Người cần lựa chọn.
– Anh có cảm thấy phiền không?
Sesshōmaru im lặng, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước. Trên tay hắn, Kagome được ôm gọn trong vạt áo trắng, gió cao nguyên cuộn lên làm mái tóc cô tung bay rối bời.
– Nếu thật sự thấy phiền, anh có thể để tôi tự đi – Kagome nói, giọng hơi run nhưng không chịu thua – Dù sao thì chuyện này cũng...
Chưa kịp nói hết, một giọng nói băng lãnh cắt ngang, không chút khoan nhượng.
– Nếu cô còn mở miệng thêm một lần nữa, ta sẽ lập tức thả cô xuống. Từ độ cao này, không biết cô sẽ thành thứ hình dạng gì đâu.
Kagome khựng lại, tim như ngừng đập trong giây lát. Hắn thật sự có thể làm ra chuyện như vậy. Chỉ là những ngày qua cô đã quá chủ quan khi đánh giá hắn qua vài lần tiếp xúc. Cô cắn môi, nín lặng, chỉ biết trong lòng thầm rủa tên mặt lạnh độc mồm độc miệng này.
Thời gian trôi qua chậm rãi, chỉ còn tiếng gió gào rít. Một lúc sau, Kagome lại không chịu nổi sự im lặng kéo dài, liền nhỏ giọng hỏi:
– Đại nhân, nếu anh không thấy tôi phiền... vậy tôi có thể nhờ anh một việc được không?
Sesshōmaru không quay đầu, chỉ khẽ nhướng mày. Đó là dấu hiệu duy nhất chứng tỏ hắn nghe. Kagome tiếp tục, giọng trở nên nghiêm túc:
– Anh có thể giúp tôi lấy lại linh lực không? Nếu sức mạnh quay về, tôi có thể tự chiến đấu. Như vậy cũng không cần làm phiền anh thế này nữa.
Đôi lông mày Sesshōmaru thoáng chau lại. Một cảm giác khó chịu bất chợt nổi lên. Inuyasha ngày nào cũng cõng cô, Kagome chưa từng phản đối. Còn hắn, chỉ ôm một đoạn đường, cô đã vội tìm cách thoát ra? Ý nghĩ ấy khiến lòng hắn nặng trĩu, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên sự lãnh đạm vốn có.
– Ta cần làm gì? – hắn hỏi, giọng trầm thấp.
– Linh lực của tôi bị phong ấn bởi Magatsuhi – Kagome giải thích – Hắn là tà niệm của Ngọc Tứ Hồn. Muốn giải quyết tận gốc thì phải giết hắn.
Nghe đến đây, Sesshōmaru lập tức hiểu.
– Magatsuhi... tà niệm không thể tiêu diệt theo cách thông thường. Chỉ có Thiên Sinh Nha mới có thể. Cô muốn ta dùng nó giúp?
Kagome gật đầu.
– Phải. Nhưng nếu anh không đồng ý cũng không sao, tôi sẽ tìm cách khác.
Một thoáng im lặng. Rồi hắn bất ngờ cất lời, lạnh nhạt nhưng lại mang theo chút sắc thái khác lạ:
– Đừng cố đẩy ta ra.
Kagome thoáng sững lại. Người này... từ bao giờ lại có thể nói ra những lời như vậy? Cô mở miệng định hỏi, nhưng chưa kịp thì Sesshōmaru tiếp tục:
– Còn việc dụ Magatsuhi rời khỏi cơ thể mượn từ Naraku... không phải việc dễ dàng.
– Tôi biết – Kagome đáp – nhưng nếu không thử, linh lực sẽ chẳng bao giờ trở lại.
– Cô đang xem thường Sesshōmaru này sao? – ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh, như thách thức.
Không khí giữa họ còn chưa kịp lắng xuống thì đột nhiên, một luồng gió mạnh như xé không khí quét qua. Bầy sói lao vun vút trên mặt đất, bụi cát bay mù mịt.
Một giọng nói quen thuộc vang lên đầy phẫn nộ:
– Kagome!!
Kagome ngẩng đầu nhìn xuống, vừa kịp thấy Kouga dẫn đầu bầy sói. Khi ánh mắt chạm vào cảnh Sesshōmaru đang ôm Kagome, khuôn mặt Kouga lập tức sầm lại.
– Tên yêu quái chết tiệt kia, thả cô ấy xuống ngay!
Sesshōmaru chẳng buồn đáp. Hắn chỉ nheo mắt, cái nhìn đầy khinh miệt như thể kẻ phía dưới không đáng để quan tâm. Kagome luống cuống, vội lên tiếng:
– Kouga, không phải như cậu nghĩ đâu...
– Không phải như tôi nghĩ? – Kouga cắt lời, giọng đầy ghen tức – Hắn ôm cô như vậy mà cô còn bênh hắn à? Kagome, tôi đến để bảo vệ cô, không phải để thấy cảnh này!
Sesshōmaru khẽ hừ, giọng nói mang vẻ giễu cợt:
– Bảo vệ? Với chút sức mạnh của cậu, liệu có đủ tư cách nói lời đó trước mặt Sesshōmaru này?
Kouga nghiến răng, đôi mắt ánh lên tia phẫn nộ.
– Ngươi... Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi chỉ là một tên đại yêu quái xem thường con người. Nếu ngươi làm gì Kagome, ta sẽ liều mạng với ngươi.
– Liều mạng? – Sesshōmaru cười nhạt – Đó luôn là thứ mấy kẻ yếu đuối tìm đến. Nếu ngươi thật sự muốn bảo vệ, thì phải có sức mạnh đủ để khiến kẻ thù không dám chạm vào.
Kagome vội chen vào, giọng khẩn thiết:
– Đủ rồi, hai người! Đây không phải lúc tranh cãi...
Nhưng cả hai dường như đều không muốn dừng. Kouga nhìn Kagome.
– Kagome, cô đâu phải không biết? Tên đó đã bao nhiêu lần muốn lấy mạng của cô và tên cẩu đần kia? Cô ở cùng hắn ta chi bằng đi với tôi đi.
Sesshōmaru im lặng vài giây, sau đó nghiêng đầu, đôi mắt vàng ánh lên tia khó hiểu. Kagome bối rối. Tim cô đập loạn nhịp, vừa vì sự gay gắt của Kouga, vừa vì đôi mắt bình thản đến gai sợ của Sesshōmaru vẫn thường dùng để nhìn con mồi. Cô chưa kịp trả lời thì Kouga đã tiếp tục:
– Kagome, đi với tôi. Tôi sẽ không bao giờ để cô rơi vào nguy hiểm.
Sesshōmaru khẽ nhíu mày, ánh mắt băng giá quét qua Kouga.
– Nếu cô thực sự muốn đi cùng hắn – Sesshōmaru nói, giọng phẳng lặng nhưng đầy áp lực – Ta sẽ thả cô xuống ngay bây giờ.
Khoảnh khắc ấy, gió thổi dữ dội hơn, căng thẳng như sắp bùng nổ. Kagome thấy rõ hai luồng khí thế mạnh mẽ đang va chạm. Một bên là Sesshōmaru – yêu quái thuần chủng với sự kiêu hãnh lạnh lùng. Một bên là Kouga – người sói liều lĩnh, nóng nảy nhưng chân thành.
Hít một hơi thật sâu, Kagome nói vọng xuống phía dưới:
- Koga, tôi tự biết bản thân mình cần làm gì, cậu không cần phải lo đâu. Nếu gặp nhóm Inuyasha, hãy chuyển lại lời giúp tôi nhé.
Sau đó, cả hai liền bay đi, để mặc cho Koga cùng đàn sói vẫn đứng ở dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store