Ôn Ninh, Lam Hoán bảo môn sinh mang Kim Chuẩn xuống chờ.
Giang Trừng cùng Lam Hoán nói chuyện, hắn nói: "Thư ngươi viết cho ta, ta đã xem qua rồi, việc Ngũ Tiên giáo ta sẽ lo liệu."
Lam Hoán nói: "Vậy thì tốt rồi."
Giang Trừng liếc xéo về phía song cửa lụa xanh, nói: "Về phần chuyện cũ năm xưa, không nên suy đoán lung tung."
Xuyên qua song cửa lụa xanh, Kim Quang Dao thấy sắc mặt Giang Trừng khi nói chuyện với Lam Hi Thần, liền biết ngay Giang Trừng quả nhiên đã bị hắn đâm trúng tim đen, mấy ngày nay sợ là đêm không thể ngủ.
Lam Hoán nói: "Giang tông chủ nên tha thứ cho người khác."
Giang Trừng nắm chặt roi, như muốn bóp nát phần tay cầm, hờ hững nói: "Ta luôn luôn đuổi tận giết tuyệt, thu hồi lòng từ bi của các ngươi lại. Cả đời này ta thấy phiền nhất chính là loại người luôn tự cho mình là đúng như Ngụy Anh. Chuyện Hiểu Tinh Trần gần ngay trước mắt, ân oán của người khác thì bớt xen vào, đừng để cuối cùng lại thành ra hai bên không được bên nào."
Lam Hoán nói: "Ta sẽ không nói cho hắn biết, Giang tông chủ cứ yên tâm."
Giang Trừng nói: "Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta mặc kệ các ngươi, các ngươi cũng đừng quản ta."
Lam Hoán hỏi: "Nàng thật sự không còn nữa sao?"
Giang Trừng thế mà không tức giận, ánh mắt ngược lại còn thoáng chút hoảng hốt: "Có còn hay không, liên quan gì đến ngươi?"
Thấy Giang Trừng nghe gì cũng không lọt, Lam Hi Thần không hỏi nhiều nữa.
Lam Tư Truy nhanh chóng dẫn Ôn Ninh đến. Ôn Ninh vẫn luôn quanh quẩn ở chân núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn vào bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ thì hiện tại là lần đầu tiên. Chúng thiếu niên đều không khỏi tò mò kiễng chân quan sát.
Giang Trừng vừa thấy Ôn Ninh, sắc mặt lại càng u ám. Ôn Ninh vẫn như cũ, làn da tái nhợt, mặc một thân bạch y.
Nếu xem hắn như một kiện vũ khí, vậy thì hắn được tiểu bối Lam thị "bảo dưỡng" rất khá, quần áo ngay ngắn, xa xa nhìn qua trông giống như một thư sinh bình thường.
Ôn Ninh tiến lên hành lễ: "Trạch Vu Quân, Lam lão tiên sinh... Giang tông chủ."
Giang Trừng nhắm mắt lại, không nhìn Ôn Ninh.
Lam Hoán đứng dậy nói: "Ôn tiên sinh, làm phiền ngươi đi chuyến này."
Ôn Ninh nói: "Không phiền."
Lam Hoán gọi người mang Kim Chuẩn theo, nói với Ôn Ninh: "Ôn tiên sinh, thiếu niên này nói, ngươi muốn giết hắn, ngươi có thừa nhận không?"
Ôn Ninh lắc đầu: "Ta không biết hắn, cũng không muốn giết hắn."
Câu trả lời của Ôn Ninh nằm trong dự liệu, Kim Chuẩn lại không có chứng cớ, nói tiếp xem ra cũng không có ý nghĩa gì.
Lam Hoán nói: "Kim Chuẩn, ngươi còn có lời gì muốn nói không?"
Kim Chuẩn nói: "Trạch Vu quân, ta có rất nhiều lời muốn nói, ngài đã đáp ứng sẽ không cấm ngôn ta."
Lam Hoán biết, Kim Chuẩn có chuẩn bị mà đến, nhưng lời đã nói ra, nên vẫn gật đầu.
Kim Chuẩn quay mặt về phía Ôn Ninh, lộ ra vẻ mặt dương dương đắc ý, nói: "Ôn Cẩu, ngươi thật đáng thương, chết rồi vẫn làm chó giữ cửa cho người ta. Ngươi có muốn biết một ít chuyện năm đó không? Ví dụ như... người nhà ngươi chết thế nào? Ta biết rất nhiều, để ta nói cho ngươi biết..."
Lam Nguyện vội vàng quát: "Kim Chuẩn, chuyện này có liên quan gì đến tội lỗi của ngươi, mau câm miệng!"
Kim Chuẩn lộ ra biểu tình dữ tợn ẩn giấu đã lâu, nói: "Các ngươi đã cam đoan sẽ không bắt ta câm miệng, ta muốn nói!"
Lam Nguyện không có cách nào, đành phải đi kéo Ôn Ninh, nói: "Thúc thúc, chúng ta đi, đừng nghe mấy lời điên khùng của hắn." Ôn Ninh mờ mịt gật đầu, nhấc chân muốn đi.
Kim Chuẩn lập tức quát: "Ngươi không muốn biết Ôn cẩu tỷ tỷ của ngươi chết như thế nào sao?"
Ôn Ninh dừng chân, hơi do dự, Lam Nguyện cũng không kéo được hắn.
Lam Hoán lạnh lùng nói: "Kim Chuẩn, chú ý lời nói của ngươi!"
Giang Trừng mở mắt, chậm rãi đứng lên, nhìn Ôn Ninh, Ôn Ninh cũng nhìn Giang Trừng.
Kim Chuẩn mỉm cười quái dị: "Ha ha ha ha ta đã như vậy rồi, còn sợ cái gì?"
Hắn đột nhiên thoát khỏi trói buộc của môn sinh Lam thị, xoay người kéo tay áo Ôn Ninh, giọng điệu không có ý tốt: "Ngươi có biết chủ ý để tỷ đệ các ngươi bó tay chịu trói là ai đưa ra không?"
Đưa tay chỉ vào song cửa lụa xanh, hắn nói: "Chính là người phía sau, Liễm Phương Tôn, tiểu thúc Kim Quang Dao của ta. Ngươi thật sự cho rằng chỉ cần các ngươi đầu hàng, bọn họ sẽ buông tha Ngụy Anh cùng đám Ôn cẩu còn lại? Ha ha ha ha, quá ngây thơ. Hắn căn bản cũng không tính toán báo thù gì, mà là giữ ngươi lại nghiên cứu quỷ đạo. Còn đối với Ngụy Anh cùng đám Ôn cẩu khác, bọn họ chắc chắn sẽ giết không tha! Cái gì mà đình chiến, đều là lừa gạt các ngươi! Ôn cẩu tỷ tỷ của ngươi chết uổng rồi ha ha ha!"
Kim Quang Dao hoàn toàn hiểu được, Kim Chuẩn muốn chọc giận Ôn Ninh, khiến hắn phát cuồng không thể khống chế, đại khai sát giới.
Hắn không thể ngồi yên nữa, đẩy cửa chạy đến bên cạnh Lam Hoán, hô: "A Chuẩn! Ngươi đừng kéo hắn, nguy hiểm!"
Lam Hoán rút Sóc Nguyệt ra, bảo vệ Kim Quang Dao ở phía sau.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store