Chương 23 Ai Đã Đánh Chết Hết Các Đệ Tử Huyền Môn?
Chương 23 Ai Đã Đánh Chết Hết Các Đệ Tử Huyền Môn?
Tư Thương bị kéo chạy hơn mười mét mới phản ứng lại, tại sao anh phải chạy? Ông già đó cũng đâu làm gì được anh.Anh còn đang do dự có nên hất tay Đoạn An Lạc ra không, thì đối phương đã buông tay trước, vì ma ốm này chạy không nổi nữa, ma ốm chống nạnh thở dốc, sức chiến đấu của ma ốm đáng thương chỉ vỏn vẹn hai mươi mét.Tư Thương nhìn Đoạn An Lạc bằng ánh mắt không thể tin nổi, con người, sao có thể yếu ớt đến mức này?Đoạn An Lạc hít thở đều lại, chậm rì rì quay về xe, lấy thứ nhặt được ra, dùng khăn ướt lau sạch tro bụi trên đó, rồi lau tay, lúc này mới giơ viên châu lên. Nó chỉ nhỏ bằng trứng chim bồ câu, trông như ngọc, cảm giác mát lạnh, không rõ làm bằng chất liệu gì.Chắc là giấu ở rễ cây, có thể ẩn giấu khí tức, có khả năng chống lại sét đánh và lửa cháy nhất định, là một vật tốt.Hắn nghĩ, một cái cây không thể tự đào chính nó, chỉ có thể là có người đã đào nó ra, vận chuyển đến phố thương mại, rễ giấu dưới sàn nhà, thân giấu trong tường.Vị trí này rất hiểm hóc, chỉ có chuột con mới tìm thấy, tiếc là con chuột kia đã hy sinh rồi, không biết xác nó ở đâu, về phải siêu độ cho nó một chút.Chủ nhân kia cũng không biết là loại yêu quái gì, là có thù với hắn, hay có thù với người trùng tên trùng họ với hắn?Đoạn An Lạc nhớ lại ký ức của nguyên chủ, nói rằng trong cuốn sách này luôn có người đứng sau đẩy cốt truyện, khiến nguyên chủ đi tìm chết. Nghĩ lại những hành động gọi là "tìm chết" đó, chẳng qua chỉ là nguyên chủ muốn sống sót mà thôi.Có người vì muốn hắn trở nên mạnh mẽ, liên tục hành hạ hắn, mục đích là để bồi dưỡng hắn thành đối thủ, rồi chết dưới tay chính mình? Chỉ vì hắn tên là Đoạn An Lạc?Biến thái quá!Đoạn An Lạc rất chắc chắn, trong số những kẻ thù trước đây của hắn không có kiểu này, nếu có thì cũng bị hắn tiêu diệt rồi.Nghe ý của cây đào già kia, đã có không ít người tên Đoạn An Lạc bị giết. Có bệnh! Đầu bị cái cửa to cỡ nào kẹp qua, mới kẹp ra một cục u lớn như vậy!Đoạn An Lạc cất viên châu đi, hắn đi không đổi tên ngồi không đổi họ, vẫn luôn là Đoạn An Lạc, ai đến gây phiền phức hắn sẽ lộng chết kẻ đó, quản chết và hóa tro, giá siêu độ phải nhân đôi.Tư Thương tìm một nơi yên tĩnh có thể đậu xe, đỗ xe xong thì tiếp tục đi ngủ.Đoạn An Lạc hỏi: “Anh không xem à?”“Không xem.” Tư Thương nhắm mắt lại, lười biếng không muốn nhìn.Đoạn An Lạc lén lút nhìn chằm chằm Tư Thương, tài đại khí thô, Tư Thương chắc chắn rất giàu.Đèn trong xe tự động mờ đi, máy lạnh vẫn bật, màn đêm tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng yếu ớt bên ngoài, Đoạn An Lạc ngáp một cái, hắn cũng buồn ngủ.Tiện tay kéo một chiếc chăn qua, nằm xuống chiếc giường bên cạnh, ngay sau đó Đoạn An Lạc lại ngồi dậy, chiếc giường này đã bị người khác ngủ qua, khí tức khiến toàn thân hắn khó chịu.Nhìn lại chiếc giường Tư Thương đang ngủ, sạch sẽ tinh tươm, ga trải giường ngay cả nếp gấp cũng không có, anh ngủ là giường mới!Hai chiếc giường chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, Đoạn An Lạc duỗi một chân ra, nhẹ nhàng đá Tư Thương một cái, “Chúng ta đổi chỗ đi.”Tư Thương bất lực mở mắt, từng chữ từng chữ cảnh cáo hắn: "Cậu mà còn làm loạn, tôi sẽ quăng cậu xuống.”Đoạn An Lạc đã đứng dậy khỏi giường, trực tiếp bước qua, nằm xuống bên cạnh Tư Thương rồi ngửi ngửi mùi, không có khí tức người lạ, thoải mái hơn nhiều, ngủ.Tư Thương đột ngột ngồi dậy, nhẫn rồi lại nhịn, mới không đá Đoạn An Lạc xuống.Đoạn An Lạc đã nhắm mắt lại, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt khó chịu của Tư Thương. Chỉ cần hắn không nhìn, Tư Thương chính là mỉm cười đổi chỗ cho hắn, Tư Thương thật sự là một người tốt.Tư Thương trừng mắt nhìn Đoạn An Lạc rất lâu, lâu đến mức hắn đã thở đều, sắp ngủ thiếp đi, cuối cùng Tư Thương thỏa hiệp rồi, ma ốm vừa yếu ớt vừa ngang ngược, chạm vào là chết, anh không gây sự nổi, anh đổi.Ngỗng trắng theo dõi từ đầu đến cuối, nhận xét một cách thâm trầm: “Anh không phải là đối thủ của hắn.”Sau đó, con ngỗng bị Tư Thương xách cổ ném xuống.Ngày hôm sau, Tư Thương đưa Đoạn An Lạc về nhà. Sau khi thấy nơi ở của Đoạn An Lạc, anh do dự có nên gửi Tiểu Bạch đến đây không.Lần trước đến, trong lòng Tư Thương tràn ngập đều là phẫn nộ về việc “Đoạn An Lạc đã cướp vận khí và công đức của mình, hại mình bị vận rủi đeo bám”, hoàn toàn không chú ý đến môi trường xung quanh. Bây giờ nhìn kỹ lại, Tư Thương im lặng rồi, con người, sao có thể nghèo đến mức này?Giang Nguyên vui vẻ chạy ra, thấy Đoạn An Lạc bình an trở về, không bị thương, hốc mắt đỏ lên: “Sư tổ, cuối cùng người cũng về rồi.”Đoạn An Lạc cười xoa đầu đứa nhỏ: “Ta không phải đã nhắn tin cho con rồi sao? Đừng lo lắng.”Lúc này Mục Thanh Trác bước ra khỏi nhà, thấy Đoạn An Lạc không sao, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.Đoạn An Lạc cười hỏi: “Sao con lại đến đây?”Câu nói này nghe như thể cậu ta không nên đến vậy, Mục Thanh Trác biệt nữu nói: “Chỉ là muốn đến xem, nên đến thôi.”Cậu ta chỉ là không yên tâm nên mới đến xem, đến nơi mới biết Đoạn An Lạc không phải bị quỷ bắt đi, mà là bị cảnh sát đưa đi. Ông nội cậu ta thông minh cả đời, già rồi lại hồ đồ, nhận cho cậu ta một người ba nuôi không đáng tin cậy như vậy, suốt ngày hù dọa người khác.Nhìn thấy Tư Thương đi theo sau Đoạn An Lạc, Mục Thanh Trác nhíu mày, người này hơi quen mắt, hình như mình đã gặp ở đâu đó.Đoạn An Lạc chú ý đến ánh mắt của cậu ta, khóe miệng hắn cong lên, “Ngẩn ra làm gì? Mau mời mẹ nuôi của con vào nhà ngồi đi.”Thấy Mục Thanh Trác vẻ mặt mơ hồ, Đoạn An Lạc nhắc nhở: “Con không phải đã mua quảng cáo, tìm mẹ nuôi khắp thành phố sao? Bây giờ mẹ nuôi đã ở ngay trước mặt, còn không mau gọi người?”Câu nói này của Đoạn An Lạc khiến Mục Thanh Trác choáng váng ngay lập tức, CPU trong đầu cậu ta trực tiếp cháy luôn. Mẹ nuôi? Tư Thương phu nhân? Phu nhân?!Giang Nguyên hồn phách không toàn vẹn, trời sinh thiếu một sợi dây thần kinh, vô tư vô lo, cậu không cảm nhận được áp lực kinh khủng trên người Tư Thương có bao nhiêu đáng sợ.Mục Thanh Trác thì khác, cậu ta là một người bình thường. Chiều cao và khí chất này của Tư Thương, đứng ở đó thôi cũng khiến cậu ta không dám thở mạnh, đặc biệt là ánh mắt Tư Thương nhìn cậu ta không mấy thân thiện.Mục Thanh Trác lớn lên bên cạnh ông nội, đã gặp qua không ít người tài giỏi trong thương giới và chính trị, nhưng chưa từng thấy ai có khí chất như Tư Thương, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, ngay cả ngũ quan cũng mang tính xâm lược cực kỳ cao, khiến người ta không dám đối diện với anh.Người như thế này, lại kêu Đoạn An Lạc là phu quân?Mục Thanh Trác thực sự muốn cạy đầu Đoạn An Lạc ra, xem mạch suy nghĩ của hắn hoạt động thế nào. Ba à, ngài có phải đã hiểu lầm cái gì về bản thân ngài rồi không?Cậu ta, đứa con nuôi nửa đường nhặt về này đối với vị trí của chính mình rất rõ ràng, cậu ta không có quyền can thiệp vào quan điểm tình yêu của Đoạn An Lạc. Trước khi quen biết cậu ta, có lẽ Đoạn An Lạc đã quen người này rồi.Mục Thanh Trác rất muốn nói, ngài nhận thức sai thì đừng có nói bừa, ánh mắt đối phương nhìn cậu ta quá đáng sợ.Đoạn An Lạc thấy cậu không nói lời nào, lại bổ sung thêm: “À, mẹ nuôi của con còn cứu mạng con nữa đấy, lần trước con bị trúng cổ, nếu không nhờ anh ấy giữ mạng cho con, con còn không đợi được ta đến cứu mạng đâu.”Trong vận mệnh ban đầu, không biết là ai đã cứu Mục Thanh Trác, dù sao tiểu tử này cũng chịu không ít khổ sở. Chứ đâu như bây giờ, chân không sao, nhà vẫn còn, ông nội cũng khỏe mạnh, tương lai tươi sáng. Tiểu tử này gặp được hắn là phúc phần đã tu luyện mấy đời? Con trai ngoan nên về nhà thắp hương tạ ơn mới đúng.Mục Thanh Trác lời đã đến miệng lại nuốt vào, nhìn ánh mắt Tư Thương là biết, nếu gọi ra tiếng “mẹ nuôi” này, hậu quả chắc chắn không tốt đẹp gì.Bất kể Tư Thương và Đoạn An Lạc có quan hệ gì, người đã đến cửa nhà, vì phép lịch sự cũng phải mời người ta vào nhà ngồi. Cậu ta thấy Tư Thương chắc cũng xấp xỉ tuổi Đoạn An Lạc, đành cứng rắn, khách sáo nói: “Chú, mời chú vào nhà ngồi chơi.”“...Không cần.” Tư Thương khóe miệng giật giật, cái vai vế này thật không thể hiểu được.Mục Thanh Trác nghiêm túc xin lỗi: “Chú, tôi xin lỗi, tôi tưởng chú là phụ nữ, gây ra trò cười rồi.”Tư Thương không cần nghĩ cũng biết, Đoạn An Lạc chắc chắn đã nói hươu nói vượn, anh lười chấp nhặt với một thằng nhóc ranh, “Quên đi.”Ánh mắt chuyển sang Đoạn An Lạc, "Tôi đi đây.”“Tiểu Bạch...”"Tôi sẽ cho người đưa nó qua.”Đoạn An Lạc vui vẻ cười cong mắt, “Vậy tôi ở nhà đợi nó, anh về chú ý an toàn nhé.”Tư Thương gật đầu, không nói gì thêm, sợ Đoạn An Lạc lại nói linh tinh, lúc rời đi còn đi rất nhanh.Đoạn An Lạc bĩu môi ở phía sau, lầm bầm một câu: “Đi nhanh thế làm gì? Đâu có chó đuổi.”Giang Nguyên không nghe rõ, “Sư tổ, người nói gì ạ?”“Ta nói hai ngày nay con cao lên rồi.” Đoạn An Lạc ấn mái tóc cao 8cm của đứa nhỏ xuống, lợi dụng lúc Giang Nguyên đang ngẩn ngơ, đi tắm rửa một cái, thay quần áo, sau khi sắp xếp xong, hắn mới có thời gian hỏi Mục Thanh Trác: “Việc nhà con giải quyết thế nào rồi?”Khuôn mặt còn non nớt của Mục Thanh Trác lộ ra vẻ trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi: “Đã điều tra rõ ràng rồi, chú hai thật của tôi đã chết, chú hai này là giả, tôi cũng không biết hắn làm thế nào có được khuôn mặt giống hệt chú ấy. Tôi đã làm xét nghiệm DNA, xác định hắn không có bất kỳ quan hệ nào với ông nội tôi. Hơn nữa, hình như hắn còn liên quan đến một vụ án nào đó, luôn có người điều tra hắn.”Mục Thanh Trác còn chưa biết, là do lão đạo sĩ bị bắt đã khai ra chú hai cậu ta, sau đó mới có người yêu cầu chú cậu ta hợp tác điều tra. Dù sao hiện tại tên giả mạo kia không thể thoát thân, việc Mục Thanh Trác xử lý hắn sẽ đơn giản hơn nhiều.“Cả đứa con riêng kia nữa, không phải huyết mạch nhà họ Mục, tôi cũng không cần phải nể tình nữa. May mắn Tiểu Phong thật sự là con của chú hai, tiếc là bị kẻ giả mạo kia cố tình nuôi phế rồi.”Nói đến đây, Mục Thanh Trác tức đến mức nghiến răng, cuối cùng cậu ta cũng hiểu được cảm giác ông nội mình đã từng giận dữ hận sắt không thành thép là như thế nào.Bây giờ cậu ta gặp Mục Kính Phong, hận không thể đánh nó tám trận một ngày, rồi bổ đầu nó ra, nhét kiến thức vào, sau đó khâu lại.Cậu ta sợ trực tiếp nhét vào miệng, cái thứ không nên thân kia sẽ nôn ra hoặc nuốt chửng rồi thải ra luôn.“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.” Đoạn An Lạc dùng một câu để kết luận về chuyện này.Mục Thanh Trác gật đầu, nghe Đoạn An Lạc nói vậy, lòng cậu ta cũng yên tâm hơn nhiều.Cậu ta quyết định sau này hễ khi nào lòng cảm thấy nôn nóng, bất an, mơ hồ, đều sẽ đến đây ngồi một lát.Xác định Đoạn An Lạc không có chuyện gì, Mục Thanh Trác ngồi một lúc rồi rời đi.Đoạn An Lạc rảnh rỗi, tìm một con dao nhỏ, làm kiếm gỗ đào cho Giang Nguyên.Người ta nói cách một đời càng thân, cái đứa cháu cố cách bảy tám đời này, thân không hề bình thường.Gỗ rất cứng, Đoạn An Lạc khắc rất chậm, cả buổi sáng cũng chưa xong.Hắn còn phải làm một tấm bài vị cho Ngỗng trắng và đồng bọn, sau này chúng không cần phải đến nhà, chỉ cần thắp hương là chúng sẽ nhận được.Buổi trưa, Đoạn An Lạc chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, vừa mới nằm xuống, liền nhận được một lời mời kết bạn, trên đó ghi chú là: Tiểu Trương Phòng Tài Vụ Trụ Sở Công Hội.Hắn chấp nhận, đối phương liền chuyển thẳng cho hắn 5 vạn tệ.Đoạn An Lạc vui vẻ bấm nhận, nhưng vừa nghĩ đến việc phải chia bốn sáu với Tư Thương, hắn liền đau lòng.Lưỡng lự vài giây, Đoạn An Lạc nghiến răng nghiến lợi chuyển cho Tư Thương 3 vạn, trái tim đang rỉ máu.Tư Thương còn rất bất ngờ, anh trả lời lại một câu: Không quỵt nợ à?Đoạn An Lạc đáp: Lời nói ra mà không giữ lời, thì có khác gì thức ăn đã nhổ ra lại liếm vào?Nói là làm, làm là phải đạt kết quả. Đã hẹn ước rồi, thì không được thay đổi một chữ nào, đây là nguyên tắc của hắn.Sau đó, hắn thấy Tư Thương bấm hoàn lại: Lần sau hẵng nói.Đoạn An Lạc vui vẻ hỏi: Anh thật sự không cần sao?Thực ra, Tư Thương vừa gửi tin nhắn này xong đã hối hận rồi, không phải hối hận vì không lấy tiền, mà là anh đã trả lời là lần sau hẵng nói. Không có lần sau nữa, anh sẽ không đi làm vệ sĩ cho Đoạn An Lạc nữa.Người này luôn bất ngờ thay đổi suy nghĩ của anh, liên tục phá vỡ ranh giới của anh, khiến anh vô thức phải chú ý xem hắn lại đang làm trò kỳ quái gì, sẽ nói ra những lời kỳ lạ nào. Cảm giác mất kiểm soát này khiến anh bực bội một cách khó hiểu.Anh chắc chắn rồi, Đoạn An Lạc khắc anh, hai người họ bát tự không hợp, từ nay nên ít tiếp xúc.Tuy nhiên, tin nhắn đã gửi đi rồi, rút lại sẽ có vẻ cố ý.Anh lạnh mặt nhắn lại: "Tiền ăn của Tiểu Bạch."Lúc này, một vị hòa thượng tuấn tú bước vào phòng nghỉ của Tư Thương, chắp tay làm Phật lễ, sau đó hỏi một câu không hề ăn nhập với thân phận của mình: “Đội trưởng, không đón chị dâu về sao?”Tư Thương nhướn mày: “Chị dâu gì?”Vị hòa thượng nghiêm trang nói: “Bạch Tử Việt nói anh đi anh hùng cứu mỹ nhân, cứu xong còn định đưa người ta đi đăng ký kết hôn, nhưng người ta không chịu, anh lúc ấy rất mất mặt. Cậu ta còn nói chị dâu rất xinh đẹp, người đẹp tâm thiện tính tình tốt. Có ảnh không? Cho tôi xem một chút.”Tay Tư Thương nắm chặt điện thoại, các khớp xương trắng bệch. Bạch! Tử! Việt!Bạch Tử Việt vừa cắn chiếc bánh kếp trứng vừa ung dung bước vào, đá một cái vào chân vị hòa thượng: “Cậu là hòa thượng, sao lại nhiều chuyện thế?”“Hòa thượng thì sao?” Vị hòa thượng niệm một tiếng Phật hiệu, gương mặt tuấn tú ngước lên trời một góc 45 độ, toát lên vẻ từ bi thần thánh: “Nếu Phật tổ không thừa nhận tiểu tăng, tiểu tăng chỉ đành siêu độ cả Phật tổ, A Di Đà Phật.”Bạch Tử Việt trợn mắt xem thường: “Câm miệng đi! Cái tên ma tăng không đàng hoàng này!”Vừa cúi đầu, phát hiện ánh mắt Tư Thương nhìn mình, Bạch Tử Việt mềm nhũn chân, cười hề hề đưa chiếc bánh kếp trứng trong tay qua: "Lão đại ăn bánh không? Hôm nay vận khí tốt, hai cái đều là trứng gà hai lòng.”Tư Thương lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói gì, Bạch Tử Việt thầm nghĩ xong rồi, nhân cơ hội lùi lại mấy bước, định bỏ chạy.Tư Thương gọi người lại: “Cậu đưa Tiểu Bạch qua cho hắn.”“Tiểu Bạch? Bạch Long á?” Bạch Tử Việt chỉ muốn sờ trán Tư Thương: “Anh ơi, anh có phải hay không không phải phát tình mà là phát sốt?”“Anh chắc chị dâu sẽ thích nó sao? Người bình thường sẽ không thích con rắn to như vậy đâu, tôi nhìn còn sợ. Không phải tôi nói anh, lão đại, có rất nhiều cách để theo đuổi người khác, tại sao anh lại chọn một cách mà người bình thường không thể chấp nhận được? Anh làm vậy sẽ không theo đuổi được chị dâu đâu.”Tư Thương đứng dậy, anh đã nhịn hai ngày rồi, cứ muốn đạp ai đó một phát.Bạch Tử Việt lập tức há mồm cắn một miếng bánh lớn, tỏ ý cái miệng này đã bịt, không dám nói nữa.Tư Thương đi ra ngoài, Bạch Tử Việt lùi về sau, luôn giữ khoảng cách bảy, tám bước với Tư Thương.Tư Thương vừa đi vừa nói: “Trước khi đi thì cho nó ăn no.”Rắn khác với các loài động vật khác, ăn một bữa có thể no vài tháng, thậm chí cả năm. Tiểu Bạch ăn nhiều như vậy thuần túy là do tham ăn. Khả năng tiêu hóa của nó tốt hơn mãng xà thông thường, ăn nhiều cũng không sợ chết nghẹn.“Mang theo một con bò nữa, phải làm sạch sẽ.”Bạch Tử Việt đã lùi gần đến cửa: “Nóng thế này, mang kiểu gì? Đi đường bốc mùi làm sao bây giờ?”Tư Thương nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngốc: “Cậu không biết mua cái tủ lạnh à? Chất đầy rồi kéo đi.”“Chậc chậc chậc~” Ngay cả hòa thượng cũng không nghe nổi nữa.“Ý~” Bạch Tử Việt còn chưa kịp 'ý' xong, đã thấy Tư Thương cách mình bảy tám bước chân thoắt cái đã đứng trước mặt. Cậu ta hít một hơi, quay người định chạy, vừa quay xong, mông đã bị đá một phát.Tư Thương trút hết giận, trực tiếp đá cậu ta ra ngoài: “Cho cậu nói hươu nói vượn này!”Bạch Tử Việt trên tay vẫn còn cầm bánh, bị đá lăn lóc trên sàn nhà mười mấy mét mà cũng không rơi.Tư Thương hít sâu một hơi, thấy thoải mái hơn nhiều.Bạch Tử Việt nằm sấp trên đất, nhe răng nhếch mép gặm thêm hai miếng bánh, sau đó như một con linh dương, bốn chân dùng sức, bật dậy tại chỗ, lưng gần như chạm tới trần nhà, đáp xuống đất rồi lộp cộp chạy mất dạng.Tư Thương nhìn thấy cậu ta nhảy tưng tưng, lại nghĩ đến Đoạn An Lạc chạy hai mươi bước đã thở dốc, cảm thấy may mắn vì mình đã kiềm chế được.Quay lại, vị hòa thượng cứ chậc chậc nãy giờ cũng biến mất rồi.Tư Thương vô cùng ghét bỏ, anh gửi rắn qua cho Đoạn An Lạc, qua miệng họ lại trở nên kỳ quái như vậy, chắc chắn có bệnh hết rồi!Hội trưởng còn cảm thấy Tư Thương mới có bệnh: “Cái thằng nhóc họ Đoạn đó có phải đã bỏ bùa gì nó không, người ta ngoắc tay là nó đi theo, còn dám động thủ trong thành phố!”Hội trưởng liên tiếp đưa ra ba lệnh cấm: “Cấm Tư Thương mang vũ khí ra ngoài.”Trợ lý nhỏ giải thích: “Anh ấy không mang, anh ấy chỉ tiện tay cạy một miếng gỗ thôi.”Hội trưởng: “Cấm Tư Thương động thủ trong thành phố, miếng gỗ cũng không được.”Trợ lý nhỏ: “Cái đó không tính là động thủ, anh ấy chỉ tháo dỡ ba cửa hàng thôi. Ngài xem gầm sàn hai bên đó, nếu anh ấy không dỡ, hai ông chủ cửa hàng cũng không sống nổi đâu, anh ấy đang cứu người đấy.”Hội trưởng: “Vậy thì cấm Tư Thương, cấm nó... cấm nó cùng thằng nhóc họ Đoạn kia đi làm nhiệm vụ!”Trợ lý nhỏ nghe ông nói càng lúc càng xa vời, rõ ràng là bị tức đến hồ đồ rồi: “Hội trưởng, ngăn cản người trẻ tuổi yêu đương, kiếp sau cũng sẽ bị hói đầu đó, sẽ đầu thai thành người Nhật đó.”Lời nguyền quá độc địa, độc đến mức Hội trưởng tự động bỏ qua nửa câu trên, nhéo tai trợ lý nhỏ nhảy dựng lên: “Cái thằng nhóc xui xẻo này, mi bị điên à! Mi học đâu ra cái câu độc địa thế hả! Ta sẽ bảo sư phụ mi đánh chết mi!”Buổi chiều, Đoạn An Lạc lấy một tấm thẻ bài, tập trung tinh thần, viết lên: Liên Minh Quân Tiểu Tiên Gia.Hắn dặn dò Giang Nguyên: “Chúng nó sẽ ăn ở nhà mình một tháng, con thắp hương phải nhớ chuẩn bị hương khói và đồ cúng cho chúng.”Chúng thuộc hàng Tiên Gia, Giang Nguyên cung kính đặt thẻ bài ở vị trí thấp nhất, bày biện trái cây cúng, thắp ba nén nhang.Liên minh động vật vui mừng khôn xiết, chúng có tiền đồ rồi, không lên bàn ăn mà lên bàn thờ!Quả nhiên, lựa chọn quan trọng hơn nỗ lực, đi theo đại ca hỗn, ba ngày ăn chín bữa.Ngỗng trắng thậm chí còn đề nghị giúp Đoạn An Lạc trông nhà: “Ta trông nhà giỏi lắm, một mình giữ cổng, vạn người khó qua.”Đoạn An Lạc hỏi: "Ngươi dùng linh thể trông nhà cho ta à? Bản thể ngươi giấu ở đâu?”Ngỗng trắng bị mắc lại: “Ta, ta giấu ở một nơi mà không ai biết, cạc cạc.”Đoạn An Lạc thấy nó không muốn nói, nghĩ thầm con ngỗng này cũng lắm mưu mẹo, hắn cười cười: "Ngươi muốn trông nhà thì trông đi, nhà chúng ta rách nát thế này, sau này ngươi sẽ là thứ đáng giá nhất nhà, đừng để người ta trộm mất.”Ngỗng: “……”Mẹ nó chứ, cảm thấy mình không an toàn chút nào.Vừa nói, Đoạn An Lạc vừa lần lượt đặt bánh gạo Wang Wang và nước ngọt Wahaha lên bàn cái thờ chân què, sau đó thành kính cầu nguyện trước bài vị: “Nhóm tôn tử phù hộ, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, không dịch bệnh tai ương, thiên hạ thái bình.”“Phù hộ ta có thể không làm mà hưởng, vô công thụ lộc, ngồi mát ăn bát vàng, một đêm phát tài.”“Phù hộ trường học đổi môn tiếng Anh thành Sơn, Y, Tướng, Mệnh, Bốc, nếu không đổi hết được, đổi thành Võ thuật và Trung y ta cũng có thể chấp nhận.”“Nếu những điều trên không thực hiện được,” Đoạn An Lạc dùng ánh mắt xem phế vật nhìn một loạt bài vị, “thì phù hộ Nguyên Nhi lần thi này cái gì cũng biết, đoán cái gì cũng trúng, thành công nhảy tới… 60 điểm.”Đoạn An Lạc không dám nói nhiều, đối với Nguyên Nhi, 60 điểm đã là rất cao rồi.Giang Nguyên vô tư vô lo, còn có thể vừa quỳ vừa cười: “Haha, thế thời thế thay đổi rồi, Tổ sư gia sống lại đem tôn tử treo hết lên tường rồi.”Đoạn An Lạc cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngây ngô cười, "Tôn nhi ngoan, con không cần ghen tị với họ, đợi con chết, Sư tổ cũng sẽ treo con lên tường. Nếu các con không linh, nhất định là nơi chôn cất phong thủy không tốt, Sư tổ sẽ đào các con lên, đổi chỗ khác chôn.”Giang Nguyên không cười nổi nữa: “Không không không, Sư tổ, đệ tử năng lực quá kém, đệ tử không xứng được treo ở đó.”Đoạn An Lạc an ủi ấm áp: “Không sao đâu, trong thế hệ này, Sư tổ thích con nhất, đợi con chết, Sư tổ nhất định treo con ở chỗ cao nhất.”Giang Nguyên im lặng, trong thế hệ Huyền Môn này, chỉ còn lại một mình cậu là độc đinh, Sư tổ muốn thích người khác cũng không có á.Cậu nhóc khẽ hỏi: “Sư tổ, nếu con không thi được 60 điểm, người thật sự đào cả sư phụ, sư gia họ lên sao?”Đoạn An Lạc lại bị chọc cười, đứa ngốc này, nếu thật sự đào hết lên, hắn còn không mệt chết à. "Xem biểu hiện của họ, con cứ cố gắng hết sức là được."Hắn nghĩ đến kẻ thấy "Đoạn An Lạc" là giết, trong lòng vẫn chưa yên tâm lắm, có liên quan đến hắn không? Trước đây có từng báo thù đồ tôn của y không? "Nguyên nhi, có danh sách tất cả đệ tử không? Sổ ghi chép thời gian nhập môn và tử vong của đệ tử?""Có ạ, người đợi con một lát." Giang Nguyên đứng dậy, cuối cùng cũng có thứ Sư tổ cần, cậu vội vàng đi lấy.Giang Nguyên trịnh trọng dùng hai tay nâng ra một túi vải màu xám: "Sư tổ, liệt tổ liệt tông đều ở đây."Đoạn An Lạc mở ra, lấy ra một cuốn sách giấy vàng gấp lại từ bên trong, mở ra, dày đặc, toàn là tên của đệ tử Huyền Môn.Trái tim Đoàn An Lạc trong khoảnh khắc đột nhiên nhói đau, đây đều là những đồ tôn cùng hắn nhất mạch tương liên, cảnh còn người mất, bọn họ đều đã chết, mà vị Tổ sư gia hắn vẫn sống.Trên đó ghi lại, sau khi hắn rời đi, đại đệ tử kế thừa chức chưởng môn Huyền Môn, phát triển cũng không tồi, trong vòng 20 năm đệ tử phát triển đến 54 người.Trong vòng nửa năm, đệ tử đột nhiên lục tục tử vong, chỉ còn lại bảy người.Sau đó, trải qua mười mấy năm nỗ lực của bảy người này, Huyền Môn mở rộng đến 63 người.Ngay sau đó trong vòng nửa năm, lại chết đi hơn phân nửa.Những người còn lại tiếp tục phát triển, sau mười mấy năm, lại đột nhiên chết đi hơn nửa trong thời gian ngắn.Đoàn An Lạc càng xem sắc mặt càng nghiêm trọng, đặc biệt là hơn 80 năm trước, đệ tử trong môn liên tục tử vong, Huyền Môn đã phát triển đến 103 người, chỉ còn lại một mầm độc đinh là sư phụ của Giang Nguyên. Suy đoán tuổi tác, sư phụ cậu lúc đó còn nhỏ, chưa học được bao nhiêu thứ, tự nhiên cũng không có nhiều thứ để dạy cho Giang Nguyên.Đoạn An Lạc chỉ vào thời gian tử vong của nhóm đồ tôn: "Đây là chuyện gì? Sư phụ con có nói qua không?"Giang Nguyên chụm lại nhìn: "À, sư phụ con có nói, đều là đánh nhau mà chết hết."Đoàn An Lạc suýt chút nữa không thở nổi: "Đánh nhau? Đánh loại gì, nội đấu hay giang hồ tranh chấp? Đánh chết hết đệ tử Huyền Môn?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai cập nhật bình thường, buổi trưa sẽ cập nhật.
Tư Thương bị kéo chạy hơn mười mét mới phản ứng lại, tại sao anh phải chạy? Ông già đó cũng đâu làm gì được anh.Anh còn đang do dự có nên hất tay Đoạn An Lạc ra không, thì đối phương đã buông tay trước, vì ma ốm này chạy không nổi nữa, ma ốm chống nạnh thở dốc, sức chiến đấu của ma ốm đáng thương chỉ vỏn vẹn hai mươi mét.Tư Thương nhìn Đoạn An Lạc bằng ánh mắt không thể tin nổi, con người, sao có thể yếu ớt đến mức này?Đoạn An Lạc hít thở đều lại, chậm rì rì quay về xe, lấy thứ nhặt được ra, dùng khăn ướt lau sạch tro bụi trên đó, rồi lau tay, lúc này mới giơ viên châu lên. Nó chỉ nhỏ bằng trứng chim bồ câu, trông như ngọc, cảm giác mát lạnh, không rõ làm bằng chất liệu gì.Chắc là giấu ở rễ cây, có thể ẩn giấu khí tức, có khả năng chống lại sét đánh và lửa cháy nhất định, là một vật tốt.Hắn nghĩ, một cái cây không thể tự đào chính nó, chỉ có thể là có người đã đào nó ra, vận chuyển đến phố thương mại, rễ giấu dưới sàn nhà, thân giấu trong tường.Vị trí này rất hiểm hóc, chỉ có chuột con mới tìm thấy, tiếc là con chuột kia đã hy sinh rồi, không biết xác nó ở đâu, về phải siêu độ cho nó một chút.Chủ nhân kia cũng không biết là loại yêu quái gì, là có thù với hắn, hay có thù với người trùng tên trùng họ với hắn?Đoạn An Lạc nhớ lại ký ức của nguyên chủ, nói rằng trong cuốn sách này luôn có người đứng sau đẩy cốt truyện, khiến nguyên chủ đi tìm chết. Nghĩ lại những hành động gọi là "tìm chết" đó, chẳng qua chỉ là nguyên chủ muốn sống sót mà thôi.Có người vì muốn hắn trở nên mạnh mẽ, liên tục hành hạ hắn, mục đích là để bồi dưỡng hắn thành đối thủ, rồi chết dưới tay chính mình? Chỉ vì hắn tên là Đoạn An Lạc?Biến thái quá!Đoạn An Lạc rất chắc chắn, trong số những kẻ thù trước đây của hắn không có kiểu này, nếu có thì cũng bị hắn tiêu diệt rồi.Nghe ý của cây đào già kia, đã có không ít người tên Đoạn An Lạc bị giết. Có bệnh! Đầu bị cái cửa to cỡ nào kẹp qua, mới kẹp ra một cục u lớn như vậy!Đoạn An Lạc cất viên châu đi, hắn đi không đổi tên ngồi không đổi họ, vẫn luôn là Đoạn An Lạc, ai đến gây phiền phức hắn sẽ lộng chết kẻ đó, quản chết và hóa tro, giá siêu độ phải nhân đôi.Tư Thương tìm một nơi yên tĩnh có thể đậu xe, đỗ xe xong thì tiếp tục đi ngủ.Đoạn An Lạc hỏi: “Anh không xem à?”“Không xem.” Tư Thương nhắm mắt lại, lười biếng không muốn nhìn.Đoạn An Lạc lén lút nhìn chằm chằm Tư Thương, tài đại khí thô, Tư Thương chắc chắn rất giàu.Đèn trong xe tự động mờ đi, máy lạnh vẫn bật, màn đêm tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng yếu ớt bên ngoài, Đoạn An Lạc ngáp một cái, hắn cũng buồn ngủ.Tiện tay kéo một chiếc chăn qua, nằm xuống chiếc giường bên cạnh, ngay sau đó Đoạn An Lạc lại ngồi dậy, chiếc giường này đã bị người khác ngủ qua, khí tức khiến toàn thân hắn khó chịu.Nhìn lại chiếc giường Tư Thương đang ngủ, sạch sẽ tinh tươm, ga trải giường ngay cả nếp gấp cũng không có, anh ngủ là giường mới!Hai chiếc giường chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, Đoạn An Lạc duỗi một chân ra, nhẹ nhàng đá Tư Thương một cái, “Chúng ta đổi chỗ đi.”Tư Thương bất lực mở mắt, từng chữ từng chữ cảnh cáo hắn: "Cậu mà còn làm loạn, tôi sẽ quăng cậu xuống.”Đoạn An Lạc đã đứng dậy khỏi giường, trực tiếp bước qua, nằm xuống bên cạnh Tư Thương rồi ngửi ngửi mùi, không có khí tức người lạ, thoải mái hơn nhiều, ngủ.Tư Thương đột ngột ngồi dậy, nhẫn rồi lại nhịn, mới không đá Đoạn An Lạc xuống.Đoạn An Lạc đã nhắm mắt lại, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt khó chịu của Tư Thương. Chỉ cần hắn không nhìn, Tư Thương chính là mỉm cười đổi chỗ cho hắn, Tư Thương thật sự là một người tốt.Tư Thương trừng mắt nhìn Đoạn An Lạc rất lâu, lâu đến mức hắn đã thở đều, sắp ngủ thiếp đi, cuối cùng Tư Thương thỏa hiệp rồi, ma ốm vừa yếu ớt vừa ngang ngược, chạm vào là chết, anh không gây sự nổi, anh đổi.Ngỗng trắng theo dõi từ đầu đến cuối, nhận xét một cách thâm trầm: “Anh không phải là đối thủ của hắn.”Sau đó, con ngỗng bị Tư Thương xách cổ ném xuống.Ngày hôm sau, Tư Thương đưa Đoạn An Lạc về nhà. Sau khi thấy nơi ở của Đoạn An Lạc, anh do dự có nên gửi Tiểu Bạch đến đây không.Lần trước đến, trong lòng Tư Thương tràn ngập đều là phẫn nộ về việc “Đoạn An Lạc đã cướp vận khí và công đức của mình, hại mình bị vận rủi đeo bám”, hoàn toàn không chú ý đến môi trường xung quanh. Bây giờ nhìn kỹ lại, Tư Thương im lặng rồi, con người, sao có thể nghèo đến mức này?Giang Nguyên vui vẻ chạy ra, thấy Đoạn An Lạc bình an trở về, không bị thương, hốc mắt đỏ lên: “Sư tổ, cuối cùng người cũng về rồi.”Đoạn An Lạc cười xoa đầu đứa nhỏ: “Ta không phải đã nhắn tin cho con rồi sao? Đừng lo lắng.”Lúc này Mục Thanh Trác bước ra khỏi nhà, thấy Đoạn An Lạc không sao, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.Đoạn An Lạc cười hỏi: “Sao con lại đến đây?”Câu nói này nghe như thể cậu ta không nên đến vậy, Mục Thanh Trác biệt nữu nói: “Chỉ là muốn đến xem, nên đến thôi.”Cậu ta chỉ là không yên tâm nên mới đến xem, đến nơi mới biết Đoạn An Lạc không phải bị quỷ bắt đi, mà là bị cảnh sát đưa đi. Ông nội cậu ta thông minh cả đời, già rồi lại hồ đồ, nhận cho cậu ta một người ba nuôi không đáng tin cậy như vậy, suốt ngày hù dọa người khác.Nhìn thấy Tư Thương đi theo sau Đoạn An Lạc, Mục Thanh Trác nhíu mày, người này hơi quen mắt, hình như mình đã gặp ở đâu đó.Đoạn An Lạc chú ý đến ánh mắt của cậu ta, khóe miệng hắn cong lên, “Ngẩn ra làm gì? Mau mời mẹ nuôi của con vào nhà ngồi đi.”Thấy Mục Thanh Trác vẻ mặt mơ hồ, Đoạn An Lạc nhắc nhở: “Con không phải đã mua quảng cáo, tìm mẹ nuôi khắp thành phố sao? Bây giờ mẹ nuôi đã ở ngay trước mặt, còn không mau gọi người?”Câu nói này của Đoạn An Lạc khiến Mục Thanh Trác choáng váng ngay lập tức, CPU trong đầu cậu ta trực tiếp cháy luôn. Mẹ nuôi? Tư Thương phu nhân? Phu nhân?!Giang Nguyên hồn phách không toàn vẹn, trời sinh thiếu một sợi dây thần kinh, vô tư vô lo, cậu không cảm nhận được áp lực kinh khủng trên người Tư Thương có bao nhiêu đáng sợ.Mục Thanh Trác thì khác, cậu ta là một người bình thường. Chiều cao và khí chất này của Tư Thương, đứng ở đó thôi cũng khiến cậu ta không dám thở mạnh, đặc biệt là ánh mắt Tư Thương nhìn cậu ta không mấy thân thiện.Mục Thanh Trác lớn lên bên cạnh ông nội, đã gặp qua không ít người tài giỏi trong thương giới và chính trị, nhưng chưa từng thấy ai có khí chất như Tư Thương, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, ngay cả ngũ quan cũng mang tính xâm lược cực kỳ cao, khiến người ta không dám đối diện với anh.Người như thế này, lại kêu Đoạn An Lạc là phu quân?Mục Thanh Trác thực sự muốn cạy đầu Đoạn An Lạc ra, xem mạch suy nghĩ của hắn hoạt động thế nào. Ba à, ngài có phải đã hiểu lầm cái gì về bản thân ngài rồi không?Cậu ta, đứa con nuôi nửa đường nhặt về này đối với vị trí của chính mình rất rõ ràng, cậu ta không có quyền can thiệp vào quan điểm tình yêu của Đoạn An Lạc. Trước khi quen biết cậu ta, có lẽ Đoạn An Lạc đã quen người này rồi.Mục Thanh Trác rất muốn nói, ngài nhận thức sai thì đừng có nói bừa, ánh mắt đối phương nhìn cậu ta quá đáng sợ.Đoạn An Lạc thấy cậu không nói lời nào, lại bổ sung thêm: “À, mẹ nuôi của con còn cứu mạng con nữa đấy, lần trước con bị trúng cổ, nếu không nhờ anh ấy giữ mạng cho con, con còn không đợi được ta đến cứu mạng đâu.”Trong vận mệnh ban đầu, không biết là ai đã cứu Mục Thanh Trác, dù sao tiểu tử này cũng chịu không ít khổ sở. Chứ đâu như bây giờ, chân không sao, nhà vẫn còn, ông nội cũng khỏe mạnh, tương lai tươi sáng. Tiểu tử này gặp được hắn là phúc phần đã tu luyện mấy đời? Con trai ngoan nên về nhà thắp hương tạ ơn mới đúng.Mục Thanh Trác lời đã đến miệng lại nuốt vào, nhìn ánh mắt Tư Thương là biết, nếu gọi ra tiếng “mẹ nuôi” này, hậu quả chắc chắn không tốt đẹp gì.Bất kể Tư Thương và Đoạn An Lạc có quan hệ gì, người đã đến cửa nhà, vì phép lịch sự cũng phải mời người ta vào nhà ngồi. Cậu ta thấy Tư Thương chắc cũng xấp xỉ tuổi Đoạn An Lạc, đành cứng rắn, khách sáo nói: “Chú, mời chú vào nhà ngồi chơi.”“...Không cần.” Tư Thương khóe miệng giật giật, cái vai vế này thật không thể hiểu được.Mục Thanh Trác nghiêm túc xin lỗi: “Chú, tôi xin lỗi, tôi tưởng chú là phụ nữ, gây ra trò cười rồi.”Tư Thương không cần nghĩ cũng biết, Đoạn An Lạc chắc chắn đã nói hươu nói vượn, anh lười chấp nhặt với một thằng nhóc ranh, “Quên đi.”Ánh mắt chuyển sang Đoạn An Lạc, "Tôi đi đây.”“Tiểu Bạch...”"Tôi sẽ cho người đưa nó qua.”Đoạn An Lạc vui vẻ cười cong mắt, “Vậy tôi ở nhà đợi nó, anh về chú ý an toàn nhé.”Tư Thương gật đầu, không nói gì thêm, sợ Đoạn An Lạc lại nói linh tinh, lúc rời đi còn đi rất nhanh.Đoạn An Lạc bĩu môi ở phía sau, lầm bầm một câu: “Đi nhanh thế làm gì? Đâu có chó đuổi.”Giang Nguyên không nghe rõ, “Sư tổ, người nói gì ạ?”“Ta nói hai ngày nay con cao lên rồi.” Đoạn An Lạc ấn mái tóc cao 8cm của đứa nhỏ xuống, lợi dụng lúc Giang Nguyên đang ngẩn ngơ, đi tắm rửa một cái, thay quần áo, sau khi sắp xếp xong, hắn mới có thời gian hỏi Mục Thanh Trác: “Việc nhà con giải quyết thế nào rồi?”Khuôn mặt còn non nớt của Mục Thanh Trác lộ ra vẻ trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi: “Đã điều tra rõ ràng rồi, chú hai thật của tôi đã chết, chú hai này là giả, tôi cũng không biết hắn làm thế nào có được khuôn mặt giống hệt chú ấy. Tôi đã làm xét nghiệm DNA, xác định hắn không có bất kỳ quan hệ nào với ông nội tôi. Hơn nữa, hình như hắn còn liên quan đến một vụ án nào đó, luôn có người điều tra hắn.”Mục Thanh Trác còn chưa biết, là do lão đạo sĩ bị bắt đã khai ra chú hai cậu ta, sau đó mới có người yêu cầu chú cậu ta hợp tác điều tra. Dù sao hiện tại tên giả mạo kia không thể thoát thân, việc Mục Thanh Trác xử lý hắn sẽ đơn giản hơn nhiều.“Cả đứa con riêng kia nữa, không phải huyết mạch nhà họ Mục, tôi cũng không cần phải nể tình nữa. May mắn Tiểu Phong thật sự là con của chú hai, tiếc là bị kẻ giả mạo kia cố tình nuôi phế rồi.”Nói đến đây, Mục Thanh Trác tức đến mức nghiến răng, cuối cùng cậu ta cũng hiểu được cảm giác ông nội mình đã từng giận dữ hận sắt không thành thép là như thế nào.Bây giờ cậu ta gặp Mục Kính Phong, hận không thể đánh nó tám trận một ngày, rồi bổ đầu nó ra, nhét kiến thức vào, sau đó khâu lại.Cậu ta sợ trực tiếp nhét vào miệng, cái thứ không nên thân kia sẽ nôn ra hoặc nuốt chửng rồi thải ra luôn.“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.” Đoạn An Lạc dùng một câu để kết luận về chuyện này.Mục Thanh Trác gật đầu, nghe Đoạn An Lạc nói vậy, lòng cậu ta cũng yên tâm hơn nhiều.Cậu ta quyết định sau này hễ khi nào lòng cảm thấy nôn nóng, bất an, mơ hồ, đều sẽ đến đây ngồi một lát.Xác định Đoạn An Lạc không có chuyện gì, Mục Thanh Trác ngồi một lúc rồi rời đi.Đoạn An Lạc rảnh rỗi, tìm một con dao nhỏ, làm kiếm gỗ đào cho Giang Nguyên.Người ta nói cách một đời càng thân, cái đứa cháu cố cách bảy tám đời này, thân không hề bình thường.Gỗ rất cứng, Đoạn An Lạc khắc rất chậm, cả buổi sáng cũng chưa xong.Hắn còn phải làm một tấm bài vị cho Ngỗng trắng và đồng bọn, sau này chúng không cần phải đến nhà, chỉ cần thắp hương là chúng sẽ nhận được.Buổi trưa, Đoạn An Lạc chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, vừa mới nằm xuống, liền nhận được một lời mời kết bạn, trên đó ghi chú là: Tiểu Trương Phòng Tài Vụ Trụ Sở Công Hội.Hắn chấp nhận, đối phương liền chuyển thẳng cho hắn 5 vạn tệ.Đoạn An Lạc vui vẻ bấm nhận, nhưng vừa nghĩ đến việc phải chia bốn sáu với Tư Thương, hắn liền đau lòng.Lưỡng lự vài giây, Đoạn An Lạc nghiến răng nghiến lợi chuyển cho Tư Thương 3 vạn, trái tim đang rỉ máu.Tư Thương còn rất bất ngờ, anh trả lời lại một câu: Không quỵt nợ à?Đoạn An Lạc đáp: Lời nói ra mà không giữ lời, thì có khác gì thức ăn đã nhổ ra lại liếm vào?Nói là làm, làm là phải đạt kết quả. Đã hẹn ước rồi, thì không được thay đổi một chữ nào, đây là nguyên tắc của hắn.Sau đó, hắn thấy Tư Thương bấm hoàn lại: Lần sau hẵng nói.Đoạn An Lạc vui vẻ hỏi: Anh thật sự không cần sao?Thực ra, Tư Thương vừa gửi tin nhắn này xong đã hối hận rồi, không phải hối hận vì không lấy tiền, mà là anh đã trả lời là lần sau hẵng nói. Không có lần sau nữa, anh sẽ không đi làm vệ sĩ cho Đoạn An Lạc nữa.Người này luôn bất ngờ thay đổi suy nghĩ của anh, liên tục phá vỡ ranh giới của anh, khiến anh vô thức phải chú ý xem hắn lại đang làm trò kỳ quái gì, sẽ nói ra những lời kỳ lạ nào. Cảm giác mất kiểm soát này khiến anh bực bội một cách khó hiểu.Anh chắc chắn rồi, Đoạn An Lạc khắc anh, hai người họ bát tự không hợp, từ nay nên ít tiếp xúc.Tuy nhiên, tin nhắn đã gửi đi rồi, rút lại sẽ có vẻ cố ý.Anh lạnh mặt nhắn lại: "Tiền ăn của Tiểu Bạch."Lúc này, một vị hòa thượng tuấn tú bước vào phòng nghỉ của Tư Thương, chắp tay làm Phật lễ, sau đó hỏi một câu không hề ăn nhập với thân phận của mình: “Đội trưởng, không đón chị dâu về sao?”Tư Thương nhướn mày: “Chị dâu gì?”Vị hòa thượng nghiêm trang nói: “Bạch Tử Việt nói anh đi anh hùng cứu mỹ nhân, cứu xong còn định đưa người ta đi đăng ký kết hôn, nhưng người ta không chịu, anh lúc ấy rất mất mặt. Cậu ta còn nói chị dâu rất xinh đẹp, người đẹp tâm thiện tính tình tốt. Có ảnh không? Cho tôi xem một chút.”Tay Tư Thương nắm chặt điện thoại, các khớp xương trắng bệch. Bạch! Tử! Việt!Bạch Tử Việt vừa cắn chiếc bánh kếp trứng vừa ung dung bước vào, đá một cái vào chân vị hòa thượng: “Cậu là hòa thượng, sao lại nhiều chuyện thế?”“Hòa thượng thì sao?” Vị hòa thượng niệm một tiếng Phật hiệu, gương mặt tuấn tú ngước lên trời một góc 45 độ, toát lên vẻ từ bi thần thánh: “Nếu Phật tổ không thừa nhận tiểu tăng, tiểu tăng chỉ đành siêu độ cả Phật tổ, A Di Đà Phật.”Bạch Tử Việt trợn mắt xem thường: “Câm miệng đi! Cái tên ma tăng không đàng hoàng này!”Vừa cúi đầu, phát hiện ánh mắt Tư Thương nhìn mình, Bạch Tử Việt mềm nhũn chân, cười hề hề đưa chiếc bánh kếp trứng trong tay qua: "Lão đại ăn bánh không? Hôm nay vận khí tốt, hai cái đều là trứng gà hai lòng.”Tư Thương lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói gì, Bạch Tử Việt thầm nghĩ xong rồi, nhân cơ hội lùi lại mấy bước, định bỏ chạy.Tư Thương gọi người lại: “Cậu đưa Tiểu Bạch qua cho hắn.”“Tiểu Bạch? Bạch Long á?” Bạch Tử Việt chỉ muốn sờ trán Tư Thương: “Anh ơi, anh có phải hay không không phải phát tình mà là phát sốt?”“Anh chắc chị dâu sẽ thích nó sao? Người bình thường sẽ không thích con rắn to như vậy đâu, tôi nhìn còn sợ. Không phải tôi nói anh, lão đại, có rất nhiều cách để theo đuổi người khác, tại sao anh lại chọn một cách mà người bình thường không thể chấp nhận được? Anh làm vậy sẽ không theo đuổi được chị dâu đâu.”Tư Thương đứng dậy, anh đã nhịn hai ngày rồi, cứ muốn đạp ai đó một phát.Bạch Tử Việt lập tức há mồm cắn một miếng bánh lớn, tỏ ý cái miệng này đã bịt, không dám nói nữa.Tư Thương đi ra ngoài, Bạch Tử Việt lùi về sau, luôn giữ khoảng cách bảy, tám bước với Tư Thương.Tư Thương vừa đi vừa nói: “Trước khi đi thì cho nó ăn no.”Rắn khác với các loài động vật khác, ăn một bữa có thể no vài tháng, thậm chí cả năm. Tiểu Bạch ăn nhiều như vậy thuần túy là do tham ăn. Khả năng tiêu hóa của nó tốt hơn mãng xà thông thường, ăn nhiều cũng không sợ chết nghẹn.“Mang theo một con bò nữa, phải làm sạch sẽ.”Bạch Tử Việt đã lùi gần đến cửa: “Nóng thế này, mang kiểu gì? Đi đường bốc mùi làm sao bây giờ?”Tư Thương nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngốc: “Cậu không biết mua cái tủ lạnh à? Chất đầy rồi kéo đi.”“Chậc chậc chậc~” Ngay cả hòa thượng cũng không nghe nổi nữa.“Ý~” Bạch Tử Việt còn chưa kịp 'ý' xong, đã thấy Tư Thương cách mình bảy tám bước chân thoắt cái đã đứng trước mặt. Cậu ta hít một hơi, quay người định chạy, vừa quay xong, mông đã bị đá một phát.Tư Thương trút hết giận, trực tiếp đá cậu ta ra ngoài: “Cho cậu nói hươu nói vượn này!”Bạch Tử Việt trên tay vẫn còn cầm bánh, bị đá lăn lóc trên sàn nhà mười mấy mét mà cũng không rơi.Tư Thương hít sâu một hơi, thấy thoải mái hơn nhiều.Bạch Tử Việt nằm sấp trên đất, nhe răng nhếch mép gặm thêm hai miếng bánh, sau đó như một con linh dương, bốn chân dùng sức, bật dậy tại chỗ, lưng gần như chạm tới trần nhà, đáp xuống đất rồi lộp cộp chạy mất dạng.Tư Thương nhìn thấy cậu ta nhảy tưng tưng, lại nghĩ đến Đoạn An Lạc chạy hai mươi bước đã thở dốc, cảm thấy may mắn vì mình đã kiềm chế được.Quay lại, vị hòa thượng cứ chậc chậc nãy giờ cũng biến mất rồi.Tư Thương vô cùng ghét bỏ, anh gửi rắn qua cho Đoạn An Lạc, qua miệng họ lại trở nên kỳ quái như vậy, chắc chắn có bệnh hết rồi!Hội trưởng còn cảm thấy Tư Thương mới có bệnh: “Cái thằng nhóc họ Đoạn đó có phải đã bỏ bùa gì nó không, người ta ngoắc tay là nó đi theo, còn dám động thủ trong thành phố!”Hội trưởng liên tiếp đưa ra ba lệnh cấm: “Cấm Tư Thương mang vũ khí ra ngoài.”Trợ lý nhỏ giải thích: “Anh ấy không mang, anh ấy chỉ tiện tay cạy một miếng gỗ thôi.”Hội trưởng: “Cấm Tư Thương động thủ trong thành phố, miếng gỗ cũng không được.”Trợ lý nhỏ: “Cái đó không tính là động thủ, anh ấy chỉ tháo dỡ ba cửa hàng thôi. Ngài xem gầm sàn hai bên đó, nếu anh ấy không dỡ, hai ông chủ cửa hàng cũng không sống nổi đâu, anh ấy đang cứu người đấy.”Hội trưởng: “Vậy thì cấm Tư Thương, cấm nó... cấm nó cùng thằng nhóc họ Đoạn kia đi làm nhiệm vụ!”Trợ lý nhỏ nghe ông nói càng lúc càng xa vời, rõ ràng là bị tức đến hồ đồ rồi: “Hội trưởng, ngăn cản người trẻ tuổi yêu đương, kiếp sau cũng sẽ bị hói đầu đó, sẽ đầu thai thành người Nhật đó.”Lời nguyền quá độc địa, độc đến mức Hội trưởng tự động bỏ qua nửa câu trên, nhéo tai trợ lý nhỏ nhảy dựng lên: “Cái thằng nhóc xui xẻo này, mi bị điên à! Mi học đâu ra cái câu độc địa thế hả! Ta sẽ bảo sư phụ mi đánh chết mi!”Buổi chiều, Đoạn An Lạc lấy một tấm thẻ bài, tập trung tinh thần, viết lên: Liên Minh Quân Tiểu Tiên Gia.Hắn dặn dò Giang Nguyên: “Chúng nó sẽ ăn ở nhà mình một tháng, con thắp hương phải nhớ chuẩn bị hương khói và đồ cúng cho chúng.”Chúng thuộc hàng Tiên Gia, Giang Nguyên cung kính đặt thẻ bài ở vị trí thấp nhất, bày biện trái cây cúng, thắp ba nén nhang.Liên minh động vật vui mừng khôn xiết, chúng có tiền đồ rồi, không lên bàn ăn mà lên bàn thờ!Quả nhiên, lựa chọn quan trọng hơn nỗ lực, đi theo đại ca hỗn, ba ngày ăn chín bữa.Ngỗng trắng thậm chí còn đề nghị giúp Đoạn An Lạc trông nhà: “Ta trông nhà giỏi lắm, một mình giữ cổng, vạn người khó qua.”Đoạn An Lạc hỏi: "Ngươi dùng linh thể trông nhà cho ta à? Bản thể ngươi giấu ở đâu?”Ngỗng trắng bị mắc lại: “Ta, ta giấu ở một nơi mà không ai biết, cạc cạc.”Đoạn An Lạc thấy nó không muốn nói, nghĩ thầm con ngỗng này cũng lắm mưu mẹo, hắn cười cười: "Ngươi muốn trông nhà thì trông đi, nhà chúng ta rách nát thế này, sau này ngươi sẽ là thứ đáng giá nhất nhà, đừng để người ta trộm mất.”Ngỗng: “……”Mẹ nó chứ, cảm thấy mình không an toàn chút nào.Vừa nói, Đoạn An Lạc vừa lần lượt đặt bánh gạo Wang Wang và nước ngọt Wahaha lên bàn cái thờ chân què, sau đó thành kính cầu nguyện trước bài vị: “Nhóm tôn tử phù hộ, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, không dịch bệnh tai ương, thiên hạ thái bình.”“Phù hộ ta có thể không làm mà hưởng, vô công thụ lộc, ngồi mát ăn bát vàng, một đêm phát tài.”“Phù hộ trường học đổi môn tiếng Anh thành Sơn, Y, Tướng, Mệnh, Bốc, nếu không đổi hết được, đổi thành Võ thuật và Trung y ta cũng có thể chấp nhận.”“Nếu những điều trên không thực hiện được,” Đoạn An Lạc dùng ánh mắt xem phế vật nhìn một loạt bài vị, “thì phù hộ Nguyên Nhi lần thi này cái gì cũng biết, đoán cái gì cũng trúng, thành công nhảy tới… 60 điểm.”Đoạn An Lạc không dám nói nhiều, đối với Nguyên Nhi, 60 điểm đã là rất cao rồi.Giang Nguyên vô tư vô lo, còn có thể vừa quỳ vừa cười: “Haha, thế thời thế thay đổi rồi, Tổ sư gia sống lại đem tôn tử treo hết lên tường rồi.”Đoạn An Lạc cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngây ngô cười, "Tôn nhi ngoan, con không cần ghen tị với họ, đợi con chết, Sư tổ cũng sẽ treo con lên tường. Nếu các con không linh, nhất định là nơi chôn cất phong thủy không tốt, Sư tổ sẽ đào các con lên, đổi chỗ khác chôn.”Giang Nguyên không cười nổi nữa: “Không không không, Sư tổ, đệ tử năng lực quá kém, đệ tử không xứng được treo ở đó.”Đoạn An Lạc an ủi ấm áp: “Không sao đâu, trong thế hệ này, Sư tổ thích con nhất, đợi con chết, Sư tổ nhất định treo con ở chỗ cao nhất.”Giang Nguyên im lặng, trong thế hệ Huyền Môn này, chỉ còn lại một mình cậu là độc đinh, Sư tổ muốn thích người khác cũng không có á.Cậu nhóc khẽ hỏi: “Sư tổ, nếu con không thi được 60 điểm, người thật sự đào cả sư phụ, sư gia họ lên sao?”Đoạn An Lạc lại bị chọc cười, đứa ngốc này, nếu thật sự đào hết lên, hắn còn không mệt chết à. "Xem biểu hiện của họ, con cứ cố gắng hết sức là được."Hắn nghĩ đến kẻ thấy "Đoạn An Lạc" là giết, trong lòng vẫn chưa yên tâm lắm, có liên quan đến hắn không? Trước đây có từng báo thù đồ tôn của y không? "Nguyên nhi, có danh sách tất cả đệ tử không? Sổ ghi chép thời gian nhập môn và tử vong của đệ tử?""Có ạ, người đợi con một lát." Giang Nguyên đứng dậy, cuối cùng cũng có thứ Sư tổ cần, cậu vội vàng đi lấy.Giang Nguyên trịnh trọng dùng hai tay nâng ra một túi vải màu xám: "Sư tổ, liệt tổ liệt tông đều ở đây."Đoạn An Lạc mở ra, lấy ra một cuốn sách giấy vàng gấp lại từ bên trong, mở ra, dày đặc, toàn là tên của đệ tử Huyền Môn.Trái tim Đoàn An Lạc trong khoảnh khắc đột nhiên nhói đau, đây đều là những đồ tôn cùng hắn nhất mạch tương liên, cảnh còn người mất, bọn họ đều đã chết, mà vị Tổ sư gia hắn vẫn sống.Trên đó ghi lại, sau khi hắn rời đi, đại đệ tử kế thừa chức chưởng môn Huyền Môn, phát triển cũng không tồi, trong vòng 20 năm đệ tử phát triển đến 54 người.Trong vòng nửa năm, đệ tử đột nhiên lục tục tử vong, chỉ còn lại bảy người.Sau đó, trải qua mười mấy năm nỗ lực của bảy người này, Huyền Môn mở rộng đến 63 người.Ngay sau đó trong vòng nửa năm, lại chết đi hơn phân nửa.Những người còn lại tiếp tục phát triển, sau mười mấy năm, lại đột nhiên chết đi hơn nửa trong thời gian ngắn.Đoàn An Lạc càng xem sắc mặt càng nghiêm trọng, đặc biệt là hơn 80 năm trước, đệ tử trong môn liên tục tử vong, Huyền Môn đã phát triển đến 103 người, chỉ còn lại một mầm độc đinh là sư phụ của Giang Nguyên. Suy đoán tuổi tác, sư phụ cậu lúc đó còn nhỏ, chưa học được bao nhiêu thứ, tự nhiên cũng không có nhiều thứ để dạy cho Giang Nguyên.Đoạn An Lạc chỉ vào thời gian tử vong của nhóm đồ tôn: "Đây là chuyện gì? Sư phụ con có nói qua không?"Giang Nguyên chụm lại nhìn: "À, sư phụ con có nói, đều là đánh nhau mà chết hết."Đoàn An Lạc suýt chút nữa không thở nổi: "Đánh nhau? Đánh loại gì, nội đấu hay giang hồ tranh chấp? Đánh chết hết đệ tử Huyền Môn?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai cập nhật bình thường, buổi trưa sẽ cập nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store