Chương 44
Chương 44
Đương nhiên Kim Quang Dao không ngốc đến mức nghĩ rằng lão già Ngọc Hành Tử cũng ngu xuẩn như cẩu tử Uông Điệp Y, một cái trâm vàng là xử lí được.
Trong nháy mắt Kim Quang Dao rút trâm ra, Ngọc Hành Tử nghĩ rằng hắn muốn tấn công mình, theo bản năng lui về phía sau một chút. Không nghĩ tới Kim Quang Dao lại ghì đầu trâm vào ngay cổ bản thân.
Ngọc Hành Tử chưa từng gặp qua con mồi khó chơi như vậy. Vốn dĩ hắn chỉ muốn nếm thử Kim Quang Dao, không nghĩ tới người này khó ăn như vậy, càng không chiếm được, hắn lại càng cảm thấy hứng thú.
Kim Quang Dao mỉm cười nói: "Rõ ràng thế mà? Ngươi còn cứng rắn nữa, ta sẽ chết cho ngươi xem."
Ánh mắt Ngọc Hành Tử nhìn hắn đầy từ ái, giống như trưởng bối đang nhìn một hài tử nghịch ngợm, nói: "Không nghĩ tới ngươi lại ngoan cường thế, yên tâm đi, ta có thể thề sẽ không nói chuyện này nói ra ngoài. Tất cả những gì phát sinh giữa hai chúng ta ngày hôm nay, chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết."
Nếu là trước kia, dựa theo tính tình của Kim Quang Dao, hẳn là sẽ thuận theo, bảo toàn tính mạng cho chính mình trước, nhịn cho qua trận khuất nhục này rồi tìm Ngọc Hành Tử báo thù, khiến hắn phải chịu thiên đao vạn quả.
Đại trượng phu co được dãn được, quân tử trả thù mười năm không muộn, đây mới là tác phong từ trước đến nay của Kim Quang Dao, vừa rồi hắn cũng đã nghĩ như vậy.
Nhưng, khi Ngọc Hành Tử cởi y phục hắn ra, hắn đã thay đổi chủ ý.
Bởi vì hắn nghĩ đến Lam Hoán, nếu chịu đi vào khuôn khổ, hắn cảm thấy rất có lỗi với Lam Hoán. Nếu hắn bị Ngọc Hành Tử vũ nhục ở đây, thì Lam Hoán nhất định sẽ càng cảm thấy có lỗi với hắn, sẽ lại càng bảo vệ hắn, khổ nhục kế này chẳng phải là rất hay sao?
Nhưng hắn nhận ra, hiện tại hắn không làm được.
Hơn nữa tình hình còn chưa đến mức không còn biện pháp cứu vãn, hắn vẫn còn có thể giằng co thêm một lát, chống đỡ tới khi Lam Hoán đến.
Kim Quang Dao có chút căm ghét bản thân, không lâu trước đây hắn xem xét lí do vì sao lại thất bại thảm hại, nói chung thì là do chút tình cảm này, hắn không thể dứt khoát tuyệt tình, luôn chừa ra một khoảng, thế nên mới bị đối thủ nắm thóp rồi lật đổ.
Kim Quang Dao ổn định tâm trí, lạnh lùng nói: "Mặc kệ người khác có biết hay không, hiện tại ta không muốn, cây trâm này có tẩm độc, vào máu là chết. Ngươi còn dám động đậy, thù ta cũng dám đâm vào. Ta mà chết ở đây, ngươi định ăn nói với chủ nhân của ngươi thế nào?"
Thực ra trâm không có độc, hắn chỉ lừa Ngọc Hành Tử mà thôi. Giờ hắn có thể xác định, mục đích Ngọc Hành Tử xuất hiện ở Vân Mộng là để đi tìm hắn, hơn nữa, còn phải bắt sống.
Ngọc Hành Tử hòa ái nói: "Ngươi biết không, dáng vẻ này của ngươi trông giống y như trinh tiết liệt nữ, khiến ta càng hứng thú, muốn chơi ngươi."
Kim Quang Dao mỉm cười nói: "Như ngươi vừa nói, trước kia ta dù gì cũng từng làm tiên đốc, ngươi là cái thá gì? Ngươi còn lâu mới xứng với ta."
Ngọc Hành Tử nói: "Ngươi hạ cây trâm xuống trước đi, ta không chạm vào ngươi là được, giơ trâm mãi vậy không mỏi tay sao."
Kim Quang Dao nói: "Ta không hạ, trừ phi ngươi tự thiến mình trước."
Ngọc Hành Tử nói: "Ngươi cũng ngoan độc quá nha. Ngươi nghĩ mình có thể chống đỡ được bao lâu, kẻ vô sỉ như ngươi, sao ở phương diện này lại chú trọng thể diện thế?"
Kim Quang Dao nói: "Con người chính là như vậy đấy, trong lòng luôn có vết sẹo không thể chạm vào, ngươi cũng biết rồi mà, ta lớn lên trong kỹ viện, sợ hãi nhất là những kẻ như ngươi. Ngươi biết vì sao ta giết đại ca ta không? Không phải vì chuyện của Tiết Dương không cứu vãn được, mà bởi vì miệng hắn thốt ra bốn chữ "con của kỹ nữ".
"Ta rất tò mò, ngươi thật sự đã từng làm thỏ con sao? Mấy chuyện kể về ngươi trong Huyền Môn Tri Âm đều là thật à?"
Kim Quang Dao xem như đã hiểu, tên Ngọc Hành Tử này nghĩ đâu làm đó, tùy tâm sở dục, người này trở thành ác nhân cũng không có gì kỳ quái, bây giờ lại còn hóng hớt mấy chuyện lặt vặt về hắn.
Kim Quang Dao thuận theo lời Ngọc Hành Tử, hỏi: "Huyền Môn Tri Âm là cái gì?"
"Một loại sách đọc rất thú vị, kỳ nào ta cũng xem, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi đã từng làm thỏ chưa?"
Kim Quang Dao chưa buông lỏng cảnh giác, cả người căng thẳng, nói: "Không có, ta chỉ từng làm sai vặt trong thanh lâu, chưa từng làm thỏ."
Ngọc Hành Tử vui vẻ nói: "Vậy đây là lần đầu tiên nhỉ?"
Ngọc Hành Tử dường như càng hứng thú, bắt đầu lải nhảu: "Ngươi biết không, sau khi ngươi chết, danh tiếng còn lớn hơn lúc trước, lời đồn lại càng nhiều. Nghe nói đám tu sĩ kia chỉ cần nhắc tới ngươi là lần nào cũng ầm ĩ, thậm chí còn có thể đánh nhau. Trước kia là gặp Ngụy tất ầm ĩ, hiện tại là gặp Kim tất ầm ĩ. Mặc dù ngươi đã chết, nhưng vẫn đứng vững vàng trong 3 hạng đầu bảng xếp hạng nhân vật trong Huyền Môn Tri Âm. Cứ khi nào lượng tiêu thụ sụt giảm, Huyền Môn Tri Âm chỉ cần tung ra mấy tin tức độc nhất vô nhị về ngươi và ông già chết bầm của ngươi, lượng tiêu thụ chắc chắn lại tăng vọt."
Kim Quang Dao vô sỉ cười nói: "Thật hả? Ta đáng giá như vậy sao?"
Ngọc Hành Tử nói: "Đúng rồi, ngươi phải tự tin với chính mình lên. Nói ra thì, so với Ngụy Vô Tiện và ngươi, chuyện xấu ta làm cũng chẳng ít hơn. Thế mà danh tiếng của ta lại không lớn bằng các ngươi, ngay cả danh tiếng của tên Tiết Dương kia cũng lớn hơn ta. Ta suy ngẫm một chút, hẳn là do chiêu trò của ta chưa đủ đa dạng, mặt khác ta cũng chưa đụng chạm đến mấy môn phái lợi hại. Không giống Tiết Dương, vừa ra tay đã khiến Xích Phong Tôn muốn xử lí, để cho hai đại gia tộc Kim thị Nhiếp thị thiếu chút nữa sống mái với nhau. Cho nên, sau đó ta đã đi kiếm mấy công tử thế gia, còn giữ lại mạng cho bọn họ, thế nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì nổi lên, ta cũng không hiểu vì sao. Ban nãy nghe ngươi nói ta mới hiểu, thì ra bọn họ sĩ diện, không dám để chuyện đó lộ ra ngoài."
Kim Quang Dao nghe hắn nói dong dài một hồi, tay đang giơ cũng mỏi nhừ, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Nghe qua lời ngươi nói, tiên sinh ngươi đây chắc hẳn rất muốn vang danh thiên hạ."
Ngọc Hành Tử nói: "Đúng vậy, đây là nguyện vọng từ nhỏ của ta, đáng tiếc vận khí ta không tốt, không có người cha tốt như ngươi, lại còn có thể bám vào Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân. Ta chỉ là con cháu nhà nông xuất thân bình thường, không quan hệ không chống lưng, tư chất cũng không được tính là đặc biệt, cho nên mãi mãi vẫn chưa làm nên nghiệp lớn. Sau đó ta nghĩ, nếu đã không thể để lại tiếng tốt muôn đời, vậy thì để lại tiếng xấu muôn thuở cũng được."
Hay cho tiếng xấu muôn thuở, Ngọc Hành Tử gia gia thật sự là một đóa kỳ hoa. Kim Quang Dao cảm thán nghĩ, lợi hại, lợi hại.
Kim Quang Dao nói: "Ta có ý kiến, ngươi đừng theo cái gì mà thuật thải bổ nữa, bọn họ không muốn nhắc tới, mấy thứ này làm sao đủ để gây chấn động thiên hạ. Ngươi cứ chọn một trong tứ đại thế gia rồi đi đại náo một phen, Liên Hoa Ổ ở gần đây chẳng hạn?"
Ngọc Hành Tử nói: "Ta cũng từng nghĩ đến rồi, nhưng như thế rõ ràng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà?"
Kim Quang Dao bày ra bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép, thở dài: "Ngươi xem ngươi kìa, vừa muốn nổi danh lại vừa sợ chết, khó trách chẳng ai biết đến ngươi, ngươi mà có được ba phần gan dạ của Ngụy Vô Tiện và Tiết Dương thì đã không đến nỗi vô danh."
Ngọc Hành Tử hơi thẹn quá hóa giận, nói: "Dưới trướng ta chỉ có một cẩu tử vô dụng, làm gì có hàng ngàn hàng vạn xác chết. Nếu có, ta còn kiêu ngạo hơn bọn hắn nhiều, ta cũng hối hận hồi trước không có tu quỷ đạo!... À phải rồi..."
Ngọc Hành Tử giống như vừa thông suốt chuyện gì đó, nói: "Ta vừa nghĩ ra, ngươi giúp ta dụ dỗ Lam Hi Thần tới đây, nhân lúc y không để ý thì đánh thuốc mê, sau đó để cho ta xử lý hắn, để lại một mảnh giấy, ghi là do Ngọc Hành Tử ta gây nên, để cho tất cả mọi người biết, ta làm nhục Trạch Vu Quân, thế nào? Nếu ngươi đồng ý với ta, tạm thời ta sẽ buông tha cho ngươi."
Kim Quang Dao dở khóc dở cười: "Sao ngươi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ lòng vòng quanh mấy trò này thôi thế? Được được, nếu ngươi thật sự muốn, ta có thể giúp ngươi."
Ngọc Hành Tử nói: "Nói thế nào y cũng là nhị ca kết nghĩa của ngươi, sao ngươi lại hào sảng đáp ứng như vậy?"
Kim Quang Dao tỏ vẻ không để tâm, nói: "Người không vì mình, trời tru đất diệt, từ lâu ta đã không vừa mắt tên Lam Hi Thần kia, suốt ngày làm bộ làm tịch, rất đáng ghét."
Ngọc Hành Tử muốn hắn đi tìm Lam Hoán, hắn cầu còn không được nữa là, lão già này đúng là "rất hiểu lòng người".
Ngọc Hành Tử nói: "Tốt lắm, trước tiên ngươi hạ cây trâm xuống, không cẩn thận lỡ giết chết chính mình thì nguy. Ngươi nói cho ta biết, ngươi tính dụ Lam Hi Thần đến đây thế nào?"
Trong lòng hắn lại đang nghĩ, chỉ cần ngươi hạ trâm xuống, ta sẽ đánh ngươi bất tỉnh, sau đó ép ngươi giúp ta dụ Lam Hi Thần tới. Hai người trong tam tôn bị ta hạ gục, không thể chắc chắn sau này không có người thứ hai, nhưng ta sẽ là người đầu tiên, trở thành tượng đài to lớn.
Kim Quang Dao dường như đã tin lời hắn nói, hạ trâm xuống, hắn vừa định động thủ đánh bất tỉnh, biểu cảm của Kim Quang Dao đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: "Ta dẫn y tới rồi."
Ngọc Hành Tử sửng sốt, chợt phát hiện, trên mặt đất, ngoại trừ hắn và Kim Quang Dao, còn có bóng dáng của người thứ ba.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store