R21 NaruSasu - Lời Thú Nhận Song Thế (Dual Confessions)
Vết Rách Định Mệnh
- Chánnn quá đi...~
Giọng than vãn kéo dài của Menma vang trong căn phòng làm việc tĩnh mịch mà đầy bừa bộn của mẹ mình. Cậu bé ngồi bệt trên tấm thảm dày, chân giơ lên cao đung đưa bất cần, xung quanh la liệt đồ chơi đầy màu sắc, từ bộ dụng cụ nấu ăn đến bộ sưu tầm Vĩ Thú bản chibi. Con cáo bông chín đuôi đỏ chói mà nhóc thường ôm ngủ cũng bị gối đầu đến mức bẹo hình bẹo dạng.
Đồ chơi đã chán, truyện tranh đã đọc hết, còn mẹ thì cứ cắm mặt vào mấy cuộn da cũ kỹ trên bàn rồi đi đâu mất tiêu luôn. Đồng hồ hình con cáo trên tường vang tích tắc đầy khó chịu.
- Mẹ hứa năm phút mà giờ đã...,
Menma liếc nhìn đồng hồ, thở dài thườn thượt như ông cụ non.
- ...năm mươi ba phút rồi cơ! Mẹ thất hứa!
Căn phòng làm việc của mẹ Sasuke tĩnh lặng một cách đáng sợ. Menma vẫn nằm lê trên tấm thảm dày, mân mê con rối ngựa gỗ mà ba Naruto đã đẽo cho nhóc.
Mẹ hứa chỉ ra ngoài một tí, nhưng đồng hồ đã tích tắc hết cả tiếng rồi. Toàn là công việc, công việc và những cuộn trục cổ kỳ quái. Ba thì lo làm Hokage suốt, chỉ có tối mới về chơi với mẹ con nhóc. Giời thì... chẳng ai chơi cả.
Chán ngắt nhóc rồi!
Bổng...ánh mắt nghịch ngợm của cậu bé dán vào chiếc bàn gỗ đen đối diện cửa sổ, mặt bàn ngăn nắp thứ tự giấy tờ trái ngược hoàn toàn với chiến trận dưới sàn. Ngay chính giữa, một cuộn trục da màu nâu sẫm đang hé mở, được giữ chặt bởi hai thanh ngọc đen với những kí tự như con giun ngoằn ngoèo.
Mẹ Sasuke đang nghiên cứu 'đám giun' ấy.
[ Tuyệt đối không được động vào thứ trên bàn của mẹ, Menma.]
Giọng mẹ đầy uy nghiêm trước khi rời khỏi phòng. Tuy Menma sợ mẹ Sasuke của mình thật đấy, nhưng giờ chán quá thì biết sao giờ,lời căn dặn ấy giờ như một lời mời gọi thôi. Một ý nghĩ nổi loạn chợt lóe lên trong đầu cậu nhóc 6 tuổi.
" Chỉ cần chạm một cái thôi, có sao đâu? Để xem mẹ giấu cái gì hay ho vậy."
" Hoặc làm nó sáng lên một tí, có khi mẹ lại khen mình thông minh!"
Menma đứng dậy, len lén tiến lại gần. Lòng bàn tay nhỏ xíu áp vào mặt bê mặt da thô. Trong tích tắc, chakra bản năng - non nớt, trong veo như suối nguồn - từ cơ thể nhóc tuôn ra, kích hoạt thứ gì đó bên trong.
BÙM!
Một vòng sáng tím bạc đột ngột bùng lên từ cuộn trục, phóng lên không trung ngay trên đầu cậu bé. Những phù hiệu, chữ viết lạ lẫm bằng ánh sáng nhảy múa, xoay tròn, tạo thành một cánh cổng lấp lánh. Menma tròn xoe mắt, nỗi sợ ban đầu bị lấn át bởi sự tò mò mãnh liệt.
- Woaa... Đẹp quá! Giống pháo hoa!
Nhóc thốt lên đầy thích thú, tay còn giơ lên như muốn chạm vào những hạt ánh sáng đang rơi xuống tựa bông tuyết.
Thì ngay lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. *Sasuke bước vào, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.
- Menma, mẹ đây...
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt xinh đẹp tái đi cô khi thấy cảnh tượng trước mắt.
- KHÔNG! Menma, tránh ra!!! - Giọng cô thảng thốt, lao về phía con.
Nhưng đã quá muộn. Vòng sáng đột nhiên co rúm lại, rồi bung ra thành một lỗ hổng đen ngòm với lực hút khủng khiếp. Gió cuồng nổi lên làm rung cả phòng, hút sách vở, đồ đạc, mọi thứ vào trong như chiếc miệng háu ăn của quái vật.
Menma cảm thấy chân mình nhấc bổng khỏi mặt đất, cả người đang hút về phía sau. Một lực vô hình như bàn tay khổng lồ đã nắm lấy nhóc, giật mạnh. Sự tò mò biến mất, thay vào đó là nỗi khiếp sợ nguyên thủy ùa đến.
- MẸ! MẸ CỨU CON!!!
Menma hét lên, giọng the thé đầy nước mắt, hai tay vùng vẫy về phía trước. Nhóc chỉ kịp thấy bóng mẹ lao về phía mình với vẻ mặt tuyệt vọng chưa từng có, rồi mọi thứ chìm vào bóng tối, lạnh lẽo và ngột ngạt.
Menma cảm thấy như bị xé toạc thành ngàn mảnh rồi ghép lại, lao vun vút như tia sét trong màn đêm giá rét, đến khi thấy được một điểm sáng.
Phịch!
Một cú va đập mạnh vào lưng khiến nhóc rên lên. Menma mở choàng mắt bởi cơn đau do gãy xương, nước mắt giàn giụa vì đau đớn và sợ hãi.
Nhóc đang nằm trong một hố đất, xung quanh là cảnh tượng như tận thế: mặt đất nứt toác, lửa cháy rải rác, và từ xa vang lên những tiếng nổ kinh thiên cùng ánh sáng chói lòa của các thuật thức.
Không khí nồng nặc mùi khét, mùi khói và đất bụi. Như minh chứng cho đây là trận oanh liệt đã xảy ra.
- Ư... hu hu...
Cậu bé khóc nấc từng tiếng, toàn thân run rẩy, ôm chặt lấy đầu.
- Mẹ ơi... con sợ lắm... con muốn về nhà...
Rồi ánh mắt mờ nhòe vì nước mắt bắt gặp một điểm sáng thân thuộc. Giữa đám khói mù của lửa và sét, một bóng dáng với mái tóc vàng rực và chiếc áo choàng trắng đỏ đang tung bay chiến đấu, cả người tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp và mạnh mẽ.
Tim Menma như ngừng đập một nhịp. Một tia hy vọng điên cuồng, bé nhỏ nhen nhóm lên trong lồng ngực đang đóng băng vì sợ hãi.
- Ba... - Menma lẩm bẩm, giọng khản đặc.
- Phải rồi... ba sẽ cứu con. Ba Naruto luôn cứu con mà.
Nước mắt vẫn chảy, nhưng đôi chân nhỏ bé đã đứng dậy. Bất chấp sự nguy hiểm đang rình rập, bất chấp tiếng nổ vang lên ngày càng gần, Menma lao về phía trước, giọng gào thảm thiết cất lên, xé toang không gian hỗn loạn:
- BA!!! BA ƠI, CỨU CON!!!
_______________
Không gian oằn mình dưới những cú đánh nổ trời. Đất đá không tan thành bụi mà trực tiếp bốc hơi dưới nhiệt độ kinh hoàng của những luồng chakra tử thần màu tím nhạt và ánh kim. Hai bóng người - một vàng chói lóa, một đen âm thầm - di chuyển thành vệt sáng giữa ba tên Otsutsuki với cặp mắt trắng dã vô hồn.
- Sasuke, bên trái!
Naruto hét lên, một lốc xoáy Rasengan khổng lồ lao về phía trước.
Sasuke gật nhẹ, Mangekyou Sharingan đỏ thẫm xoay nhanh như lốc. Chân anh đạp mạnh xuống nền đá, thân hình biến mất đã lập tức tái xuất ngay sau lưng một tên Otsutsuki, thanh Kusanagi lóe sáng giơ lên kết liễu đối thủ. Nhưng kẻ địch nhanh hơn – một tấm khiên xương bật ra từ cánh tay, đỡ gọn nhát chém.
- Chúng nhanh hơn dự tính.
Sasuke lùi về sau, thông báo qua liên kết tinh thần, giọng không một chút run sợ.
- Vậy thì tăng tốc thôi!
Naruto cười gằn, vệt đỏ của chín đuôi bắt đầu bao quanh người.
Họ chuẩn bị cho một đợt công kích phối hợp, thì bỗng một thứ ánh sáng trắng lạ lùng xé toạc bầu trời phía đông. Một tiếng nổ ù ù, không lớn nhưng rung động kỳ lạ, như không gian tự mình rên rỉ. Cả ba tên Otsutsuki đồng loạt quay đầu, dường như bị thu hút bởi thứ năng lượng đó hơn là hai kẻ thù trước mặt.
Và từ tâm điểm của vết rách không gian đang dần khép lại, một bóng nhỏ rơi lao mạnh xuống mặt đất, lăn vài vòng.
Một cậu bé.
Cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi, tóc đen rối bù, mặc bộ đồ ngủ vải cotton mềm. Menma hoảng sợ ngồi dậy, mắt mở to đầy nước mắt, khó thở vì cú rơi đau đớn sau lưng và khói bụi mù mịt. Nhóc nhìn quanh cảnh tượng hỗn chiến như địa ngục – mặt đất nứt nẻ, những sinh vật trắng toát kỳ dị, và...
"Ba...?" Menma thì thầm, đôi mắt đen láy dán chặt vào bóng dáng cao lớn với mái tóc vàng và áo choàng trắng đỏ đặc trưng. Trong mắt cậu bé, đó chính xác là ba mình – Uzumaki Naruto, Hokage Đệ Thất, người hùng của làng Lá. Nỗi sợ hãi, sự nhầm lẫn, và niềm khao khát được bảo vệ trào dâng.
- BA ƠI! - Cậu bé hét lên, bật dậy, chân non nớt chạy về phía trận chiến.
- Cái gì? Một đứa trẻ?! - Naruto giật mình, mất tập trung trong một giây.
Một giây quá đủ.
Một tên Otsutsuki thấy có cơ hội. Hắn không nhắm vào Naruto, mà vào điểm yếu mới xuất hiện – đứa trẻ đang chạy tới. Một chùm xương nhọn, bén như dao, phóng thẳng từ lòng bàn tay hắn về phía Menma với tốc độ kinh hoàng.
Tất cả xảy ra quá nhanh.
- KHÔNG! - Naruto lao tới nhưng biết mình không kịp.
Còn Sasuke.
Anh đứng gần hơn. Và trong khoảnh khắc ấy, một thứ bản năng nguyên thủy, không giải thích được, bùng lên trong lồng ngực anh. Trái tim đập thình thịch như trống trận.
" Đứa bé đó. Không được. Tuyệt đối không được!"
Cảm giác thôi thúc mãnh liệt hơn cả lý trí, giống như một sợi dây vô hình siết chặt, kéo anh về phía đứa trẻ.
Anh không nghĩ. Chỉ hành động.
- Amaterasu!
Sasuke gầm lên, một bức tường lửa đen hiện ra giữa đứa trẻ và chùm xương, thiêu rụi chúng trong nháy mắt.
Nhưng Otsutsuki thứ ba cũng đã lợi dụng thời cơ. Từ những mảnh vỡ của cánh tay, hắn tái tạo thành một cây thương dài, nhắm thẳng vào lưng Sasuke đang quay mặt về phía Menma.
- Susanoo! - Sasuke kịp triệu hồi bộ xương, nhưng thương đã đâm tới.
Chân đạp mạnh, thân hình lao vút đi, vượt qua cả tốc độ của những chiếc xương chết chóc. Anh dùng chính cơ thể mình làm tường thành, ôm chặt lấy đứa bé trong tay, xoay lưng về phía hiểm nguy.
Xoẹt! Rầm!
Thương xuyên qua Susanoo chưa hoàn chỉnh, đâm thẳng vào lưng Sasuke. Không phải một, mà là ba nhát liên tiếp, tạo thành những vết thương xuyên thấu kinh hoàng. Ba chiếc xương nhọn đâm xuyên qua lưng áo đen, lao ra khỏi ngực anh, chỉ cách Menma vài phân. Máu phun thành tia, nhuộm đỏ cả tấm áo đen. Máu đỏ thẫm phun thành tia, nhuộm ướt tóc đen của cậu bé.
"Ư...!'' Sasuke nghiến răng, đau đớn dữ dội lan tỏa, nhưng hai chân vẫn đứng vững. Anh quay lại, mắt Rinnegan máu chảy ròng ròng. "Còn... lâu!"
- Hỏa Độn - Hỏa Diệt Thất
Một biển lửa khổng lồ phun ra từ miệng anh, buộc kẻ tấn công phải lùi lại.
Nhưng Sasuke đã đánh mất thế chủ động. Anh gục xuống một gối, máu chảy không ngừng.
"...A-An toàn rồi."
- SASUKE!!!
Tiếng hét của Naruto vang lên đầy đau đớn và phẫn nộ tột cùng, làm rung chuyển cả khu rừng. Anh nhìn thấy bạn mình – người bạn, người đồng đội, người nửa kia của mình – gục xuống, máu tuôn xối xả, nhưng vẫn cố gắng che chở cho đứa trẻ lạ.
Sự tức giận, nỗi sợ mất đi, và cảm giác tội lỗi vì sự mất tập trung của bản thân hòa thành một dòng thác cuồng nộ. Chakra đỏ rực của Kurama trào ra không kiểm soát, làn khí đỏ bao quanh người Naruto.
- CÁC NGƯƠI... DÁM...!
Giọng anh gầm lên, trầm đục và đầy uy hiếp. Vệt đỏ của chín đuôi trở nên thực chất hơn, lớp áo chakra hình đuôi cáo bao phủ.
Hiền Nhân Thức – Hoàn Chỉnh.
Anh không còn chiến thuật. Chỉ có sự hủy diệt. Bóng vàng đỏ lao vào đám Otsutsuki như cơn lốc, mỗi cú đấm, mỗi luồng chakra đều mang theo sức mạnh đánh sập núi đồi.
- Ta... sẽ nghiền nát các người thành từng mảnh - giọng Naruto trầm đục, đầy uy hiếp.
- Một mảnh... cũng không sót.
______________
Trong vòng tay của Sasuke, Menma khóc nức nở, run rẩy ôm chầm lấy anh.
- ...mẹ ơi...con xin lỗi... xin lỗi...hức hức...mẹ ơi...
Sasuke gượng mở mắt, Rinnegan mờ dần. Anh nhìn xuống đứa trẻ – khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen đầy nước mắt, nét giống đến lạ kỳ một người nào đó... một người anh biết quá rõ... và cả...
" Sao... quen thế? Giống... giống cả hai chúng ta..."
Rồi anh cảm thấy nó – một lực kéo vô hình, mãnh liệt từ phía sau. Không phải từ kẻ địch, mà từ chính không gian. Một vết rách đen ngòm, im lặng và lạnh lẽo, mở ra ngay sau lưng anh. Nó chỉ to bằng cánh cửa, nhưng lực hút lại khủng khiếp, như muốn nuốt chửng riêng anh.
" Đây là... cái gì...?"
Sasuke cố gắng chống cự, nhưng thân thể trọng thương không cho phép. Máu mất quá nhiều. Ý thức anh ngày càng nhạt dần.
Trước khi bị hút hoàn toàn vào bóng tối, từ góc mắt mờ mịt, anh thấy một cảnh tượng khác. Một vết rách không gian 'khác' mở ra ở phía đối diện, và từ trong đó, một bóng hình lao ra như tia chớp.
Một người phụ nữ.
Tóc đen dài bay trong gió xé toạc của chiến trường. Áo choàng tím bồng bềnh. Và trên khuôn mặt băng lãnh, kiêu ngạo ấy là một đôi Mangekyou Sharingan xoay tròn rực lửa – hoa văn phức tạp tựa như hoa sen, đẹp đến rợn người - như của chính anh.
Cô ấy không hề do dự. Thanh kiếm trong tay vung lên, một nhát chém màu tím chói lòa xé toạc không khí, chặn đứng một đòn tấn công của Otsutsuki định tập kích Naruto từ phía sau.
" Là... ai...?"
Ý nghĩ cuối cùng mờ nhạt. Rồi bóng tối nuốt chửng anh. Vết rách đóng lại, không để lại dấu vết.
Menma bị lực hút đẩy ra, ngã ngửa xuống đất. Cậu bé hoảng loạn nhìn quanh.
" Người kia... người cứu mình... biến mất rồi..."
—-----------
Trên chiến trường, sự xuất hiện của nữ nhân bí ẩn khiến cục diện thay đổi hoàn toàn.
Naruto, trong cơn cuồng nộ, vẫn kịp nhận ra sự can thiệp. Anh quay đầu, và lần đầu tiên nhìn thấy rõ người vừa xuất hiện.
Tim anh như ngừng đập.
Khuôn mặt ấy... đường nét ấy... đôi mắt ấy... Sao có thể giống đến thế? Nhưng lại hoàn toàn khác. Đây không phải Sasuke của anh. Đây là một người phụ nữ. Một Uchiha Sasuke phiên bản nữ, với vẻ lạnh lùng, kiêu hãnh và nguy hiểm y như cậu ấy, nhưng lại đầy sự sắc sảo xinh đẹp toát ra từ mọi đường nét.
*Sasuke thậm chí không liếc nhìn Naruto. Đôi mắt cô quét nhanh qua chiến trường, khóa ngay vào Menma đang ngồi bệt dưới đất. Một tia nhẹ nhõm thoáng qua trong mắt cô rồi lập tức bị thay bằng sự cảnh giác tột độ khi thấy hai tên Otsutsuki còn lại đang vây lấy Naruto.
- Menma, đừng cử động.
Giọng cô vang lên lạnh băng, nhưng đủ để cậu bé nghe thấy và yên lòng.
Rồi cô hành động.
Cô biến mất. Không phải Thuất Thân Thuật thông thường, mà là một tốc độ vượt qua cả giới hạn của không gian, để lại vài tàn ảnh tím nhạt. Cô xuất hiện ngay trước mặt một tên Otsutsuki, chân đạp thẳng vào ngực hắn. Một tiếng nổ ù, tên Otsutsuki bay vút đi, đập vỡ một dãy đá.
- Naruto.
Giọng cô vang lên, không hỏi, không chào, chỉ ra lệnh một cách tự nhiên đến kỳ lạ, như thể họ đã cùng chiến đấu cả ngàn lần.
- Em xử bên trái. Anh bên phải. Kết thúc trong ba chiêu.
Naruto, dù choáng váng, nhưng bản năng chiến đấu đã ngấm vào máu. Anh gật đầu, không hỏi lại.
- Được!
Sự phối hợp diễn ra 'hoàn hảo đến nghẹt thở'. *Sasuke tấn công như vũ bão, kiếm thuật tinh tế và chết chóc kết hợp với những những đòn biến ảo thành thật đầy tinh vi. Naruto bổ sung bằng sức mạnh áp đảo và những đòn đánh trực diện dữ dội. Họ như hai mảnh ghép vừa khít, lấp đầy khoảng trống của nhau. Một cú xoay người của *Sasuke, Naruto đã đứng đúng vị trí để đón đỡ đòn phản công. Một cú đấm hụt của Naruto, thanh kiếm tím của cô đã vút tới, chặn đường đối thủ.
Chỉ trong 5 phút ngắn ngủi, hai tên Otsutsuki còn lại đã gục xuống.
Khi bụi đất lắng xuống, *Sasuke lập tức quay về phía Menma. Cô quỳ xuống, tay run nhe nhẹ hiếm thấy ôm lấy con trai, kiểm tra vội vàng.
- Có đau ở đâu không? Có bị thương không?
- Con... con không sao, mẹ... - Menma nức nở, ôm chặt lấy cổ cô.
- Có một người... một người đàn ông tóc đen... cứu con... rồi biến mất...
*Sasuke siết chặt con một giây, rồi ngẩng lên. Đôi mắt cô nhìn về phía nơi Sasuke (nam) vừa biến mất. Trong lòng cô, sự hiểu biết về "Quy luật cân bằng" của vũ trụ song song lập tức hiện lên rõ ràng.
" Vậy là 'mình' ở thế giới này đã bị kéo về thế giới của mình. Và bị thương nặng."
Một nỗi lo thật sự dấy lên – không phải cho bản thân cô, mà cho người đàn ông vừa cứu con mình, dù đó chỉ là "một phiên bản khác".
"...cảm ơn...chính tôi ở nơi đây!"
Một lời ơn sâu tận đáy lòng của người mẹ dành cho "ân nhân" cứu con mình.
*Sasuke lau đi từng giọt nước mắt rớm đọng trên má, phủ đi lớp đất bụi bám trên người con trai. Rồi từ từ đứng dậy, dắt Menma quay lại đối diện với người bạn tri kỉ của mình ở thế giới này.
Naruto đã giải trừ Hiền Nhân Thức, thở hổn hển vì mệt mỏi do vận quá nhiều Chakra, người đầy bụi đất và vết xước. Ánh mắt anh vẫn còn đỏ ngầu vì phẫn nộ và lo lắng, nhưng giờ đã dồn hết vào người phụ nữ trước mặt và đứa trẻ. Anh nhìn Menma – cậu bé có nét rất giống Sasuke, nhưng lại mang một vẻ gì đó... của chính anh.
Và nhóc ấy đã gọi anh là 'ba'.
- Cô... - Giọng Naruto khàn đặc.
- Cô là ai? Và Sasuke... Sasuke của tôi đâu rồi? Tôi thấy cậu chạy ra chắn cho nhóc này... rồi biến mất cùng với cái hố đen kia...
Anh bước tới, giọng đầy chất vấn và đau đớn, nhưng vẫn nghe được niềm hy vọng mong manh rằng đối phương biết tri kỷ mình ở đâu.
*Sasuke nhìn thẳng vào mắt anh. Cô thấy sự mệt mỏi, sự cô độc, và nỗi sợ mất đi cháy bỏng trong đôi mắt xanh ấy. Nó khác với ánh mắt đầy nhiệt huyết và sự tự tin của người chồng cô. Naruto trước mặt cô... có vẻ mệt mỏi hơn nhiều.
Một cảm giác thương cảm lạ lùng trỗi dậy, nhưng cô biết mình phải nói sự thật.
*Sasuke hít một hơi thật sâu, giọng nói điềm tĩnh vang lên, nhưng mỗi từ đều như một quả bom nổ chậm.
- Tên tôi là Uchiha Sasuke. Tôi đến từ một thế giới tồn tại song song với thế giới này.
Cô xác nhận thân phận của bản thân, tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Menma.
- Đứa trẻ này là con trai tôi, Uchiha Menma. Chúng tôi đến đây do một tai nạn với các cuộn trục thời gian.
- Song... song song? - Naruto tròn mắt, não bộ xử lý thông tin chậm vài nhịp.
- Và người đàn ông vừa cứu con tôi... - *Sasuke tiếp tục, giọng trầm xuống.
- Cũng chính là 'tôi' ở thế giới này – Uchiha Sasuke bản nam. Tôi ở thế giới na- À không, Sasuke ở thế giới này đã bị 'Quy luật cân bằng' của các thế giới song song kéo về thế giới của tôi, để thay thế cho vị trí mà tôi đã chiếm chỗ ở đây.
- Và có lẽ...'tôi' đã bị thương rất nặng.
Sự im lặng bao trùm. Chỉ còn tiếng gió thổi qua những tán cây gãy đổ.
- Quy luật... cân bằng? - Naruto lặp lại, tay nắm chặt.
- Vậy làm sao để đưa cô ấy về? Cô phải biết cách chứ?!
*Sasuke nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
- Tôi không chắc. Nhưng tôi biết điều này: tôi không thể về nhà nếu không đưa được 'tôi' của thế giới này về đúng chỗ. Và anh ấy cần được chữa trị. Nếu vết thương như tôi thấy...
Cô ngừng lại. Ý "chết người" treo lơ lửng trong không khí.
- Nhưng chắc 'tôi' sẽ được phát hiện sớm thôi, sẽ không quá lo tới tính mạng đâu!
*Sasuke nhìn anh, ánh mắt phức tạp. Cô quyết định nói thêm – một sự thật mà cô biết sẽ gây chấn động, nhưng có lẽ cần thiết để tạo dựng lòng tin. Giọng cô nhẹ đi một chút, nhưng không kém phần chắc chắn.
- Còn một điều nữa, Naruto... - Cô dừng lại một nhịp, như để anh chuẩn bị tinh thần. -
- Trong thế giới của tôi... tôi và' cậu' là một. 'Chúng tôi' là vợ chồng.
...
...
...
Thời gian như ngừng trôi.
Cả khu rừng chết yên. Tiếng gió, tiếng lá khô xào xạc, tất cả như biến mất. Chỉ còn câu nói ấy của cô đang vang vọng, đập đi đập lại trong đầu Naruto.
- Vợ... chồng...?
Naruto lẩm bẩm, hai từ ấy bật ra khỏi miệng một cách khó nhọc, như thể chúng là thứ ngôn ngữ xa lạ mà anh chưa từng biết đến. Mọi suy nghĩ trong đầu anh đột nhiên đóng băng. Tất cả những lo lắng về Sasuke, sự bối rối trước người phụ nữ lạ, sự tò mò về đứa trẻ – tất cả trong khoảnh khắc ấy bị một làn sóng choáng váng cuốn phăng.
"Vợ chồng?"
"Cô ấy và... mình?"
"Nhưng... cô ấy là Sasuke. Mà Sasuke là..."
Một hình ảnh chợt lóe lên: khuôn mặt lạnh lùng của Sasuke (nam) với nụ cười hiếm hoi. Cảm giác trống trải khi cậu ấy bỏ đi. Nỗi nhớ không tên mỗi lần cậu ấy biệt tích. Những cảm xúc mà Naruto luôn ghim chặt, đóng khung bằng hai chữ "bạn bè", "đồng đội", "nửa kia"... bỗng nhiên rung chuyển dữ dội.
- Không... không thể nào...
Giọng Naruto yếu ớt, mắt anh mở to nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen tuyền của *Sasuke như nhìn một bóng ma.
- Cô... cô đang nói cái gì vậy? Làm sao mà...? Cô là Sasuke, mà Sasuke thì... – thì là đàn ông, là bạn tôi, là người tôi... – câu nói nghẹn ứ trong cổ họng, vừa hoang mang lại...oan ức.
Naruto nhìn xuống Menma. Lần này, anh cố gắng nhìn thật kỹ mọi đường nét trên mặt cậu bé. Mái tóc đen của Sasuke. Đôi mắt sắc sảo của Sasuke. Nhưng cái mũi nhỏ, đôi con ngươi xanh màu trời cùng bốn vệt râu bên má... lại mang nét của chính anh.
Và cách cậu bé gọi Ba...
Một cơn chóng mặt ập lên đại não. Naruto lảo đảo một bước, tay đưa lên ôm trán. Cả thế giới xoay chuyển. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, mạnh đến mức đau đớn như rươm máu.
" Đây là mơ à? Một trò đùa ác ý?"
Nhưng ánh mắt của *Sasuke không đùa. Nó nghiêm túc, thẳng thắn, và... có một sự thấu hiểu nào đó, như thể cô đang chứng kiến một phản ứng mà cô đã đoán trước. Như cách cậu ấy mỗi lần nhìn anh.
- Tôi biết cậu khó tin. - *Sasuke nói, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng mang theo một chút gì đó... có lẽ là cảm thông.
- Nhưng đó là sự thật ở thế giới tôi. Naruto của tôi và tôi đã kết hôn. Menma là con trai đầu lòng của chúng tôi.
Mỗi từ như một nhát búa đóng đinh vào ý thức của Naruto.
" ...Đã kết hôn."
" ...Con của chúng tôi."
Một cảm giác trống rỗng mênh mông khoét sâu vào lòng ngực kỳ lạ và đau đớn, bỗng trào dâng trong lòng anh. Nó không phải là sự phủ nhận nữa. Mà là một thứ gì đó giống như...
Ghen tị
Phải, Naruto đang ghen tị với chính bản thân mình ở một thế giới khác. Ghen tị với cái hạnh phúc mà anh ta có được, cái hạnh phúc mà...
...Mà Naruto của thế giới này, với tư cách Hokage, với gia đình có Hinata, Boruto, Himawari... chưa bao giờ cảm thấy trọn vẹn như thế. Một mảnh ghép luôn thiếu vắng, một cái tên luôn khiến trái tim anh quặn thắt mỗi khi nhớ tới – Sasuke.
- Vậy... vậy thì...
Naruto thở hổn hển, cố gắng lấy lại ý thức. Anh nhìn *Sasuke, rồi nhìn Menma, rồi lại nhìn về nơi Sasuke (nam) biến mất.
- Sasuke của tôi... cậu ấy ở thế giới cô... cũng sẽ...?
Anh không dám nói hết câu. "Cũng sẽ gặp một người như cô? Một người nữ? Và một... Naruto khác?"
*Sasuke lắc đầu, như hiểu ý anh.
- 'Quy luật' chỉ trao đổi vị trí. Còn chuyện gì xảy ra ở đó... tôi không biết. - Cô dừng lại.
- Nhưng giờ thì, chúng ta có vấn đề chung cần giải quyết. Con trai tôi cần an toàn. Và cả hai chúng ta đều muốn đưa người quan trọng của mình về đúng chỗ.
Lý trí dần trở lại. Dù đầu óc vẫn còn choáng váng, trái tim vẫn còn nhói đau vì những khám phá bất ngờ về chính mình, thì bản năng của một Hokage, của một người bạn, vẫn mạnh mẽ hơn hết.
Naruto gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi, nặng trĩu.
- Chúng ta... cần nói chuyện. Nhưng trước tiên, phải về làng.
Giọng anh khàn đặc, đầy mệt mỏi. Mọi thứ trở nên phức tạp gấp ngàn lần, nhưng có một sợi dây liên kết mới – kỳ lạ và đau đớn – đã được thiết lập giữa họ.
Anh nhìn *Sasuke lần nữa, lần này với một ánh mắt khác – vẫn bối rối, vẫn sốc, nhưng đã có một sự công nhận mơ hồ. Cô là Sasuke. Nhưng không phải Sasuke của anh. Mà là... một khả năng. Một thực tế ở nơi khác. Một tấm gương phản chiếu những gì anh không dám thừa nhận.
Một mơ tưởng dục vọng của anh...
- Menma nè. - *Sasuke quay qua nói nhẹ với con mình, đôi con ngươi Tam Cầu Ngọc Sharingan nhe nhẹ xoay
- Đây là... một người bạn của mẹ. Gọi là chú Naruto đi.
Menma ngước lên, nhìn Naruto với ánh mắt ngưỡng mộ và ái ngại.
- Bác... Naruto?
Naruto cúi người xuống, nỗ lực nở một nụ cười, nhưng nó chỉ là một sự kéo dài khó nhọc của đôi môi.
- Ừ, chú là Naruto.
Khi bàn tay anh xoa lên mái tóc đen của Menma, một cảm giác ấm áp, quen thuộc lại vô cùng xa lạ cùng lúc chạy dọc sống lưng, khiến trái tim vừa mới bàng hoàng ấy lại thêm một lần rung động khó hiểu.
" Vợ chồng..."
" Con trai..."
" Thế giới song song..."
Trong đầu Naruto, những từ khóa ấy vẫn còn quay cuồng, hàng trăm câu hỏi, hàng ngàn mối lo, nhưng một nhiệm vụ rõ ràng hơn đã hiện ra.
" Đưa Sasuke của mình về. Và người phụ nữ mang tên Uchiha Sasuke này là chìa khóa duy nhất.
—---------
*Thế Giới Song Song – Ngôi Nhà Của Naruto Và Sasuke*
Căn nhà gỗ ấm cúng giờ ngập tràn sự hỗn loạn tĩnh lặng.
- Menma! Con đâu rồi?
- Sasuke! Em có ở đó không?
Giọng *Naruto vang khắp các phòng trống. Tim anh đập thình thịch như trống trận. Anh vừa về nhà sau một ngày ở Tòa nhà Hokage và phát hiện cánh cửa phòng tài liệu bí mật mở toang, bên trong chỉ còn lại những mảnh vụn của các cuộn trục cổ vương vãi trên sàn.
- Không... Không thể nào...
Anh lẩm bẩm, lao vào trong phòng. Mùi giấy cháy và ozone lạ lùng vẫn còn vương trong không khí.
Và anh thấy.
Trên nền sàn lạnh đầy món đồ chơi nhỏ của con mình và giấy tờ lả tả, một người đàn ông duy nhất nằm sấp bất động. Tấm áo khoác đen bị rách toạc đến thê thảm, để lộ những vết thương kinh hoàng phía sau. Một vũng máu đỏ thẫm, vẫn còn ấm, đang loang rộng dưới thân thể anh ta.
Không có Menma.Không có bất kỳ đứa trẻ nào khác. Chỉ có người đàn ông lạ mặt này.
- Trời ơi...!
*Naruto thì thầm lao tới bên người lạ mặt. Bản năng của một ninja và một y nhẫn trỗi dậy. Anh quỳ xuống bên cạnh, tay run run chạm vào cổ người lạ. Vẫn còn mạch. Yếu, rất yếu, nhưng vẫn còn.
Với tất cả sự cẩn trọng, anh dùng hết sức lật người người đàn ông bị thương nặng lại.
Và hơi thở của anh nghẹn lại.
Khuôn mặt đó.
Đường nét góc cạnh, làn da tái nhợt vì mất máu, mái tóc đen dính bết mồ hôi và máu. Và đặc biệt là vết sẹo ngang mắt phải – một dấu ấn của những trận chiến khốc liệt mà anh không biết. Nhưng tổng thể... nó giống đến không tưởng. Giống một phiên bản nam tính, già dặn, khắc khổ và đầy vết tích của...
- Sasuke...?
*Naruto thốt lên, giọng đầy kinh ngạc và hoang mang tột độ. Anh chớp mắt vài lần, như thể muốn xua đuổi ảo giác.
-Nhưng... làm sao mà...? Cậu là ai? Vợ tôi đâu? Con trai tôi đâu?
Những câu hỏi dồn dập không lời đáp. Người đàn ông – Uchiha Sasuke – chỉ thở yếu ớt, nặng nề, hoàn toàn bất tỉnh. Ba vết thương xuyên thấu trên ngực vẫn rỉ máu liên tục, kể lại câu chuyện về sự hy sinh anh dũng mà Naruto không hề hay biết.
Sự hoang mang, lo lắng cho vợ con, và cảm giác kỳ lạ trước người đàn ông giống vợ mình đến thế đang giằng xé trong lòng Naruto. Nhưng một điều rất rõ ràng đã lấn át tất cả, chiếu sáng qua bản tính trái tim nhân hậu của anh:
Người này, dù là ai, đang sắp chết. Và mình phải cứu anh ta.
- Được rồi... Được rồi, nghe rõ chưa.
*Naruto nói như thể đang trấn an chính mình và cả người bất tỉnh. Giọng anh trở nên kiên quyết. \
- Cậu đừng có chết. Cậu nghe tôi nói chưa? Tôi sẽ không để cậu chết đâu.
Với sức mạnh dịu dàng nhưng kiên quyết, anh luồn tay dưới lưng và chân Sasuke, bế anh lên một cách cẩn thận. Người đàn ông nhẹ hơn vẻ ngoài, và máu vẫn tiếp tục nhỏ giọt.
- Chúng ta phải cứu cậu trước. - anh lẩm bẩm, bước nhanh ra khỏi phòng bí mật.
- Rồi... rồi anh sẽ tìm em, Anh hứa.
Hành lang ngôi nhà vắng lặng, chỉ còn tiếng bước chân vội vã và hơi thở gấp gáp. *Naruto hướng thẳng đến phòng cấp cứu được trang bị đầy đủ mà anh và *Sasuke (vợ anh) luôn chuẩn bị sẵn – một thói quen từ những ngày còn chiến tranh.
Ở một thế giới khác, vợ và con trai anh đang gặp một "anh" khác.
Còn ở thế giới này, anh đang một mình cố gắng cứu sống một "cô ấy" khác – một người đàn ông mang khuôn mặt của người vợ mình, với những vết thương kể về một câu chuyện bi hùng mà anh chưa thể hiểu.
Sự trao đổi định mệnh đã hoàn tất. Và vòng xoáy mới chỉ vừa bắt đầu quay.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store