Chương 72
Chương 72
Sáng sớm hôm sau, Kim Chuẩn bị Lam Hoán ép vào nhã chính sảnh, nơi Vân Thâm Bất Tri Xứ tiến hành thẩm vấn.
Lam Hoán cùng Lam Khải Nhân ngồi ngay ngắn ở chủ vị, Lam thị tộc lão cũng đến đông đủ, chia làm hai hàng, không khí lành lạnh u ám.
Kim Chuẩn dù sao cũng là con cháu Kim thị thế gia, Lam Hoán cũng lịch sự không trói hắn, chỉ để hắn quỳ trong đường thẩm vấn.
Kim Quang Dao ngồi sau song cửa lụa xanh của gian phụ bên cạnh chính sảnh, lúc cần thiết sẽ đi ra làm chứng.
Các thế gia đệ tử cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, bao gồm cả Lan Lăng Kim thị đều ngừng học, đồng loạt bị mời tới dự thính thẩm vấn, tỏ vẻ công khai công chính.
Ban đêm nhìn trộm ngoài cửa sổ, chưa từng có ở Vân Thâm Bất Tri Xứ từ thuở khai thiên tích địa.
Thần sắc các Lam thị tộc lão rất phức tạp, Lam Hi Thần bắt Kim Chuẩn tại trận, chứng tỏ qua giờ Tý y vẫn ở lại trong phòng Kim Quang Dao. Lam Hi Thần lại hoàn toàn không quan tâm nếu người ngoài biết được việc này.
Con cháu thế gia trang phục khác nhau nối đuôi nhau đi vào, bọn họ mới sáng sớm thức dậy đã nghe nói đêm qua xảy ra chuyện gì. Lam Khải Nhân và Lam thị tộc lão đều tề tựu ở đây nên không dám nghị luận nhiều, bọn họ im lặng nhìn Kim Chuẩn quỳ gối ở giữa, biểu cảm rất đa dạng.
Phụ thân Kim Xung Kim Tử Vân và phụ thân Kim Chuẩn Kim Tử Hiền xưa nay không hợp nhau, hiện giờ hắn cùng mấy đệ tử gia tộc phụ thuộc Kim thị không che giấu được vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Kim Lẫm lớn tuổi hơn một chút thì lấy đại cục làm trọng, có vẻ lo lắng trùng trùng, y dựa theo ý tứ của Kim Lăng, chăm chú theo dõi, không ngờ Kim Chuẩn lại gây ra chuyện bực này.
Lam thị không chịu đè việc này xuống, không bao lâu nữa vụ việc ban đêm nhìn trộm ở Thúy Vi Cư này sẽ truyền khắp huyền môn bách gia, Kim Lân Đài lại thêm một lần mất sạch mặt mũi.
Thẩm vấn bắt đầu trong không khí trang nghiêm, tôi tớ bị Kim Chuẩn đánh bất tỉnh đi lên, thành thật khai báo tình huống.
Lam Khải Nhân hỏi: "Kim Chuẩn, đánh tôi tớ bất tỉnh, trộm ngọc lệnh, ngươi có thừa nhận không?"
Kim Chuẩn uể oải nói: "Thừa nhận."
Lam Khải Nhân lại hỏi: "Nửa đêm canh ba ngươi chạy tới Thúy Vi Cư làm gì?"
Kim Chuẩn nói: "Ta nghĩ tiểu thúc đối xử với ta không tệ, nên muốn đi thăm hắn."
Lam Kỳ An hỏi: "Vậy vì sao ngươi không quang minh chính mà yêu cầu?"
Kim Chuẩn hỏi ngược lại: "Nếu ta hỏi, Trạch Vu Quân sẽ đồng ý sao?"
Lam Hoán nhìn xuống Kim Chuẩn, nói: "Nếu muốn đi vấn an, vì sao phải lén lút?"
Kim Chuẩn vẻ mặt trào phúng: "Trạch Vu Quân, ta ở ngoài cửa sổ nghe thấy người ở bên trong đang ngư thủy tương hoan, điên loan đảo phượng, ta nên làm thế nào đây?"
Tiếng xôn xao nổi lên. Chúng thiếu niên rốt cuộc không quản được miệng, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Mấy người nhỏ tuổi mặt đỏ tới mang tai, lớn tuổi hơn chút thì thầm nghĩ, Lam Hi Thần mang Kim Quang Dao về quả nhiên không có lòng tốt gì, mỹ danh quản giáo nhưng thật ra là kim ốc tàng kiều.
Lam thị tộc lão cũng lộ vẻ ngượng ngùng.
Kim Quang Dao nghiêng tai lắng nghe cuộc đối thoại bên ngoài, mơ hồ nghe thấy có người nói "kim ốc tàng kiều", tâm trạng phức tạp. So với thương tiếc thanh danh của mình, hắn càng thương tiếc thanh danh của Lam Hoán, nghĩ thầm: "Y cần gì phải giày xéo chính mình như vậy?"
Lam Hi Thần dường như đã sớm lường trước Kim Chuẩn sẽ nói như vậy, nhẹ nhàng cười mỉm, vuốt ve Liệt Băng bên hông, sắc mặt như thường, nói: "Nếu ngươi cũng hiểu biết đạo lý làm người, hẳn là nên nhanh chóng rời đi mới phải, vì sao lại ở bên ngoài nghe lâu như vậy?"
Kim Chuẩn ngạc nhiên trước câu trả lời của Lam Hoán, vội vàng nói: "Ta muốn đi chứ, vừa định đi ngài đã ra ngoài bắt ta rồi."
Tình hình khó khống chế, các thiếu niên đều nhìn Kim Xung và Kim Lẫm, muốn biết thêm từ chỗ bọn họ. Có là Kim Xung thì hiện tại cũng thấy xấu hổ, sắc mặt càng khó coi, hắn không dám giận chó đánh mèo với Lam Hoán, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Kim Chuẩn.
Kim Quang Dao coi như lại nát bét, nhưng không ai có thể phủ nhận hắn đã sớm trở thành biểu tượng của Lan Lăng Kim thị.
Lịch sử gia tộc của Kim thị tuyệt đối không thể tránh khỏi tên hắn. Hắn giống như Mạn Châu Sa Hoa, vừa ác độc tàn khốc, lại hoa mỹ đến cực điểm.
Hắn là tượng trưng cho thời đại đỉnh cao của Lan Lăng Kim thị, Tiên Đốc chưa từng có từ trước đến nay, bá chủ mới thay thế trăm năm thống trị của Ôn thị, từng đài quan sát mọc lên từ mặt đất, hội Thanh Đàm ngựa xe như nước... Đây là thời đại mà tộc nhân Kim thị luôn âm thầm tưởng nhớ.
Sau khi Kim Quang Dao chết, thời đại thuộc về Lan Lăng Kim thị cứ vậy im bặt.
So với cảnh hoang tàn hỗn độn nội chiến không ngớt hiện tại, năm tháng phồn hoa như mẫu đơn nở rộ kia thật sự làm cho người ta phải tưởng nhớ.
Kim Xung ghét cha con Kim Tử Hiền không chỉ vì cha và bọn họ có thù oán, mà còn bởi vì Kim Tử Hiền xưa nay chỉ lo chiếm lợi ích cho mình, thờ ơ với hoàn cảnh khó khăn của gia tộc.
Phụ thân của Kim Xung từng thầm đánh giá Kim Quang Dao: "Công lớn hơn tội, có thể xem là kiệt xuất của một thế hệ, đáng tiếc xuất thân sai lầm."
Hiện tại Kim Quang Dao lại cam chịu hạ tiện như vậy, sống vụng trộm, cẩu thả như thế, ngay cả tôn nghiêm cũng không cần. Trong quá khứ còn có thể khen hắn một câu kiêu hùng, hiện tại thật đúng là uy phong quét rác, còn không bằng không sống lại cho rồi, vĩnh viễn nằm lại trong tiên sử để hậu nhân tranh luận thì tốt hơn.
Lam Khải Nhân lạnh mặt, quát: "Yên lặng!"
Toàn sảnh lập tức im lặng.
Lúc này, một môn sinh Lam thị đi vào thông báo, nói Vân Mộng Giang tông chủ tới, đang chờ bên ngoài.
Giang Trừng đến thật đúng lúc, Lam Hoán nói: "Mau đi mời Giang tông chủ đi."
Chỉ chốc lát sau, chúng thiếu niên tránh ra một con đường, Giang Trừng hung ác nham hiểm đi vào, bên người không có tùy tùng đi theo, đúng là đi một mình.
Mặt mũi hắn tràn đầy lệ khí, se lạnh rét lạnh, sớm không còn là thiếu niên ngại ngùng ngày trước.
Lam Hoán nhìn thần sắc cực kỳ khó coi của Giang Trừng, liền biết được phong thư mình viết đâm trúng tim đen của hắn rồi, phỏng đoán của Kim Quang Dao phải đúng đến chín phần.
Lam Hoán bình thản hàn huyên: "Giang tông chủ, ngài khỏe chứ."
Giang Trừng cười gượng, gật đầu: "Lam tông chủ." Rồi nhìn về phía Kim Chuẩn đang quỳ bên cạnh, cười nói: "Xem ra các ngài đang bận? Ta tới thật không đúng lúc rồi."
Lam Hoán nói: "Giang tông chủ tới đây, không biết có việc gì?"
Giang Trừng nói: "Ta muốn thương lượng chuyện Ngũ Tiên giáo với Lam tông chủ."
Lam Khải Nhân giơ tay, nói: "Đêm qua Vân Thâm Bất Tri Xứ xảy ra chút chuyện khác thường, hiện đang công thẩm. Nếu Giang tông chủ đã tới, không ngại cứ ngồi xuống dự thính, làm người công chứng."
Giang Trừng đánh giá qua Kim Chuẩn, cười hừ một tiếng, nói: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, quấy rầy rồi."
Lúc ở bên ngoài hắn đã nghe Lam Tư Truy thuật lại chuyện đêm qua, cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Kim Chuẩn này, thật không biết nên nói hắn thông minh hay nên nói hắn ngu xuẩn. Ngay dưới mí mắt Lam Hoán đi rình coi nhân vật số một như Kim Quang Dao, thật sự là tìm đường chết.
Lam Hoán sai người mang ghế cho Giang Trừng, Giang Trừng sờ sờ nhẫn trên tay, ngồi xuống không khách khí.
Cuộc thẩm vấn lại bắt đầu.
Lam Khải Nhân hỏi Kim Chuẩn: "Ngọc lệnh thông hành được tìm thấy trên người ngươi không chỉ thông tới Thúy Vi Cư, ngươi giải thích thế nào?"
Kim Chuẩn thấy Giang Trừng tới, chợt nảy ra ý nghĩ gì đó, tính toán xong đối sách, nói: "Ta lấy ngọc bài từ trên người tôi tớ kia, ta muốn đến thăm tiểu thúc thúc, sau đó chạy trốn về Lan Lăng."
Lam Khải Nhân hỏi: "Vì sao ngươi phải chạy trốn?"
Kim Chuẩn cúi đầu: "Ta không dám nói."
Lam Khải Nhân nói: "Có gì không dám?"
Kim Chuẩn nói: "Ta sợ bị Lam gia các người trả thù."
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều hai mặt nhìn nhau, Lam Cảnh Nghi nhịn không được phẫn nộ quát: "Ngươi là chuột nhắt trộm gà trộm chó, làm chuyện ti tiện rình coi dưới cửa sổ, bây giờ còn cắn ngược lại chúng ta sao? Lam thị chúng ta xưa nay ngay thẳng, không thèm làm chuyện trả thù tiểu nhân như ngươi."
"Cảnh Nghi, trật tự." Lam Hoán ý bảo Lam Cảnh Nghi im miệng, y nói với Kim Chuẩn: "Đã dạy mãi mà ngươi không thay đổi, tiên sinh Lam thị cũng không dạy được ngươi, vậy ngày mai đưa ngươi về Lan Lăng đi, để phụ thân ngươi cùng Kim tông chủ tự mình dạy dỗ."
Lời y vừa nói ra, ý tứ chính là Kim Chuẩn bị Cô Tô Lam thị đuổi học, cho dù có là Ngụy Anh năm đó, cũng chưa từng ầm ĩ đến mức bị đuổi học.
Lam Khải Nhân không nghĩ tới Lam Hi Thần lại không lưu tình như thế. Lam thị tộc lão nhìn nhau một phen, không ai đứng ra phản đối.
Đúng, hành vi của đứa nhỏ này thật sự quá đáng, chịu giáo huấn cũng tốt, cũng để cho thiên hạ huyền môn biết, tiên phủ trăm năm Vân Thâm Bất Tri Xứ này không cho phép bất cứ kẻ nào làm bậy.
Bị đuổi học, coi như đã định hình nhân phẩm cho người này rồi. Trở về Lan Lăng, không những đồng tộc xem thường, mà sau này cũng khó kết giao với tiên môn thế gia đệ tử, nói không chừng cũng khó tìm được mối hôn sự tốt. Bị Cô Tô Lam thị trực tiếp thôi học có thể nói là đả kích cực kì lớn đối với một con cháu thế gia.
Giang Trừng cười nhạo, nói với Kim Chuẩn: "Ngươi rất có bản lĩnh."
Chúng thiếu niên xì xào bàn tán, Kim Lẫm có chút khổ sở nhìn Kim Chuẩn, không nghĩ tới đệ tử đầu tiên bị Lam thị đuổi học lại là Kim thị bọn họ. Hôm nay thể diện của Kim thị bị vị tộc đệ này làm mất sạch sẽ.
Nhưng y cũng không đồng tình với Kim Chuẩn, từ nhỏ y đã hiểu đấu tranh quyền lực có bao nhiêu tàn khốc. Nếu Kim Chuẩn đã có gan khiêu khích vị huynh đệ cao nhất Kim Lân Đài kia, ắt sẽ gánh chịu hậu quả.
Kim Chuẩn có già dặn cỡ nào, giờ phút này cũng cảm thấy vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Hắn vốn cho rằng, nể mặt phụ thân cùng Kim thị, cùng lắm hắn cũng chỉ bị răn dạy một trận, sau đó đưa về bằng một cái cớ chính đáng. Không ngờ Lam Hi Thần lại không lưu tình như vậy, trực tiếp đuổi học, rõ ràng là hợp tác với Kim Lăng để chỉnh mình.
Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa, hôm nay ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt.
Kim Chuẩn cả giận nói: "Nếu Trạch Vu Quân đã nói như vậy, ta có thể thẳng thắn, nhưng Trạch Vu Quân và các vị tiền bối của Cô Tô Lam thị đều phải đáp ứng ta, không được dùng cấm ngôn thuật với ta nữa."
Kim Quang Dao nghe hắn nói như vậy, trong lòng thầm kêu không ổn, đứa nhỏ này muốn giở trò, nhưng thân phận hắn nhạy cảm, không thể trực tiếp ra mặt ngăn cản, đành phải án binh bất động, tiếp tục bàng quan.
Lam Hoán ung dung nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."
_________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store