ZingTruyen.Store

[SHORTFIC][Taeny] |PG| Âm Vọng

CHAPTER 10

Mut_Emma

_Em xin lỗi… Tae… em, xin lỗi…

_...

_Hãy cho em một niềm tin, chỉ một thôi… Taeyeon, hãy nghe em một lần thôi…

_Là thật, Tiffany… làm sao đập vỡ đi một sự thật? Làm sao để không chấp nhận nó?

_Em không yêu Nickhun, em không thể.

_Tae cũng không thể, em đã thuộc về anh ấy rồi.

Mi mắt Tiffany run run, Taeyeon cũng kịp thấy hình ảnh mình dao động trong đôi tròng mắt ấy… cô quay mặt, cô biết mình lo sợ.

Taeyeon chống tay lên đệm giường đẩy thành một khoảng giữa mình và Tiffany, ánh nhìn trôi qua cửa phòng và rơi xuống sàn gạch, chưa bao giờ cô nhận thấy việc hít thở lại khó khăn như lúc này.

Nhưng Taeyeon không biết, Tiffany đã trông thấy tất cả, lo âu hay muộn phiền… từ tâm khảm không phẳng lặng nơi cô, Tiffany đã biết. Hình ảnh ấy. Cô biết cô không muốn.

Một cách rất vội, Taeyeon bị đẩy vào thành giường và tay cũng bị kẹp chặt, Tiffany dán cái hôn gấp vội lên môi Taeyeon, dán cả cơ thể dường như chỉ một khắc sẽ đổ  ngã, lôi tất cả đau khổ trong tâm hồn và kéo tất cả vụn vỡ từ thể xác dán lên nụ hôn ấy… Nhắm mắt. Cô nghe xơ xác rơi rụng ngập lòng. Xót xa dâng lên khóe miệng những vết hằn mặn đắng.

_Được rồi… Tiffany.

Taeyeon gạt môi ra khỏi, một ánh nhìn trực diện cũng không thể đối diện cùng Tiffany, Taeyeon biết đó là một sự nhu nhược, là cô sợ hãi, nhưng Taeyeon thà rằng Tiffany sẽ vì thế mà nhục mạ cô, còn hơn sự đau khổ mãi nhấn chìm cô suốt những đêm dài đằng đẵng.

Tiffany không quan tâm, cô kéo Taeyeon lại, bây giờ… cô đang siết Taeyeon lên môi cô, quấn siết và ngấu nghiến.

_Tiffany, Tae đủ đau rồi!

_...

_Tae quá mệt mỏi… Tae bế tắc rồi…

_Taeyeon, Tae có thể xem đó chỉ là danh nghĩa thôi được không? Thời gian qua là em không tốt. Em sai rồi. Em sẽ sửa đổi. Tae có thể đừng lãnh cảm với em như vậy được không?

Taeyeon quay mặt đi, cố trốn tránh vóc dáng bên dưới yếu đuối ngã vào ngực mình. Giọng nói ngắt quãng vì tiếng nấc và đôi tay run rẩy níu với, Taeyeon vẫn biết dù cô có trở nên lãnh cảm đến tàn nhẫn, người thiếu nữ này chưa bao giờ gạt bỏ được suy nghĩ sẽ che chở mãi mãi trong cô.

_Em nghĩ Tae là một đứa trẻ, sẽ dễ dàng chia sẻ món vật yêu thích của nó với một người khác mà vẫn vô tư vui vẻ sao?

_Em biết…, là em…

,… xin lỗi Tae, em không nghĩ chia tay Tae khiến em khổ sở như thế này…

_...

_Tae thì lãnh đạm, em thì sôi nổi… Sao chúng ta lại đắn đo chứ? Đến cuối cùng, vẫn chia tay thôi. – Tiffany mỉm cười. Nhòa nhạt. Chua cay.

_...

_Người nổi tiếng phức tạp thật. Showbiz mệt mỏi thật. Sao chúng ta lại băn khoăn chứ? Đến cuối cùng, cũng chẵng là gì đâu.

…, đúng là, đúng là em muốn gạt bỏ tất cả, Tae à, em thậm chí muốn chán ghét Tae ngay từ ngày buông tay nhau. Vui vẻ đến giả tạo, vì Tae đó, sao Tae không nhìn em, em muốn Tae thấy mà? Cười nhiều đến nỗi mang cái hạnh phúc ấy mà vẽ lên mặt, sao Tae vẫn chưa thấy, em muốn Tae thấy mà? Em hẹn hò Nickhun…

_...

_Ừ, em hẹn hò Nickhun. Thật đấy. Không đùa giỡn gì đâu. Được xác nhận rồi. Ai cũng biết cả rồi. Không có sắp đặt gì đâu. Là thật. Nhưng sao Tae không nhìn thấy? Sao Tae vẫn không thấy?

_Tiffany, em đang nói gì vậy?

Tiffany vẫn cười, nụ cười rơi vào nước mắt, len vào giữa đôi môi khô nứt.

_Tae vẫn là một con người lạnh lùng, lãnh đạm, vô tâm đến chết tiệt. Tae còn chẵng thèm có lấy một biểu cảm khi trông thấy em và Nickhun bên nhau. Tae còn không có nổi một cái cau mày. Tae là một thứ mà sắt đá còn cảm thấy chán nản. Và em vẫn hằng ngày tiếp tục việc chờ đợi, đến nhàm chán và vô nghĩa… Tae vẫn chẵng hề có lấy một chút cảm xúc nào đâu, và em vẫn chờ đợi… Tae vô tư đến vô tâm, và em vẫn chờ đợi… một chút thôi, cho em biết Tae sẽ buồn, và em vẫn chờ đợi…

, Taeyeon… em thua cuộc, em vẫn chẵng bước đến nổi cái ngưỡng mà vốn dĩ nghĩ sẽ vượt qua. Taeyeon suy nghĩ đủ chưa, hay vẫn còn suy tư như vậy? Tình yêu, và suy tư sao Taeyeon…? Em rã rời và vỡ nát mất rồi. Chuyện yêu đương khổ sở đến thế sao? Buông tay nhau rồi và những mới mẻ sau đó, sao em chỉ thấy trong em là những ngày xưa cũ… Em cố tạo ra một điều mới với cũ kỹ vốn đã chấp vá thành những vết sẹo từ lâu. Em đến với Nickhun để tìm lại Taeyeon. Em ôm Nickhun để tìm kiếm hơi ấm của Taeyeon. Để đối mặt Taeyeon mỗi ngày, để Taeyeon bước qua em vô tình, để em đi ngang Taeyeon vô tư, để những lớp mặt nạ của nhau mỗi ngày một dày và để khổ đau mãi tràn vào nhau vô cùng như vậy sao Taeyeon?

Bàn tay rơi khỏi, mái đầu đổ gục, bờ mi không khép, buông rơi một giọt mặn vào lòng đêm đen.

Taeyeon choàng tỉnh, giọt mặn ấm lăn lên tay cô, nỗi đau cũng từ đó mà tuôn rơi lã chã. Người con gái cô từng hứa sẽ mãi mãi che chở đang lạnh lẽo đến trơ trọi vì suy tư và đắn đo trong cô. Trái tim xoắn lại, dù sự thật có tàn nhẫn đến cay khốc, người thiếu nữ ấy vẫn mãi mãi là một khuyết điểm in hằn rất sâu trong thâm tâm cô rồi…

_Chỉ cần một lần thôi, nói với em… Tae không yêu em…

, một lần thôi…

… em sẽ mãi mãi bước ra khỏi cuộc đời Tae… Và Tae sẽ chẵng muộn phiền nữa đâu.

Nhắm mắt lại, Tiffany nghe tiếng tim đang rạn nứt, nó lan lên sống mũi cô một hơi thở cay nồng và xộc lên họng cô những tiếng nấc nghẹn.

_Tiffany…

,… Fany…

_...

_... Tae nhớ em.

_...

_Tae nhớ em… rất nhiều… Tiffany…

, xin em… đừng… với Nickhun, xin em…

_Tiffany, hãy trở về… về lại với Tae nhé…

Đỡ tấm lưng mảnh khảnh lên đệm giường, ánh trăng phản chiếu vào mắt cô người con gái mà cô ngày đêm nhớ đến khắc khoải. Sự mệt nhoài đượm vào một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi rơi sót lại thành một nụ cười hiền lành… cho đến tận cùng, cô gái ấy đã trở thành dòng máu nóng nuôi sống sự tồn tại trong linh hồn Taeyeon.

Đặt lên gương mặt xinh đẹp cái vuốt nhẹ tênh, giống như một loại thuốc phiện, cảm giác được trọn vẹn là bình yên như thế này… là thanh thản và nhẹ nhàng đến nỗi khiến người ta trở nên nghiện ngập. Taeyeon vẫn chẵng thể nói được, chỉ là việc ngắm nhìn để nhận ra người thiếu nữ ấy lại thuộc về cô một lần nữa trở thành một phép màu có thật, để cô còn nếm được hương vị và luyến lưu cảm giác những nụ hôn trên môi ngọt ngào và chân thật mà đêm nay cô có đã không còn chật vật đi tìm trong những giấc mơ.

Vị mặn lan trên đầu lưỡi, khi Taeyeon đặt lên nụ hôn nơi bờ mi cong cong. Cô ấy vẫn bé nhỏ như vậy, vẫn là một bé con nằm gác đầu lên tay cô và thút thít cuộn tròn trong lồng ngực cô hờn dỗi, và cô sẽ lại dỗ dành, và cô sẽ lại hôn lên khóe mi ngấn nước, và cô sẽ ôm cô ấy dỗ đến khi cô ấy say ngủ, và cô sẽ lại nhìn tình yêu bé nhỏ của mình mà nhận thấy hạnh phúc đến nhường nào. 

Mi mắt hé mở, tiếng thở đều đều từ cô gái cạnh bên vẫn đều đặn phả lên vai cô từng hồi. Khẽ xoay mặt, Taeyeon mặc nhiên để những ngón thon dài lười biếng  trôi trong mái tóc màu gõ. Hương anh thảo quyện vào khứu giác, vành môi nhỏ, sóng mũi thanh cao và khóe mi nghiêng cong…, Taeyeon mang gương mặt xinh đẹp yên an ấy mà cố vẽ vào thâm tâm mình một bức họa làm bình lặng lý trí. Một cơn gió thoảng, bốn thanh sắt của chiếc chuông gió va vào nhau leng keng… những âm tiếng trượt qua nhau mà đẩy vào Taeyeon một mối gút với nhập nhằng đã chồng chéo vào trong những suy tư chằng chịt, ngổn ngang, … Màu đen phủ ngập lòng mắt, cô vẫn biết một giấc ngủ dù có chập chờn cũng không đủ sức kéo lại đôi bờ mi đã quá nhọc mệt.

Yêu đương cũng chỉ là một vật chất bé mọn…

Gót chân chạm nền đất lạnh, Taeyeon lại nhìn thêm một lần… tình yêu của cô đang ngủ ngoan, thanh thản và yên bình… Taeyeon lại nhìn thêm một lần, vì cô biết hình ảnh này có lẽ là mong ước cuối cùng còn tồn tại nơi linh hồn nứt rạn trong cô.

Một bên rèm cửa treo lên bâng quơ, cửa sổ hé mở, mùi sương len vào những rãnh hẹp rồi tan dần trong hơi thở cô. Bất chợt, cô cũng chẵng thấy lạnh lẽo.

Trăng treo lên tán cây, nghiêng nghiêng đổ một lớp vàng vọt lên bóng dáng hiu hắt, cô buông mái đầu bên thành cửa sổ, mặc cho mái tóc ngã dài qua bờ vai rối xòa. Lớp sáng hắt vào đêm tối ánh mờ le lói yếu ớt… một tin nhắn mở vội, lo âu hoặc trĩu nặng cũng chẵng còn chạm tới lòng hay thời gian với những bấp bênh gập ghềnh trên đó cũng chẵng khua hồn cô xao động … bất chợt, cô cũng chẵng thấy chênh vênh...

Màn sáng vụt tắt, chiếc điện thoại đã thôi rung, hay là một tin nhắn nữa…? Nó cũng chẵng là khác lạ. Cô thích đi trong cảm giác nghe được những dối trá khi đã biết rõ ràng sự thật. Chỉ là nụ cười bây giờ đã quá nhạt. Bất chợt, cô cũng chẵng màng…

Một điều gì đó trượt ngang tâm trí, kéo khóe môi cô nhếch lên… và một giọt long lanh cũng kịp lăn xuống. Màu trăng bạc rơi vào tròng mắt, đổ lên một lớp màn giúp cô che giấu yếu đuối ngân ngấn nơi khóe mi, giấu cả một nụ cười chôn trong những giọt trong suốt… tràn chua xót và ngập chát mặn…

Góc cửa đã không còn sáng rõ, trăng tạm buông cô và trôi đi rồi…

Tiếng rao đêm. Tiếng chổi xát trên đường nhựa. Tiếng đồng hồ gõ kim.

Trăng trôi về trời… Giữa lòng đêm, Taeyeon nghe âm vọng vang dậy từng hồi… u khuất… khắc khoải…

“19 Tháng 6. Thay Suho bằng Baekhyun. Thay Sport Seoul bằng Dispatch”

Nửa đêm về sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store