SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ YÊU VƯƠNG MANG CON TỚI CỬA ĂN VẠ
8. Bồi thường
(Xếp chữ: Rei)Từ lúc Phương Dao ôm hai đứa nhỏ rời đi, Cảnh Úc liền có chút thất thần.Tô Minh Họa đánh với hắn mấy chiêu, thấy tâm thần hắn không yên, cũng không còn hứng thú bàn luận. Thấy sắc trời cũng không còn sớm, nàng cùng hắn bèn ngự kiếm dẹp đường về viện.Khi bay qua phía trên sân của Tạ Thính, ánh mắt Cảnh Úc không nhịn được mà ngó vào trong viện.Hai cánh cửa viện khép hờ, lộ ra ánh nến mờ ảo màu vàng ấm áp, mùi thơm của thức ăn cùng tiếng trò chuyện từ trong phòng bay ra, còn có cả tiếng cười của trẻ con.Tô Minh Họa nhìn thoáng qua gương mặt đầy vẻ cô đơn của tiểu sư đệ, không khỏi khuyên nhủ: "Hiện giờ đại sư tỷ đã là người có gia đình, chút tâm tư kia của đệ vẫn nên thu lại đi.""......"Cảnh Úc tự cho là chính mình đã giấu rất sâu, kết quả vậy mà lại bị vạch trần một cách trắng trợn như vậy.Hắn làm bộ không thèm để ý: "Cũng chỉ là một người phàm, cùng lắm sống tới một trăm năm, rồi đại sư tỷ lại là người độc thân."Tô Minh Họa "Ha" một tiếng: "Ý tưởng của đệ cũng thật buồn cười, nhưng cũng không sai, chỉ sợ đệ khổ sở chờ trăm năm, đại sư tỷ vẫn sẽ chướng mắt đệ."Dù tiểu sư đệ lớn lên không tệ, nhưng nếu so với vị người phàm kia thì vẫn kém hơn một chút.Từ trước đến nay Tô Minh Họa đều nói chuyện thẳng tính, chuyên gia đâm thẳng một phát xuyên tim.Khuôn mặt Cảnh Úc trầm xuống, ném lại một câu: "Không cần tỷ phải quản", nhanh chóng xuống khỏi kiếm đi vào viện, đóng sầm cửa phòng lại."Ăch, thật là đứa cứng đầu từ trong xương..." Tô Minh Họa lắc đầu buông tiếng thở dài, cũng xoay người trở về phòng.-Món ăn mặn tiểu đệ tử đưa tới là vịt quay hương tô và cá chép kho tàu.Da vịt quay phủ dầu phát sáng, nước canh rưới trên cá chép màu nâu đỏ đặc sệt, vừa thấy đã biết đồ ăn này sẽ rất ngon miệng.Phương Dao nhìn 2 món ăn mặn kia, trong lòng thầy nghi hoặc, đồ ăn trong tông mùi vị luôn thanh đạm, cũng không có thịt cá."Mẹ ơi, sao mẹ không ăn ạ?"A Viên thấy Phương Dao không động đũa, liền dùng tay xé một cái đùi vịt quay, đưa cho Phương Dao: "Mẹ, cho mẹ ăn đùi vịt."Cha cùng ca ca đều thích ăn cá hơn, một con vịt quay này đều là của cô bé, vì thế bé không hề bủn xỉn mà chia một cái đùi vịt mình yêu nhất cho mẹ ăn.Phương Dao nhìn đùi vịt bóng nhẫy trong tay bé, nàng vào tông từ khi còn bé, việc ăn uống thanh đạm cũng đã thành thói quen, thật sự không hề muốn ăn món này.Không đợi nàng cự tuyệt, người đàn ông bên cạnh đã mở miệng ngăn lại cái tay đang đưa đùi vịt tới của Phương Viên: "Mẹ con không thích ăn mặn, tự con cứ ăn đi.""Vâng ạ."A Viên nghe lời cầm đùi vịt về, đưa tới bên miệng cắn một miếng to, đôi mắt sung sướng cong thành mảnh trăng non, nhưng bởi vì có mẹ ở đây, nên bé vẫn khống chế bản thân không để cho tai hồ ly lộ ra.Phương Dao nhìn nhìn ca ca A Chính đang yên tĩnh mà ăn cá bên cạnh, cậu bé giống như bị chứng ám ảnh cưỡng chế, đem xương cá gỡ ra từng tí một, lại dựa theo cấu trúc ban đầu mà xếp ở trên mặt bàn, một con cá chép rất ra hình ra dàng đã hình thành.Tạ Thính hình như cũng không thích ăn thịt giống như hai đứa nhỏ, hầu như chỉ cùng ăn rau dưa giống nàng, thỉnh thoảng mới gắp hai miếng thịt cá."A Chính và A Viên còn chưa ăn quen đồ ăn trong tông, đây đều là đồ ăn mua từ Vũ Hoa Các." Tạ Thính nói.Phương Dao biết cái tên này, là quán cơm nổi tiếng nhất của người phàm ở dưới chân núi, đôi khi Cảnh Úc cùng Tô Minh Họa thèm ăn cũng sẽ chạy tới ăn một bữa, nhưng nàng thì chưa đi bao giờ.Phương Dao hỏi: "Vũ Hoa Các còn cung cấp dịch vụ mang đồ ăn tới tận nhà?" Trong tông cũng không cho phép người phàm tự tiện ra vào."Ta tìm một đệ tử, mỗi tháng đưa hắn 300 linh thạch nhờ hỗ trợ."Phương Dao gật đầu, biện pháp này thật ra không tồi.Tông môn ăn kiêng "ngũ huân tam yểm" (3 loại thịt và 5 loại rau) để việc tu luyện được thuần khiết, nhưng bọn nhóc vẫn là trẻ con, còn cần phát triển, chay mặn phối hợp mới là hợp lý, không cần quá để ý mấy cái kia.Tuy Phương Dao cảm thấy tiền này tiêu rất đáng, nhưng tính toán cẩn thận, tiền tiêu hàng tháng của nàng chỉ có 500 linh thạch.Kiếm tu nghèo ba đời, ngày thường nàng không có khái niệm gì về giá trị của linh thạch, tiền nong chủ yếu chỉ dùng để bảo dưỡng kiếm, mua một lọ dầu lau kiếm mất mấy trăm linh thạch, nếu lúc đánh nhau vô tình làm kiếm bị xây xước, chi phí sửa chữa cũng tốn hơn một nghìn.Cho nên ngần ấy năm qua nàng mới tích lũy được hơn 1 vạn linh thạch.Phương Dao không khỏi ngước mắt, nhìn hai đứa nhỏ ôm bát cơm nghiêm túc ăn, lại nhìn thấy đạo lữ người phàm thực đẹp thực hiền huệ, nhưng lúc nãy phơi quần áo cũng không biết.Nhất thời nàng suy tư, xem ra sau này, cần phải nhận thêm nhiều nhiệm vụ tông môn, để kiếm thêm nhiều điểm còn lấy tiền nuôi gia đình.Nàng vừa có ý định này, người đàn ông bên cạnh bỗng buông đũa, cởi cái túi trữ vật hai ngày trước nàng đưa cho chàng, đặt lên bàn, đẩy đến trong tay nàng: "Những linh thạch này nàng vẫn nên cầm đi, chúng ta không tiêu nhiều như vậy đâu.""Không sai, cha có tiền á..." trong miệng A Viên gặm chân vịt, mơ hồ phụ họa đằng sau.Trong ấn tượng của cô bé, mỗi khi nhóc cùng ca ca đi dạo chợ đều không cần mang theo túi tiền. Những người bán hàng rong và thương nhân ở chợ còn sợ bọn họ lấy ít quá, vẫn luôn nhét thêm đồ vào trong lòng họ.Ban đầu, A Viên còn có chút khó hiểu, hỏi Lư Nghiên thúc thúc đi phía sau: "Vì sao người khác mua đồ đều phải dùng túi tiền còn chúng ta lại không cần?"Lư Nghiên sờ sờ đầu nàng: "Đứa nhỏ ngốc, bởi vì toàn bộ thành này đều là của cha con đó.""Cha con có một tòa thành?""Không phải một tòa, là 72 tòa."Người cha có 72 tòa thành làm sao có thể thiếu một túi tiền chứ!Nhìn hai đứa nhỏ cầm chén ăn đến mức bụng căng phồng, Phương Dao cũng hoài nghi tính chân thật trong lời nói của A Viên, nhưng mà Tạ Thính biết, thói quen ăn uống của hai đứa nhỏ không tệ, chỉ vì mấy hôm trước phải ăn chay nghẹn tới giờ nên mới vậy mà thôi.Phương Dao đem túi trữ vật đẩy lại cho chàng: "Ngươi cứ cầm để dùng, nuôi hai đứa nhỏ không dễ dàng, bình thường ta cũng không tiêu gì, nên cũng không cần dùng đến."Trước kia nàng chưa hoàn thành nghĩa vụ làm mẹ, mình chàng nuôi hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng, chỉ có thể bù đắp bằng cách này.Tạ Thính giống như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng: "Nếu nàng muốn bù đắp cho chúng ta, không cần dùng linh thạch."Vậy dùng cái gì?Phương Dao nhíu nhẹ mày, khó hiểu nhìn về phía người đàn ông có dung nhan tuấn mỹ bên cạnh. Nàng vẫn cảm thấy người này cho nàng chút cảm giác mâu thuẫn khó tả.Chàng chăm sóc con trẻ rất tinh tế, nhưng hình như lại không giỏi việc nhà, lúc trước chàng nói rằng vừa kiếm lộ phí vừa tìm đường đến Linh Tiêu tông, nhưng nhìn chất liệu vải vóc của quần áo trên người chàng và hai đứa nhỏ đều không phải vải dệt thô ráp, mà lại là gấm vân cẩm thượng hạng.Khi chàng tới đây cũng chỉ đeo một chiếc tay nải nhỏ đựng vài bộ quần áo, nhìn có vẻ nghèo khó không chốn dung thân, nhưng khí chất toàn thân lại tuấn dật và thản nhiên, từng hành vi cử chỉ cùng lời nói đều toát ra vẻ lười biếng mà quý khí.Phương Dao nghĩ thầm, có lẽ chàng là công tử thế gia, vì trong nhà đột ngột gặp phải biến cố mà trở nên nghèo túng, nên mới mang theo hai đứa nhỏ đi tìm nàng.Nhưng chàng lại không cần linh thạch.Hai bánh trôi nhỏ ăn no cơm không biết đã rời khỏi bàn ăn từ lúc nào, bò tới trên giường trúc, bên kia giường trúc là khung cửa sổ, ánh trăng ngoài cửa như sương, bóng cây đong đưa theo gió, từng đốm sáng lơ lửng giữa không trung giống như bầu trời đầy sao.Là mấy con đom đóm.Hai đứa nhỏ sóng vai ngồi cạnh nhau nhìn mê mẩn, đôi con ngươi đen láy vòng đi vòng lại theo quỹ đạo của con côn trùng từ trái sang phải."A Viên, A Chính." Hai đứa nhóc nghe được tiếng cha gọi, cùng nhau quay đầu."Mẹ hỏi các con, muốn mẹ đền cho cái gì?" Tạ Thính hỏi.Hai đứa nhỏ cực kì nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, ngày thường nếu có chuyện tốt gì đều do muội muội giành trước, nhưng lần này ca ca lại không nhịn được mà mở miệng đầu tiên: "Mẹ ơi, mẹ có thể dạy con luyện kiếm được không ạ?"Đôi mắt A Chính tỏa sáng chờ mong, cậu bé cảm thấy dáng vẻ mẹ mình đứng trên lôi đài vung kiếm đánh tan bốn phía hôm nay cực kì ngầu, nên trong lòng không khỏi khao khát.Phương Dao lại quyết đoán lắc đầu: "Bây giờ còn chưa được, tuổi con còn nhỏ quá."Đứa nhỏ năm tuổi, cái đầu còn chưa cao tới kiếm của nàng, nhỡ đâu lại tự khiến mình bị thương.A Chính nghe vậy có chút ủ rũ gục đầu xuống, Phương Dao bất đắc dĩ nói lời thấm thía: "Học kiếm không dễ như vậy, cần có thiên phú và nghị lực, thiếu một thứ cũng không được. Đợi con lớn hơn một chút rồi học cũng không muộn."Phương Chính cảm thấy lời mẹ nói cũng đung đúng, chỉ là học chậm mấy năm thôi mà, vì thế thu lại mất mát, gật đầu nghe theo: "Con hiểu rồi ạ."Phương Dao tiện đà nhìn về một đứa nhóc khác đã im lặng hồi lâu, trên mặt cô bé đầy vẻ ngây thơ chất phác, nghiêng đầu nhìn nàng: "Mẹ ơi, trời ngoài kia đã tối rồi, buổi tối mẹ có thể ở lại đây, ngủ cùng bọn con được không ạ?""......"Ngủ cùng nhau?Phương Dao không nghĩ tới A Viên lại muốn nàng bồi thường bằng việc này.Nàng theo bản năng nhìn về người đàn ông bên cạnh, đuôi mắt hẹp dài trời sinh của chàng hơi nhếch lên, khiến người nhìn thấy giống như mang theo ba phần ý cười. Nghe được lời A Viên nói, ý cười trong mắt chàng càng đậm, ánh mắt thâm thúy dưới hàng mi dài càng thêm sâu, lộ ra chút ý tứ lưu luyến mà quyến rũ, nốt ruồi son gần mi mắt dưới ánh nến càng lộ ra vẻ mê hoặc lòng người. Phương Dao mạnh mẽ đứng dậy."Buổi tối ta còn phải về luyện kiếm... Lần sau ta sẽ lại đến thăm các con."Tạ Thính bắt lấy câu chữ trong lời nói của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Lần sau là khi nào?""Chờ trong tông tuyển xong đệ tử mới, còn khoảng bảy..."Phương Dao bắt gặp ánh mắt hai lớn một nhỏ, đành miễn cưỡng sửa miệng: "Ba ngày."Tiện đà lại giống như lần trước, nâng chân vội vàng mà bước đi."Mẹ lại đi mất rồi."Hai bánh trôi nhỏ có chút mất mát, cũng không giấu tai đi nữa, cai cái tai hồ ly lông xù xù mọc ra, đôi tai buồn bã ỉu xìu mà rũ xuống.Tạ Thính biết tính tình nàng luôn lạnh lùng xa cách lại vụng về chậm tiêu, nếu ép căng quá sẽ phản tác dụng, vẫn nên từ từ thì hơn."Nhưng mà, cha ơi..." A Viên nghĩ đến chuyện gì đó cao hứng, tai hồ ly lại dựng lên lần nữa: "Hôm nay mẹ ôm con đấy!""Hôm nay mẹ cũng ôm con nữa!" A Chính cũng khoe với cha mình.Hai đứa nhỏ lần đầu tiên được biết cảm giác được mẹ ôm, đến bây giờ dư vị vẫn còn đọng lại mãi."Mẹ đánh nhau siêu lợi hại...""Mẹ còn quan tâm đến bọn con...""Trên người mẹ thơm quá...""Cha, cha từng được mẹ ôm chưa?"Mí mắt Tạ Thính giật giật, nhẹ a một tiếng, hai nhóc con này còn rất biết chọc giận người khác.Hai đứa nhóc thấy cha không để ý tới mình, đành phải tự tìm cái chơi quay ra xem đom đóm tiếp, con côn trùng bay tới bay đi, khiến trong lòng bọn nhỏ ngứa ngáy, nhịn không được vươn tay ra bắt, nhưng một lúc cũng không bắt được còn khiến mình mệt đến mức thở hổn hển.Bọn nhóc đã hơi mệt, có chút rã rời, nằm ngã lên trên sập, đợi Tạ Thính kể chuyện xưa trước khi đi ngủ như thường lệ."Tâm tình cha không tốt, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, không kể chuyện xưa nữa."Tạ Thính đặt chăn bông xuống, đôi tay gối sau đầu, dáng vẻ giống như ông chủ đóng cửa kinh doanh một ngày, chuẩn bị đi ngủ."Ơ, sao lại vậy..."Hai đứa nhỏ thầm oán nhưng không dám phàn nàn.Chỉ là hôm nay bọn chúng quậy cả ngày, còn đi nửa ngọn núi tìm mẹ, sức lực cũng tiêu hao gần hết, nên mới vừa nằm xuống một chốc đã ngủ thiếp đi.Tạ Thính vẫn giống như thường ngày, thả đuôi hồ ly ở phía sau, che lên trên cái bụng nhỏ đang đắp chăn hở ra của hai đứa nhỏ, tiện đường thả hồn phách ra, nhìn xem cái tên kiếm tu phụ lòng kia đã về tới viện chưa.Hồn phách vừa thả ra ngoài, đã phát hiện bóng dáng thiếu niên đang đứng bồi hồi trước sân viện Phương Dao, hai mắt Tạ Thính khẽ nheo lại, ánh mắt sâu hun hút.Phương Dao trở lại sân, vừa định đóng cửa viện, bỗng thấy một bóng người đứng ở dưới tán cây tử đằng nơi chân tường, bàn tay đang đóng cửa cũng khựng lại.Cảnh Úc đã đợi trước sân nàng sắp nửa canhgiờ, nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn bèn đi tới trước vài bước, đứng dướiánh trăng, thần sắc không rõ mà gọi nàng một tiếng: "Sư tỷ?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store