ZingTruyen.Store

[Soojun] Sói và em

9. Em bé

SooSoo_cn


Yeonjun đã được trở về chiếc ổ quen thuộc của mình, mấy tháng ngày tiếp theo sẽ đều là ở đây, chờ ngày em bé ra đời. Ban ngày mở mắt ra Yeonjun sẽ ăn sáng cùng anh rồi học bài, chiều tới sẽ đi dạo, hay đọc sách cho Hạt dẻ nghe, cùng nhau đi gặp Rubi, hay làm mấy việc tuỳ ý muốn, sau đó tối đến cùng anh trò chuyện, dĩ nhiên sẽ ôm nhau trước lò sưởi ấm áp và kể đủ những thứ trên trời dưới đất, và rồi hết chuyện thì sẽ cùng ngủ một giấc thật ngon đến sáng.

Ngày nào cũng vậy, ngày qua ngày, lập thành thói quen, mãi không biết chán, mỗi ngày của Yeonjun đều rất vui vẻ và bận rộn, Soobin luôn ở cạnh túc trực, cứ như trông chừng một đứa trẻ con.

-"Mong là tên nhóc kia ra đời rồi sẽ không quậy phá như ba nó"

Soobin lắc đầu, khi anh thấy Yeonjun vẫn đang hì hục một bức hoạ không ra hình thù gì cả.

-"Hửm? Anh nói gì thế Soobin?"

Soobin nhìn vẻ mặt ngơ ngác của em, vui vẻ tới bật cười

-"Không có, anh nói em mau vẽ nhanh lên, có bánh trứng cho em ăn đó"

Sau đó Yeonjun liền không thèm vẽ nữa, một mực kéo anh tới bàn trà, cùng ăn bánh trứng.

...

Để nói về mấy việc nước việc dân kia, sau khi Soobin trở về vài ngày liền nhận được thư bụi tiên của Jungseok, mọi chuyện rất ổn thoả, và người dân đã sung túc hơn nhờ khối tài sản được giấu kín của vị đức vua đã từ trần kia, họ đã tìm thấy nó ở tầng hầm cao nhất và kín nhất trong cả cung điện. Vậy là mong ước của cha mẹ Soobin cũng đã được hoàn thành, từ giờ mọi chuyện có thể yên ổn rồi.

Về Mina, cô ta cũng có hối hận, tự mình quỳ gối xin lỗi Yeonjun, sau đó vì em xin mãi mới được Soobin tha thứ. Cô ta chuyển tới một làng sói xa hơn nhiều để gây dựng cuộc sống riêng, tự ăn năn, không có tư tưởng hão huyền nữa.

Đã 2 tháng kể từ lần cuối cùng Yeonjun gặp ông nội, và em bắt đầu nhớ ông rồi, hạt dẻ cũng quậy khí thế, và có lẽ nó cũng muốn papa đi đâu đó cho khuây khoả đi?

-"Soobin, em muốn đi thăm ông nội ghê"

-"Hả? Hạt dẻ đã gần bảy tháng rồi, em đâu thể chạy lung tung nữa, nhóc con?"

Soobin búng nhẹ lên chiếc mũi mèo, đang hồng lên vì lạnh, vài tuần nữa thôi, thời tiết sẽ ấm lên dần rồi.

-"Nhưng ở trong phủ chán rồi..."

Soobin nhìn khuôn mặt đang đang uất ức mà trề môi của Yeonjun, đúng là dễ thương đến đáng ghét.

-"Ah!"

Anh cắn nhẹ lên, liền khiến Yeonjun kêu lên một tiếng, sau đó nhận được một ánh nhìn toé lửa.

-"Em liếc cái gì? Đồ đanh đá nhà em, em nói xem có ngày nào em buồn chán nào? Ngày nào cũng bày đủ trò, người hầu theo em cũng phát mệt luôn, em có thể thương họ tí không hả?"

Yeonjun uỷ khuất

-"Anh có mệt không..."

-"Không"

Trả lời dứt khoát thật đấy, rất vừa ý Yeonjun.

-"Vậy em sẽ chỉ bám lấy anh thôi, không cần người hầu!"

Yeonjun cười tươi như hoa, ôm lấy mặt anh, rồi hôn mấy phát lên đó liền. Soobin xoa xoa lên chiếc bụng tròn tròn đã có phần to hơn trước, sau đó ôm lấy em thật cưng chiều.

-"Ngoan nha"

Cái gì mà ngoan nha? Ngại chết Yeonjun rồi

-"Em biết rồi!"

Thẹn đến đỏ mặt

....

Gần đến ngày dự sinh, tất cả mọi thứ đều được dì Hee chuẩn bị thật kĩ lưỡng, thật sự không có tới một sai sót nào. Yeonjun cảm thấy nặng nề hơn rồi, và chiếc bụng tròn đã nhọn ra không ít, nghe y sĩ nói chắc chắn sẽ là một bé trai

-"Và nó sẽ là một đứa bé khôi ngô, cha và ba nó đều đẹp như vậy, chắc chắn nó sẽ rất khả ái đáng yêu"

Dì Hee cười hạnh phúc.

Yeonjun ôm lấy bà, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác của mèo con.

-"Tiểu miu, sinh con xong là thành ba nhỏ rồi, không được nhõng nhẽo nữa đâu đó? Em bé sẽ cười con cho mà xem"

-"Con có sinh tám lứa thì vẫn sẽ nhõng nhẽo với dì được mà? Đúng không ạ, haha"

Yeonjun một mực tuyên bố, và ôm chặt lấy bà hơn. Thật là trong lòng đã có chút sợ hãi, trước giờ đều nghe nói sinh em bé rất cực khổ, rất đau đớn, còn có người đã không qua nổi vì sinh con, thật sự rất lo lắng.

-"Đừng căng thẳng, con trai. Tất cả mọi người đều ở đây cổ vũ con, có Soobin bên cạnh con lúc sinh, nó sẽ mắng tên nhóc kia sớm ra để không làm khổ ba nhỏ nó"

Yeonjun cười, cảm giác như lại được trở thành đứa trẻ, ôm lấy mẹ mà tha hồ làm nũng, dì Hee dỗ dành em, xoa xoa lên tấm lưng, và chẳng mất quá nhiều thời gian để Yeonjun ngủ mất.

-"Ngủ rồi?"

Soobin bước vào phòng, anh đỡ lấy Yeonjun đang ngủ ngon lành trong vòng tay của dì và đặt em nằm xuống.

-"Dì nghỉ đi, chăm sóc em ấy cả ngày, chắc là mệt lắm rồi"

Bà lắc đầu

-"Mệt mỏi gì chứ? Nó ngoan ngoãn vậy mà? Chắc là vì sắp sinh rồi, nên cơ thể nó nặng nề, cũng cực hơn mấy tháng trước"

Soobin gật gù, hẳn là thời gian ba tháng đầu thai kì mà anh bỏ lỡ cũng rất cực nhọc.

-"Lúc đó con không ở đây...em ấy thế nào ạ?"

-"Hmmm, cũng cực lắm. Yeonjun rất nhớ con, ngày nào cũng mong ngóng con về, lúc nó biết mình có thai, quả thật vui sướng lắm, vừa bàng hoàng vừa vui....cơ mà thằng bé cũng buồn, vì không có con bên cạnh"

-"Vất vả cho em ấy rồi..." Soobin rũ mắt, yêu chiều nhìn gương mặt đang ngoan ngoãn ngủ, mà không kìm nén nổi tội lỗi trào dâng trong lòng

-"Um, sang tháng thứ hai rồi, nhóc con Hạt dẻ kia bắt đầu quậy phá, hại ba nhỏ nó nghén ngày đêm, ăn uống kén hơn rất nhiều, kết quả bào mòn cơ thể nó không ít"

-"Vậy đợi nó ra ngoài rồi, con phải trị mới được, haha"

Tên nhóc nghịch ngợm này, phải dạy lại con thôi

-"Haha! Được. Giờ thì hai đứa ngủ đi, dì phải viết thư cho tộc trưởng rồi, ông ấy rất muốn biết tình hình của Yeonjun"

Dì Hee nói khi bà đã đứng dậy chuẩn bị rời đi

-"Em ấy được ông yêu quý quá, con cảm giác như đối với ai cũng đều không bằng em ấy rồi"

Soobin giả bộ bĩu môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi người anh yêu nhất

-"Hiếm có đứa trẻ nào như nó, có gì mà không yêu thương đây?"

Soobin mỉm cười với bà, có lẽ Yeonjun chính là một mặt trời nhỏ, đi tới đầu liền toả hào quang đến đó, thu hút tất cả mọi người bằng nụ cười trong trẻo của mình chăng?

-"Dì ngủ ngon"

-"Um, ngủ ngon"

Sau đó bà đóng cánh cửa lại, rời đi khỏi căn phòng của gia đình nhỏ.

Soobin ôm lấy em khi bản thân đã tắm rửa sạch sẽ sau cả một ngày bận rộn, Yeonjun dường như có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, có chút khó nhọc nằm  thật sát lại Soobin, để anh ôm từ phía sau và rồi tiếp tục giấc ngủ của mình, khi mà Soobin nhẹ thơm lên mái tóc.

....

-"Mau lên! Gọi hoàng tử! Mau gọi hoàng tử! Hoàng tử phi của các người bắt đầu chuyển dạ rồi! Còn không nhanh cái chân lên!"

Tiếng hò hét ầm ĩ cả cung điện, dù đã chuẩn bị ổn thoả, cũng không bớt được phần vội vã khi Yeonjun bắt đầu có những cơn đau nhức nhối. Soobin còn đang bận, anh đã bận suốt cả tháng nay rồi, và lúc này dù có bận cách mấy, Soobin cũng đã đáp hết đống công việc còn lại cho mấy tên công hầu tước trong phòng họp để chạy đi tìm vợ mình.

Yeonjun xoa xoa lên bụng muốn dỗ dành bé con đang càn quấy, một mực nghe lời của y sĩ cùng các vị hộ sinh mà cố gắng hít thở thật đều, ngoan ngoan chờ đợi.

Sau đó điều gì tới cũng tới, lần đầu tiên trong cuộc đời dài tới hơn 30 năm của mình, Hoàng tử của tộc sói-Choi Soobin bị nắm đầu mà chẳng dám ý ới lấy một lời, hoàn toàn cam tâm tình nguyện chịu đau cùng vợ, trước mặt tất cả những người trong phòng mà mất hết hình tượng băng lãnh khó tính.

-"Cố lên! Tôi thấy được đầu của đứa bé rồi!"

Yeonjun vẫn gào thét vì cơn đau, em cố gắng hít thở và rặn sinh, rõ ràng tên nhóc này cứng đầu, lì lợm ở trong đến quá cả ngày dự sanh mới thèm chui ra, đến lúc đòi ra hại ba nhỏ nó đau đớn cả một ngày trời.

-"Ra rồi!!!"

...
-"Em đã vất vả rồi"

Soobin nói khi anh ôm chặt Yeonjun trong lòng, hôn lên vầng trán nhỏ đã phủ đầy những lớp mồ hôi, rồi cả hai cùng mỉm cười với nhau. Sanh từ lúc trời còn sáng tới tận tối mù, Yeonjun cuối cùng vì kiệt sức mà nhắm mắt ngủ, sau khi em thấy được cái cục đỏ hỏn tí ti trên tay dì Hee.

Đứa nhỏ khóc vang cả cung điện, khóc tới là khí thế, đến khi đã hoàn toàn tách khỏi ba nhỏ, đem đặt vào tay cha lớn nó, nó liền lập tức im bặt, không dám làm càn nữa.

-"Haha, con biết sợ rồi sao? Hại ba con sức cùng lực kiệt, đã ngủ mất rồi kìa! Đợi con lớn hơn một chút, để xem ta xử lý con thế nào"

Đôi mắt xinh xắn, chiếc mũi nhỏ cùng với cái miệng chúm chím thật quá là đáng yêu, nom vừa giống cả hai người, nó dùng bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay trỏ của Soobin, chưa biết gì cũng đã nhếch miệng như mỉm cười với cha nó.

-"Chào mừng con nhé! Sói con Hạt dẻ"

-"Tiểu hoàng tử thứ năm của tộc sói, Choi Beomgyu"

______________End

.
Tớ sẽ viết ngoại truyện, tớ hứa🥹🧸🤏🏻
Và p2 về Taegyu:>
Cảm ơn các cậu vì đã đọc truyện và rất mong các đọc giả đóng góp ý kiến một cách tích cực nếu tớ có gì đó sai sót💝

Tớ là Soo Soo. Loveu🎀

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store