ZingTruyen.Store

SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU - MẠN TÂY [4] (900- 1100)

Chương 904.2: Phòng dành cho khách là của con

AnhH23

Bảy giờ tối, Tông Duyệt tan tầm cũng đến nhà họ Lê dùng bữa.

Đoàn Thục Viện nhìn sau lưng cô mấy phen: "Tiểu Duyệt, thằng Quân không về với con sao?"

Tông Duyệt cởi áo khoác, mỉm cười: "Dạ không, con qua thẳng từ công ty, chắc anh ấy vẫn đang bân."

Đoàn Thục Viện cau mày không vui: "Cả ngày chỉ biết có công việc, chẳng có việc gì khác nữa."

"Không thì... để con gọi điện cho anh ấy?" Tông Duyệt thử thăm dò.

Đoàn Thục Viện xua tay: "Thôi, nó nói sẽ về với mẹ rồi, không đợi nữa, dọn cơm trước đã."

Tông Duyệt không nói gì, nâng chung trà nhấp một ngụm, cụp mắt che đi sự khó xử.

Thật ra... đã mấy ngày cô không gặp Lê Quân.

Ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, cô cũng thế.

Dường như hai bên đều ngầm hiểu tránh né đối phương. Hơn nữa dạo này anh cũng luôn ở phòng sách, không quay về phòng ngủ chính.

Đúng ngay lúc này, giọng quản gia từ ngoài sảnh truyền đến: "Bà chủ, ông chủ, cậuThương về rồi."

Lê Tiếu đang cúi đầu ăn việt quất mỉm cười ngẩng đầu.

Ngay khi Thương Úc xuất hiện trong phòng khách, khí chất mạnh mẽ lẳng lặng lan tràn mỗi một góc.

Cả người đen như mực, cao ngất xuất trần, gương mặt anh tuấn cười khẽ.

Anh đi đến cạnh Lê Tiếu xoa đỉnh đầu cô rồi mới ngước mắt nhìn vợ chồng nhà họ Lê chào hỏi.

Người một nhà di chuyển sang phòng ăn. Vì Lê Quân vắng mặt nên nhìn Tông Duyệt khá nặng nề tâm sự, nụ cười cũng miễn cưỡng.

Cho đến khi kết thúc bữa tối, Lê Quân cũng không trở lại.

Sau khi ăn xong, Tông Duyệt cẩm dĩa trái cây lên tầng hai. Cô vốn định đưa cho Lê Tiếu nhưng lại dừng chân ở cầu thang.

Phòng tắm nắng ở khu nghỉ ngơi, hai bóng người ngồi đó là Lê Tiếu và Thương Úc.

Lê Tiếu tựa cầm lên đầu vai Thương Úc, sườn mặt xinh đẹp vô cùng, thỉnh thoảng chọt ngón tay lên má anh, không biết đang nói gì.

Mà sống lưng Thương Úc cao ngất, ống tay áo xắn lên, vòng tay ôm eo cô, hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Một màn này khiến Tông Duyệt không đành lòng quấy rầy.

Cô đã từng hâm mộ rất nhiều lần, mà theo sau đó luôn là nỗi phiền muộn.

Tông Duyệt nghĩ, chắc cô sẽ mãi không thể trải nghiệm cảm giác được người mình yêu cưng chiều dung túng.

Cô cúi đầu nhìn dĩa trái cây, bật cười rồi xoay người xuống lầu.

Lê Tiếu không chú ý đến cầu thang, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chọt gương mặt anh tuấn của Thương Úc, bĩu môi nói: "Sao anh lại đóng băng hết tài khoản ngân hàng của Lạc Vũ thế?"

Anh nhếch môi, siết eo cô, giọng vằng tiếng cười: "Cô ấy tố khổ với em à?"

"Việc đó thì không." Lê Tiếu cười như không cười: "Chỉ là... cứ qua một tiếng cô ấy lại nhắc nhở một lần."

Thương Úc mím môi như thật, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Làm tốt lắm."

Lê Tiếu kín đáo nhìn anh, hết đường nói tiếp.

Anh xoa đầu cô, cúi xuống hôn lên chóp mũi cô: "'Tối nay em ở lại à?"

"Vâng." Lê Tiếu nghĩ đến điều gì đó bên chép miệng hướng lên tầng ba: "Trên tầng có phòng cho trẻ con, anh đi xem nhé?"

Thương Úc quay đầu nhìn, nhướng mày đồng ý với đề nghị của cô.

Hai người sóng vai lên cầu thang, Lê Tiếu véo ngón tay anh, nhàn nhạt nói: "Anh Ba nói, sàn nhà phòng anh ấy có một lớp ghép, trong đó là một khẩu Desert Eagle, không thấy trong kho, chắc vẫn còn dưới tấm thảm."

Thương Úc nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn cô: "Muốn tìm sao?"

"Thôi, phiền lắm." Lê Tiếu ngẫm nghĩ: "Sau này tính tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store