Chương XIII. Đến Myanmar?
Laxiyao:
Bé Du, em có đang bận không?
Qiyours:
Em đang trên đường đến trường, không bận.
Laxiyao:
Có chuyện này chị muốn hỏi thăm đôi chút.
Em đừng nghĩ gì nhiều nha, chị nói trước rồi đó.
Qiyours:
Chị yêu, nếu chị đừng nói câu vừa rồi thì em sẽ không nghĩ nhiều đâu.
Laxiyao:
Chị là báo trước, chỉ là báo trước để tránh hiểu lầm chứ không có ý gì thật!!!
Qiyours:
Được rồi, được rồi, chị muốn hỏi chuyện gì?
Laxiyao:
Typing...
Có phải anh Thiên Vũ sắp đi Myanmar không.. |
Laxiyao:
Hôm nay chị vô tình nghe Hai Thần nói anh Thiên Vũ sẽ đi Myanmar, em có biết chuyện này không?
Tề Du đọc xong tin nhắn trên điện thoại thì cau mày, đưa mắt nhìn sang người đang ngồi cạnh, cất tiếng hỏi."Anh hai sắp đi Myanmar à?"Tề Thiên Vũ đang xem công việc trên iPad thì gật đầu "ừm" một tiếng, không hề thắc mắc. Anh nghĩ chắc Phong Vân William, Lập Hộ hay Hồng Ưng nói lại thôi, cũng chẳng nghĩ nhiều.Tề Du gật gù "ồ" một tiếng tiếp nhận thông tin, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím điện thoại.Qiyours:
Em vừa biết.
Laxiyao:
Chị nghe nói ở Myanmar đang hỗn chiến lắm, anh Thiên Vũ đi đến đó liệu có sao không?
Qiyours:
Chị yêu, có phải chị lo nhầm người rồi không?
Anh hai từ năm 4 tuổi đã biết cầm súng bắn người, 14 tuổi đã vượt qua bài sát hạch với axit fluoroantimonic, chị nghĩ thử xem hỗn chiến ở Myanmar có đủ doạ anh ấy không?Tịch Dao khẽ thở dài, tự trấn an, nhưng vẫn không ngăn được tâm tư. Cô tiếp tục nhắn.
Laxiyao:
Đúng nhỉ, chị nghĩ nhiều rồi.
Lần tới em có đi chung với anh Thiên Vũ không?
Qiyours:
Ý chị là đi Myanmar?
Qiyours:
Typing....
Qiyours:
Em không có.
Người trói gà không chặt như em.
Đi sợ là bị bắt cóc mất.
Laxiyao:
Còn có người dám bắt cóc em hả.. |
Laxiyao:
Ừ, Myanmar nguy hiểm thật.
Thôi, chị có việc phải làm rồi.
Khi nào có thời gian thì đến Washington chơi với chị nha.
Qiyours:
Được, có lịch rảnh em sẽ đến.Tin nhắn vừa bấm gửi, cũng là lúc Nguỵ Lâm nhìn kính hậu báo một tiếng đã đến trường."Em đi đây." Tề Du nhìn qua cửa kính, từ điểm này đến trường cô mất thêm một đoạn không xa. Đi bộ từ đây là được rồi.Tề Thiên Vũ ngước mắt nhìn, chân mày cau lại."Sao lại dừng ở đây? Còn một ngã rẽ nữa mới đến nơi mà?""Sáng nay ăn sáng xong em không kịp tập thể dục, xem như đi bộ để cân chỉnh hệ tiêu hoá." Tề Du mang cặp lên vai, chỉnh đốm lại trang phục rồi mở cửa ra khỏi xe.Tiếng đóng cửa vừa vang lên, thì cửa kính xe cũng vừa bấm xuống, Tề Thiên Vũ hơi cúi đầu nhìn ra ngoài, nói lớn."Vứt cái xe đạp điện kia đi, em sắp 18 rồi. Chuẩn bị đổi xe đi là vừa."Tề Du chưa kịp đáp lại thì Tề Thiên Vũ đã lệnh cho Nguỵ Lâm lái đi, để Tề Du đứng chừng hẫng nhìn theo chiếc Kombat T98 đen bóng chạy ngày càng xa. Cô ngước mặt lên trời thở hơi ra, rồi rảo bước đi đến trường.Chưa đi được bao xa thì tiếng còi inh ỏi vang lên từ phía sau khiến người ưa yên tĩnh như Tề Du rất khó chịu, cô quay đầu nhìn thì bắt gặp chiếc Porsche trắng đang lao đến.Tề Du thầm nghĩ có nên mua lại toàn bộ con đường ở khu vực này không.Chiếc Porsche càng đến gần Tề Du thì tốc độ giảm dần, cửa kính ở hàng ghế sau kéo xuống. Người ngồi trên xe là một nữ sinh trong bộ đồng phục quen thuộc, mái tóc bồng bềnh, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười khiến người khác...muốn đánh.Nữ sinh ngồi trên xe cười khẩy, cất giọng ngọt ngào nhưng chứa đựng chút mỉa mai:"Oh my God! Đây không phải Tề Mạn Linh nổi tiếng ở trường chúng ta sao? Sao lại phải đi bộ như thế này? Cậu có muốn đi nhờ một đoạn không?"Tề Du hơi nhướng mày thôi nhìn, vẻ mặt vẫn bình thản, trả lời với chút lạnh lùng:"Hiểu Tinh, sáng sớm hỏi nhiều như vậy có sợ mệt không?"Hiểu Tinh trong xe không biến sắc, giọng nói lánh lót:"Chậc, hôm nay cậu không đi chiếc xe đạp cũ kỹ kia nữa sao? Bỏ phế liệu rồi?" Không thấy Tề Du trả lời, cô ta vẫn cười, cố nhấn nhá "Thế thì chắc cậu không ngại nếu tôi cứ lái xe bên cạnh cậu chút đâu a?"Phiền chết đi được, người đời có ai thiếu cái miệng đâu, sao cô ta cứ phải nói để người ta biết cô ả cũng có miệng nhỉ?Tề Du nhún vai, giọng khinh khỉnh:"Cậu có xe, tôi có đường. Đi thế nào là quyền của cậu, chỉ cần đừng chắn lối. Cảnh đẹp mà dính 'tạp nhựa' thế này thật là khó chịu vô cùng."Mặt Hiểu Tinh thoáng biến sắc, nghiến răng ra lệnh cho tài xế lái xe nhanh tới trường. Chiếc Porsche lập tức lao về phía ngã rẽ, bỏ lại Tề Du đứng ở vỉa hè lớn, môi khẽ nhếch lên cười giễu rồi tiếp tục rảo bước.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store