ZingTruyen.Store

Slug

Chương 24: Cậu có lén ăn phân không?





Giang Nguyên giải thích: "Sư tổ, người chẳng phải từng nói, đệ tử môn phái ta lấy việc trừ yêu diệt ma làm trọng trách của mình, luôn quan tâm đến quốc gia thiên hạ, bảo vệ thương sinh an bình, khi cần thiết có thể tùy tâm hành động sao?

Những năm này đều là quốc gia đánh trận, mấy lão tổ tông năm xưa quá giỏi đánh nhau, không phải mở mang bờ cõi thì cũng đang trên đường mở mang bờ cõi, người chịu khổ đều là bách tính. Mỗi khi đến thời khắc sinh tử tồn vong, đệ tử môn phái đều sẽ đi đánh trận.

Cho nên cứ vài năm, một trận đại chiến, đệ tử trong môn tham gia một lần, chết một số người. Cứ vài năm, lại một trận đại chiến, lại chết một số người...

Lần gần đây nhất là chiến tranh vệ quốc, lúc đó sư phụ còn nhỏ, các trưởng bối trong môn phái vì lưu lại hương hỏa cho Huyền Môn, không cho ông ấy xuống núi, những người khác đều tử trận rồi.

Ngôi nhà hiện tại của chúng ta, là quốc gia cấp cho, còn phát một khoản tiền thưởng lớn. Sư phụ nói lúc đó bách tính đều không đủ ăn, ông ấy liền chia tiền cho bách tính. Căn nhà này lúc cấp cho thì rất tốt, nhưng vì không có tiền bảo dưỡng, bản lĩnh ông ấy cũng không cao nên mới tan hoang thành thế này.

Đúng rồi, ngọn núi là cố hương của Huyền Môn, quốc gia vẫn giữ lại cho chúng ta. Năm đó loạn lạc, sư gia gia sợ sau khi họ chết, sư phụ không giữ được gia sản, nên đã tháo dỡ hết những gì có thể tháo dỡ, giao lại cho quốc gia. Tấm biển ngự ban của nhà ta bây giờ vẫn còn ở viện bảo tàng đấy.

May mà tháo dỡ hết, sư phụ nói sau này kẻ địch càn quét, ngọn núi nhà chúng ta bị ném bom san bằng rồi, bây giờ mọc toàn cỏ. Sư phụ dặn con trước khi mất, đó là cơ nghiệp tổ tiên để lại, chết đói cũng không được bán.

Cậu chỉ vào chiếc hộp gỗ nhỏ còn lại trong túi vải: "Đây là sổ đỏ."

Đoạn An Lạc trầm mặc rất lâu, lạnh mặt hỏi: "Sao con không nói sớm?"

Giang Nguyên bị hù cho ngây người: "Người, người không hỏi ạ."

Đoàn An Lạc không nhịn được, đá vào mông Giang Nguyên một cái: "Không hỏi thì con không nói sao? Chuyện lớn như vậy con cũng không nói?"

Cơ thể Giang Nguyên lắc lư, ngây người hai giây rồi quỳ phịch xuống: "Con sai rồi."

Sư tổ tức giận, chắc chắn là lỗi của cậu.

Đoàn An Lạc dịu giọng nói: "Bọn họ làm đúng, sắp mất nước diệt chủng rồi, còn xem mệnh cái gì, trấn tà cái gì nữa? Ma quỷ đội lốt người càng đáng giết! Món nợ máu này, Huyền Môn đã ghi lại, sau này hễ có cơ hội..."

Đôi mắt Đoạn An Lạc lạnh lẽo đến tà mị, nắm chặt nắm đấm, đứng một lúc lâu mới làm cho tâm trạng mình bình tĩnh lại: "Đứng dậy đi, đi mua rượu mua thịt, thay hết đồ cúng đi, đổi cả bàn nữa."

Trước đây không có tiền mua hương hỏa, để bọn họ ăn uống khổ sở như vậy, bây giờ có tiền rồi, sau này đều ăn ngon!

Giang Nguyên không dám đứng lên, quỳ trên mặt đất cẩn thận hỏi: "Vậy, Sư tổ, nếu con không thi được 60 điểm, có thể đừng đem bọn họ đào ra được không."

Đoạn An Lạc giật giật khoé miệng, lại muốn đá đứa nhỏ một chân.

Tiểu khờ hóa!

Giang Nguyên ngốc ngốc nhìn Đoạn An Lạc, không nhận được câu trả lời chắc chắn nên không dám đứng dậy, nhỡ đâu Sư tổ không đồng ý, cậu lại phải quỳ xuống cầu xin.

“Không đào nữa, treo thẳng con lên tường luôn.”

Giang Nguyên vui vẻ đứng dậy, vậy thì cậu yên tâm rồi.

Cậu có thể chết, nhưng tổ tông thì không thể bị đào.

Nhưng mà, không thi được 60 điểm sẽ bị treo lên tường, có phải Sư tổ không thích cậu nữa không?

Đoạn An Lạc thắp ba nén hương, cắm vào lư hương: “Dọn dẹp một chút, chuẩn bị ra ngoài.”

“Sư tổ, đi đâu ạ?”

“Đi mua đồ nội thất, sửa nhà, cải thiện bữa ăn, mua một xe hương lớn bằng bắp tay.” Nói nửa chừng, Đoạn An Lạc chợt nhận ra: “Sao hôm nay con không đi học?”

Cả thằng nhóc Mục Thanh Trác kia cũng không đi, muốn chết à!

Giang Nguyên gãi gãi đầu: “Trường con đi nghiên cứu thực tế ạ.”

Mỗi học kỳ trường đều có hoạt động này, học sinh tự nguyện đăng ký, nhưng cần đóng tiền, phí xe đi lại, tiền ăn, cộng thêm vé vào cổng, khoảng một hai trăm tệ. Giang Nguyên để tiết kiệm tiền, lần nào cũng không đăng ký.

Đoạn An Lạc nhận ra: “Tiền ta cho con đâu? Lại không nỡ tiêu à?”

Giang Nguyên ngại ngùng cúi đầu: “Con muốn để dành tiền mua cho Sư tổ cái nệm, con ưng một cái mềm, ông chủ nói phải hơn bốn nghìn tệ.”

Đoạn An Lạc: “... Đứa ngốc, con không cần thi 60 điểm, con thi được 30 điểm, Sư tổ sẽ không treo con lên tường.”

Mắt Giang Nguyên sáng lên, 30 điểm, cậu có tự tin, hai ngày nay cậu luôn cùng Hàn Trăn luyện đề, 30 điểm không thành vấn đề!

Tổ tông lớn bé đi xe điện ra ngoài, thẳng tiến đến chợ đồ gia dụng và vật liệu xây dựng.

Trong ký ức của nguyên chủ, điều sâu sắc nhất là đoạn bị hại chết, còn những chi tiết vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày lại mơ hồ không rõ. Vì vậy, Đoạn An Lạc cái gì cũng thích, thấy cái gì mới lạ cũng muốn mua. Một ông cụ bán rùa câu dưới sông bên đường, hắn cũng muốn mua về, bày lên bàn thờ, cho đám đồ tôn xem.

Xem này, đây là rùa hiện đại, mông còn có hoa văn nữa, ngày xưa làm gì có.

Giang Nguyên mua cho hắn một tô đá bào, đưa cho hắn một cái thìa nhỏ, để hắn phân tán sự chú ý. Giang chưởng môn nghĩ, Sư phụ, Sư gia bọn họ không muốn xem rùa đâu.

Giang Nguyên đậu xe bên đường, chỗ có bóng râm, dặn dò Đoạn An Lạc: “Sư tổ, bên ngoài nóng, người ngồi trong xe, con đi mua cái mắc áo rồi sẽ quay lại ngay.”

Đoạn An Lạc vẫy cái thìa nhựa trong tay, đi đi đi, hắn tuyệt đối sẽ không xuống xe, hắn sợ nóng.

Thế là người đi đường nhìn thấy một vị công tử cao quý tuấn tú, khí chất như tiên, đang chăm chú ăn đá bào bán rong bên đường, ai đi qua cũng phải ngoái nhìn một cái.

Con phố này là nơi tập trung buôn bán các loại vật liệu xây dựng, các cửa hàng nhỏ nối liền nhau, giá cả phải chăng, là nơi mà người dân ai cũng có thể mua sắm. Những người sống gần đó, nếu đồ đạc trong nhà hỏng, đều sẽ đến đây mua. Đối với những món đồ lớn, ông chủ còn có thể giao hàng miễn phí và lắp đặt tận nơi.

Đối diện con phố là một khung cảnh khác. Tòa nhà kiến trúc Vạn Gia, cao mười tầng, bên trong toàn là vật liệu xây dựng cao cấp, chuyên cung cấp cho các công trình trang trí nội thất hạng sang. Con phố vật liệu xây dựng này và tòa nhà thương mại đó đều là tài sản của gia tộc họ Vạn.

Lúc này, Nhị thiếu gia Vạn Khải Toàn đến kiểm toán, vừa bước ra khỏi tòa nhà thương mại của gia đình, ánh mắt lướt qua, liền chính xác bắt được Đoạn An Lạc ở bên kia đường. Không còn cách nào khác, khuôn mặt đó của hắn quá dễ nhận biết.

“Ồ, đây không phải là Đoạn thiếu gia sao?” Khóe miệng Vạn Khải Toàn nhếch lên một nụ cười mỉa mai, “Sao thế, bị nhà họ Đoạn đuổi ra khỏi nhà, không nơi nương tựa, lưu lạc ven đường ăn rác rưởi à?”

Đoạn An Lạc nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt đặt lên người Vạn Khải Toàn. Hắn cố gắng lục lọi trong ký ức của nguyên chủ, nhưng không nhớ ra người này là ai.

Là ai không quan trọng, quan trọng là sự chế giễu và ác ý trắng trợn trong mắt đối phương - thế là đủ rồi.

Vốn dĩ tâm trạng đã không vui, tên tép riu này lại còn muốn chọc hắn, ha!

Vạn Khải Toàn cố ý lái chiếc xe thể thao đến bên cạnh chiếc xe điện nhỏ của Đoạn An Lạc, chiếc siêu xe sang trọng tạo thành sự tương phản chói mắt với chiếc xe điện nhỏ.

Hắn muốn đến gần để tiếp tục chế giễu Đoạn An Lạc, nhưng khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt của Đoạn An Lạc, trong lòng lại đột nhiên nhảy dựng. Đoạn An Lạc trước mắt cùng Đoạn An Lạc trước kia như hai người hoàn toàn khác nhau..

Đặc biệt là khí chất siêu nhiên thoát tục đó... Nếu không phải màu mắt và nốt ruồi lệ ở khóe mắt đặc trưng, hắn gần như nghi ngờ mình đã mắng nhầm người.

Sau sự kinh diễm, là tức giận: Tại sao rời khỏi nhà họ Đoạn, Đoạn An Lạc lại càng khiến người ta không thể rời mắt?

Hắn ta nhìn thấy mình, đáng lẽ phải hổ thẹn túng quẫn, quay đầu bỏ chạy, sợ mình thấy cảnh thê thảm của hắn.

Hoặc là nên vẫy đuôi lấy lòng, ngoan ngoãn nịnh bợ mình, cầu xin mình ban cho hắn một miếng cơm.

Chứ không phải như bây giờ, nhìn mình như nhìn người lạ, không có xấu hổ, không có nịnh nọt, thậm chí không có chút cảm xúc dao động nào!

Hắn thanh lịch cái x gì! Thân tàn ma dại thế này còn giả vờ cái gì?

Vạn Khải Toàn hận không thể lập tức đập nát khuôn mặt Đoạn An Lạc, mày có thể có chút phản ứng cảm xúc được không?

Hắn ta biết không ít nội tình, Đoạn An Lạc không chỉ tu hú chiếm tổ chim khách suốt nhiều năm, mà còn tâm địa độc ác, nhiều lần ức hiếp huyết mạch chân chính của nhà họ Đoạn là Đoạn Minh Hiên. Hắn đã đẩy Đoạn Minh Hiên ngã cầu thang gãy xương sườn, hại Minh Hiên không thể tham gia kỳ thi, thậm chí còn nhấn Minh Hiên vào bồn tắm, suýt nữa làm chết đuối!

Đoạn Minh Hiên vốn dĩ thân thế đáng thương, tính tình lại yếu đuối, khó khăn lắm mới về được với bố mẹ ruột, lại còn bị kẻ giả mạo này ngược đãi, nhà họ Đoạn đuổi hắn ra ngoài tự sinh tự diệt là quá nhẹ cho hắn!

Đoạn An Lạc không vội vàng, lại xúc thêm một thìa đá bào đưa vào miệng, lúc này mới chậm rãi, vô cùng nghiêm túc đánh giá khuôn mặt Vạn Khải Toàn.

Một lát sau, khóe môi hắn hơi nhếch lên, thốt ra một câu khiến Vạn Khải Toàn tức điên: "Cậu không phải con ruột của ba mình.”

Vạn Khải Toàn lập tức bị câu nói này làm choáng váng, cơn giận bốc thẳng lên đỉnh đầu: “Mày con mẹ nó dám mắng tao!”

Hắn ta đột ngột đẩy cửa xe nhảy xuống: “Mày mới không phải con ruột của ba mày! Không đúng, mày còn không biết ba mày là ai, mày là cái thứ tạp chủng không rõ lai lịch! Chiếm chỗ của Minh Hiên còn ức hiếp cậu ấy! Hôm nay mày đụng phải tao thì coi như mày xui xẻo, xem tao thay Minh Hiên dạy dỗ mày thế nào!”

Đối diện với Vạn Khải Toàn đang nổi cơn thịnh nộ, Đoạn An Lạc vẫn như cũ bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vẻ dò xét: "Cậu chắc chắn muốn động thủ đánh tôi? Nếu cậu thực sự chắc chắn…” Hắn dừng lại một chút, giọng nói nhẹ bẫng, "Tôi có thể nằm xuống ngay đấy.”

Câu nói này như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Vạn Khải Toàn. Vẻ ngoài hiện tại của Đoạn An Lạc, gầy yếu, xanh xao, dường như gió thổi một cái là ngã, nhìn thế nào cũng giống mắc bệnh nan y.

Nhà họ Vạn quả thực gia lớn nghiệp lớn, nhưng sản nghiệp đều do anh cả quản lý, ba hắn xưa nay không ưa đứa con út này. Nếu thực sự đánh Đoạn An Lạc bị thương nặng giữa phố, thậm chí gây ra án mạng, làm tổn hại danh tiếng nhà họ Vạn, ba hắn tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Nhưng lời đã nói ra, người cũng đã xuống xe, giữa thanh thiên bạch nhật lại xám xịt quay về? Hắn không cần mặt mũi sao?

Hắn cố gắng giữ vững khí thế, hùng hổ to mồm quát: “Mày! Mày mau xin lỗi tao! Rồi dập đầu nhận lỗi với Minh Hiên, tao sẽ tha cho mày!”

Đoạn An Lạc dường như không nghe thấy lời đe dọa của hắn ta, vừa ung dung dùng thìa chọn hoa quả trong đá bào, vừa tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Cậu là giống chó gì vậy? Người khác nói gì cậu cũng tin? Chó Golden? Có phải là chó Golden lớn không?”

Hắn lắc đầu: “Không đúng, trên mạng nói chó Golden nhìn ai cũng nhận người tốt. Tính khí của cậu... chậc, thấy người là cắn, có phải bị bệnh dại không?”

Nói đến đây, Đoạn An Lạc lại dừng lại, hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước một chút, vô cùng tò mò hỏi: "Cậu có hay lén lút ăn phân không?”

Vạn Khải Toàn tức đến mức mặt chuyển từ đỏ sang tím, gân xanh trên trán nổi lên, không thể kiềm chế được nữa, giơ nắm đấm xông lên: “Mày mau ra đây! Tao phải đánh chết mày!”

“Dừng!” Đoạn An Lạc đột ngột giơ một tay lên, làm động tác ngăn cản, cắt ngang hành động của đối phương, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Trước khi động thủ, tôi còn lời muốn nói.”

Vạn Khải Toàn bị tư thế này làm cho ngẩn ra, sau đó cười lạnh trong lòng. Với cái tính chó má trước đây của Đoạn An Lạc, hắn đã sớm nhào lên đánh mình rồi.

Hai người họ trước đây không phải chưa từng đánh nhau, Đoạn An Lạc ra tay vừa hiểm vừa độc, xưa nay có thể động thủ là tuyệt đối không nói nhảm.

Hôm nay lại bất thường như vậy, nói nhiều lời như thế, Vạn Khải Toàn tin chắc: Thằng ranh này chắc chắn sau khi rời khỏi nhà họ Đoạn thì sống như chó hoang ngoài đường, mắc bệnh nặng gì đó, sắp không xong rồi, chỉ đang phô trương thanh thế!

Đoạn An Lạc ăn thêm một miếng đá bào, lúc này mới ngước mắt lên, dùng giọng điệu vô cùng chân thành, như đang trình bày một sự thật khoa học, chậm rãi ung dung nói: "Tôi thật sự không lừa cậu, cậu thực sự không phải con ruột của ba mình. Cậu nhìn ba cậu đi, không nói ngọc thụ lâm phong, thời trẻ cũng coi như bạch diện thư sinh đúng không? Rồi nhìn lại cậu xem.”

Ánh mắt Đoạn An Lạc lướt qua mặt hắn ta, trong ánh mắt đầy vẻ thương hại: “Trán lớn như trán bọ ngựa, khuôn mặt thì dài như... cái quần nhỏ? Cậu không có gương thì cũng có nước tiểu chứ? Không thể tự tè ra một bãi mà soi cho kỹ à? Cậu có điểm nào trên ngũ quan giống ba cậu không?”

Vạn Khải Toàn run rẩy khắp người, tức.

Đoạn An Lạc còn sợ chưa chọc tức chết hắn ta, vừa lắc đầu vừa bĩu môi “chậc chậc chậc”: “Ê? Mẹ cậu cũng không phải con ruột của ông ngoại cậu à? Cậu của cậu cũng không phải? Cậu là con của cậu mình à? Trời đất ơi, mối quan hệ gia đình nhà này... còn loạn hơn cả chuyện tình của Đại Hoàng ở đầu phố.”

Mặt Vạn Khải Toàn tím tái, đã tức giận đến mức sắp mất lý trí. Đoạn An Lạc không sợ chết bỏ thêm một câu: “Chắc cậu không biết Đại Hoàng là ai đâu nhỉ? Là con chó hoang nổi tiếng trên phố chúng tôi, thấy chó cái là nhào tới, kết quả bị người ta lôi đi thiến, hì hì.”

“Mày! Mày dám!” Vạn Khải Toàn ôm ngực, sắp thở không nổi.

Đoạn An Lạc vẻ mặt sợ hãi, mông nhích ra sau một chút, như đang tránh thứ gì đó bẩn thỉu: "Cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi ngại dơ.”

Loạt công kích cá nhân chính xác và độc địa này, như một tràng pháo liên thanh, làm nổ tung lý trí của Vạn Khải Toàn. Hắn ta mắt đỏ ngầu xông tới: “Tao phải giết chết mày!!”

“Dừng tay! Anh muốn làm gì?” Giang Nguyên vừa mua mắc áo xong, bước ra khỏi cửa hàng, liền thấy có người hung hăng muốn động thủ với Sư tổ nhà mình. Cậu từng luyện võ, trong lúc nguy cấp đã từ cách đó vài mét xông tới, giơ cao mắc áo bằng gỗ chặn trước mặt Đoạn An Lạc, căm tức nhìn Vạn Khải Toàn.

Tuy nhiên, Giang Nguyên vừa mới đứng vững, đã bị một lực đẩy nhẹ nhàng từ phía sau đẩy ra.

Đứa nhỏ lo lắng quay lại nhìn Đoạn An Lạc: “Sư tổ! Người không sao chứ? Anh ta không chạm vào người chứ?”

Đoạn An Lạc liếc mắt ra hiệu cho cậu: “Lùi sang bên cạnh một chút, lát nữa chúng ta sẽ có tiền mua máy lạnh, còn có thể thêm một cái sofa.”

Giang Nguyên nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Tổ sư gia nhà mình, ý gì vậy?

Vạn Khải Toàn bị Giang Nguyên hù dọa ngây người, dừng lại một chút. Đoạn An Lạc chui ra khỏi chiếc xe điện nhỏ, chỉnh lại quần áo, ánh mắt đầy khiêu khích: Lại đây, đánh tôi đi, xem cậu có dám đánh tôi không?

Vạn Khải Toàn không thể nhịn được nữa, nắm đấm lại giáng xuống Đoạn An Lạc.

Và rồi hắn nhìn thấy cơ thể Đoạn An Lạc nghiêng sang một cách cực kỳ tự nhiên, cả người như một con rối đứt dây, mềm nhũn ngã xuống, nằm gọn trên bãi cỏ xanh mướt.

“A!” Giang Nguyên sợ đến hồn bay phách lạc, Sư tổ bị đánh rồi!

Đoạn An Lạc nằm trên đất, hơi thở yếu ớt, ôm ngực, mặt lập tức tái nhợt, nhìn như sắp tắt thở.

“Sư tổ!!!” Tiếng kêu thảm thiết của Giang Nguyên lập tức thu hút thêm nhiều người.

Ngay sau đó, Giang Nguyên ly hồn, vì quá sợ hãi, hồn phách tự động thoát ra, cơ thể “cạch” một tiếng, cũng nằm xuống theo.

“Lại đánh thêm một người!” Người Hoa Hạ thích xem náo nhiệt nhất, ngay lập tức có không ít người vây quanh: “Đánh người rồi! Mau nhìn kìa, thiếu gia giàu có lái xe thể thao đánh người!”

“Ra tay thật độc ác, lôi người ta từ trên xe xuống đánh! Tôi tận mắt thấy chàng trai xinh đẹp này ngã xuống.”

“Thật là vô nhân đạo, mọi người xem, đánh người ta thành ra thế nào rồi, sắp tắt thở đến nơi rồi.”

Vạn Khải Toàn nhìn bàn tay mình: “Không, tôi căn bản không chạm vào họ!”

“Sắp đánh chết người ta rồi, còn nói không chạm vào!”

Đoạn An Lạc cố gắng ngồi dậy, dường như giây tiếp theo có thể chết đi: "Cậu muốn gọi cảnh sát, hay là hòa giải riêng?”

“Mẹ nó!” Vạn Khải Toàn nhìn Đoạn An Lạc nằm trên đất, vừa kinh ngạc vừa tức giận, không nhịn được chửi thề. Hắn cố trấn tĩnh, ra vẻ hùng hổ quát: “Mày chắc chắn là giả vờ! Mày hoàn toàn không sao!”

Đoạn An Lạc không nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó, đôi mắt lạnh lùng, bình thản nhìn chăm chú hắn ta.

Ánh mắt đó không có sự tức giận, không có sự cầu xin, chỉ có sự thờ ơ, dường như nhìn thấu tất cả.

Vạn Khải Toàn bị ánh mắt đó nhìn đến nổi da gà, những lời còn lại đều nuốt ngược vào bụng.

Hắn ta cẩn thận quan sát Đoạn An Lạc, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, môi cũng không có chút máu, cơ thể yếu ớt, nhìn thế nào cũng không giống giả vờ.

Một khi báo cảnh sát, đưa đến bệnh viện giám định thương tích, giữa chừng xảy ra chuyện gì, hắn có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Lùi một vạn bước, cho dù cuối cùng chứng minh không phải hắn đánh, ba hắn cũng sẽ không tha cho hắn.

Dù sao Đoạn An Lạc cũng được nhà họ Đoạn nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, tình cảm đó không phải giả. Khi Đoạn An Lạc bị đuổi khỏi nhà, phu nhân nhà họ Đoạn còn lén lút gửi tiền sinh hoạt cho hắn. Nếu biết hắn ta đánh Đoạn An Lạc ra nông nỗi này, nhà họ Đoạn sẽ nghĩ thế nào? Nhà hắn ta và nhà họ Đoạn còn có giao dịch làm ăn.

Một cảm giác uất ức dâng lên trong lòng, Vạn Khải Toàn nghiến răng nghiến lợi, hôm nay coi như hoàn toàn thua dưới tay Đoạn An Lạc.

Nhưng trả tiền? Tuyệt đối không thể!

Hắn đột ngột quay người, gần như chạy trốn, nhanh chóng chui vào chiếc xe thể thao của mình, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi thị phi này.

Hắn nghiến răng thề: Về sẽ đến nhà họ Đoạn cáo trạng!

Nói cho nhà họ Đoạn biết Đoạn An Lạc bây giờ đê tiện, vô liêm sỉ đến mức nào, dám công khai đóng kịch ăn vạ!

Tuy nhiên, hắn vừa đạp ga, “phụt...” động cơ như thể đánh một cái rắm, rồi chết máy.

Vạn Khải Toàn trong lòng căng thẳng, lần nữa dẫm ga, chiếc xe thể thao không hề phản ứng.

Hắn lại thử vài lần, chiếc xe mới mua vậy mà giống như một cục sắt, đứng im không nhúc nhích.

"Mẹ kiếp! Đúng là gặp ma rồi!" Vạn Khải Toàn tức đến mức đấm một quyền vào vô lăng, làm ngón tay đau điếng, nhăn răng nhếch mép.

Gặp Đoạn An Lạc là chẳng có chuyện gì tốt đẹp! Trước đây là thế, bây giờ còn gặp xui xẻo hơn!

Bên kia, Giang Nguyên hoàn hồn, trước tiên đỡ sư tổ mình dậy.

Dưới sự nâng đỡ của Giang Nguyên, Đoạn An Lạc từ từ đứng lên, hắn giơ tay, vỗ nhẹ như thể an ủi lên đỉnh đầu Giang Nguyên, một luồng khí ấm vô cùng nhỏ lướt qua, Giang Nguyên chỉ cảm thấy tâm thần vốn bất ổn vì lo lắng lúc nãy lập tức an ổn lại.

Đoạn An Lạc thầm nghĩ, cái tật hồn phách không vững của tiểu đồ tôn này, có dịp phải hảo hảo tra rõ căn nguyên, chữa trị cho nó.

Giang Nguyên chỉ căng thẳng nhìn Đoạn An Lạc từ trên xuống dưới: "Sư tổ! Người thực sự không sao chứ? Làm con sợ chết khiếp!"

Đoạn An Lạc phủi bụi trên quần áo, giọng điệu bình thản: "Không sao, bây giờ người có chuyện là hắn ta."

Hắn nhếch cằm, "Hắn nợ ta tiền."

Ngay lúc đối phương lao tới đánh hắn, một số mảnh ký ức thuộc về nguyên chủ đã ùa vào đầu Đoạn An Lạc, hắn nhớ ra rồi.

Vạn Khải Toàn trước mắt này, sau khi nguyên chủ bị đuổi khỏi Đoạn gia, không ít lần làm những chuyện tồi tệ bỏ đá xuống giếng.

Để trút giận thay Đoạn Minh Hiên, tên khốn này còn dám sai bảo côn đồ chặn đường nguyên chủ, đánh cậu ta một trận, còn cướp đi số tiền ít ỏi duy nhất trên người.

Đó là số tiền mà mẹ nuôi lén lút đưa cho nguyên chủ sau khi cậu ta bị đóng băng tất cả tài sản, rời khỏi Đoạn gia với hai bàn tay trắng, kết quả bị người của Vạn Khải Toàn cướp không còn một xu.

Còn những chuyện nguyên chủ làm với Đoạn Minh Hiên, đúng là đã làm, nhưng đều là bị mắc bẫy của Đoạn Minh Hiên, mất kiểm soát cảm xúc sau khi bị chọc giận mà làm ra.

Phải nói, Đoạn Minh Hiên kia là một kẻ máu lạnh, vì đạt được mục đích, dám ra tay tàn độc với cả chính mình.

Nguyên chủ sau khi rời Đoạn gia không hề muốn quay lại, chỉ là không muốn làm phiền cuộc sống của Đoạn gia, để không làm cha mẹ và anh trai nuôi yêu thương mình khó xử, nguyên chủ đã nhẫn nhịn mọi ấm ức.

Đoạn An Lạc dùng cơ thể của nguyên chủ, chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định của cậu ta, bản thân hắn cũng không thể nào quay về. Sau này Đoạn Minh Hiên không đến gây sự thì hắn và Đoạn Minh Hiên không có quan hệ gì.

Nếu Đoạn Minh Hiên dám đến chọc hắn, hắn sẽ chôn Đoạn Minh Hiên luôn.

Nhưng tên Vạn Khải Toàn này, đã bắt nạt nguyên chủ, thì phải trả lại món nợ còn thiếu này.

"Hai vạn tệ." Giọng Đoạn An Lạc rõ ràng xuyên qua kính xe, truyền vào tai Vạn Khải Toàn, "Đối với cậu mà nói, chỉ là một cọng lông trâu. Bình thường cậu mở một chai rượu cũng không ngừng ở giá này. Chẳng qua là thấy tôi không vừa mắt, muốn dẫm lên một chút mà thôi."

Hắn dừng lại, ánh mắt mang theo sự chế giễu lạnh lùng: "Tiền không nhiều, nhưng đây là cậu nợ tôi."

Vạn Khải Toàn trong xe bỗng cứng đờ, lúc này mới nhớ lại chuyện nhỏ trước đây.

Hóa ra Đoạn An Lạc biết là mình sai người làm?

Mẹ kiếp, lại chỉ vì hai vạn tệ cỏn con? Đúng là nghèo kiết hủ lậu đến tận xương tủy!

Người xem náo nhiệt xung quanh ngày càng đông, chỉ trỏ vào hắn và chiếc xe thể thao của hắn, thậm chí còn có người đang quay phim.

Động cơ vẫn không có động tĩnh, Vạn Khải Toàn vừa tức vừa vội, mặt nóng ran.

Đoạn An Lạc chậm rì rì bồi thêm một câu: "Tôi chỉ lấy tiền mặt."

Vạn Khải Toàn tức đến phổi muốn nổ tung, nhưng nhìn đám đông vây quanh bên ngoài xe, không đưa tiền này, hắn không thể đi được.

Người lái xe thường để một ít tiền mặt trong xe để phòng thân, hắn mở ngăn đựng đồ, vơ đại một xấp tiền mặt dày, hắn không đếm, dù sao chắc chắn không dưới hai vạn.

Mở cửa xe, hắn hung hăng ném mạnh về phía mặt Đoạn An Lạc, "Cầm lấy cái tiền nghèo kiết xác của mày rồi cút!"

Tiền giấy dừng lại cách mặt Đoạn An Lạc vài centimet, rơi lả tả xuống đất, những người vây xem càng chỉ trỏ: "Người gì mà vô học thế, cậy có vài đồng tiền lẻ mà lên mặt sao?"

Có người quay video chửi: "Quá sỉ nhục người khác! Kẻ giàu có bất nhân, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"

Vạn Khải Toàn nhanh chóng đóng cửa xe, tự cách ly mình bên trong, như một con rùa rụt vào mai, không dám ra ngoài đối mặt với những ánh mắt đó nữa.

Đoạn An Lạc nhìn những tờ tiền đỏ rải rác trên mặt đất, ra hiệu cho Giang Nguyên.

Giang Nguyên nghiêng đầu, dạ?

Đoạn An Lạc bất đắc dĩ: "Nhặt lên đi, ngốc tử, có tiền mà còn không lấy?"

Giang Nguyên nhanh chóng tiến lên, thao tác gọn gàng nhặt hết tiền lên không sót một tờ.

Đoạn An Lạc mỉm cười tiến gần đến cửa kính xe, giọng không lớn, nhưng lại thần kỳ xuyên qua kính, rõ ràng lọt vào tai Vạn Khải Toàn: "Cậu sắp vô gia cư rồi, tôi sẽ nói với ba cậu, cậu không phải con ruột của ông ấy, hehe."

Vạn Khải Toàn: !!!

Giang Nguyên còn chưa nhặt xong, Đoạn An Lạc lại tiến tới tiếp tục chế giễu: "Cậu nói cậu xem, tự nhiên chọc tôi làm gì? Tôi đã quên cậu rồi, cậu lại cố tình đâm đầu vào. Chờ chết đi, tiểu vương bát."

Giang Nguyên nhặt xong tiền, sắp xếp lại, đưa cho Đoạn An Lạc, "Sư tổ, nhặt xong rồi ạ."

Đoạn An Lạc bỏ tiền vào túi, không thèm nhìn ánh mắt tức giận của Vạn Khải Toàn nữa, quay người vui vẻ nói với Giang Nguyên: "Đi thôi, Sư tổ dẫn con đi mua sắm, rồi dẫn con đi ăn một bữa ngon."

Giọng điệu của hắn vô cùng thoải mái, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một chuyện vặt vãnh không quan trọng.

Con người ta, tâm phải rộng, sống là may mắn, chết là số mệnh, chỉ cần một giây không vui là đã rất có lỗi với bản thân rồi.

Sau khi mua sắm, ăn uống xong, trở về nhà, Đoạn An Lạc nằm ườn trên chiếc nệm mới mua, thoải mái thở dài, đây mới là giường chứ!

Chờ công nhân cải tạo lại nhà một lượt, thay đổi điện nước, lát sàn gỗ, lắp cửa sổ mới, sắm điều hòa, rồi mua một cái tủ lạnh lớn, đổ đầy nước ngọt và kem, cuộc sống chẳng phải sẽ ngày càng tốt hơn sao?

Nằm xuống rồi, Đoạn An Lạc còn không quên tìm mười đứa cô hồn dã quỷ, bảo chúng xếp thành hàng, mỗi quỷ tặng một bộ quần áo, ba nén nhang, mười thỏi vàng mã.

Nhiệm vụ rất đơn giản, giả mạo tổ tiên của Vạn Khải Toàn, đi tìm ba của Vạn Khải Toàn, chỉ cần ba hắn nhắm mắt là vào mộng nói với ông ta: "Vạn Khải Toàn không phải con ruột của ông đâu nha~"

Nếu ba hắn không xử lý, thì ở trong mộng quất đứa con bất hiếu này, quất đến chết thì thôi.

Vạn Khải Toàn không để lời của Đoạn An Lạc vào tai, hắn quả thật trông không giống ba mình, ba hắn cũng vì hắn khó coi nên luôn lạnh nhạt với hắn. Nhưng ai quy định người đẹp trai sinh con trai nhất định phải đẹp? Con của minh tinh cũng có đứa xấu, ba hắn còn chẳng bằng minh tinh.

Hắn ôm một bụng lửa giận và ấm ức, vứt xe vào xưởng sửa chữa, rồi đi tới Đoạn gia cáo trạng.

Hắn tuyệt đối không để Đoạn An Lạc quay lại Đoạn gia, chặn đường Minh Hiên!

Đến Đoạn gia, Vạn Khải Toàn thêm mắm thêm muối kể lại hành vi xấu xa của Đoạn An Lạc: nào là ăn vạ ngoài đường, còn tống tiền hắn hai mươi ngàn tệ. Lời lẽ tràn đầy phẫn nộ và khinh miệt, Đoạn An Lạc đừng hòng quay về!

Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa của Đoạn gia, không khí dường như đông đặc lại.

Đoạn Đạc Hải cau chặt mày, không biết đang nghĩ gì.

Lâm Uyển Thu sắc mặt tái nhợt, mắt đầy xót xa và kinh ngạc, "Sao lại như vậy? Thằng bé tuy kiêu căng nhưng bản tính không xấu, nó không thể làm chuyện này."

Vạn Khải Toàn: ???

Không phải, tôi nói một hồi đầy cảm xúc, các người lại không tin tôi? Vậy tôi tới đây cáo trạng lạm gì? Diễn xiếc sao?



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store