ZingTruyen.Store

rhycap • maisons hantées

sự khởi đầu.

overload11_06

Chắc hẳn ai cũng biết, ngôi nhà nào từng có người chết bất đắc kì tử thì mới gọi là ma ám, còn chết tự nhiên thì không tính.

“Bất đắc kì tử” là cách nói ám chỉ những cái chết phi tự nhiên như tự sát, bị giết… Tương truyền những người như vậy phải chết khi dương thọ còn chưa tận, cảm thấy vô cùng uất ức nên không siêu thoát được. Thế nên những ngôi nhà đó đa số đều xảy ra chuyện kì quái, mà dù không có, cũng sẽ bị đồn thổi cho thành bí ẩn.

Chủ nhân những ngôi nhà này cũng đáng thương, rất nhiều người đang cho thuê thì khách trọ đột ngột chết đi, chẳng những không ai dám thuê tiếp mà sau này muốn bán cũng không ai dám mua. Nếu may mắn bán được cho ai không biết chuyện cũ thì với pháp luật hiện hành, lúc lôi nhau ra tòa hầu hết vẫn là người mua thắng kiện. Còn nếu bán được cho người không tin ma quỷ thì giá cũng vô cùng thấp.

Đức Duy lại nhớ tới nhà hàng xóm hồi nhỏ của cậu, chỉ bởi trước kia từng có một cô gái đau khổ vì tình mở van ga tự tử ở đó mà ngôi nhà chừng ba trăm triệu cuối cùng chỉ bán được với giá sáu mươi triệu.

Vài năm gần đây Đức Duy đều mua bán như vậy, tìm những nhà “xấu” rồi mua lại với giá rẻ mạt. Nhà cũ thì bỏ hoang chờ phá dỡ cải tạo, cũng có thể kiếm được một khoản lớn tiền đền bù. Những căn còn mới, cậu thường thế chấp ngân hàng lấy tiền dùng vào việc khác. Công việc của cậu là giải trừ những tà vật trong những căn nhà "xấu" để có thể bán lại với giá cao hơn.

Mọi người muốn hỏi tại sao Đức Duy lại chọn nghề này làm việc làm thêm  ư?

Đơn giản, vì nó đáp ứng yêu cầu của cậu và Đức Duy coi nó một cách kiếm sống không tồi.

Tuy vậy, Đức Duy dù đã thường xuyên tiếp xúc cũng khó tránh khỏi mấy phen hết hồn, tuy rằng không có tai họa nguy hiểm đến tính mạng nhưng cậu cũng hay gặp phải những chuyện kì quái.

Đức Duy lần đầu bước vào công việc của mình bằng một ngôi nhà ma ám  rất có tiếng không phải ở giá trị mà là ở những lời đồn đại về quá khứ của nó. Ngôi nhà đó tọa lạc trên một khu phố sầm uất, vốn rất có giá, đáng tiếc vào giữa năm 2003, gia đình ba người đã bị bọn trộm sát hại tại đây.

Theo lời đồn, họ chết rất thảm, người chồng chết bên cạnh két sắt, người vợ chết trên giường, hơn nữa còn bị cưỡng bức. Đứa con mới học tiểu học của họ bị dúi đầu vào bồn cầu rồi xả nước cho đến chết, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Vụ án mạng đó mãi không phá nổi, ngôi nhà cũng không có ai dám hỏi mua. Khi ấy, để vơi bớt nỗi đau mất con mất cháu lại mong có thể cho thuê hoặc đem bán ngôi nhà, người tiếp quản cũng chính là cha của người chồng trong vụ án mạng, đã cho sửa sang lại nơi này.

Ông thuê mấy nông dân mới ra thành phố, không hề tiết lộ chuyện từng có người chết, thỏa thuận giá cả xong xuôi thì để họ vào nhà, vừa ở vừa gấp rút tu bổ ngày đêm. Sáng xây những chỗ lớn, tối sửa các chỗ lặt vặt. Ban ngày mọi sự vẫn bình thường, quá trình sửa sang tiến triển thuận lợi, có vẻ thù lao cũng không ít, đám thợ xây rất hăng hái.

Nhưng đêm xuống lại có chuyện kì quái. Tối đó ba người làm thuê đột ngột cùng tỉnh dậy, phát hiện mình không hiểu sao lại nằm ngủ ngoài hành lang. Họ cũng biết rằng đây là một việc bất thường. Rất nhiều người sẽ giải thích bằng lý do mộng du, nhưng dù có là mộng du thì cũng không thể cả ba người đều như vậy, hơn nữa lại còn tìm tới cùng một chỗ để ngủ.

Tin đồn chợt rộ lên khắp nơi, mấy người đó sau khi được hàng xóm cho hay trước kia từng có ba người bị giết trong nhà này thì không dám ở lại nữa. Chủ nhà khuyên can mãi, còn trả thêm tiền và thuê nhà trọ cho họ ở, lại đồng ý chỉ cần làm vào ban ngày, bọn họ mới bằng lòng tiếp tục công việc.

Thế nhưng từ sau đêm đó, ban ngày cũng bắt đầu xuất hiện những việc kì lạ, ví như dụng cụ làm việc của họ la liệt khắp nơi dù không ai đụng vào. Hàng xóm còn nói không hiểu sao ngôi nhà này cứ tối đến lại sáng đèn, như thể có người tới ở vậy. Lúc đầu hàng xóm còn tưởng những người thợ vẫn ở lại, sau này mới biết bọn họ đã dọn ra ngoài.

Sự việc nghe cũng có chút đáng sợ, nhưng dù sao vẫn chưa đe dọa đến tính mạng nên những người thợ muốn kiếm tiền vẫn hối hả làm việc, có điều ai nấy đều cẩn thận hơn rất nhiều.

Khi việc tu sửa tiến hành được một phần ba, nhóm thợ bỗng tìm đến chủ nhà, nói rằng dù thế nào cũng không làm nữa. Ông hỏi nguyên nhân, họ đáp rằng, ban đêm bọn họ ngủ tại nhà trọ cũng mơ thấy vài người không rõ mặt đến vây quanh, “Không có giường, mày định để chúng tao phải ngủ trên sàn à?”

Nhóm thợ cũng mê tín, nghĩ ngôi nhà kia ngày trước đã từng có thảm án thì không dám tiếp tục làm việc nữa, tới xin thanh toán nốt tiền công rồi rời đi.

Chủ nhà rất phiền lòng, nhưng cũng thương nhớ con trai. Nghe mấy người kia nói thì xem chừng con cháu ông vẫn chưa đầu thai. Vì muốn được gặp lại họ nên ông đã tới ngôi nhà vào ban đêm.

Chẳng ngờ một sự việc đáng sợ lại xảy ra: Chủ nhà chết ngay trên sàn ngôi nhà ấy, rất nhiều ngày sau, khi hàng xóm phát hiện được thì thi thể đã bắt đầu phân hủy. Một số người đồn rằng ông đã bị cả nhà con trai coi như giường nằm, những oan hồn này đã không còn nhận ra người thân.

Đức Duy cũng không rõ nó có đúng như vậy không, nhưng đúng lúc Đức Duy đang phân vân thì cậu gặp hai thanh niên trông trạc tuổi mình trông họ có vẻ rất rành trong nghề này, một thanh niên với mái tóc trắng trùng với bộ quần áo mà y mang tự giới thiệu là Trần Đăng Dương và một thanh niên đang đi quanh ngôi nhà dò xét, được y giới thiệu, hắn tên Nguyễn Quang Anh, một kẻ nổi danh trong nghề.

Đăng Dương bảo nếu Đức Duy mua căn này vì thiếu vốn kinh doanh hai người bọn y sẽ giúp cậu, đổi lại vì mới bị đuổi khỏi khi trọ cũ, Đăng Dương muốn thương lượng với cậu rằng sẽ cho bọn y ở lại căn hộ của cậu.

Đức Duy thoáng đầu không đồng ý, nhưng Nguyễn Quang Anh chợt quay lại và khẳng định chắc nịch với cậu rằng hắn sẽ có cách trừ sạch những tà vật ở nơi này, chỉ cần cậu tin hắn, Đức Duy không dám liều nhưng khi thấy vẻ quyết tâm của Quang Anh, cậu đành cho hai thanh niên này một cơ hội vậy, dù gì cậu cũng không mất phí.

Ngôi nhà diện tích hơn 110m2, có đầy đủ các phòng trừ gian ngủ chỉ có một phòng duy nhất, còn lại những nội thất và không gian ở đây khiến Đức Duy cũng khá ưa.

Sau khi thương lượng giá với ông chủ và thực hiện mua bán xong, Đức Duy cũng không an tâm lắm, dường như Quang Anh biết cậu đang nghĩ gì bèn bước lại vỗ vai an ủi cậu miệng bảo cậu lấy một trăm năm mươi cân gạo rải khắp sàn nhà.

Hắn và Đăng Dương sẽ đi  mua những loại gà tơ chưa đạp mái, cắt tiết rồi đem máu vảy lên toàn bộ cửa ra vào cũng như cửa sổ để chờ kết quả.

Đức Duy cứ thấp thỏm đợi suốt mấy ngày, mãi đến khi Nguyễn Quang Anh bảo tới được rồi,  Đức Duy mới cùng hắn và y trở lại ngôi nhà đó.

Vừa đẩy cửa, cảnh tượng bên trong đã làm  Đức Duy thiếu điều khóc thét, đến mức Quang Anh phải nắm chặt tay người nọ, cậu mới hơi bình tĩnh chút. Tuy rằng  Đức Duy không phải là người vô thần, nhưng cũng chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này. Tất cả các cánh cửa đều đầy dấu tay máu, trên tường cũng có rất nhiều, như thể đã có người chạm tay vào những chỗ bị vẩy máu gà rồi bôi ra khắp nơi.

Nguyễn Quang Anh nói, những oan hồn trước kia giờ đã tiêu tán hết, hắn đã dùng một phương pháp gây ngạt, nói cách khác là hãm oan hồn lại trong phòng, khiến chúng không có chỗ trốn, tựa như ngạt thở, cuối cùng hồn xiêu phách lạc, muốn làm quỷ cũng không được nữa.

Hắn bảo đây là một phương pháp vô cùng độc ác, nhưng chẳng còn cách nào khác, bởi muốn trừ bỏ những oan hồn này rất khó khăn.  Đức Duy chẳng có ý kiến gì, những dấu vân tay máu đã cho  Đức Duy biết, lời hắn nói là sự thật.

Đoạn Trần Đăng Dương tiếp lời Nguyễn Quang Anh, rằng thanh gỗ vốn là một cây xỏ giày, nếu dùng cây xỏ giày lâu năm đánh một người bị treo ngược, hồn phách của người đó rất dễ thoát ra theo thiên linh cái, làm như vậy là để sức bám của hai con ma nọ yếu đi. Y mang tiền xu đi tiêu, là tiền công đức trong miếu, chứa ít nhiều pháp lực, lúc tiêu có thể tống bớt tà khí ra ngoài.

Cuối cùng thứ nước hắt lên đơn giản hơn, chỉ là nước tiểu của đồng nam pha với nước gạo. Cho đến hồn ma kia cũng đã bị  phun ra ngoài theo thất khiếu hết rồi.
Đăng Dương nhìn qua thấy mặt Đức Duy tái mét, người lần đầu vào nghề sao cậu biết được những thứ đáng sợ như thế này, Quang Anh chỉ biết thở dài, vô tình đi trừ tà vật, hắn nhặt được một thằng nhóc mới vào nghề, hôm qua lúc hắn định đi ngủ, thì nhận được cuộc gọi từ Đức Duy, cậu nói rằng hơi sợ ở một mình bằng giọng mếu máo, nên dù chẳng quen biết lâu, giữa đêm khuya thanh vắng, hắn phải cuốc bộ lẹ qua căn hộ của cậu, chỉ để cho thằng nhóc con này làm " gối ôm " ngủ ngon lành.

Cuối cùng, sau khi xác định ngôi nhà đã sạch sẽ, hắn bèn bảo Đức Duy có thể bán căn hộ đang ở rồi dọn vào đây, hắn và công sự sẽ chuyển vào cùng, như đã thỏa thuận, Đức Duy mới thở phào, tay vẫn ôm khư khư tay Quang Anh, nói đi kinh doanh với trừ tà ma chứ cậu cũng sợ mà lắm. Nói là nói vậy, chỗ vừa có người chết, làm sao  Đức Duy dám ở một mình, Quang Anh thì chỉ biết thở dài, tay còn lại khều Đăng Dương kêu y về chuẩn bị đồ sang đây, hắn sẽ giúp Đức Duy.

Đó cũng là sự khởi đầu của bộ ba trừ tà này.

27.12.24

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store